Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 3: Tiết 3

Editor: Toujifuu

***

Thoáng lóa mắt, ta xuất hiện ở một địa phương khiến người ta vô cùng hoài niệm.

Phóng nhãn nhìn qua, hết thảy đều giống như đúc khi ta rời đi. Quảng trường bằng phẳng, đường phố rộng lớn, kiến trúc công hội cao lớn, còn có suối phun khi xưa Tiểu Vũ cực lực yêu cầu tu kiến. Đầu cùng con đường lớn đối diện truyền tống trận kia chính là phủ thành chủ, đấu củng mái cong cổ kính

(đấu củng = một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), rộng lớn khí thế dường như cung điện cổ đại. Tòa thành thị phỏng theo thành cổ Trường An này là lúc đó mấy người chúng ta thảo luận rất lâu mới định ra, mỗi một con đường, lầu các, đình viện đều phí vô số tinh thần. Khi đó một lòng đều đặt tại nơi đây, đặc biệt nha đầu Tiểu Vũ kia, luôn muốn đem mỗi một góc đều chế tạo đến xa hoa.

Lần nữa đứng ở nơi đây, ta không khỏi nhớ lại quá khứ, bộ dáng bản thân cùng một đám người kia hăng hái dẫm lên tấm biển của thành thị do một trận đánh xuất sinh nhập tử mà có được nói muốn xây một tòa thành người chơi tốt nhất. Hiện tại Đông Long chân chính chiếm được xưng hào Đệ Nhất Thành Người Chơi, dù cho nhân vật ta thuộc về nơi đây kia đã không còn, cũng là một chuyện khiến người ta cao hứng từ trong lòng.

“Du Nhiên, Du Nhiên?”

Lăng Thiên nhẹ giọng kêu ta. Ta quay đầu nhìn anh ta, Lăng Thiên hiếm thấy lộ ra một tia thần sắc lo lắng. Bộ dáng ban nãy của ta có phải rất quái lạ hay không? Cười cười, nói:

“Không có gì, nhớ lại một ít chuyện trước đây. Là chuyện tốt, không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thần sắc của Lăng Thiên không có biến hóa lớn, ta lại có thể thấy được anh ta vì câu trả lời của ta mà thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt ta cảm thấy có chút cảm động, quay đầu lại quả nhiên đúng, có thể giao kết bằng hữu như vậy còn có cái gì chưa đủ đây? Nam nhân a, không thuộc về ngươi thì phải học biết buông tay, thuộc về ngươi cũng tất phải quý trọng. Tâm tình đột nhiên tốt hơn, tựa như một ám ảnh cuối cùng cũng từ trong lòng tản ra, ta chỉ cảm thấy vào giờ khắc này thiên địa khai mở vô hạn.

“Chúng ta đi thôi. Đứng ở chỗ này nữa sợ là sẽ tắc nghẽn giao thông.”

Quay đầu đánh giá bốn phía, ta hậu tri hậu giác phát hiện hai người chúng ta lần nữa trở thành tiêu điểm. Vỗ vỗ Tiểu Hắc, nhóc bự con thông linh theo ý tứ của ta chạy hướng một đường phố chính bên trái. Nếu như không có gì ngoài ý muốn. Ta nhớ kỹ nơi đó có một nhà tửu lâu lớn nhất toàn thành, là một địa phương tốt cho mọi người nghỉ ngơi.

“Nơi này là tửu lâu tốt nhất toàn thành. Mấy thức ăn chiêu bài đều rất không tồi. Còn có một loại Băng Hoa Túy rất nổi danh, anh thích uống rượu như thế có thể thử xem.”

Chỉ chỉ khối biển hiệu viết Phong Minh tửu lâu trên đầu kia giới thiệu với Lăng Thiên. Nhớ tới từ khi đi Tây đại lục, ta cũng không còn thời gian ủ rượu nữa, Lăng Thiên có lẽ cũng đã lâu không được ngửi qua vị rượu đi? Ai kêu tinh linh tộc không có thứ như rượu đây. Quả nhiên, Lăng Thiên vừa nghe có rượu ngon ánh mắt đều sáng lên.

“Trước đây nghe người ta nói qua Đông Long có một loại rượu rất không tồi. Đáng tiếc luôn không có thời gian đến. Lần này cần phải uống đến thống khoái.”

Mang theo hai con kỵ thú ưu nhã đi vào Phong Minh, trong lúc nhất thời hết thảy đường nhìn đều chuyển qua. Giá cả của Phong Minh không tiện nghi, người có thể ở chỗ này ăn cơm đa số đều sống được không tồi ở trong trò chơi, tự nhiên có rất nhiều nhân vật tin tức linh thông tư duy thông minh. Chọn ở đây, thứ nhất là vì chờ Ám Dạ thuận tiện để cho Lăng Thiên giải cơn nghiện rượu, thứ hai cũng là vì mượn dùng miệng của những người này giúp ta làm chút quảng cáo miễn phí.

“Hai vị thiếu hiệp, mời ngồi bên trong.”

Một điếm tiểu nhị đi lên đón, thái độ rất ân cần. Ta không đợi hắn kêu, quen thuộc mà kéo Lăng Thiên lên lầu hai. Khách quen của Phong Minh đều biết. Ngoài cửa sổ lầu hai có một cảnh trí rất tốt. Phía sau tửu lâu này có một tiểu viện, ông chủ tửu lâu trồng một rừng trúc rộng lớn ở bên trong, phóng nhãn nhìn ra trong mắt một màu xanh tươi. Nếu có gió thổi động càng có thể nghe thấy tiếng vang sàn sạt nhè nhẹ, rất có chút tình thú. Bởi vậy bất luận là thích lãng mạn. Hay là thích thanh nhã. Hoặc là thích tự tỏ thân phận, đều nguyện ý đến lầu hai ngồi. Đương nhiên. Lầu hai không thể náo nhiệt so với lầu một, vì vậy những người thích hô bằng gọi hữu ba hoa khoác lác đại thể lựa chọn lầu một.

Trong một đống tầm mắt sáng loáng ta cùng Lăng Thiên đi lên lầu hai. Khỏi cần nói, cảm giác bị chú mục cũng không phải tốt, nếu tiếp tục bị những người đó nhìn chăm chú, nụ cười trên mặt ta còn có thể bảo trì hay không cũng không biết. Hiện tại người ở lầu hai không nhiều, chỉ có hai bàn.

Chọn một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, ta kêu mấy món thức ăn chiêu bài cùng một hũ Băng Hoa Túy, cùng Lăng Thiên hai người vùi đầu ăn cơm. Lăng Thiên một ngụm rượu xuống bụng, cuối cùng cũng có chút tiếu ý không bày ra khối mặt băng kia nữa.

“Rượu ngon! Du Nhiên, chờ lát nữa chúng ta đi thu chút trái cây đi.”

Nghe anh ta toát ra một câu không đầu không đuôi, ta kỳ quái: “Thu trái cây làm gì?”

“Thuật ủ rượu kia của cậu cũng nên luyện tập không phải sao? Bằng không lúc nào có thể thăng tới cao cấp. Loại rượu ngon này, hẳn chỉ có ủ rượu sư cao cấp mới có thể ủ ra.”

Thì ra anh ta thật sự coi ta là ủ rượu sư tư nhân của anh ta? Ta bĩu môi, nói:

“Anh thích thì mua nhiều một chút mang đi được rồi. Hà tất cần phải tìm tôi. Ủ thứ kia vừa phí thời gian vừa phí não.”

Lăng Thiên nhìn chăm chú ta nửa ngày, đột nhiên cười một tiếng:

“Chờ lát nữa chúng ta đi mua trái cây.”

(Bá đạo! XD~ Ta có cần thêm chữ ‘bá đạo công’ trong phần giới thiệu tính cách ko nhỉ??)

Cái tên này!!! Lăng Thiên tự biên tự diễn hạ kết luận, đối với nhãn đao của ta không hề để ý tới, vùi đầu ăn cơm. Aiz, thôi đi, không phải là ủ rượu sao, cũng không có gì đáng ngại.

Chúng ta ngồi xuống không đến hai mươi phút, lầu hai đã được ngồi đầy. Những người đến sau kia một đám đều lấy mắt nghía qua bên chúng ta, xem ra không phải là tới ăn cơm. Cũng mệt Lăng Thiên dưới tình huống như vậy còn có thể uống đến nồng nhiệt, hiện tại đã đến hũ thứ ba. Ngay khi ta sắp không kiên nhẫn được nữa, người được chờ rốt cục cũng xuất hiện.

Ám Dạ đại khái là vừa nhận được tin tức liền từ ngoài thành vội trở về, một thân trang bị luyện cấp tiêu chuẩn. Bên người hắn còn theo hai người, một người là tên tiểu tử Nhạc Thiên Phái tay chân số 2 thủ hạ nòng cốt của Đông Long trước đây, người còn lại là một nữ hài tử, nhìn trang điểm là ngự thú sư, đẳng cấp cũng không thấp, ít nhất hơn cấp tám mươi, trang bị trên người không dưới bộ trước đây ta thường mặc. Người nối nghiệp của ta? Trước đây ở Ngự Thú Đường chưa từng gặp qua cô nàng. Ta nhìn cô, rất tà ác mà nghĩ, không biết công phu thao tác của cô gái nhỏ này thế nào, Diệu Dương là người rất xoi mói đó, nếu như kỹ thuật không qua cửa hắn sẽ mắng chửi người. Nếu như tiểu cô nương theo không kịp tiến độ của mấy tên biếи ŧɦái bọn họ, có thể sẽ bị mắng rất thảm. Lấy kỹ thuật trước đây của ta, lúc ban đầu rèn luyện cũng bị Diệu Dương mắng qua vài lần nha, hy vọng cô có thể chống đỡ được.

“Ám Dạ, anh nếu không đến, chúng tôi đã chuẩn bị đi rồi.”

Ám Dạ ha ha cười, nói:

“Du Nhiên cậu không có quyền nói, cậu tới cũng không nói một tiếng, cũng không nên trách tôi, tôi vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy trở về. Cậu không thể lấy cước trình cường đại của tọa kỵ các cậu đến yêu cầu những con ngựa đáng thương của chúng tôi a. Thật không biết vận khí của các cậu thế nào sẽ tốt như vậy, mỗi người có thể thu được một con tọa kỵ tốt như vậy. Hiện tại trong trò chơi người thu phục tọa kỵ sợ là không có mấy ai. Tôi đến giới thiệu một chút, hai người này đều là chủ lực của Đông Long chúng tôi, Kiếm Sĩ Đường Cuồng Thiên Nhất Tiếu cùng Ngự Thú Đường Hân Nhiên Nhập Mộng.”

Lại một lần nữa chứng minh, Lăng Thiên quả nhiên là con rơi của nữ thần may mắn.

“Tôi chỉ đùa một chút mà thôi. Kỳ thực tôi cùng Lăng Thiên chính là đặc biệt chờ anh đến trả tiền đây. Chúng tôi hiện tại là hai tay trắng đó, nếu anh không đến ngày hôm nay chúng tôi cũng chỉ có thể lưu lại làm công cho ông chủ.”

Ám Dạ nháy mắt mấy cái, cười khổ:

“Du Nhiên cậu thật biết lừa đảo, tôi cũng là một người nghèo nha. Bất quá cậu đã mở miệng, bữa cơm này tôi khẳng định sẽ mời.”

Chúng ta nhìn nhau cười, nói giỡn nho nhỏ, để cho quan hệ của chúng ta thân cận hơn rất nhiều. Không quan hệ đến tạo thế, ta ngược lại là thật tâm muốn một lần nữa cùng hắn làm bằng hữu, là dùng thân phận Du Nhiên, dù cho so không bằng tình nghĩa cùng Mạc Ly một đường đi đến hiện tại.

Ám Dạ ngồi xuống bàn của chúng ta, mỉm cười hỏi:

“Du Nhiên là tới chơi sao? Có muốn đi chọn phòng ở của cậu hay không? Tôi đặc biệt chọn cho cậu mấy địa phương tốt, bảo chứng vật hơn giá trị.”

“Được a, tôi vốn là chuẩn bị đến làm việc này. Hơn nữa anh không phải nói tôi ở chỗ này bán đấu giá đồ vật sẽ giảm giá cho tôi sao? Nói trước, mấy thứ của chúng tôi cũng không ít đâu, đủ làm một buổi đấu giá hội chuyên biệt. Anh cũng không thể đổi ý.”

Thanh âm của ta đủ để cho người ở nguyên một tầng lầu đều nghe. Ánh mắt Ám Dạ chợt lóe, cười to nói:

“Đương nhiên sẽ không, tôi hoan nghênh còn không kịp đây. Chờ lát nữa thành chủ trở về, tôi sẽ lập tức nói với anh ta. Cậu chuẩn bị lúc nào làm?”

“Ba ngày sau đi. Hai ngày tới tôi an trí nhà xong trước rồi lại nói, hơn nữa còn có một chút chuyện khác muốn làm.”

“Được, vậy mấy người chúng ta đi thôi.”

Khi xuống lầu ta chú ý tới Ám Dạ hữu ý vô ý mà quét nhìn những người trên lầu hai kia một cái, biểu tình trên mặt bí hiểm.