Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 13: Tiết 13

Editor: Toujifuu

***

Uống nước Bách Hoa độc hữu của tinh linh, ta thở hắt ra thật dài.

Từ hồ Tịch Trạch một hơi chạy về Tinh Linh Thành, cho dù là ở trong trò chơi cũng khiến ta mệt muốn đứt hơi. Ta nửa nằm trên ghế ở Lục Chi Thính, nhìn trưởng lão Kocuria cùng mấy vị cấp cao của tinh linh tộc ở một bên nói nhỏ, bộ địa đồ đều sắp bị bọn họ lật nát, ban nãy còn đưa đến một đống sách dày đến mức có thể làm gạch trái tra phải tìm, cũng không biết lúc nào mới có thể ra được kết quả.

Buồn chán mà mở ra bảng nhiệm vụ, ban nãy có gợi ý của hệ thống, ta còn chưa kịp xem đây. Hiện tại lật lật, phát hiện ở dưới nhiệm vụ chủ tuyến ‘yêu cầu của nữ thần’ nhiều thêm một nhiệm vụ chi nhánh. Hừ hừ, nhiệm vụ này làm thì làm, có cần phải lăn qua lăn lại chúng ta như thế không?

Thần khí thất lạc (nhiệm vụ chi nhánh một ‘yêu cầu của nữ thần’): Trợ giúp tinh linh tộc tìm được nơi tọa lạc của thần khí thất tung. Phần thưởng nhiệm vụ: Chúc phúc của Bạch Kỳ Mã (bảo thạch sơ cấp) một viên.

Bảo thạch a, ánh mắt ta sáng lên. Thứ tốt, ta đây có phải nên vì chuyện này mà xuất nhiều lực một chút hay không đây? ^^

“Hai vị dũng sĩ, trải qua sự kiểm chứng của chúng tôi, địa phương các ngươi tìm được đích thật là thần điện rừng rậm mà nữ thần thiết lập kết giới tại viễn cổ, có ghi chép rằng bên trong bảo tồn một kiện bảo vật của thần. Mà nhìn hoa văn hai nhánh sừng của Bạch Kỳ Mã này hẳn là sừng của Bạch Kỳ Mã thành niên cấp cao. Địa phương được nhiều Bạch Kỳ Mã thủ vệ như vậy, chúng tôi suy đoán cũng chỉ có thể là cấm địa nơi nữ thần đặt thần khí. Tiếc nuối chính là, hiện tại không thấy thần khí, hơn nữa chuyện nhiều năm trước như vậy, chúng tôi cũng không biết bắt tay đi tìm từ nơi nào.”

Lăng Thiên hỏi:

“Các người biết kiện thần khí kia đến tột cùng có bộ dáng gì không?”

Kocuria sửng sốt:

“Các ngươi không biết sao? A, là chúng tôi sơ sót. Nguyên tưởng rằng thần khí có kết giới thủ hộ, các ngươi vừa nhìn là có thể nhận ra. Thần khí kia là một cây quyền trượng. Phía đỉnh trượng khảm nạm một viên bảo thạch cực đại chính là đá Thần Tinh.”

Quyền trượng a, ta không tự chủ được mà nhớ tới cây quyền trượng bị thủ lĩnh đầu to giơ lên cao trên bức vẽ ở hồ, phía trên khảm một viên bảo thạch lớn vô cùng.

“Tôi nghĩ có lẽ cây quyền trượng kia tôi đã thấy. Bất quá là trên một bức vẽ.”

Trưởng lão Kocuria kích động hỏi:

“Thực sao? Ở nơi nào?”

“Ở đáy hồ Thiên Âm. Lăng Thiên, còn nhớ những bức vẽ tôi nói với anh không? Bên trong bức lớn nhất có vẽ thủ lĩnh của người đầu to giơ một cây quyền trượng trên tay, phía trên có một viên bảo thạch rất lớn. Lúc đó tôi còn tưởng rằng đó là tượng trưng cho thân phận, không lưu ý. Hiện tại nhớ lại, có lẽ thật là thần khí bị bọn họ lấy đi cũng không chừng.”

“Nói như vậy, các vị tốt nhất nên theo chúng tôi đi hồ Thiên Âm một lần, tận mắt nhìn những bức vẽ đó.”

Ý kiến của Lăng Thiên vừa vặn hợp tâm ý các tinh linh, bọn họ rất nhanh triệu tập đội ngũ tinh anh tròn năm mươi người, xuất phát hướng hồ Thiên Âm. Ở trên đường, ta được trưởng lão Kocuria giảng giải một chút, những người đầu to kia trên sách cổ của bọn họ cũng có ghi chép, kêu là người Medarmin, là một trong những thổ dân cổ xưa nhất của rừng rậm tinh linh. Vào mấy nghìn năm trước còn cùng các tinh linh sinh sống ở trong rừng rậm. Chỉ là quan hệ giữa hai chủng tộc luôn luôn không tốt, thường có chiến đấu phát sinh. Đột nhiên có một ngày, các tinh linh phát hiện những người Medarmin đó biến mất, chỉ để lại bộ lạc trống rỗng của bọn họ. Từ đó về sau, các tinh linh cũng không còn thấy chủng tộc này ở trong rừng rậm tinh linh nữa. Trong năm tháng mấy nghìn năm, ngay cả thôn xóm của bọn họ cũng bị thiên nhiên vô tình vùi lấp, cũng không còn tìm thấy một tia vết tích nữa. Nếu như không phải chúng ta phát hiện bức vẽ ở đáy hồ, có thể ngay cả chính các tinh linh đều đã quên từng có một nhóm hàng xóm như vậy.

Có đại bộ đội của tinh linh mở đường, những quái vật trong rừng rậm không còn có thể cấu thành uy hϊếp nữa. Khi hơn mười danh cao thủ tinh linh nhất tề xuất chiêu, tràng diện đó mới được gọi là đồ sộ, hiệu quả thanh quang của các loại kỹ năng cấp cao trong rừng rậm để cho ta đại khai nhãn giới, cùng so sánh với công thành chiến từng trải năm đó cũng là mỗi bên mỗi vẻ. Một đường gϊếŧ đến bên hồ, mười danh tinh linh cộng thêm ta cùng Lăng Thiên cùng xuống nước. Những quái cá trong nước kia ngược lại cũng rất thông minh, biết chúng ta người đông thế mạnh, đều không đến trêu chọc, đúng thực là mấy con khi nhược sợ cường mà.

Không phí khí lực gì, mọi người đã đi tới không gian nho nhỏ nơi đáy hồ. Giống như lúc ta tới, khắp nơi đều là cát trắng, những bức vẽ bị ta quét cát lộ ra còn chưa bị che lấp.

Trưởng lão Kocuria vừa thấy những bức vẽ này liền kích động không ngừng, mang theo mấy lão đầu tinh linh khác nhào qua. Ta cùng Lăng Thiên rất biết điều mà không đi quấy rầy bọn họ, không nhìn ra, những tinh linh này còn có tinh thần nghiên cứu mạnh như thế.

Chuyên gia chính là không tầm thường, bọn họ không chỉ nhìn ra được rất nhiều chi tiết ta không chú ý tới từ trên bức vẽ, còn tìm thêm được một ít nơi bí ẩn ta không phát hiện ra. Nguyên lai bị lấp dưới cát không chỉ có những bức vẽ này, ngoài vòng bức vẽ còn có một ma pháp trận rất to. Nhìn vẻ mặt các tinh linh hoặc kinh hỉ hoặc ngưng trọng, đây tựa hồ là một phát hiện thực khó lường.

“Trưởng lão Kocuria, trên bức vẽ kia là thần khí chúng ta cần tìm sao?”

Kocuria từ trên mặt đất đứng lên quét quét cát bụi trên y phục, cười khổ mà nói:

“Đó đích thật là thần khí của nữ thần chúng tôi, so với đồ hình lưu truyền trên sách cổ hoàn toàn giống nhau. Hiện tại có thể khẳng định thần khí là bị người Medarmin cầm đi. Hơn nữa chúng ta cũng biết những người Medarmin đó đi nơi nào. Thế nhưng…”

Rất tốt, có mục tiêu là dễ làm rồi. Thế nhưng nội dung phía sau a, đương nhiên chính là chuyện của ta cùng Lăng Thiên.

“Xin nói cho chúng tôi biết ở nơi nào mới có thể tìm được thần khí?”

Mấy lão đầu tinh linh nhìn nhau cười, Kocuria nói:

“Các ngươi thực sự là bằng hữu nhiệt tình. Có hai vị ở đây, tôi nghĩ thần khí của nữ thần nhất định có thể lấy lại được. Theo chúng tôi quan sát, ma pháp trận này là một truyền tống trận cực đại. Những người Medarmin đó là được truyền tống đi. Mà căn cứ theo bộ bức vẽ sau cùng bọn họ lưu lại, tôi tin tưởng bọn họ là cùng nhân loại kết thành đồng minh, đi thế giới nhân loại. Mà thần khí, cũng tất nhiên bị đưa đến xã hội nhân loại. Thế nhưng ngươi biết, tinh linh chúng tôi cùng nhân loại đã rất lâu không có liên hệ, bởi vì một ít nguyên nhân, chúng tôi hiện tại không thể xuất hiện tại xã hội nhân loại. Vì vậy, hành trình thu hồi thần khí lần này, chúng tôi không giúp được gì cho hai vị. Xin tha thứ.”

Tha thứ, đương nhiên tha thứ, đây là hệ thống đặt ra a. Bất quá, ta có phải có thể lấy một chút bồi thường hay không đây? ^^

“Chúng tôi rất nguyện ý trợ giúp bằng hữu tinh linh hữu hảo. Thế nhưng ngài biết chúng tôi không phải người đại lục phương tây, cho nên muốn ở xã hội nhân loại của đại lục phương tây tìm thần khí về, cũng không phải chuyện dễ dàng. Bởi vậy tôi muốn mang một chút nhu yếu phẩm đi. Có thể chứ?”

Có lẽ là nghĩ đến phải đem hai con “cừu nhỏ” chúng ta vứt đến cái “nơi hung hiểm” của nhân loại kia, Kocuria có chút ngượng ngùng, đáp ứng rất sảng khoái. Một hồi đến Tinh Linh Thành, không chỉ đem hai viên “Tâm của Bạch Kỳ Mã” ta cùng Lăng Thiên hẳn nên có cho chúng ta, còn rộng rãi mà lấy ra một nhóm nước thuốc, nhánh tiễn cùng vật tư chiến lược cao cấp, ngay cả ma pháp tiễn khiến hắn đau lòng cũng cho ta thêm hai bó. Đương nhiên, ta nghĩ hiện tại thái độ của hắn đối với ma pháp tiễn đã rộng rãi hơn một chút, hơn phân nửa hẳn là cũng có quan hệ tới một đống lớn sừng của Bạch Kỳ Mã đang chờ bọn họ đi thu kia. Ha ha, bọn họ không biết trong mỗi bao của ta cùng Lăng Thiên cũng chứa một nhánh lớn, thật vất vả mới tới một lần, loại thổ sản này, thế nào có thể bỏ qua đây?