Căn nhà gỗ nhỏ mộc mạc này là nhà nghỉ của một người bạn làm ăn của Sở Tuần, trong nhà đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, chỉ là trên bàn, giường, các loại gia cụ đều phủ một tầng bụi mỏng.
Rèm cửa sổ ngăn không được ánh nắng chính ngọ rực rỡ tươi sáng, cúc dại khẽ lay động trong gió, dệt thành sóng hoa sặc sỡ, in bóng lên tường…… Trong phòng một đôi tình nhân thâu hoan, tựa vào góc tường. Bên tai tràn ngập tiếng thở dốc trầm thấp, l*иg ngực kề sát, nghe thấy nhịp tim đập say mê của nhau.
Truyền Võ lột áo sơmi tây trang trên người Sở Tuần, gỡ cà vạt, kéo nút thắt. Sở Tuần vân vê áo may ô đen của Truyền Võ, làm nó nhăn nhúm như cái bánh quai chẻo, vén lên, lộ ra l*иg ngực trần, dùng sức vuốt ve cơ ngực làm cậu mê luyến.
Vai Truyền Võ nhấc lên, cởϊ áσ ra, quần cũng không kịp cởi, thình lình cúi người ôm lấy Sở Tuần, bá đạo bế cậu lên, ném lên giường. Truyền Võ sử dụng cả tay lẫn chân, dũng mãnh như một con báo, dùng tư thế phấn khích nhảy lên vồ chết con mồi, đè xuống, đáy mắt tối đen.
Sở Tuần lăn một vòng trên giường, tránh đi cú vồ này, xoay người thuận thế cưỡi lên lưng Truyền Võ, nhếch miệng cười, “Cưng à, vẫn là Nhị gia cưỡi cậu đi.”
Báo con Nhị Võ mặt bị áp, xoay người phản kháng. Hai người quyền pháp cũng không kém, các khớp ngón tay linh hoạt quấn lấy nhau, vai cùng khuỷu tay rất thành thạo vừa công vừa thủ, tay chân giao nhau trên giường, chiến đấu phân cao thấp, lại xuất lực có chừng mực, không làm đau đối phương.
Sở Tuần thở hổn hển, dục hỏa đốt người, vừa đánh vừa nói: “Lần đầu tiên, cậu không thể cho tôi sao, tôi ở trên.”
Hoắc Truyền Võ: “Yêm ở trên.”
Sở Tuần hò hét: “Tôi muốn cậu, lão tử muốn làm cậu một lần! Lần đầu tiên của tôi, về sau tôi cho cậu làm.”
Hoắc Truyền Võ sửng sốt một chút, thô thanh nói: “Lần đầu tiên vốn đã cho cậu, cậu đã ‘thế này’ yêm, lần này đến lượt yêm ‘thế này’.”
Sở Tuần: “……”
Truyền Võ đột nhiên bật nửa người trên, phản khuỷu tay thúc Sở Tuần. Sở Tuần chống đỡ hết nổi, đánh không lại, liền giở trò xấu, chọt lét đối phương, lập tức lại bị Nhị Võ áp chặt tay chân, ép dẹp lép.
Nửa bên mặt Sở Tuần bị ép vào gối đầu, bất bình kêu gào: “Cậu hỗn đản a, không cho chơi xấu!”
“Lần đó không tính, tôi còn chưa đi vào.”
“Tôi làm không thành…… Lần đó tôi thống là tình báo!……”
“Ưm……”
Đồng chí Tiểu Hoắc đời này thông minh nhất chính là lần này.
Anh kỳ thật đầu óc không chậm, miệng cũng không ngốc, bình thường là Hoắc gia nhường nhịn người thương, không buồn chấp nhặt với cậu, cơ trí phải dùng vào lúc cần thiết, người đứng đầu gia đình phải lên tiếng vào thời khắc mấu chốt.
Sở Tuần nằm úp sấp, thở gấp. Truyền Võ y như lột măng, lột sạch nửa người dưới của cậu, lộ ra da thịt hấp dẫn. Sở Tuần tránh vài cái, dần dần không phản kháng, đều lên giường, còn vờ vịt cái gì nữa.
Một người bình thường quý khí tao nhã, không hề giữ lại phơi bày toàn bộ, lẳng lặng nằm đó, ánh mắt trầm tĩnh. Biểu tình như thế làm tâm Truyền Võ run lên, bàn tay run rẩy kịch liệt, áp chặt lên. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, dùng tưa lưỡi trắng mịn âu yếm mặt, cằm, cổ đối phương, trao đổi nước miếng lẫn nhau.
Truyền Võ hôn càng lúc càng thêm thô lỗ, bởi vì tìиɧ ɖu͙© căng tràn, l*иg ngực phun ra hơi thở nóng bỏng dương cương, cắn cổ Sở Tuần, cắn vai Sở Tuần. Cho dù có nội liễm bảo thủ thế nào, lên giường, cũng là phong phạm đàn ông. Đều rất tưởng niệm nhau, rất khát vọng đối phương. Thời khắc thỏa thích thế này đã đợi lâu lắm rồi, tình cảm cũng không bởi vì thời gian mài giũa mà đạm mạc, ngược lại càng lúc càng nồng nàn. Hai người mỗi lần vong tình quấn lấy nhau, đều hút khô toàn bộ không khí trong phổi, cổ và ngực đỏ gay, gân xanh nổi lên, cơ hồ hít thở không thông.
Sở Tuần gỡ bỏ điểm mấu chốt cuối cùng trong lòng, gánh nặng tâm lý quẳng mất trên đường. Cậu từng lập lời thề, sẽ không nuốt lời, không hề phủ nhận; cậu tuyệt đối trung thành với quốc gia mình, trung thành với người cậu yêu, lại trung thành với chính mình, thẳng thắn tương đối, trung với tâm!
Bản thân làm chuyện này, không phụ tấm chân tình. Sở Tuần muốn hoàn toàn có được người trước mắt, hai người có thể vì đối phương đánh bạc sinh mệnh, kết bạn đi trên con đường này, có lẽ sẽ có một ngày có người bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống. Thực sự đến ngày đó, cậu không hy vọng cậu bởi vì lúc trước chần chờ mà lưu lại tiếc nuối.
Hạ thân Truyền Võ bạo trướng, thẳng tắp cứng ngắc đỉnh vào thắt lưng Sở Tuần.
Sở Tuần duỗi tay từ trong cặp xách lấy ra áo mưa cùng thuốc bôi trơn, vứt cho người phía sau.
Hoắc Truyền Võ “…… Cậu trên người mang mấy thứ này?”
Sở Tuần: “Làm nhiệm vụ sao lại không mang theo mấy thứ này? ……Vạn nhất thực dùng đến, chú ý vệ sinh cá nhân, không thể nhiễm bệnh a.”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Sở Tuần vỗ nhẹ một cái lên mặt Nhị Võ, cười nói: “Mấy thứ này cũng chưa khui đâu, đừng đoán mò.”
Hoắc Truyền Võ ngậm miệng, cũng không vô nghĩa, xé bao plastic, mở nắp. Đến nước này, Hoắc gia cũng không so đo cậu trước kia từng dùng cái gì, dùng với ai, bắt đầu từ bây giờ, Tiểu Tuần, cậu đừng hòng muốn cùng người khác nữa.
Cậu là người của yêm.
Truyền Võ tay to, ngón giữa thực thô, thuở nhỏ tập võ luyện súng, các đốt ngón tay thô to.
Sở Tuần cắn môi dưới, chậm rãi cọ xát vào drap giường. Cậu một tay vòng ra sau ôm lấy cổ Truyền Võ, hai người hôn đến cả người như bị hỏa thiêu. Sở Tuần cảm nhận được dương cương cứng nóng của Nhị Võ đỉnh vào mông cậu, loại nhiệt độ bừng bừng phấn chấn này, lôиɠ ʍυ cũng có thể cháy sạch.
Truyền Võ càng lúc càng thở gấp, đột nhiên rút ngón tay ra!
Truyền Võ rất thích Tiểu Tuần của anh. Mông Sở Tuần run lên theo từng động tác anh cắm rút ngón tay, phập phồng, cơ thể chậm rãi đỏ lên, đều làm anh khó mà kìm nén, muốn sáp nhập, muốn giao hợp, muốn hoàn toàn chiếm lấy cậu. Truyền Võ từ phía sau ôm chặt Sở Tuần, dùng sức vuốt ve trước ngực, bức tường sắt siết chặt eo Sở Tuần, kéo mông cong lên.
Hoắc Nhị gia tráng kiện cao lớn, giật nhẹ, khát khô cổ, mạnh mẽ áp lên Sở Tuần, từng chút đỉnh vào.
“Mẹ yêm……”
Giọng Truyền Võ thô khàn, thốt ra, hai mắt mờ đi tiêu điểm.
Du͙© vọиɠ nguyên thủy chân thật nhất của đàn ông có từ trong bụng mẹ, hàng ngày liên kết ngôn ngữ với mẹ, này coi như là thiên tính đầu tiên của con người.
Đầu hành sưng đỏ mẫn cảm vùi vào nội tràng ấm áp, trong nháy mắt thình lình gây ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Truyền Võ nằm úp sấp trên lưng Sở Tuần, cả người đều run lên. Một dòng nước ấm chảy qua háng anh, thiêu đốt mảnh rừng nơi hạ bộ, nháy mắt chảy khắp huyết mạch toàn thân, hòa hợp gắn bó, sóng nhiệt nhộn nhạo trong mạch máu.
Rất thư thái, cho tới bây giờ chưa từng thoải mái như vậy.
Không ai đối với anh tốt như thế, chỉ có Tiểu Tuần trước kia. Tiểu Tuần là tốt nhất, duy nhất, mãi mãi.
Sở Tuần cố nén, hai tay vò gối đầu, thân thể khớp với đợt công kích của Truyền Võ. Vào khoảnh khắc Nhị Võ đi vào, đau đớn bỏng rát từ phía sau ập tới, đau đến mức cổ họng cậu phát ra tiếng.
Nhị Võ cũng là hơi xúc động, cấp bách làm, nghẹn hai mươi năm, cũng xem như hết khổ, “ôm” được người anh yêu. Là một phần trong rèn luyện hàng ngày của đặc công, hai người đều biết mấy chuyện trên giường, nhưng dù sao trước kia chưa từng làm, đồng chí Tiểu Hoắc bình sinh là lần đầu tiên xách súng ra trận, cái mông quý giá của Sở Nhị gia là lần đầu tiên bị chĩa súng, lại còn là một cây súng hoàn hảo thiên phú dị bẩm như thế. Truyền Võ khuếch trương chưa đủ, cũng không kinh nghiệm, gấp gáp khó dằn trực tiếp đi vào. Cái miệng nhỏ chật hẹp bị Hoắc Nhị gia tráng kiện mạnh mẽ căng ra, Sở Tuần đều nhanh đau khóc, lại khóc không được.
Mỗi một đường gân đỏ lướt qua trong cơ thể, vuốt ve ma sát địa phương yếu ớt nhẵn nhụi, cảm giác kia rất rõ ràng, kích động các tế bào nhạy cảm nhất toàn thân cậu. Cố tình Sở Tuần lại không phải người thường, khí quan so với người thường mẫn cảm hơn gấp trăm lần. Mỗi một lỗ chân lông toàn thân cậu, khe hở giữa các khớp xương, đều như bị dương v*t tráng kiện bành trướng của Nhị Võ nhồi đầy, tràn ngập toàn bộ tri giác cùng ý thức. Cậu nâng cao cổ, hầu kết run rẩy, đứt quãng: “Ưm…… Nhị Võ…… Cậu, cậu con mẹ nó…… Điểm, điểm nhẹ cho tôi……”
“Ai…… Mẹ yêm.”
Truyền Võ nằm trên người Sở Tuần, thoải mái chuyển động, lại hừ ra một câu.
Sở Tuần đang đau chịu không nổi, lập tức điên lên, khóe mắt còn mang theo ướŧ áŧ, mắng: “Nhị Võ cậu đần hả, cậu đang làm ai hả?”
“Cậu làm là tôi, lại không làm mẹ cậu, cậu không gọi tôi, lại gọi mẹ cậu?”
Tai Hoắc Truyền Võ đỏ lên, có chút xấu hổ, đang làm ai anh biết rõ, nhưng miệng kêu trong lúc hỗn loạn, nào còn nghĩ tới điều này.
Mẹ cậu, chưa từng bị người khi dễ như vậy, nửa bên mặt Sở Tuần cọ xát giãy dụa trên drap giường: “Lừa, cậu là một con lừa, đau, đau…… Cậu đi tìm cô vợ nào lớn hơn cậu ba tuổi hầu hạ cậu đi.”
Hoắc Truyền Võ lười cùng người yêu vô nghĩa, nhào lên cắn, bao phủ cái miệng sắc bén đang nói mát của Sở Tuần.
Tiểu Tuần…… Đầu lưỡi lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ quấn lấy, cảm giác không giống như trước, trên dưới cơ thể hai nơi đồng thời giao hợp, sự hưng phấn cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của xá© ŧᏂịŧ, không thể kháng cự.
Hai người đều điên cuồng, Hoắc Truyền Võ động tình mạnh mẽ hôn môi Sở Tuần, hôn lên cả chút nước miếng dính trên khóe miệng, đột nhiên nâng người lui xuống, hai bàn tay to giữ chặt thắt lưng Sở Tuần, phát lực đỉnh vào.
Sở Tuần “Ư” một tiếng, bị đỉnh trượt lên phía trước.
Trận mây mưa điên cuồng sau đó, cơ hồ làm Sở Tuần chết đi sống lại.
Nhị Võ của cậu không còn là một cậu nhóc nữa, mà là một người đàn ông đỉnh đỉnh đại danh, một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng du͙© vọиɠ trường kỳ bị kìm nén không chiếm được thỏa mãn. Nhị Võ ở trên giường khí lực rất lớn, giống một hùng thú lần đầu đi săn nhấm nháp được tư vị thơm ngon của con mồi, thân hình cường kiện không ngừng phập phồng trên người cậu, liên tục cắm rút. Đau đớn khi bị xé rách lúc ban đầu rất nhanh biến mất, trở thành tra tấn vụn vặt như gãi ngứa, cuốn theo va chạm vô tận. Sở Tuần rêи ɾỉ, chuyển động, dương cụ của Nhị Võ tráng kiện, mỗi lần đỉnh vào đều chôn sâu trong mông cậu, nhồi đầy toàn bộ nội tràng, đau đớn rồi lại thỏa mãn, an ổn, chính là cảm giác bị người hoàn toàn giữ lấy.
Người cậu yêu xuyên qua cậu, có một loại thành kính như dâng lên vật tế, làm cậu say mê, làm cậu rất muốn liền như vậy chết trong lòng đối phương.
Sở Tuần bị va chạm dần dần bị đẩy đến đầu giường, sau đó lại bị người phía sau kéo về, tiếp tục làm cậu.
Cả người cậu như từ trong nước vớt ra, mồ hôi bốc hơi, làn da toàn thân bóng loáng. Cậu dần thích ứng lực đạo cùng tiết tấu của Truyền Võ, cơ thể dịu ngoan. L*иg ngực rộng lớn của Truyền Võ bao phủ lưng cậu, cơ thể dán sát, không kiềm chế được, vô cùng thân mật cọ vai cậu.
Sở Tuần mướt mồ hôi, thở dốc nói: “Cọ tôi làm gì.”
Truyền Võ thô thanh nói: “Hiếm lạ cậu.”
Truyền Võ ở trên giường làm việc này, không vô nghĩa.
Sở Tuần thỉnh thoảng đùa một câu, anh đáp một câu. Sở Tuần không hỏi, Truyền Võ cũng không hé răng, liền hết sức làm, không tiếc lực, cần cù.
Sở Tuần chơi xấu, xoay tay lại khẽ véo ngực Truyền Võ. Nhũ tiêm của Nhị Võ mới vừa rồi loạn cọ trên lưng cậu, cọ cứng lên, giống hạt đậu tằm rang.
Truyền Võ bị nhéo, hừ một tiếng, gỡ ra, mạnh va chạm vào mông!
Sở Tuần bị đỉnh mê muội, bị đóng cọc trên giường, không thể động đậy. Đàn ông ở một số phương diện, hiểu biết cùng kỹ xảo tinh tiến là chuyện phi thường dễ dàng, Truyền Võ dường như ngộ đạo, phát hiện diệu dụng trên người Sở Tuần, học mánh khóe Sở Tuần chỉnh người, hai tay từ phía sau ôm lấy cậu, tay trái nhéo bên phải, tay phải nhéo bên trái, đầu ngón tay thô ráp vân vê hai hạt châu nhỏ trên ngực Sở Tuần.
Địa phương kia thực mẫn cảm, giác quan thông với khí quan nơi hạ thể, ngực Sở Tuần lập tức đỏ lên, hai hạt đậu đỏ bị vân vê nhào nắn, khó nhịn hừ ra tiếng: “Ưm…… A, a.”
Sở Tuần còn đang quằn quại, Truyền Võ liền siết chặt lấy cậu, trên dưới đồng loạt phát lực, thô lỗ đỉnh thẳng vào trong cậu, va chạm, củng mông cậu, Sở Tuần bị đỉnh đến ý thức mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ đến nghẹt thở càng thêm mãnh liệt, khiến người ta sa vào.
“Đỉnh tới nóc rồi, rất thích.”
“Sờ phía dưới của tôi, muốn bắn……”
Sở Tuần thỉnh thoảng chỉ điểm, điều động trên trên dưới dưới, trước ba sau bốn, dạy Nhị Võ làm thế nào làm cậu càng thoải mái.
Sở Tuần: “Mặt sau đừng ngừng, tay với mông cậu không thể cùng nhau động sao?”
Truyền Võ thấp giọng nhíu mày suy nghĩ nửa khắc: “Theo không kịp tiết tấu.”
L*иg ngực Sở Tuần phát ra tiếng cười trầm thấp, túm lấy hai tay Nhị Võ, đặt trên hạ thân mình, dùng sức động, cảm thụ vết chai do bắn súng trên ngón tay Nhị Võ…… Mông cậu cong lên, lay động, hai chân tách ra. Tính khí của Nhị Võ bộ dạng no đủ, hai tinh hoàn bị tìиɧ ɖu͙© ngấm vào trơn bóng ánh nước, theo động tác cắm rút vỗ lên mông cậu, phát ra âm thanh da thịt va chạm, dập dềnh…… Mái tóc đen cứng của Truyền Võ lại mềm mại khác thường, lưu luyến buông xuống, theo tư thế lay động vung ra mồ hôi, một giọt, lại một giọt văng lên mặt, lên cổ Sở Tuần.
Anh chăm chú nhìn sườn mặt Sở Tuần, nhìn Sở Tuần bị anh làm phát ra âm thanh, dần dần mềm hoá, mềm mại như nước. Sở Tuần chậm rãi trở nên mềm nhũn, tựa như trạng thái mỗi lần luyện công mệt mỏi quá độ, thân thể tứ chi mềm oặt, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh nắng trưa trông tuyệt đẹp.
Sở Tuần tuy rằng mềm nhũn, nhưng thân thể cũng không có chút đau đớn hoặc khổ sở. Cậu bị làm đến rộng mở tay chân, cơ thể bắt đầu cảm thấy thoải mái. Tính khí của Nhị Võ cọ lên điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, làm cậu chấn động, nhanh chóng tiến vào trạng thái bán hôn mê, mặc Truyền Võ đùa nghịch…… Truyền Võ mặt không đổi sắc, ngẩn ngơ nhìn người anh mê luyến.
Anh đột nhiên rút ra, hai tay lật Sở Tuần lại, nghênh diện áp lên: “Tiểu Tuần……”
Giống thế này, nhìn yêm.
Trong lúc cậu thanh tỉnh.
Sở Tuần hai mắt thất thần, trong con ngươi ngập tràn bộ dáng oai hùng động lòng người của Nhị Võ, “Ưm” một tiếng, lại một lần nữa bị lấp đầy, đỉnh đến chỗ sâu nhất.
Hai tay cậu vô lực buông bên sườn, hai chân rộng mở run rẩy, không chút gượng ép. Trên người chỉ có một chỗ cứng, dương v*t nộn nộn trướng to run lên, bị đỉnh chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, khóe miệng lộ ra một tia thỏa mãn.
Truyền Võ nắm hai chân Sở Tuần, mạnh mẽ nhoài người hôn cậu. Hai người tận tình triền miên, ra sức va chạm, xoa cọ, thoải mái thở gấp. Truyền Võ phát ra tiếng gầm nhẹ, như con thoi cuồng dại nồng nhiệt, toàn bộ bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Sở Tuần…… Trưa hôm đó, thẳng đến buổi chiều, là nửa ngày vui vẻ trộm tới, tựa như sống ở thế ngoại đào nguyên.
Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, tứ chi lẳng lặng giao triền, ánh mắt sáng lấp lánh, một khắc kia vô cùng an bình. Nơi có người yêu làm bạn, chính là nhà.
Sở Tuần từ trong trạng thái mềm như nước tỉnh lại, thân thể một lần nữa hồi sức, ngón tay khôi phục khí lực, nghiêng người, đùi gác lên trên, nhéo mặt Nhị Võ.
Hoắc Truyền Võ vẫn không nhúc nhích, nhìn cậu thật sâu, mặc cậu nhéo mặt.
Hai người đều nở nụ cười, hôn môi.
Sở Tuần nhéo nhéo Truyền Võ, hừ nói: “Thoải mái?”
Truyền Võ gật đầu: “Ừ.”
Sở Tuần cười lạnh: “Nhị gia so với mấy người kia, người tình hay cô vợ lớn hơn cậu ba tuổi ấy, thế nào?”
Truyền Võ cũng lạnh lùng, thẳng thắn: “Chưa thử thế này với mấy người đó.”
Sở Tuần vỗ một cái tát, khẽ nâng mặt Truyền Võ: “Cậu mẹ nó dám.”
Truyền Võ bỗng nhiên nói: “Nơi đó của nhẫm, nóng.”
Sở Tuần: “…… Thật hay giả?”
Ánh mắt Truyền Võ thâm thúy, nửa bên mặt mím ra lúm đồng tiền, bại lộ tâm tư vui vẻ tự hào: “Thật, tận sâu bên trong đặc biệt nóng, như ống sưởi hơi vậy, so với tay nhẫm còn nóng hơn.”
Sở Tuần banh mặt Truyền Võ: “Nhị Võ cậu trong khung là một tên lưu manh!……”
* *
*
Đồng chí Tiểu Hoắc theo thói quen nghề nghiệp, cẩn thận kiểm tra trong ngoài nhà gỗ, chỉ là giờ làm thì đã muộn, trên giường đều lăn một vòng, lúc này mới nhớ tới thời khắc bảo trì cảnh giác.
Hoa dại sau nhà nở rộ dưới ánh mặt trời, cánh đồng phía xa trải rộng màu vàng óng của hoa cải dầu, cực kỳ xinh đẹp.
Hoắc Truyền Võ ở phòng bếp của nhà gỗ nấu cơm.
Tay nghề nấu cơm của anh thập phần bình thường, trước kia quanh năm ăn ở nhà ăn bộ đội, bản thân hiếm khi có cơ hội xuống bếp. Phong tục Sơn Đông lại là nam chủ ngoại, nữ xuống bếp, đàn ông như Hoắc Nhị gia, hồi nhỏ thì lão mẹ hầu hạ, trưởng thành để vợ hầu hạ.
Sở Tuần lại càng sẽ không nấu cơm, từ nhỏ ăn uống đều là người giúp việc cùng đầu bếp khách sạn làm, làm sao tự mình động thủ? Sở Tuần không thể so với các “cô vợ” khác, không đồng dạng như vậy, vẫn là Hoắc gia cố làm bữa cơm thôi, Truyền Võ nghĩ như thế.
Trong tủ có mì ống khô, các loại sốt làm mì Ý. Hoắc Nhị gia trực tiếp cho vào nồi nấu, luộc nửa nồi mì vàng to, vớt ra cho vào chảo, đổ một chai sốt cà chua vào, cho thêm cây basil, muối, đậy nắp om, hương vị thế nhưng không tồi, mùi thơm tràn ngập phòng nhỏ.
Sở Tuần đang nằm trên giường, cũng không nghỉ ngơi. Cậu dùng thiết bị nhận năng lượng trí nhớ mang theo bên người, cổ, đầu ngón tay nối liền dây dẫn, ngón tay truyền số liệu lưu trữ trong trí nhớ vào con chip. Ở tòa nhà đỏ đại viện Bắc giao còn có một bộ dụng cụ truyền năng lượng trí nhớ càng hoàn mĩ hơn nữa. Máy tính siêu lớn chiếm cứ hơn nửa phòng, là trang bị đặc biệt nghiên cứu chế tạo riêng cho Sở Tuần.
Sở Tuần làm một lát, mệt mỏi, nằm ngửa trên giường, tóc ướt sũng, qυầи ɭóŧ ướt nhem lộ ra cả chim nộn, mặc cũng như không mặc.
Tiểu Hoắc bưng hai dĩa mì Ý to vào, để lên giường. Hai người ngồi đối diện ăn mì, làʍ t̠ìиɦ rất tốn thể lực, đều đói bụng.
Sở Tuần ăn khóe miệng dính một vết đỏ: “Ừm, được, không tồi.”
Hoắc Truyền Võ: “Cũng được?”
Sở Tuần nhai: “Ý là so với đầu bếp thì hơi kém, dù sao về sau ra ngoài hai ta không đói chết.”
Khóe miệng Hoắc Truyền Võ cong lên, cũng không để ý Sở Tuần không có việc gì cứ thích trêu chọc anh. Anh đưa ngón cái lau miệng Sở Tuần, sau đó thực tự nhiên xoay tay lại ngậm ngón cái, liếʍ sạch sốt cà chua, chậc lưỡi, giống như đó là hương vị của Tiểu Tuần của anh.
Gần tối, hai người rời giường, một trước một sau vào toilet tắm rửa.
Nhà nhỏ theo phong cách châu Âu, toilet cũng nhỏ, thiết kế nhỏ gọn mà tinh giản, bồn rửa tay bày những đồ dùng bằng gốm xinh đẹp đậm nét thôn quê. Thân hình hai người nhanh chóng lấp đầy phòng nhỏ, trong ánh sáng mờ nhạt tràn ngập tiếng thở dốc, cùng với tiếng mυ'ŧ mát khi hai đôi môi chạm vào nhau. Hai người chỉ mặc qυầи ɭóŧ, trên thân trần trụi, dán chặt vào nhau, đối mặt với gương nhỏ, thưởng thức gương mặt anh tuấn, cơ thể khỏe mạnh xinh đẹp của đối phương…… Hai người đều tự vén quần, soi gương so chim với nhau, phơi bày hùng phong tư mật bên dưới của đàn ông.
Sở Tuần dùng sức kề sát háng Nhị Võ, nhìn vào gương: “Lớn xấp xỉ nhau.”
Cậu nắm hai nhóc con lại với nhau, nói: “Xem này, thực xứng, nhan sắc cũng xứng.”
Hoắc Truyền Võ mặt không đổi sắc, nhìn Sở Tuần tự mãn.
Sở Tuần cứ vậy mân mê Truyền Võ, lật qua lật lại, đối phương có thể không phản ứng sao?
Sở Tuần cắn môi: “Đệt.”
“Sao đột nhiên lại trướng lớn vậy.”
“Cậu sao lại…… như vậy liền…… lớn hơn tôi……”
Sở Tuần thuận tay cầm lấy tuýp kem đánh răng, đo kích thước cương cứng của Hoắc lão nhị. Kem đánh răng chỉ có 150 gram, vô luận chiều dài, thể tích dung lượng hay là độ cứng, ba hạng chỉ tiêu đều bị Hoắc gia hoàn toàn phá vỡ.
Sở Tuần lẩm bẩm: “Thô như vậy a……”
Hoắc Truyền Võ ưỡn háng, vểnh chim to, cơ mông rắn chắc ở dưới đèn phiếm ra sáng bóng. Ở trước mặt Tiểu Tuần e lệ đã là quá khứ, đáy mắt Truyền Võ lộ ra đắc ý thuộc loại đàn ông thành thục. Ấn theo cách nói xã hội cũ, là đã khai bao, “nhóc con già” trải qua một buổi chiều khai khẩn đất hoang, rốt cục đã thành đàn ông.
Đồng chí Tiểu Hoắc bình thường luôn khiêm tốn nội liễm, Sở Tuần nếu ở chuyện khác khen anh hai câu, anh còn khiêm tốn giản dị. Sở Tuần khen anh chuyện này, nói anh “lớn”, chuyện này không có người đàn ông nào sẽ khiêm tốn hoặc ngượng ngùng. Đây là câu tình thoại hay nhất người yêu nói ra, tự tôn đàn ông bành trướng, nhất thời cảm thấy sung sướиɠ cùng thỏa mãn.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, những giọt nước rào rào rơi xuống bắn lên bức tường gạch men.
Truyền Võ từ phía sau ôm lấy Sở Tuần, hai tay không ngừng vuốt ve, rửa sạch một tầng mồ hôi, ở trên người đối phương một lần nữa nhiễm lên mùi của mình. Hai người trước ngực phía sau lưng cùng hợp, Truyền Võ từ phía sau cầm Sở tiểu nhị gia, ngón tay âu yếm vuốt ve, để Sở Tuần ngửa vào ngực anh, thoải mái mà hưởng thụ.
Đã quen biết nhiều năm, rất quen thuộc thân thể đối phương, một bước bước qua ngưỡng cửa kia, giống như sinh ra là để sống vì nhau.
Hai người mới vừa rồi tiêu hao thể lực một lần, lúc này đây làm rất chậm, cố ý kéo dài kɧoáı ©ảʍ, trong toilet yên tĩnh nghe được cả tiếng làn da ma xát rất nhỏ, ngẫu nhiên ức chế không được tuôn ra một tiếng thở dốc trầm thấp.
Cả người Sở Tuần ướŧ áŧ ngồi trên bồn rửa tay, Truyền Võ hôn cậu, từ hầu kết hôn đến ngực, như một con chó săn du͙© vọиɠ cường thịnh, không ngừng liếʍ cậu, hút nhũ tiêm cậu, rồi hôn đến bụng, hôn lôиɠ ʍυ cậu. Sở Tuần chậm rãi ngửa ra sau, dán vào gương, dương v*t thẳng tắp bị Nhị Võ ngậm lấy. Truyền Võ hút hơi thô lỗ bá đạo, phương thức rất đàn ông, mυ'ŧ mát qυყ đầυ cậu, vuốt ve dương v*t. Sở Tuần thích đến hạ thân run rẩy, lúc này trướng cũng không hề nhỏ so với Tiểu Nhị Võ, bắn vào miệng Truyền Võ.
Cậu còn đang đắm chìm trong dư vị bắn tinh, hai chân đột nhiên bị tách ra, một chân gác trên vai người nào đó.
Truyền Võ quay đầu phun thứ trong miệng ra, mắt đỏ gay.
Nguồn:
Hậu đình Sở Tuần căng ra, không kịp phản ứng, Nhị Võ đã đi vào. Dũng đạo trơn trượt lập tức nuốt Hoắc Nhị gia tráng kiện vào, buộc chặt. Truyền Võ mạnh mẽ va chạm, trực tiếp đỉnh vào nơi tối mẫn cảm, dũng mãnh công thành đoạt đất.
Ánh mắt Truyền Võ chăm chú, đáy mắt là một đồng cỏ rực cháy, dùng tư thế mặt đối mặt ôm nhau, va chạm Sở Tuần.
Cơ thể Sở Tuần không ngừng ngả ra sau, cơ hồ ngồi không vững, hai tay ôm cổ Nhị Võ bảo trì cân bằng. Cái mông rắn chắc cường tráng của Nhị Võ mang theo tiếng nước, liên tiếp vỗ vào giữa hai chân cậu, bài sơn đảo hải. Hai quả trứng của Nhị Võ không ngừng cọ vào nhục huyệt cậu, hận không thể đỉnh hết vào.
Sở Tuần bị vật cứng liên tục đỉnh vào điểm nhạy cảm trong cơ thể, nội tràng mãnh liệt co rút lại, run rẩy, lại vừa mới bắn, rất mẫn cảm, căn bản chịu không nổi, hừ ra tiếng: “Chậm một chút…… Ưm…… Chịu không nổi……”
Truyền Võ chậm lại, chậm rãi rút ra một nửa, lại đỉnh mạnh vào, tận gốc đâm vào mông thịt, tráng kiện, ấm áp, căng đầy, đỉnh vào điểm mẫn cảm.
Cứ như vậy chậm rãi đỉnh năm sáu cái, dòng điện toàn thân Sở Tuần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vọt lên, lâm vào trận chấn động đầy kɧoáı ©ảʍ, muốn chảy nước mắt, không phải khóc, chỉ đơn thuần là nước mắt sinh lý không kìm được.
Sở Tuần chảy nước mắt ướt đẫm mặt, run run: “Ưm, không được…… Đừng…… Nhanh lên……”
Truyền Võ say mê nhìn, thấp giọng hỏi: “Nhanh, hay là chậm?”
Nhị Võ hỏi đặc biệt thành thật, nghe lời nữu nhi (1) nhất. Cậu bảo Hoắc gia mau, gia liền mạnh mẽ làm cậu; cậu muốn chậm, gia liền làm cậu thành pha quay chậm.
(1) Nữu nhi: bé gái, cũng có thể hiểu là người yêu. Ở đây là cách gọi thân thiết của Nhị Võ với Tiểu Tuần.
Đàn ông khi cao trào không thể khống chế, Sở Tuần hổn hển thở gấp: “Có thể, có thể…… Bắn rồi…… Nhị Võ…… A!”
Đến cuối cùng, Truyền Võ đột ngột ưỡn mông về phía trước, thong thả, xâm nhập, phá tan hết mọi rào cản thời gian. Anh ngẩng cổ lên, mái tóc đen vung ra mấy giọt nước, như hùng sư thầm lặng gầm thét ở lãnh địa trên thảo nguyên, bễ nghễ tứ phương.
Bóng hai người giao hợp chiếu lên tường gạch men, một bức tranh tuyệt vời, gợi cảm cực kỳ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra văng khắp nơi.
Hai người truy đuổi môi đối phương, hôn nhau nồng nhiệt, thân thể không ngừng run rẩy, không hề giữ lại phun ra nhiệt dịch, tứ chi dùng tư thế tối triền miên quấn vào nhau, một khắc kia, tựa như vĩnh hằng. Trời chiều ở trên núi rực rỡ, hoa nở khắp núi đồi.
…… Màn đêm buông xuống, chuyến bay Milan thẳng đến Bắc Kinh.
Sở Tuần tựa vào thành cửa sổ, cả người mềm nhũn, tóc ẩm ướt, khóe miệng thường cong lên, thần thái mệt mỏi.
Cậu ngẫu nhiên lấy ngón tay vuốt nhẹ hoa tai.
Trong ống nghe truyền đến một tiếng khụ trầm thấp, giống một cọng lông chim quét qua tim cậu. Sở Tuần ngậm kẹo que, trong lòng thưởng thức, là hương vị vương trên đầu lưỡi của Nhị Võ của cậu.