Editor: Toujifuu
***
Bởi vì Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh quá mức phong cách, khi ta cùng Lăng Thiên xuyên qua từ khu luyện cấp dẫn tới từng đợt kinh thán.
Bất quá do cách ăn mặc của hai chúng ta tương đối cổ quái, còn chưa có người vây lại chặn đường, bọn họ chỉ nhìn từ xa xa, thuận tiện chỉ trỏ. Cũng có vài người từ bỏ luyện cấp, đi theo phía sau chúng ta, từ góc độ bất đồng đến quan sát hai con tọa kỵ uy vũ.
Tình huống như vậy ta cùng Lăng Thiên sớm đã có dự liệu, không nói một lời chạy về phía trước. Chỉ cần bọn họ không lao tới trêu chọc chúng ta, chúng ta liền chọn dùng thái độ hoàn toàn không nhìn. Nếu có người muốn tới trêu chọc… Đương nhiên, bọn họ cũng phải so được với tốc độ của hai nhóc bự con này đúng không? Nói chung một câu, bảo trì điệu thấp, không gây thị phi, hết thảy lấy nhiệm vụ làm chủ. Aiz, ai biểu chúng ta ở chỗ này là người thiểu số đây? Lấy lực của hai người tiến vào đại bản doanh của người ta, thật sự là kiêu ngạo không chịu nổi a.
“Lăng Thiên, Tiểu Hắc chúng nó quá bắt mắt. Chúng ta tìm một chỗ giấu bọn chúng lại đi.”
“Đi khách điếm. Nga, ở đây có lẽ kêu lữ điếm, thuê một gian phòng để cho chúng nó chờ bên trong. Chúng ta đổi trang phục ra lại đi.”
Ta gật đầu, đây hình như là biện pháp tốt nhất.
Khi nhìn lên cửa thành, chữ cái thể hoa phía trên ta xem nửa ngày một chữ cũng không hiểu. Tiếng Anh, nỗi đau vĩnh viễn trong lòng a! -_-
“Thành này kêu Sư Tâm Thành.”
Lăng Thiên nhìn ta cùng chữ trên cửa thành trừng nhau nửa ngày một câu không nói, bày một bộ biểu tình muốn cười không dám cười giải thích. Không sao, ta biết bản thân là người mù tiếng Anh, cười thì cười đi. >< Mắt không liếc xéo, ta đoạt trước một bước vào thành.
********************
Thành thị tràn ngập phong cách Ả Rập. Đây là đánh giá của ta khi lần đầu nhìn thấy. Nham thạch màu trắng xây nên cột trụ, phòng ốc, đường phố, hoàn mỹ mà bày ra mỹ cảm đối xứng. Cung điện cao lớn nơi trung tâm thành thị xa xa bị che đi, chỉ lộ ra mái vòm phía trên. Lưu ly xanh bích trên nóc chiếu rọi dương quang, hoa lệ lại trang nghiêm.
Người bên cạnh đủ các chủng loại, trắng, đen, nâu, vàng, tóc vàng, tóc hồng, tóc cam, tóc nâu… rồi còn nhiều nữa, so với đại lục phương đông thuần một sắc tóc đen mắt đen thoạt nhìn náo nhiệt hơn rất nhiều. Ngôn ngữ nói cũng bất đồng, tuy rằng tiếng Anh của ta là trạng thái thất bại, nhưng tốt xấu gì trong đại học coi như cũng từng nghe qua không phải sao? Có chút ngôn ngữ rõ ràng không phải phát âm tiếng Anh vẫn là có thể nghe ra.
Ta phải cảm tạ người thiết lập hệ thống tự động phiên dịch ngôn ngữ cho trò chơi này, thực sự là suy nghĩ quá chu đáo! Tuy rằng cái hệ thống này không thể đem lời nói của ta đồng bộ dịch thành tiếng Anh nói ra, thế nhưng có thể đem tiếng Anh người khác nói phiên dịch thành tiếng Trung để cho ta nghe hiểu. May mắn, cuối cùng cũng không phải vừa điếc vừa câm. Về phần vấn đề giao lưu, không phải còn có một tên Lăng Thiên sao? Trong rừng rậm tinh linh ta làm phiên dịch cho anh ta lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến lúc anh ta làm việc. Xem anh ta nói tiếng Anh lưu loát như vậy, công tác này vừa vặn thích hợp.
Cũng không biết Lăng Thiên dựa vào cái gì để phán đoán phương hướng, ta theo anh ta chuyển qua mấy vòng liền thấy một gian lữ điếm xuất hiện ở trước mắt. Hành lang cột trụ màu trắng, cổng vòm hình cung, ba tầng lầu nhỏ nóc bằng thoạt nhìn không lớn, nhưng rất tinh xảo. Vào cửa lầu một là quán rượu, hiện tại đang là buổi chiều, người ngồi chỉ được nửa căn phòng. Có người chơi, cũng có NPC. Khi chúng ta vào Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh đều ở sau người, đương nhiên bị một ít người thấy được, nhưng chúng ta căn bản không cho bọn họ cơ hội tiếp cận, trực tiếp xuyên qua mà đi. Từ một đạo cửa hông sau quán rượu ra ngoài đi lên một đạo thang lầu chật hẹp lên lầu hai, mới là lữ điếm. Nói chuyện với ông chủ choàng khăn đội đầu thuê một gian phòng bình thường, ta cùng Lăng Thiên mang theo Tiểu Hắc, Ám Ảnh đi vào.
“Mặt ngoài thoạt nhìn không giống, bất quá rất nhiều thiết định đều không khác biệt nhiều a. Kim tệ đều là thông dụng, cũng có thể cùng mang tọa kỵ vào. Tôi còn lo lắng nếu như lão bản không cho vào thì làm sao.”
“Vì công bình, thiết định cơ bản của hai đại lục đều sẽ không khác biệt quá nhiều. Bằng không về sau đả thông thông đạo đại lục, các người chơi còn không làm ầm lên.”
Lăng Thiên cởϊ áσ choàng xuống, nắm lên một hũ nước trên bàn ngửa đầu uống. Hệ thống khí trời của trò chơi này làm thực quá chân thật, cho dù độ nóng thực tế không lớn, thế nhưng bị ánh nắng sáng chói phơi nửa ngày, lại che kín từ đầu đến chân như thế, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt. Đoạt lấy nửa hũ nước sau cùng từ trong tay Lăng Thiên, ta vừa uống vừa hỏi:
“Kế tiếp làm sao? Tôi kiến nghị chúng ta đi thư viện trong thành xem xem ghi chép lịch sử. Nếu như thực có đầu mối gì, tôi cảm thấy nơi đó là có khả năng nhất. Người Medarmin khẳng định đã từng cư trú ở khối địa phương này, tòa thành thị lớn như vậy, không có khả năng một chút ghi chép cũng không có. Nhưng chúng ta vẫn nên đổi trang phục trước.”
Lăng Thiên gật đầu:
“Tôi đi nghĩ biện pháp mua hai kiện trường bào cùng khăn đội đầu người địa phương thường mặc.”
Anh ta kéo cửa ra, nhìn xung quanh trái phải một chút, đi ra ngoài. Không quá vài phút, lại nhảy trở về, cầm trong tay hai kiện áo choàng cùng hai dải khăn đội đầu. Cầm lấy xem, vừa dày vừa rộng, trực tiếp để cho ta nghĩ đến ông chủ quán mập mạp mới gặp lúc nãy. Áo choàng lớn như vậy mặc trên người Lăng Thiên rõ ràng có hiệu quả khôi hài, y phục quá lớn lay tới lắc lui, phía dưới lại chưa đủ dài, lộ chân ra một đoạn dài. Đương nhiên, ta mặc cũng không thích hợp, như là choàng một cái túi lớn trên người, lấy đai lưng thắt vài vòng, mới coi như cơ bản bó được. Về phần khăn đội đầu kia, hai chúng ta ai cũng chưa từng dùng, nỗ lực hồi ức lại phương pháp quấn khăn của những người trên đường khi chúng ta đi tới ban nãy, sau khi không ngừng thí nghiệm, cuối cùng cũng đem cái thứ phiền phức kia cố định trên đầu. Đương nhiên, có mỹ quan hay không chúng ta không để ý, mục đích chỉ là muốn che khuất màu tóc đen cùng hơn phân nửa khuôn mặt mà thôi. Đánh giá lẫn nhau một chút, lại cẩn thận mà nhìn lén bộ dáng của người trên đường từ cửa sổ, hình như không có khác biệt gì lớn. Người chơi ở đây tựa hồ rất hứng thú đối với những phục sức tràn ngập phong cách nước khác này, không giống trang bị mà đại bộ phận người của đại lục phương đông mặc, những trang sức y phục mắc đến mức thái quá kia chỉ có một số ít người sẽ đi mua. Ở chỗ này trong mười người chơi có tám người đều mặc y phục như vậy, có vừa người, cũng có thoạt nhìn quái dị đến cực điểm giống như chúng ta, bọn họ còn thấy thích thú.
Tình huống như vậy đương nhiên rất thuận tiện cho hai tên đυ.c nước béo cò như chúng ta. Nhìn nhau cười, ta cùng Lăng Thiên thoải mái mà từ một sườn thang lầu khác của lữ điếm trực tiếp đi đến con hẻm phía sau. Khi quay lại đường phố chính, chúng ta rất thuận lợi mà lẫn vào trong đoàn người chơi, không hề dẫn tới bất luận người nào chú ý. Thấy những người chơi thò đầu thụt cổ canh giữ ở cửa lữ điếm kia, ta nhận ra quyết định đổi trang phục là anh minh cỡ nào a!
Bị Lăng Thiên mang theo một đường hỏi một đường đi, chúng ta đi tới quảng trường trung tâm. Cung điện lúc trước chỉ nhìn thấy mái vòm giờ xuất hiện toàn cảnh ở trước mắt. Trên tường đá cẩm thạch trắng đến mức như tuyết điểm xuyến cửa sổ hình cung màu vàng xanh cùng đồ án trang trí giản đơn, từng bậc cầu thang đá cẩm thạch màu đen tôn cung điện lên đến cao cao tại thượng. Mái vòm màu xanh bích kia hiện tại thoạt nhìn càng thêm đồ sộ, do nguyên nhân ánh sáng, góc độ bất đồng còn có thể phản xạ ra màu sắc bất đồng. Tại hai bên tòa cung điện này còn có hai tòa kiến trúc học viện đồng dạng phong cách nhưng nhỏ hơn một chút, cách một quảng trường cực đại nhìn nó từ xa xa, thư viện chúng ta muốn tìm ngay lầu ba của tòa học viện bên trái kia.