Editor: Toujifuu
***
Bàn ăn của người Trung Quốc sớm đã thăng cấp thành một loại nghệ thuật, ngoại trừ ăn cơm, còn được giao cho rất nhiều công năng khác.
Một công năng trọng yếu nhất trong đó, đương nhiên chính là giao lưu tình cảm kiêm thương nghị đại kế. Bữa cơm ngày hôm nay nằm trong dự liệu của ta, đương nhiên không có khả năng chỉ mời chúng ta đến ăn một bữa không không. Liếc nhìn Lăng Thiên một cái, sau khi ngồi vào bàn ánh mắt của anh ta liền chưa từng rời khỏi bầu rượu kia, hiển nhiên là không dự định bàn chuyện giao tiếp với người của Đông Long. Bất đắc dĩ, ai biểu ta đã lên phải thuyền giặc làm chi? Chẳng lẽ anh ta cho rằng ta là một người biết ăn nói sao? Nếu vậy thì thật là coi trọng ta quá, ta có thể bảo đảm không bị tên cáo già Ám Dạ kia hạ bộ đã là không tồi rồi.
Diệu Dương dẫn đầu mở tiệc rượu, Lăng Thiên lại cùng hắn lốp bốp trừng ra một đống hoa lửa, sau đó hai người liền đối đầu nhau, ngươi tới ta đi một chén lại một chén. Ta thấy kỳ quái, Diệu Dương không phải là người như thế a, theo lý thuyết hắn là người rất rộng lượng, bất luận đối với ai chỉ cần không phải địch nhân đều phi thường khoan dung, trời sinh chính là một nhân vật thủ lĩnh quần hùng, thế nào lại không hợp nhãn với Lăng Thiên thế? Hay là bọn họ thế này coi như là một loại tinh tinh tương tích* khác thường? Như vậy cũng tốt, Lăng Thiên dẫn rời đi lực chú ý của Diệu Dương, coi như là giúp ta một việc, nếu như Diệu Dương cùng Ám Dạ liên thủ, ta thực không biết đối phó thế nào.
(* là một thành ngữ chỉ những người có cùng tính cách, sở thích, cảnh ngộ tương đồng, sẽ quý trọng, đồng tình, hỗ trợ lẫn nhau! *theo baidu* Theo hoàn cảnh của 2 người hiện tại thì là tính cách, sở thích tương đồng dẫn đến quý trọng!)
“Du Nhiên, ở đây còn có mấy người cậu chưa gặp, tôi giới thiệu với cậu một chút. Người mặc một thân y phục đen kia, là đường chủ Thích Khách Đường của chúng tôi Nam Cực, suốt ngày xụ mặt, bất quá làm người vẫn là không tồi.”
Ta đương nhiên biết, cười với Nam Cực:
“Thích khách đầu tiên tu thành Thuật Ẩn Thân cấp tông sư của đại lục phương đông, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hắn cũng gật đầu với ta.
“Vị này là Mộng Điệp.”
Ám Dạ sau cùng giới thiệu đến Mộng Điệp, ta chần chừ một chút, vẫn là cười cười với cô ta. Mộng Điệp đánh giá ta hai lượt, cười hỏi:
“Nghe nói các ngươi chạy đến tây đại lục a? Hai con tọa kỵ đó là bắt ở bên kia sao? Thực uy phong. Còn có mang về cái gì xinh đẹp hoặc là đồ chơi hay nào khác hay không?”
Ánh mắt cô ta nhìn Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh lập lòe phát sáng, lòng ta nghĩ may mắn để cho Tiểu Bạch nấp đi. Bằng không sợ là cô ta sẽ trực tiếp mở miệng đòi mua. Cúi đầu sờ sờ đầu của Tiểu Hắc, ta nói:
“Có a, mang về một ít trang sức cùng trang bị. Tất không giống với phong cách bên này, coi như cũng đặc biệt. Chúng tôi chuẩn bị mở một hội đấu giá ở Đông Long. Điều này còn cần thành chủ Diệu Dương hỗ trợ nhiều mới được.”
“Có trang sức sao? Lấy cho ta xem trước được không?”
Mộng Điệp nghe thấy có trang sức ánh mắt đều sáng lên.
Đầu mi Ám Dạ nhảy dựng, nói với cô ta:
“Mộng Điệp, những thứ đó là Du Nhiên bọn họ chuẩn bị đem đi bán đấu giá, mở hội đấu giá ngay Đông Long, đến lúc đó cô đi xem cũng không muộn a.”
Mộng Điệp hừ một tiếng. Nói:
“Ta chỉ là hiếu kỳ muốn xem một chút mà thôi. Du Nhiên tới Đông Long chính là bằng hữu của chúng ta, về sau mọi người thường xuyên qua lại mà, chỉ cho ta mượn xem một chút thôi a.”
Tướng mạo cô ta xinh đẹp, thanh âm ngọt mĩ lại rất biết làm nũng, nếu như không phải ta hiểu rất rõ cô ta biết đó là một nữ nhân bốc đồng cỡ nào, thật đúng là sẽ bị cô ta lừa, cho rằng cô ta ngây thơ khả ái. Bất quá nữ nhân này cũng đích xác thông minh, cô ta ở trước mặt Diệu Dương sẽ không làm chuyện quá mức, cho dù tùy hứng cũng rất có chừng mực. Có lẽ chính vì như thế, Diệu Dương mới có thể thích cô ta như vậy. Bất quá hiện tại xem ra, trông thế nào hình như cô ta với Ám Dạ có mâu thuẫn?
Ta khoát khoát tay với Ám Dạ. Nói:
“Không sao, xem xem cũng sẽ không thiếu cái gì. Bất quá mấy món đồ đó chúng tôi hiện không đem trên người. Đều cất ở tiền trang. Vì vậy hiện tại không có biện pháp xem.”
Mộng Điệp rất thất vọng mà than thở. Nói:
“Vậy thì thôi đi.”
Hân Nhiên Nhập Mộng ngồi ở bên cạnh hình như có cảm tình rất tốt với cô ta, nhẹ giọng an ủi. Nhỏ giọng mà nói gì đó với cô ta, Mộng Điệp rất nhanh lại cao hứng lên, ôm lấy cánh tay Diệu Dương lắc lắc nói:
“Dương, chúng ta nhanh một chút để cho Du Nhiên mở hội đấu giá a, đến lúc đó anh cùng em đi mua vài món trang sức có được không? Em chưa từng thấy qua đồ vật của tây đại lục nha.”
Diệu Dương liếc nhìn cô một cái, nói:
“Được a.”
Mộng Điệp vui rạo rực mà cười lên.
“Lăng Thiên các cậu chuẩn bị lúc nào bán đấu giá?”
Diệu Dương hỏi Lăng Thiên, Lăng Thiên quay đầu nhìn ta, ta liếc ngang anh ta một cái, không phải anh cũng biết sao? Làm gì cần phải nhìn tôi.
“Ba ngày sau, tôi cùng Lăng Thiên có mang về một chút trang bị cùng trang sức phẩm của tây đại lục, đều là đồ của tinh linh tộc. Thuộc tính gia tăng nhanh nhẹn, gia tăng tốc độ, gia tăng xuất thủ là nhiều, tạo hình không tồi, còn có một chút trang sức nhỏ, có lẽ nữ hài tử sẽ thích.”
Tinh linh tộc! Ta nhìn thấy trong mắt mấy người thông minh ở đây đều hiện lên một tia quang mang kích động, Ám Dạ càng là bày ra một bộ biểu tình “quả thế”. Rất tốt, hiểu rõ rồi? Nhiệm vụ chủng tộc, bánh mì loại lớn a, nhiệm vụ chủ tuyến hệ thống lớn nhất hiện nay, hồi báo sẽ dày thế nào? Khoảng chừng không ai không muốn xen một chân vào.
“Được, ba ngày sau ở phòng đấu giá Đông Long chúng tôi sẽ vì hai vị chuyên biệt tổ chức một hồi bán đấu giá chuyên đề, phí thuê chỉ lấy 1%. Cậu thấy thế nào?”
Phí thuê từ 5% trực tiếp giảm xuống 1%, thế nào không dứt khoát miễn cho ta luôn? Ta một bên nói thầm loại thời điểm này còn cáo già keo kiệt, một bên cùng Ám Dạ lập giao ước. Ba ngày sau, xem ra Đông Long Thành sẽ có rất nhiều đại nhân vật đến nga. Không đúng, là rất nhiều đại dê béo!
Một bữa cơm ăn được coi như đều vui mừng. (Ngoại trừ hai mắt Mộng Điệp thường thường nhìn Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh phát sáng khiến cho lòng ta sinh ra không hài lòng.)
Ra khỏi tửu điếm trong trò chơi đã treo cao đèn đuốc, đường phố được ánh đèn chiếu đến sáng trưng. Dòng người trên đường so với khi chạng vạng còn nhiều hơn vài phần, khoảng chừng là người ra ngoài luyện cấp đều đã trở về, khắp nơi đều là thanh âm gọi bằng gọi hữu. Nhóm người chúng ta đứng ở trên đường rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của các người chơi. Nhân vật hạch tâm của Đông Long vốn đã thuộc loại nguồn sáng đứng ở nơi nào đều sẽ phát sáng phát nhiệt, hiếm thấy đầy đủ như thế, người mắt sắc đương nhiên nhìn ra được. Sau đó, sẽ rất “thuận tiện” mà thấy hai nhóc bự con Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh đang rung đùi đắc ý. Chúng nó hiện tại hình như đều đã biến thành chiêu bài của ta cùng Lăng Thiên, đi đến nơi nào đều có người nhận ra. Kia không phải sao, lập tức đã có người vây lại đây rồi.
“Thành chủ Diệu Dương, còn có các vị của Đông Long, đã lâu không gặp.”
Một đạo sĩ cao lớn mang theo vài người đi tới. Ta nhận ra hắn, là đầu lĩnh của một đoàn thể nhỏ chung quy lăn lộn ở vài toà thành thị phương đông, bản thân cũng là nhân vật chức nghiệp đạo sĩ đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng, cũng có vài phần thực lực.
“Phàm Hỏa, đã lâu không gặp.”
Phàm Hỏa ha ha cười, đem đường nhìn ném đến trên người ta cùng Lăng Thiên.
“Hai vị này là Cuồng Lôi Kiếm Lăng Thiên cùng Huyễn Linh Cung Du Nhiên? Có thể gặp được hai người bản thân tôi thực sự là quá may mắn.”
Ta nhếch nhếch mi, đối với Phàm Hỏa này ta thực sự không có cảm giác gì tốt. Miệng thì trơn tru, hơn nữa luôn thích ở sau lưng làm chút chuyện mờ ám lợi dụng sơ hở. Xem đi, hiện tại hắn ta đứng ra khẳng định không có chuyện gì tốt.
“Chào.”
Câu trả lời không nóng không lạnh không thể khiến cho Phàm Hỏa biết khó mà lui, mở miệng liền hỏi:
“Hai vị là mới trở về từ tây đại lục đúng không? Hai người thật lợi hại, chúng tôi ngay cả đi tây đại lục thế nào cũng đều không biết rõ nha. Thế nào, thông đạo đại lục được đả thông rồi sao? Hoặc là hai vị tìm được các loại bí đạo gì đó, có thể chia sẻ cùng mọi người một chút hay không? Người chơi phương đông chúng ta đều có thể gϊếŧ đến phương tây, để cho mỗi ngày chủ thành của bọn họ đều không được an bình, để cho mấy tên quỷ tây đó biết sự lợi hại của chúng ta. Ha ha ha!”
Thanh âm của hắn rất lớn, cơ hồ nửa con đường đều có thể nghe được. Trong đám người chơi quan sát tình thế phát triển xung quanh, một ít kẻ e sợ thiên hạ không loạn cũng ồn ào theo hắn, vừa hi ha cười vừa hô to muốn chúng ta khai báo. Lăng Thiên âm trầm một khuôn mặt, ta có thể cảm giác được sát khí trên người anh ta dần dần lan ra. Ta cũng là mặt như hàn băng, bất quá trong lòng ngược lại không cảm thấy quá mức tức giận, loại nhân vật như mấy thằng hề này, không cần thiết phải quá nghiêm túc với bọn chúng. Hơn nữa, chỉ sợ tên này cũng do có người xúi giục mới chạy đến, hơn phân nửa hẳn là thế lực nào đó muốn dò xét ngọn ngành về chúng ta. Đảo mắt nhìn, ánh mắt của Ám Dạ vừa vặn nhìn qua. Từ trong ánh mắt của hắn ta nhìn ra được một chút gì đó quen thuộc, trong lòng lập tức cảnh giác: Hiện tại ta là dự định hợp tác cùng Đông Long, nếu như chuyện lần này xử lý không tốt, vậy trên cục diện chúng ta sẽ ở dưới Đông Long, đến lúc đó rất có thể sẽ bị bọn họ khống chế toàn cục. Mà dẫn dắt xu thế để cho phía mình ở vào cục diện nhất ưu, vốn chính là sở trường của Ám Dạ. Nếu như chỉ có một mình ta ngược lại không quan trọng, thế nhưng chuyện này còn quan hệ đến lợi ích của Lăng Thiên, một bước này vô luận như thế nào ta cũng không thể thối lui. Vì vậy chuyện lần này không thể để cho Đông Long giúp chúng ta ra mặt.
Ám Dạ, xin lỗi, lúc này sợ là không thể cho phía nhà của các anh được lợi.