Editor: Toujifuu
Càng đi vào trong, tường băng dần dần mỏng đi. Hàn khí đến xương lơ đãng tan hết, không khí trở nên khô ráo ấm áp hơn.
Lại đi về phía trước, đường đi xuống đột nhiên chuyển ngoặt biến thành đi lên, quẹo trái vòng phải, chợt cao chợt thấp, khiến người ta hoàn toàn mò không được phương hướng. May mắn một đường này không có ngã rẽ nào, chúng ta chỉ cần theo Mê Lộ không ngừng đi tới.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện gì, loại địa phương này làm sao có thể thực sự một đường thái bình? Dù cho chúng ta có chuyên gia nhất lưu dẫn đường, dù cho chúng ta thận trọng, dù cho chúng ta tất cả đều được xưng là tinh anh trò chơi, cũng không có khả năng không có chút tổn hao gì mà ‘đi dạo phố’ ở trong loại cấm chế cổ này. Bình tĩnh mà xem xét, một đường này đi tới nguy hiểm cùng trở ngại gặp phải hoàn toàn có thể so sánh với mấy lần nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà ta từng trải qua trước đây. Chờ khi chúng ta dọc theo một đoạn bậc thang thật dài hướng lên đi đến đầu cùng thông đạo, không ai không phải đầy bụi đất, ngay cả Thủ Hộ Của Rừng Xanh của ta cũng bị tổn hại trong công kích của một con huyễn thú. Mắt thấy bộ y giáp theo ta vượt mọi trùng dương bao lâu nay bị hư mất, thực sự có chút không nỡ, cũng thuận tiện đem chuyện ta cần đổi trang bị nhấc lên nhật trình. (Ngươi nói bộ sáo trang tu chân hệ thống cho kia? Kính nhờ, cái loại ‘đại lục hóa’ cần phòng ngự không phòng ngự, cần thuộc tính không thuộc tính, xám xì xám xịt ma chê quỷ hờn, ngay cả Thủ Hộ Rừng Xanh của ta cũng không bằng đó, ngươi nghĩ hệ thống keo kiệt kia sẽ cho ra thứ gì tốt? Dù sao ta sẽ không mặc nó.)
Chúng ta đứng trên một đài cao ở đầu cùng cầu thang, đài cao không lớn không nhỏ, đứng trăm người cũng không thành vấn đề, hiện tại chỉ có sáu chúng ta, thoạt nhìn đặc biệt trống trải. Đối diện đài cao là một khe sâu, có thể thấy có dịch thể màu đen chậm rãi chảy qua ở trong đường sông dưới vài trăm thước, lại không có tiếng động, như là đột nhiên toát ra từ trong bóng tối, lại chảy trở về trong bóng tối, không cần thử cũng biết khẳng định sẽ không phải là thứ tốt. Đối diện khe sâu là một bức tường nham thạch màu xám bằng phẳng trơn bóng (Chính là cái loại chất liệu gạch lúc nãy bị ta khoét một khối. Có lẽ không phải tảng đá?), ở giữa là một cửa động lớn cao hơn mười mét đối diện chúng ta. Trong động đỏ rừng rực, phun ra từng cỗ nhiệt khí mắt thường có thể thấy được. Nguồn gốc của luồng khí nóng cháy chúng ta cảm thụ được trong hô hấp chính là nơi đó.
Khe sâu tuyệt không rộng, người nơi đây đều có thể nhảy qua. Bất quá ta nghĩ cho dù đặt ngang trước mặt là một con sông lớn, cũng ngăn không được cước bộ đi tới của chúng ta, người người đều có thể thấy được huyệt động màu đỏ kia chính là mục đích cuối cùng của chúng ta vất vả lâu nay.
“Mê Lộ, đi vào thế nào?”
Thắng lợi trước mắt, chúng ta trái lại càng thêm cẩn thận, chuyện vì sơ suất nhất thời mà để cho con vịt luộc chín bay mất cho dù chúng ta chưa từng gặp qua cũng đã nghe nói qua. Đương nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Mê Lộ thập thò nhìn nhìn luồng nhiệt thỉnh thoảng phun ra đối diện cửa động, lại đứng ngốc nửa ngày nhìn chằm chằm nước đen trong khe sâu, bỗng nhiên ném ra một khối đá về phía trước. Vù một tiếng, từ phía dưới xông lên một dòng nước màu đen, chính xác đánh trúng đá dò đường, cục đá nhanh chóng tan rã, biến mất vô tung như tuyết trắng dưới ánh nắng chói chang. Lần này có thể xem như là đâm tổ ong vò vẽ, nước đen vốn yên bình như là quái thú bị đánh thức, thường thường bắn ra một cột nước. Luồng nhiệt trong huyệt động cũng như là bị nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phun ra càng thêm vui thích.
Mê Lộ nhún nhún vai:
“Mọi người cũng thấy được, nước đen cùng luồng nhiệt đều là không thể chạm, chúng ta chỉ có thể thừa dịp khoảng trống trong nháy mắt chúng nó thay thế nhảy qua. Lúc đó phải nắm bắt tốt. Không thể có nửa điểm sai lầm, bằng không khối đá kia chính là kết cục của chúng ta. Lần này từng người đi. Mọi người cẩn thận. Nhất định phải nhìn chuẩn rồi nhảy.”
Mê Lộ nói xong, nhìn chuẩn một cột nước đen vừa hạ xuống. Sát na luồng nhiệt tiêu tán phi thân nhảy, tới đối diện. Sau đó ngay tại chỗ lăn vòng, suýt soát tránh thoát một luồng nhiệt khác mới phun ra. Thấy hắn nhảy khá mạo hiểm, chúng ta cũng chấn hưng hoàn toàn tinh thần để ứng phó cửa ải khó khăn này. Tốn không ít thời gian, nhóm sáu người mới toàn bộ qua cửa ải. Trong đó Tâm Khúc qua là mạo hiểm nhất, nếu không phải Yamaga nhanh tay lẹ mắt đẩy cô một phen, vị mỹ nhân cổ quái này sẽ phải thành một “oan hồn” trong nước đen.
Chân giẫm lên mặt đất của huyệt động, mọi người có chút khẩn cấp đi vào trong. Bảo vật trước mặt, ai còn nhịn được, không có không quan tâm gì hết mà xông vào đã là rất có tự chủ rồi.
Cửa vào của huyệt động không nhỏ, đi vào phát hiện bên trong lớn hơn nữa, không gian còn rộng hơn so với một sân bóng, độ cao chừng trăm mét. Sau khi đi vào, ánh mắt mọi người đều bị tập trung đến cùng một chỗ. Không có biện pháp, thứ kia đặt ở vị trí chính giữa bắt mắt nhất, xung quanh ngoại trừ nó thì trống rỗng không còn vật nào, muốn không thấy cũng khó.
Sau thời gian dài trầm mặc, có người nhẹ giọng hỏi:
“Đó là cái gì?”
Vấn đề này ai cũng đáp không được, tuy rằng người người đều có thể thấy đó là bộ một khung xương cực đại, thế nhưng bộ dáng của nó thập phần kỳ quái, chưa có ai từng thấy qua.
Bộ khung xương này đặt ở chính giữa sảnh, nhìn hình dạng hẳn là di cốt thuộc về loài chim. Xương cánh cực đại phi thường dài, một bên thu lại một bên giương ra phân nửa, ta tính toán một chút đôi cánh này nếu như hoàn toàn giương ra khẳng định còn rộng hơn so với thân thể cao hơn ba mươi mét của con chim này. Xương đuôi chỉ có một, so với xương đuôi của loài chim bình thường phải dài hơn rất nhiều, hơi hơi nhếch lên trên, có thể thấy được khi con chim này còn sống, hẳn là có một cái đuôi dài mỹ lệ. Mỏ nhọn, trảo sắc, cho dù chỉ còn lại có khung xương, vẫn khí thế bức nhân. Xương chim toàn thân đỏ tươi, sáng bóng như ngọc, không có một chút màu tạp. Ở trên xương ngực của nó, ngay ngắn đâm một nhánh tiễn dài màu vàng ròng dài nửa mét, cùng xương đỏ hoà lẫn, có loại mỹ lệ kỳ lạ. Sóng nhiệt mà chúng ta cảm giác được chính là đến từ bộ khung xương này, càng tiếp cận nó lại càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhiệt độ tăng lên thẳng tắp. Chúng ta ngơ ngác mà nhìn chằm chằm nó nửa ngày, đây là thu hoạch chuyến này của chúng ta? Ta lau một phen mồ hôi trên trán, thối lui một chút về phía sau. Hỏa khí của nơi đây quá nặng, ngay cả gió thổi tới cũng khiến cho ta cảm thấy bức bối. Chỉ có cái tên Chi Ảnh thể chất Hỏa kia vẫn còn từng bước một đi hướng xương chim. Hắn vòng quanh nhìn một hồi, đột nhiên cười ha hả:
“Ha, tôi biết rồi, nguyên lai là nó! Khó trách, khó trách, cần cấm chế lợi hại như vậy để phong lại.”
“Chi Ảnh, cậu nhìn ra cái gì?”
Lão Đạo thở hồng hộc hỏi, thể chất của đạo sĩ vốn là không bằng người công kích vật lý, cho dù thành người tu chân cũng không có thay đổi. Chi Ảnh không có trả lời hắn, hưng phấn mà nhìn ta:
“Du Nhiên, cậu còn chưa phát hiện đây là gì sao? Làm một cung tiễn thủ, hẳn không nên quên nhóc này.”
Ta cau mày lại cẩn thận nhìn nửa ngày, chim lớn như vậy, ta thế nào có thể biết nguyên hình của nó là gì? Đều chỉ còn lại có bộ xương. Chẳng lẽ là phượng hoàng? Hay là khổng tước? Ánh mắt của ta ngắm thấy ba cái móng vuốt vươn ra vững vàng giẫm trên mặt đất dưới xương chim. Ba cái? Trước mắt ta sáng ngời, kích động mà run rẩy:
“Chi Ảnh, chẳng lẽ đây là Kim Ô? Vậy, nhánh tiễn kia, nhánh tiễn kia chính là ——”
“Lạc Nhật Thần Tiễn!”
Chúng ta trăm miệng một lời, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.
___________________________
Khụ, ai không hiểu Kim Ô với Lạc Nhật Thần Tiễn là cái chi mô, chương sau sẽ giải thích, cơ mà chắc cũng không khó đoán lắm đâu nhỉ!? =))
... Thôi thì để bật mí chút trc vậy, mn để ý cái tên Lạc Nhật Thần Tiễn: Lạc = rơi, Nhật = mặt trời
Rồi đó đoán đi! Ko khó.