Editor: Toujifuu
***
“Đã lâu không đỏ, thật đúng là không quen.”
(Trong game gϊếŧ người chơi khác, sẽ rớt danh vọng, tên của mình sẽ từ màu trắng biến thành màu đỏ!)
Lăng Thiên lấy ra bảng hệ thống nhìn nửa ngày, ta bên nhặt những thứ rơi trên mặt đất bên hỏi:
“Anh trước đây thường đỏ?”
“Có đôi khi. Trò chơi a, luôn luôn có vài con sâu không có mắt.”
Ha ha, nhìn không ra tính tình anh ta trước đây cũng thực lớn. Ân, những thứ trong bao ba tên kia không tồi a, vòng cổ gia tăng 10 điểm mị lực này vừa vặn thích hợp ta dùng. ^^
“Lăng Thiên, món đầu sức này anh có cần hay không? Gia tăng 20 phòng ngự.”
Lăng Thiên hình như còn chưa có trang bị trên đầu, ngày hôm nay vừa vặn bổ sung. Cái khác không nói, cái dây buộc tóc màu bạc này giản đơn thanh nhã, Lăng Thiên mang ở trên đầu cũng không tệ lắm.
“Hiện tại làm gì? Anh hình như có chuyện trọng yếu có đúng hay không?”
Lăng Thiên cười lạnh:
“Cậu không đánh đau những tên nhóc đó, chờ chúng ta vừa đi bọn chúng vẫn sẽ nhảy ra.”
Điều này ta đương nhiên biết, chẳng lẽ ý tứ của anh ta là…
“Anh không sợ đỏ đến mức biến thành đen?”
“Mấy tên tiểu tử bắt nạt kẻ yếu, gϊếŧ không tới vài lần sẽ chạy.”
Được a, vốn cũng là ra mặt cho muội muội ta, nếu anh ta có hứng thú này, ta đương nhiên phụng bồi.
Phát một truyền âm cho Tiểu Lộ mấy nhỏ, để cho mấy nhỏ đến một thành thị khác chơi. Ta cùng Lăng Thiên trở lại Ngật Sơn Thành, đi đường nhỏ chạy đến cửa miếu thổ địa chờ. Cũng là mấy tên tiểu tử kia không may, Ngật Sơn Thành ta đã ở qua một đoạn thời gian rất dài, các dải thông đạo trong thành nhắm mắt lại cũng sẽ không đi nhầm. Không phí khí lực gì, chúng ta tìm được tổ bốn người mới sống lại từ miếu thổ địa đi ra.
Bốn tên kia hùng hùng hổ hổ mà ở phía trước đi tới, nhìn phương hướng tựa hồ là rừng Bích Đồng. Ta câm lặng, đám nhóc này chẳng lẽ còn muốn trở lại tìm chúng ta gây phiền phức? Nhìn không ra bọn chúng còn có chút cốt khí a, sớm biết vậy ta cùng Lăng Thiên đã không cần chạy một chuyến này.
Tuy rằng bởi vì hành vi “anh dũng” (hoặc nên nói là chịu chết?) của bọn chúng, ấn tượng hỏng tới cực điểm của ta đối với mấy tên đó có một chút tăng, từ rác rưởi thăng cấp thành “vật phẩm có thể thu nhặt”, thế nhưng điều này không thay đổi được kết cục tất nhiên của bọn chúng. Ở giữa cùng một phiến đất rừng, ta cùng Lăng Thiên liên thủ trong mười phút khiến cho bọn chúng lần thứ hai đoàn diệt. Lần này đám nhóc kia cuối cùng cũng hiểu rõ, mấy người bọn chúng căn bản không phải đối thủ của chúng ta, mặc dù đẳng cấp bọn chúng so với chúng ta cao hơn, nhân số so với chúng ta cũng nhiều hơn.
Đứng từ một nơi bí mật gần đó, ta thấy bốn tên tiểu tử kia lén lút chuồn về phía cửa thành bắc. Gật đầu, bốn tên hỗn đản này cũng biết sợ a.
“Lăng Thiên, xem ra được rồi, lần này chí ít có thể khiến cho bọn chúng thành thật vài ngày. Tìm địa phương quét danh vọng đi, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra chúng ta là tên đỏ, thế nhưng gặp phải thủ vệ thành thị vẫn là không thuận tiện.”
“Ở đây cậu quen thuộc, tìm một chỗ đi.”
Ta ở trong đầu hồi ức lại địa phương tốt tẩy danh vọng ở phụ cận nơi đây, sau cùng quyết định đi động khoáng nham thạch phía bắc. Quét danh vọng là cách nói thông dụng trong trò chơi, có quét danh vọng dương, cũng có quét danh vọng âm (đương nhiên không nhiều là được). Nếu như vô cớ gϊếŧ người, danh vọng sẽ rớt rất nhiều, rớt đến số âm chính là cái gọi là tên đỏ. Tên đỏ bình thường danh vọng trong vòng -1000 ở mặt ngoài sẽ nhìn không ra, nếu như âm nhiều hơn, thân thể sẽ phiếm ra hào quang đỏ, âm càng nhiều đỏ càng lợi hại. Đối với tên đỏ chủ thành của hệ thống đều không chào đón, nếu như để cho thủ vệ thành thị phát hiện sẽ bị truy sát, mà thành thị của người chơi thì chủ yếu phải xem những thiết định của thành chủ. Ta cùng Lăng Thiên gϊếŧ bốn tên nhãi kia hai lần, danh vọng hiện tại đều âm tới khoảng 7, 8 trăm, muốn quét dương thật đúng là phải phí chút công phu.
Biện pháp tốt nhất để quét danh vọng dương chính là gϊếŧ quái, đặc biệt quái thuộc tính tà ác danh vọng so với quái bình thường cao hơn nhiều, đương nhiên cũng không quá dễ gϊếŧ. Bất quá những điều này đối với ta cùng Lăng Thiên mà nói không là vấn đề lớn, chỉ cần chúng ta không phải nóng đầu đi trêu chọc những con quái lớn, những bộ xương trong động khoáng nham thạch kia còn chưa xem như là những nhóc quá nguy hiểm.
Ra cửa bắc đi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, chúng ta đi tới một khe núi. Ở đây bất đồng với rừng Bích Đồng ngoài cửa nam, tất cả đều là đá, không có một chút màu xanh, đi đến đáy khe là có thể thấy một tòa động khoáng đã bị bỏ đi không biết bao nhiêu năm. Rất nhiều người đều biết quái trong động khoáng, tất cả đều là khô lâu cùng cương thi, là quái quét danh vọng dương tốt nhất. Đáng tiếc bộ dáng của chúng nó thực sự quá mức “tả thực”, vì vậy ở đây cơ hồ thành vùng cấm của người chơi nữ, người chơi nam cũng ít chạy đến nơi đây tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vào động, ta cùng Lăng Thiên không nói một lời động thủ liền khai sát, thời gian rất quý giá, ta cũng không muốn lãng phí nó trong việc quét danh vọng buồn chán.
Trường kiếm của Lăng Thiên đối với mấy bộ xương kia mà nói thực sự là một thanh lợi khí, một quét là một tảng lớn, ta nhìn mà đỏ mắt không ngớt. Thế nhưng tốc độ của ta cũng không chậm, đầu tiên là dùng Bạo Liệt Tiễn mới học được nổ rớt một đống mảnh xương nát, chờ sau khi chân nguyên dùng hết lại đổi thành bắn tỉa. Trên người mấy bộ xương không có thịt, rất nhiều người đều cho rằng cung tiễn thủ đánh khô lâu rất chịu thiệt, kỳ thực bọn họ không rõ trên người bộ xương cũng có nhược điểm. Trong mắt của mỗi con khô lâu đều sẽ có hai luồng minh hỏa xanh u u, chính là nơi căn bản sinh mệnh của chúng nó. Chỉ cần tiễn của ngươi đủ chuẩn, đủ nhanh, bắn rớt hai luồng lửa kia khô lâu sẽ trở thành xương trắng bình thường không còn có thể di chuyển.
Chỉ thấy phiến không gian ở trước mặt ta tiễn bay loạn đầy trời, thường thường còn có thể có hai tiễn nửa đường chạm nhau thay đổi tuyến đường, hoặc là phát sau đến trước đột nhiên tăng tốc các loại. Ta bắn đến mức hứng khởi, phát hiện cảm giác tiễn ngày hôm nay so với khi dĩ vãng đều tốt hơn, trường tiễn như không cần tiền mà bị rắc đi, trúng mục tiêu cũng phi thường cao. Chờ con khô lâu sau cùng ngã xuống đất, ta rất có cảm giác thành tựu mà xông lên đi tìm thành quả của mình. Khác không nói mấy bộ xương này cũng thực có tiền, ta không chỉ nhặt được mười mấy kim tệ, còn có năm kiện trang bị trắng cùng hai kiện trang bị thuộc tính bình thường, mặt khác có một thanh chủy thủ cần giám định. Đắc ý hướng Lăng Thiên giơ giơ lên thu hoạch của ta, Lăng Thiên cười:
“Tốc độ không tồi, chỉ kém chút nữa là theo kịp tôi.”
“Lời vô ích, anh là kiếm sĩ, đánh xương vốn đã có ưu thế có được không.”
Lật cái bạch nhãn với anh ta, ta kiểm tra nhánh tiễn còn lại của mình, một vòng tiễn ban nãy kia dùng rất nhiều, kế tiếp sợ là phải tỉnh lược một chút.
“Ba ba ba”
Một trận tiếng vỗ tay truyền đến từ ngoài động, vài người đi đến. Một đạo sĩ dẫn đầu liên tiếp vỗ tay nói:
“Đặc sắc, đã lâu không thấy qua cung tiễn thủ lợi hại như vậy.”
Ta đầu tiên thấy hắn liền sửng sốt, Ám Dạ Vô Thanh.
“Ám Dạ lão đại, chính là bọn chúng, đánh lén chúng tôi, gϊếŧ bốn người chúng tôi một lần còn chưa đủ, sau khi chúng tôi sống lại còn đuổi theo gϊếŧ một lần nữa, cấp hai ngày nay coi như luyện không.”
Bốn tên cặn bã đi theo phía sau Ám Dạ lên án, nhìn bộ dáng đáng thương kia, ta cảm thấy bọn chúng không đi diễn kịch thực sự là một tổn thất lớn. Ám Dạ quét nhìn tên kiếm sĩ nhảy ra kia một cái, kiếm sĩ lập tức câm miệng không dám nôn nửa chữ nữa.
“Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?”
“… Du Nhiên.”
Lăng Thiên không đáp lời, nhìn chăm chú hắn. Ám Dạ không chút nào để ý mà cười gật đầu với anh ta:
“Ngày hôm nay có thể nhìn thấy hai vị cao thủ thực sự là vinh hạnh. Tôi là Ám Dạ Vô Thanh của Đông Long Thành. Nghe nói hai vị cùng mấy tên này của bản thành có chút mâu thuẫn, tôi vừa lúc ở phụ cận, liền tới đây hỏi một chút, xem bọn họ đắc tội hai vị chỗ nào, để cho bọn họ đến nói lời xin lỗi.”
Đã lâu không nghe thấy cái tên hồ ly Ám Dạ này nói chuyện, vẫn là cẩn thận như thế, đạo hạnh của hắn hình như càng ngày càng cao thâm đây, cũng không biết mấy người kia có thể chịu được hắn hay không. Cảm giác trong lòng ta thực phức tạp, theo lý thuyết Ám Dạ sẽ không theo những tên ‘mắt cao tay thấp’ khắp nơi gây họa này ở cùng nhau, càng không nên chuyên biệt chạy tới chùi đít cho bọn chúng. Chẳng lẽ mấy tên này có lai lịch? Ta lần nữa thận trọng đánh giá bốn người trốn ở phía sau Ám Dạ kia, mới phát hiện có một tên trong đó nhìn thực quen mắt, hình như trước đây Mộng Điệp từng mang đến cho chúng ta gặp qua, nói là anh trai của cô ta các loại. Khi đó ta đối với Mộng Điệp không có hảo cảm gì (tình địch a), vì vậy hết thảy về cô ta đều sẽ tự động không lưu ý, bởi vậy đến bây giờ mới nhớ ra. Chuyện trên đời này a, thật đúng là khéo như thế.
“Ám Dạ Vô Thanh phó thành chủ, chuyện này căn bản là do người của quý phái gây nên, bốn đại nam nhân bọn họ, khi dễ ba nữ hài tử muội muội tôi không nói, còn xuất khẩu vũ nhục, người làm ca ca tôi đây chẳng lẽ không nên quản sao?”
Nếu là ca ca của Mộng Điệp vậy hoàn toàn không cần khách khí, sớm đã nghe nói tên đó không phải người tốt gì, chỉ biết ỷ vào muội muội ở trong đoàn của chúng ta vớt chỗ tốt chiếm tiện nghi, mọi người hình như đều có ý kiến không hề ít với hắn, ta nghĩ Ám Dạ cũng biết rõ một thân phẩm hạnh đó, tin tưởng hắn sẽ biết xử lý như thế nào.
Quả nhiên, Ám Dạ hung hăng trừng tên kiếm sĩ kia một cái, nói:
“Thì ra là thế, tôi đây thay bọn họ nói tiếng xin lỗi với hai vị, hy vọng hai vị không nên để tâm. Tôi sẽ hảo hảo ràng buộc bọn họ.”
Mấy tên kia kêu lên, kiếm sĩ nhảy ra nói:
“Ám Dạ ngươi nói cái gì a? Ta là kêu ngươi đến giáo huấn bọn chúng, ngươi trái lại nhận lỗi với hai tên đó, ngươi cũng không sợ làm mất mặt của Đông Long Thành.”
Sắc mặt Ám Dạ trầm xuống:
“Ta thấy hành động việc làm của các ngươi mới là làm mất mặt của Đông Long.”
Kiếm sĩ thấy hắn thay đổi sắc mặt, lập tức câm miệng, thế nhưng ánh mắt nhìn hắn rõ ràng còn không phục, bất quá Ám Dạ đương nhiên sẽ không sợ hắn.
Ta cúi đầu cười khẽ, bất luận qua bao lâu, những huynh đệ này vẫn là lợi hại như vậy. Đột nhiên nhớ tới một việc, lần trước nhìn thấy Ám Dạ không có cơ hội nói, lần này xem ra là cơ hội tốt đây.
“Ám Dạ phó thành chủ, anh biết ngũ tinh ngũ thạch không?”
Trong mắt Ám Dạ hiện lên một đạo quang mang, cười nói:
“Biết một chút. Du Nhiên kêu tôi Ám Dạ là được.”
“Ám Dạ, tôi có một tình báo trọng yếu là về khối đá phía nam, không biết anh có hứng thú không?”
Lão hồ ly Ám Dạ cười càng thêm cao hứng:
“Nếu như hai vị có thời gian, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống chút trà được không?”