Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 23: Tiết 23

Editor: Toujifuu

***

Địa phương này sở dĩ kêu sườn núi Tinh Nguyệt, là bởi vì từ trên nhìn xuống, phiến sườn núi bằng phẳng này là hình dạng một ngôi sao cùng một vầng trăng cong.

Trên sườn núi Tinh Nguyệt chỉ có một loại quái vật, chính là Đại Nhĩ Hầu. Đại Nhĩ Hầu không phải là quái đặc biệt có đặc sắc gì, vì vậy ta trước đây chưa bao giờ nghe nói qua. Sau khi xa xa nhìn thấy bộ dáng của chúng nó, mới phát hiện tên Đại Nhĩ thật đúng là phù hợp

(đại nhĩ = tai lớn). Bộ dáng tổng thể của những hầu tử này cùng hầu tử trong hiện thực không có gì khác nhau quá lớn, chỉ là chúng nó đều có một đôi tai rất lớn, lớn đến mức cơ hồ bằng với đầu của chúng nó. Từ xa nhìn lại, giống như là một quả đậu ba hạt cực thú vị.

Cấp bậc của hầu tử ở chân núi đều không cao, chỉ có cấp mười một, mười hai, là để dành cho người mới ra Tân Thủ Thôn luyện cấp, tất cả đều là quái bị động. Thấy một đám người chúng ta, đương nhiên sẽ không tự mình đến trêu chọc, xa xa liền nhảy lên trên cây bên cạnh, lộ ra một đám đầu nhỏ hiếu kỳ mà nhìn chúng ta.

Những tiểu hầu tử cấp quá thấp này đối với chúng ta không có lực hấp dẫn gì, chúng ta trực tiếp đi về phía trước. Càng đi lên cao, rừng cây lại càng rậm rạp, một ít cây to xanh quanh năm cùng bụi cây thấp bé đặc hữu của phía nam lan tràn sơn đạo này, đường nhỏ càng đi càng hẹp, rất nhiều chỗ cơ hồ phải quẹt ngang cây mà đi, thực đúng là ở trong rừng. Giữa các nhánh cây trên đỉnh đầu thỉnh thoảng hiện lên một đạo bóng đen nho nhỏ, hoặc là lộ ra từng đôi mắt to sáng trong suốt.

Tiểu Lộ mấy nhỏ bắt đầu có chút không chuyên tâm. Nữ hài tử đối với những thứ khả ái luôn luôn không có sức chống cự. Ánh mắt của mấy nhỏ luôn luôn sẽ không tự chủ được mà chuyển quanh, truy đuổi những thân ảnh khả ái đó. Khiến ta cảm thấy cao hứng chính là, ba nữ hài tử này tuy rằng rất yêu thích những tiểu hầu tử khả ái đó, nhưng không ai rời khỏi đội ngũ chạy loạn, tỉnh lược cho chúng ta không ít tâm tư.

Xuyên qua rừng cây, không đi bao xa, ta bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió vang bên tai. Theo trực giác mà né qua phía bên cạnh, một vật nhỏ bay qua từ bên người ta, đáp xuống mặt đất. Đó là một nhóc con lông xù màu trắng, khoảng chừng chỉ lớn bằng hai bàn tay ta, một đôi tai thật to nhô ra ở hai bên đầu, một đôi mắt lớn đến mức thái quá chiếm nửa khuôn mặt. Nó thoạt nhìn so với những tiểu hầu tử khác không quá giống nhau, một thân lông trắng ở trong đồng loại màu vàng đặc biệt bắt mắt. Xem ra là một tiểu tiểu hầu mới sinh ra không được bao lâu, tính theo đẳng cấp cũng chỉ chừng cấp mười, mười một. Đột nhiên thấy một đội người chúng ta, nhóc con rụt rè mà đánh giá chúng ta, lộ ra bộ dáng tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.

Ta buồn cười mà nhìn nó, đột nhiên cúi thân xuống duỗi tay ngoắc ngoắc trêu nó giống như bình thường trêu tiểu cẩu nhà hàng xóm. Nhóc con kinh hách nhảy dựng, nhảy ra hai bước về phía sau, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm cái “móng vuốt” bự trước mặt, vẻ mặt hiếu kỳ lại nhát gan. Đối với một nhóc con như vậy, trong đội ai cũng không có ý muốn gϊếŧ nó. Ta ngoắc ngoắc vài cái, thấy vật nhỏ không có dự định đi qua, liền thu hồi tay đuổi theo cước bộ của Lăng Thiên phía trước. Ba nữ hài tử vẻ mặt kinh ngạc cùng thích thú mà nhìn rồi lại nhìn nó, lưu luyến, một bước ba lần quay đầu.

Khúc nhạc dạo nho nhỏ rất nhanh bị chúng ta quên qua sau đầu, lại đi về phía trước, chính là địa bàn của Đại Nhĩ Hầu Hung Bạo cấp mười lăm, mười sáu. Đám nhóc này so với thân thích của chúng nó ở chân núi hung ác hơn nhiều, vừa thấy mặt liền cực không hữu hảo mà chi chi kêu loạn với chúng ta, cách gần chút, càng là trực tiếp từ trên cây bổ nhào xuống.

Lăng Thiên đương nhiên là đi lên chống trước tiên, Hoàng Cân Quân kia tuy rằng không tính là cao thủ gì, thế nhưng ở chỗ này lâu phản ứng cũng thực nhanh, cũng rất nhanh rút ra chủy thủ đứng cùng Lăng Thiên, hai cận chiến ở phía trước đã ngăn chặn được vài con Đại Nhĩ Hầu Hung Bạo bổ nhào tới. Những viễn trình như chúng ta đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi. Khi mũi tên thứ nhất của ta bay ra, phát hiện bên cạnh cũng có một đạo hỏa phù thiêu đốt vù vù bay về cùng một phương hướng. Tốc độ xuất thủ của Mã Não không nhanh được như vậy, thông thường lúc ta xuất tiễn thứ hai nhỏ mới có thể chuẩn bị tốt hỏa phù đầu tiên, hỏa thế cũng không lớn được như vậy. Ta nhìn lướt qua đạo sĩ có chút trầm mặc kêu Tinh Không kia, nhìn không ra tiểu tử này cũng thực có tài a.

Đại Nhĩ Hầu đích xác không phải là quái khó đánh gì, huống hồ chúng ta còn có ưu thế đẳng cấp. Ở trong mắt ta, da lông toàn thân mềm mại của chúng nó căn bản không có tác dụng bảo hộ nơi yếu hại, hết thảy nhược điểm cơ hồ đều bại lộ ra, mỗi một tiễn đi qua đều có thể mang ra chuỗi dài chữ số mất máu. Không phí khí lực gì, chúng ta tựa như thái rau mà làm sạch mấy con hầu tử.

“Ha ha, nhiều người chính là tốt a, đánh lên thực sảng khoái.”

Hoàng Cân Quân có thể chưa từng đánh được thông thuận như ngày hôm nay, tiến đến bên người Lăng Thiên lôi kéo làm quen:

“Lăng Thiên, thân thủ của anh không tồi a, cấp mấy?”

“22.”

Lăng Thiên ở trước mặt người không quen vốn là đạm mạc mặt không chút thay đổi trước sau như một. Không nghĩ tới Hoàng Cân Quân là loại hình tự đến tự quen điển hình, tựa như không thấy được sự lạnh lùng của anh ta, vỗ vai anh ta ồn ào:

“So với tôi thấp hơn ba cấp a, không sao, ở đây luyện cấp rất nhanh. Kiếm của anh cũng không tồi, đánh hay là làm nhiệm vụ được?”

“Nhiệm vụ.”

“A, xem ra ngày nào đó tôi cũng phải đi làm chút nhiệm vụ, cũng lấy thanh chủy thủ tốt một chút.”

Thấy Lăng Thiên bị Hoàng Cân Quân quấn lấy, ta âm thầm cười trộm. Vừa quay đầu, một vật nhỏ màu trắng tiến vào đường nhìn của ta.

“Là con tiểu hầu tử kia? Nó theo tới?”

Tiểu hầu màu trắng kia hình như đang nhìn ta, ta đi qua nó cũng không chạy, ngơ ngác mà giương mắt to nhìn chằm chằm ta.

“Nhóc con, nhóc thế nào chạy tới đây?”

Ta xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, lông mềm mềm, xúc cảm rất tốt. Tiểu hầu tử không trốn, còn lấy đầu cọ vài cái trên tay ta. Ta cảm thấy buồn cười, nói:

“Bên trong rất nguy hiểm, nhóc nhanh trở về đi thôi.”

Nghĩ cũng biết nó không có khả năng nghe hiểu được, đây là thói quen mà ta trước đây dưỡng thành, thường thường sẽ lải nhải với một đống lớn triệu hoán thú to to nhỏ nhỏ của ta, cũng không quản chúng nó nghe hiểu hay không. Khó có được ngày hôm nay gặp được một nhóc con coi như khả ái, bệnh cũ này lại tái phát.

(^^ cả lớn lẫn nhỏ đều dễ thương nha~)

“Du Nhiên, đi thôi.”

Lăng Thiên đang kêu ta, ta thả tiểu hầu tử ra, đuổi theo đội ngũ. May mắn ba nữ hài đều chạy đi thu thập chiến lợi phẩm, không phát hiện nhóc con này, bằng không lại nhốn nháo một trận.

Càng đi về phía trước, đẳng cấp của hầu tử càng cao. Khi chúng ta đi đến địa bàn của Đại Nhĩ Hầu Cuồng Bạo cấp hai mươi, mới dừng lại. Hoàng Cân Quân dẫn đường quen thuộc mà tìm được một mảnh nhỏ đất trống trong rừng, giới thiệu nói:

“Xung quanh địa phương này có ba điểm nảy sinh quái tương đối cố định, bình thường ta cùng Tinh Không đều là chọn một điểm để đánh quái, ngày hôm nay chúng ta nhiều người, có thể bao thêm một điểm. Nảy sinh rất nhanh, so với những địa phương bên ngoài tốt hơn nhiều. Đây là do ta trong lúc vô ý phát hiện.”

Hoàng Cân Quân đối với địa phương tốt mà bản thân tìm được này phi thường thoả mãn, cũng bởi vì ở trong tiểu đội tạm thời này đẳng cấp của hắn cao nhất, cơ bản chính là xem bản thân như đội trưởng, tỉ mỉ nói về những hạng mục cần chú ý khi luyện cấp ở chỗ này cho chúng ta. Ba nữ hài tử nghe cũng thực nghiêm túc, đối với mấy nhỏ mà nói hết thảy những thứ này đều là mới mẻ, cái gì là bao điểm nảy sinh quái mới a, cái gì là luân phiên dẫn quái a, những bước cơ bản khi phối hợp nhiều người kia khiến mấy nhỏ nghe được mà nóng lòng muốn thử.

“Những thứ cơ bản đó của hắn đều là lời vô bổ. Cậu không sợ mấy nhỏ nghe xong liền ngốc?”

Lăng Thiên tựa ở bên người ta đạm đạm hỏi.

“Không sao, đại đa số người chơi đều làm như vậy, để cho mấy nhỏ hiểu rõ một chút cũng tốt. Dù sao mấy nhỏ không có khả năng vĩnh viễn đều đứng ở phía sau chúng ta, luôn phải tự mình đi thể hội mới biết được sự thú vị của trò chơi a.”

Lăng Thiên phì cười,

“Nói như vậy cậu đã quy nhập bản thân về một bộ phận người chơi hiếm hoi? Rất có tự tin a.”

“Anh chẳng phải cũng như vậy sao? Đại cao thủ.”

Chúng ta nhìn nhau cười, Lăng Thiên nhanh chóng rút ra Lưu Ba Kiếm anh ta mới lấy được, thân ảnh chợt lóe thẳng đến phụ cận một con Đại Nhĩ Hầu Cuồng Bạo mới nảy sinh ra, tiễn của ta ở nửa đường đuổi theo anh ta, trước một bước đâm vào thân thể Đại Nhĩ Hầu, sau đó Lăng Thiên hung hăng bổ lên một cái, chữ số mất máu đỏ tươi dâng lên từ đỉnh đầu của Đại Nhĩ Hầu, chiến đấu bắt đầu.