Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 13: Tiết 13

Editor: Toujifuu

***

Ba ngày kế tiếp, chúng ta từ thảo nguyên Liên Vân một đường gϊếŧ lên núi Hắc Ngục,

đẳng cấp của ta cùng Lăng Thiên rất nhanh xông qua cửa bảy mươi. Sau đó Lăng Thiên nói với Ám Dạ:

“Chúng tôi đi làm nhiệm vụ chức nghiệp cao cấp trước.”

Lôi kéo ta một đường rời khỏi Đông Long chạy đến núi nhiệm vụ. Xuất hiện ở truyền tống trận nơi chân núi, Lăng Thiên nhìn nhìn mọi nơi, lôi kéo ta thẳng đến rừng cây sườn núi.

Núi nhiệm vụ là dãy núi cực kỳ lớn, từ cửa vào núi tiến vào chỉ có một con đường lớn lát đá thông hướng chỗ phân đường phía trước. Thế nhưng tuyệt không phải nói chỗ khác không thể đi. Ở hai sườn con đường chính tất cả đều là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, bên trong có vô số thực vật đủ loại cao có, thấp có, lớn có, nhỏ có sinh trưởng. Tùng, Bách, Dương, Ngô, Sa, Sam… Còn có các loại dương xỉ, dây leo, thân thảo, thân gỗ, ngoại trừ thực vật vẫn là thực vật, đừng nói đường, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Muốn đi lại trong rừng rậm rậm rạp này, tất nhiên phải có bản lĩnh hơn người. Mà chỗ này thông qua sự tra xét của một ít nhân sĩ buồn chán vào sơ kỳ của trò chơi, cái gì cũng không có, cũng chỉ là một mảnh đất rừng đơn thuần, vì vậy người tới nơi này tự tìm khổ cũng càng ngày càng ít. Mà phương hướng hiện tại Lăng Thiên dẫn ta đi, chính là phiến rừng rậm này.

Lăng Thiên không phải người không có chuyện làm tự tìm phiền toái, anh ta quăng những người khác mang ta đến đây tự nhiên có dụng ý, ta cũng không lo lắng anh ta sẽ đưa ta đến địa phương cổ quái nào, đi theo là được. Cũng may ta đã được đặc huấn qua một đoạn thời gian ở rừng rậm tinh linh, lại kế thừa Huyết thống của Tinh linh, đường ở đây tuy rằng khó đi nhưng còn chưa tới mức đi không nổi.

Theo Lăng Thiên chui đầu vào trong rừng hơn nửa tiếng đồng hồ, ta bắt đầu có chút choáng váng. Sau một giờ, ta triệt để từ bỏ phân biệt phương hướng. Xem ra cho dù có Huyết thống của Tinh linh, cũng thay đổi không được di truyền bẩm sinh của ta ở phương diện nhận đường.

“Lăng Thiên, còn bao xa?”

“Ừm, sắp tới.” Lăng Thiên đánh giá trái phải một phen. Không quay đầu lại mà nói. Nhìn anh ta như vậy lòng ta sinh nghi hoặc, thế nào trông Lăng Thiên giống như…. Lại nghe thấy anh ta lầm bầm trong miệng, ta càng thêm cảm thấy có vấn đề.

“Lăng Thiên. Anh đừng nói với tôi anh tìm không được chỗ nha.”

Lăng Thiên sửng sốt, ha ha hai tiếng. Nói:

“Cái này, cũng không phải tìm không được, chẳng qua tôi chưa từng tới đó, hiện tại cần tìm mà thôi.”

Hiểu rồi.

“Cái gọi là hiện tại tìm, chính là nhìn mấy thứ kia đúng không.”

Ta chỉ chỉ cái gì đó màu sắc tương tự vỏ cây trên phần gốc của một gốc cây thuỷ sam bên trái phía trước. Thoạt nhìn như là một mũi tên xấu vô cùng.

Lăng Thiên hừ hừ hai tiếng, nhìn chung quanh. Ta không nói gì, động động bờ vai, Tiểu Bạch liền lủi đi.

“Được rồi, chúng ta ngồi một hồi đi, chờ Tiểu Bạch tìm được chỗ về rồi lại đi. Lăng Thiên anh trước tiên nói với tôi, thứ này có phải mấy bằng hữu kia của anh lưu lại hay không?”

Lăng Thiên nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt khó chịu.

“Mấy tên hỗn đản đó, nói là tìm được địa phương tốt sẽ không bị người phát hiện. Kêu tôi đi theo mũi tên. Tôi thấy là bọn họ cảm thấy buồn chán, mới không có việc gì làm mà kiếm chuyện.”

Ta thấy cũng đúng. Đồng tình mà nhìn Lăng Thiên một cái, những bằng hữu của anh ta trước đây có lẽ cũng không phải dễ đối phó. Lăng Thiên thu phục được mấy người đó lại. Khẳng định đã chết không ít tế bào não. Về phần vì sao ta sẽ cảm thấy Lăng Thiên là đầu lĩnh trong những người đó, tự nhiên là vì cái người tính tình kiêu ngạo tự đại này đây không quá giống như có thể nghe người khác chỉ huy.

Tìm một gốc cây khô đổ mà ngồi xuống. Chúng ta yên lặng chờ tin tức của Tiểu Bạch. Không quá vài phút. Ta đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, như là có một đường nhìn đang theo dõi ta. Liếc nhìn Lăng Thiên một cái. Anh ta hình như không hề có cảm giác. Là cái gì đây? Chưa từng nghe nói ở đây có quái lui tới a. Ngón tay khẽ động, Thanh Linh xuất hiện trên tay. Sờ sờ thân cung màu lục nhạt, ta cười lạnh:

“Tới rồi.”

Đường nhìn của ta rơi trên sau một thân cây cách hai trăm mét. Thân mình khẽ động, một điểm hàn quang đâm vào chỗ ta ngồi trước đó. Cùng lúc đó, ta phát động kỹ năng “Đào Dật” di động đến sau cây, tên đã trên dây nhắm chuẩn nơi điểm hàn quang kia xuất hiện mà nhanh chóng bắn ra.

Cái người đánh lén kia xem ra rất có kinh nghiệm, tiễn của ta chỉ bắn trúng một đoàn lá cây. Ta vọt đến sau một thân cây khác, một bên lưu ý động tĩnh bốn phía, một bên phân tích đối thủ. Hẳn là một thích khách cấp cao, hơn nữa kinh nghiệm phong phú. Giỏi về ẩn tàng cùng lựa chọn thời cơ, rất có kiên trì, tinh thông đạo ám sát. Thế nhưng, những điều này đối với ta mà nói, cũng không thể đủ thành uy hϊếp trí mạng, đã từng có một đồng bọn là thích khách đệ nhị Bảng chức nghiệp, đại bộ phận kỹ xảo ám sát của thích khách ta đều hiểu rõ trong lòng. Nếu như đối phương không có tuyệt chiêu gì khác, vậy hươu chết về tay ai còn chưa biết. Nếu như cộng thêm Lăng Thiên, nói không chừng chúng ta có thể bắt được tên địch nhân trong chỗ tối đó.

Lăng Thiên…. Ta quay đầu nhìn anh ta, kinh giác người này mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà rống to vào trong rừng:

“Sâm, đi ra cho tôi!”

Ta sửng sốt, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận hết mọi chuyện. Vừa bực mình vừa buồn cười, những người này là tiểu hài tử sao?

Một đoàn lá cây rậm rạp sàn sạt rung động, một cái đầu xông ra.

“Lão đại, đừng nóng giận a, chỉ đùa một chút thôi mà.”

Thích khách gọi là Sâm đó từ trên cây nhảy xuống, thân thủ nhanh nhẹn như… một con hầu tử. Tha thứ ta, ta không phải cố ý muốn nói như vậy, thật sự là tiểu tử này một thân gầy gầy, đôi mắt lại quá mức linh hoạt, biểu tình hi cười khiến ta trước tiên nghĩ đến loại động vật cơ linh hoạt bát này.

Ánh mắt linh hoạt nhìn thận trọng trên dưới trái phải trên người ta, mang theo hiếu kỳ cùng thưởng thức nhè nhẹ. Sau đó Sâm vươn tay ra:

“Chào cậu, tôi kêu Sâm, thích khách cấp 98.”

“Du Nhiên, cung tiễn thủ cấp 71.”

Hai tay bắt nhau, Sâm đột nhiên vọt tới trước mặt ta, mắt đối mắt mũi đối mũi mà đối diện nửa ngày, sau đó nhảy ra, hì hì cười:

“Cậu rất không tồi. Chúng tôi đều đang suy nghĩ lão đại vì sao sẽ chọn cậu làm đồng bọn, hiện tại xem ra ánh mắt của lão đại không thể chê.”

Lăng Thiên hừ lạnh:

“Đương nhiên, cậu nghĩ rằng anh đây là tùy tiện nhặt một người nào đó rồi mang theo bên người sao?”

Cái tên tự đại này! Ta lười tính toán với anh ta, nhưng đồng bọn nguyên lai của Lăng Thiên dẫn tới sự hứng thú của ta. Sâm là một thích khách rất không tồi, theo thân thủ của hắn có thể thấy được hắn ngoại trừ đẳng cấp tuyệt không kém hơn so với những thích khách trên Bảng chức nghiệp, hoàn toàn có thể tính là nhân vật đứng đầu trong hàng thích khách. Một kiếm sĩ đứng đầu, một thích khách đứng đầu, ta có phải có thể cho rằng những thành viên khác cũng đều là người chơi xuất sắc như vậy hay không đây? Kỳ quái chính là trước đây ta cư nhiên chưa từng nghe nói qua một đoàn thể như vậy, công phu ẩn tàng của bọn họ cũng làm đến vô cùng tốt a. Ta bắt đầu hiếu kỳ đối với những người khác.

“Hai người kia đâu?”

Lăng Thiên hỏi. Sâm sờ sờ mũi, nói:

“Bọn họ ở điểm cuối chờ các anh. Tôi là chờ không kịp chạy đến trước. Ai, Du Nhiên, chờ lát nữa cậu nhìn thấy hai vị kia đừng kinh ngạc, bọn họ thoạt nhìn rất quái, bất quá rất dễ đối phó, đến lúc đó tôi sẽ dạy cho cậu mấy chiêu.”

Sâm tiến đến bên người ta nhỏ giọng nói, ta không biết nên làm phản ứng gì, đành phải cười đáp lại. Lăng Thiên quay đầu trừng hắn:

“Du Nhiên đừng để ý đến hắn, tiểu tử này chỉ là e sợ thiên hạ không loạn. Sâm, dẫn đường đi.”

Sâm kêu gào:

“Lão đại, thế nào có thể nói như vậy, anh thế này là ở trước mặt Du Nhiên phá hư hình tượng của tôi! Tôi không thể dẫn đường cho các anh, bằng không bọn họ sẽ nói tôi phạm quy.”

Lăng Thiên liếc hắn. Đầu vai ta trầm xuống, Tiểu Bạch đã trở về.

“Chủ nhân, em tìm được chỗ rồi. Nơi đó còn có hai quái nhân muốn bắt em, may mắn em chạy nhanh.”

Quái nhân, vậy không sai.

“Lăng Thiên, đi thôi.”

Sâm hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm Tiểu Bạch:

“Đây là cái gì? Tiểu hầu tử? Có nhỏ như vậy sao? Du Nhiên là sủng vật của cậu sao? Thực thú vị a.”

Tiểu Bạch rõ ràng không có hảo cảm với cái người xa lạ muốn đưa tay sờ nó này, làm cái mặt quỷ với hắn, nhảy đến bên vai kia của ta. Sâm như một tiểu hài tử phát hiện món đồ chơi mới lạ kêu:

“Thực thông minh! Đến, ở chỗ anh có đồ ăn ngon nga, có muốn hay không?”

Sâm lấy ra một trái chuối tiêu dụ dỗ Tiểu Bạch. Đầu ta đầy hắc tuyến, người này thật là hầu tử sao? Tùy thân mang theo chuối tiêu.

(XD~ anh này thú vị!)

Ngay trong quá trình Sâm cùng Tiểu Bạch dụ dỗ cùng phản dụ dỗ, ta cùng Lăng Thiên rốt cục đã đi đến một mảnh đất trống trong rừng. Ở đây hẳn là đích đến