Từ bệnh viện đi ra, Sở Tuần lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo: “Chú Hạ, con muốn gặp chú, có được không?”
Sở Tuần nói vắn tắt giản lược, không để cho đối phương cự tuyệt, Hạ Thành dường như đã sớm đoán trước buổi nói chuyện này, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn. Hạ Thành nói: “Tới nhà chú, ngay bây giờ, chú chờ con.”
Quan hệ của hai người vốn giữ bí mật, bởi vậy Sở Tuần cũng không xuất hiện ở Bộ Ủy hoặc cơ quan thường trú Tổng tham, nhưng cậu có thể thỉnh thoảng đến nhà Hạ bộ trưởng thăm hỏi. Sở Hạ hai nhà thế giao, mối giao tình này người trong giới đều biết, bởi vậy không sợ người khác nghiền ngẫm theo dõi.
Thư phòng trong nhà Hạ bộ trưởng, đóng kín cửa. Lúc này Hạ Thành đang tự mình nấu nước pha trà, trấn an Sở Tiểu Nhị ngồi đối diện mặt đầy kiêu ngạo, dáng vẻ giận dữ, nghẹn một bụng tà hỏa đang cấp bách cần xoa dịu, hắn đang bị đứa cháu này làm khó đây mà.
Sở Tuần dùng phương thức ẩm lư uống ừng ực ba chén trà lớn, che dấu nội tâm kích động: “Chú Hạ, chú chậm trễ con mười lăm năm, chuyện này chú nói thế nào, quốc gia làm thế nào bồi thường tổn thất tình cảm nhiều năm như vậy của con đây?!”
Hạ Thành nhướn mi: “Chú chậm trễ con?”
Hạ Thành giọng điệu trầm ổn lại hỏi một lần: “Lão tử chậm trễ cậu mười lăm năm?!”
Quốc gia còn phải bồi thường tổn thất cho cậu?
Đúa cháu này quả thật có tài, khó nắm bắt, đây là tính toán xin quốc gia bồi thường tổn thất tinh thần sao?
Sở Tuần cắn môi, một phòng trà nóng dậy hương bốc lên một tầng hơi nước dày trước mắt cậu: “Chú đã sớm biết, vẫn biết, dấu con dấu nhiều năm như vậy, con cùng hắn cả đời liệu có mấy cái mười lăm năm?”
Hạ Thành nhẹ giọng răn dạy: “Đồng chí Sở Tuần, con thật có năng lực nhỉ.”
Sở Tuần biểu tình không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu quả thật muốn mượn dịp tỏ thái độ một lần. Cậu cũng chỉ dám ngầm đàm điều kiện với chú Hạ của cậu, nhưng ở đây không chỉ có một người, cậu không dám ồn ào như vậy.
Hạ Thành cũng đã quen tính tình trong kỳ sinh lý của cậu: “Phải, lão tử vẫn biết cậu ta ở đâu, cũng là vì nghĩ cho thân phận công tác của hai đứa.”
Sở Tuần ủy khuất nói: “Nửa đời sau của con đều bán cho quốc gia, con cũng sẽ không cùng ai bỏ trốn! Cho con lưu một cái niệm tưởng chẳng lẽ không thể sao?”
Sở Tuần nói xong lời này, hốc mắt đỏ hoe, mỗi khi động đến tình cảm ly biệt, đều giống như treo củ cà rốt trước mặt con lừa.
Hạ Thành trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Vậy con muốn bồi thường con thế nào?”
Sở Tuần lau mặt, đôi mắt đỏ hoe biến mất, nhanh chóng đổi thành ánh mắt tỏa ánh sáng, hào hứng nói: “Cho hắn nhận công đầu đi!”
Hạ Thành: “……”
Hạ Thành mắng cậu một hơi: “Hồ nháo, con nói là nhận công đầu?”
Sở Tuần nói: “Hắn cứu con hai lần, hơn nữa, tình báo lần này là hắn giúp con lấy được. Không có hắn, con không có khả năng thuận lợi viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.”
Hạ Thành ý vị sâu xa nói: “Chuyện cậu ta cứu con, giúp bảo vệ tình báo, hoàn toàn không thể công khai ở đơn vị cậu ta, không thể đệ đơn lên trên, hiểu chưa?”
“Nhiệm vụ lần này của Tiểu Hoắc hoàn thành cũng không viên mãn, cậu ta trước tiên rút lui khỏi mục tiêu, làm cho vào thời khắc quyết chiến cuối cùng, bên cạnh trùm thổ phỉ của địch quân không có người của chúng ta, hành động gặp phải trắc trở, chiến đội thiếu chút nữa thất thủ khiến con tin bị gϊếŧ.”
Sở Tuần mở to hai mắt, xen mồm nói: “Hắn là vì cứu con mới bị buộc rút lui trước, không phải trách nhiệm của hắn.”
Hạ Thành gật đầu: “Lão tử biết, cậu ta chính là bởi vì cứu con.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần ngạc nhiên, chậm rãi cụp mắt, vạn phần áy náy tự trách. Lời này nói đúng trọng điểm, không cần phải bàn, Hoắc Truyền Võ ẩn náu trong hắc đạo gần ba năm, bởi vì cậu trên đường chen một chân, nên không thể giữ nguyên kế hoạch hoàn thành vài ngày nhiệm vụ nằm vùng cuối cùng, Nhị Võ giúp cậu lấy tình báo lập công, lại không thể quang minh chính đại viết vào hồ sơ, đeo huy chương.
Sở Tuần hạ mắt suy nghĩ một lát, tâm tình áy náy rối rắm tràn ra, giương mắt nói: “Chú Hạ, con có một thỉnh cầu, đem Hoắc Truyền Võ điều tới Bắc Kinh.”
Hạ Thành bình tĩnh nhìn cậu: “Con đã hỏi ý Tiểu Hoắc chưa?”
Sở Tuần tự tin nói: “Con sẽ thương lượng với hắn sau, con chỉ hỏi ngài một câu, tổ chức có thể giúp bạn con hay không?”
Hạ Thành lắc đầu: “Cậu ta đã nói với chú, nhiệm vụ lần này chấm dứt, cậu ta quyết định xuất ngũ, về quê sống.”
Sở Tuần kinh ngạc, căn bản không tin: “Nhị Võ nói với chú? Ba năm trước khi đi Myanmar hắn nói? Khi đó hắn còn không có……”
Hạ Thành dùng ánh mắt phủ nhận: “Tối hôm qua chuyên cơ đến Bắc Kinh, chú đã trước đi thăm cậu ta, Tiểu Hoắc tối hôm qua đã nói với chú.”
Sở Tuần giật mình nhìn Hạ Thành, hầu kết run run, chân tay luống cuống, trái tim nóng hổi rơi vào đáy cốc. Cậu không tin, hoặc là nói lý trí muốn phủ nhận những chống đẩy cùng lãnh đạm của Hoắc Truyền Võ đối với cậu. Cậu sốt ruột biện bạch: “Chú Hạ, chú đừng tùy tiện đáp ứng hắn. Chúng con mấy năm nay cũng không gặp mặt, lại có nhiệm vụ, thời gian gấp gáp, rất nhiều chuyện con không kịp nói rõ với hắn, hắn có thể hiểu lầm con.”
“Nhưng là con có thể cảm giác được trong lòng hắn…… Hắn cứu mạng con, hắn giúp con lấy tình báo, hắn ở trong phòng nhỏ nấu cơm cho con ăn, con ngồi trên yên sau xe máy tựa vào người hắn, loại cảm giác này, khác hẳn với lúc ở cùng người khác. Hắn đối với con khác biệt!”
“Còn có, chú Hạ, chú biết không, hắn mấy năm nay……”
Giọng điệu Sở Tuần mềm mại, có một khắc chần chờ, liên quan đến chuyện riêng tư, cậu phải cân nhắc xem có nên đem chuyện Hoắc Truyền Võ nằm vùng nói ra hay không.
“Hắn vì con, hắn vẫn, hắn thậm chí ở trong tay Tisa La chịu đựng khổ hình tra tấn, kiên quyết không thuận theo, không cùng nữ thổ phỉ kia cẩu thả, làm loại chuyện này. Hắn mấy năm nay đều như vậy, ước chừng là còn nghĩ đến tình nghĩa của hai đứa con trước đây……”
Sở Tuần khi nói lời này khóe miệng vô ý thức giương lên, biểu tình hơi ngượng ngùng, môi cong ra một đường cung, tình tự cực kỳ phức tạp pha lẫn ngọt ngào cùng đau lòng.
Nhị Võ đây là vì người thương năm đó thủ thân như ngọc sao? Cậu trái lại thà rằng Nhị Võ ít chịu khổ một chút, đừng đem khuôn mặt tuấn tú kia rạch đi, khi chấp hành nhiệm vụ cùng phụ nữ một đêm phong lưu thực không tính cái gì, lại không ai trách anh.
Vẻ mặt Hạ Thành vô cùng bình tĩnh, trầm mặc không lên tiếng nghe xong Sở Tuần lộn xộn miêu tả, nghe đến đó tâm không đành lòng, không thể không ngắt lời: “Không cần phải nói, chú biết chuyện đó.”
Ngượng ngùng cùng kiêng kị trên mặt Sở tuần trở thành hư không: “Chú ngay cả chuyện này cũng biết?”
Hạ Thành ý vị sâu xa kể lại tường tận: “Đây là sách lược đối địch trước lúc Tiểu Hoắc hành động, nhóm cố vấn của thượng cấp cậu ta thương nghị lập nên. Đây đều là sách lược, không phải vì con, Tiểu Tuần……”
Sở Tuần như bị người ta tát vào mặt một cái, biểu tình hung hăng: “Đây là…… Sách lược?”
Hạ Thành chậm rãi nói tiếp: “Người của chúng ta trà trộn vào nội bộ bọn phỉ ở Myanmar, trong khoảng thời gian ngắn muốn lấy được tín nhiệm của đối phương, phi thường khó khăn! Tisa La yêu thích phương diện kia, bên ta sớm có tình báo, lúc trước chúng ta đã nghĩ tới mấy phương án bất đồng, nhằm vào đặc điểm tính cách của Tiểu Hoắc, tâm lý tình cảm phụ nữ, cuối cùng quyết định ‘Đi ngược lại’. Cô ta muốn, chúng ta không cho, cậu càng không cho, cô ta lại càng muốn, còn không nỡ gϊếŧ chết cậu, đây là nhược điểm của phụ nữ…… Tiểu Hoắc hoàn thành nhiệm vụ phi thường thành công, chịu qua lần đó, chúng ta đều biết, cậu ta đã lấy được cảm tình cùng tín nhiệm của người đàn bà kia.”
Sở Tuần kinh ngạc: “……”
Cảm xúc phản nghịch của Sở Tuần đột ngột phát tác, sắc mặt vừa như bi ai lại vừa như cười lạnh, tự giễu nói: “Hắn dùng chiêu ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’ này câu người đàn bà kia? ……Này con mẹ nó là con tự mình đa tình.”
Hạ Thành nhìn ra được đứa nhỏ da mặt mỏng, tâm tư mẫn cảm, tình cảm có chút bị tổn thương, vội nói: “Tiểu Tuần, đây dù sao cũng là nhiệm vụ.”
Sở Tuần cười lạnh: “Ngài dùng người thực ngoan, sử dụng ám chiêu. Tisa La không rạch mặt hắn, vậy để hắn tự làm? Chuốc xuân dược gây sức ép ba ngày ba đêm vạn nhất phá hư người, tổn thương công năng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, vậy làm sao đây?!…… Loại sách lược này là ngài nghĩ ra, hay là nhóm đội trưởng ủy viên chính trị của hắn yêu cầu?”
Hạ Thành lắc đầu ngăn lại: “Tiểu Tuần, con không nên xúc động như vậy.”
“Con mấy năm nay không dễ dàng, Tiểu Hoắc lại càng không dễ dàng! Con có chí hướng của con, sự nghiệp thành tích của con, tâm vinh dự của con, cậu ta lại không có sao?”
Đáy mắt Hạ Thành có một tia xúc động, hơi thở mạnh mẽ nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: “Sở Tuần, con là quân nhân, Hoắc Truyền Võ cũng là quân nhân. Con cho là chỉ có con chịu uất ức, con vĩ đại nhất, con ở chiến tuyến bí mật mai danh ẩn tích hy sinh vì dân, con có tư cách chỉ điểm giang sơn, trong két bảo hiểm của con ẩn dấu một xấp quân phục không thể mặc, hai vạch bốn sao không thể đeo, con cho là Tiểu Hoắc sẽ không ủy khuất sao?! Cậu ta suýt chút nữa không có cơ hội mặc bộ quân phục này, cậu ta vốn không có tư cách vì quốc gia phục vụ.”
Mắt Sở Tuần đỏ hoe, chậm rãi cúi người, chôn mặt trong tay: “Chú Hạ…… Con…… Con chính là trong lòng khó chịu……”
Hạ Thành tướng quân sở dĩ đối với tình hình Hoắc Truyền Võ chấp hành nhiệm vụ ở biên cảnh rõ như lòng bàn tay, cũng là bởi vì hắn mấy năm nay vẫn âm thầm chú ý chiếu ứng đứa nhỏ này.
Hạ Thành có công tâm của hắn, cũng có tư tâm; công tâm là kính trọng Hoắc gia một nhà trung liệt, không muốn con của trung thần chỉ vì một đoạn lịch sử không thể nói của mười năm trước mà hủy đi tiền đồ, mà tư tâm chính là vì cháu hai của hắn.
Lấy bối cảnh của Hoắc gia lão Nhị, nguyên bản không có khả năng tiến vào bộ đội tham gia quân ngũ. Hoắc Truyền Võ là đi cửa sau, con trai sư trưởng, nhưng công huân công trạng của bậc cha chú cũng không thể tẩy sạch “Vết nhơ” chính trị của cả nhà, sửa lại án xử sai cũng không hẹn. Thậm chí liền ngay cả họ “Hoắc” này cũng trở thành cấm kỵ trong quân mấy năm sau, người cảm kích giữ kín như bưng, không thể đề cập.
Hoắc Truyền Võ mười tám tuổi tòng quân, cửa xét duyệt bối cảnh không qua được, những người trưng binh (1) thập phần khó xử, không chắc anh có hợp lệ không. Truyền Võ bản thân thanh sạch, nhưng anh là con trai của Hoắc Vân Sơn.
(1) Trưng binh: Triệu tập công dân nhập ngũ.
Lãnh đạo quân khu không dám tự chủ trương, lặng lẽ báo với Hạ tổng (2), hỏi đứa nhỏ này phải làm sao? Để hắn tòng quân, hay là trả người về?
(2) Tổng: Cách gọi tôn kính đối với những vị lãnh đạo cao cấp trong quân giải phóng Trung Quốc.
Hạ Thành lúc ấy đã nói, đứa nhỏ này có chí hướng ở bộ đội dốc sức, đi nghĩa vụ quân sự rèn luyện vài năm, sao không thể thu?
Lãnh đạo quân khu nói, mặt trên nếu ngày nào đó hỏi đến, con trai Lão Hoắc Tiểu Hoắc tham gia quân ngũ ở chỗ chúng ta, chúng ta giải thích thế nào?
Hạ Thành phát hỏa, mắng, giải thích thế nào, lão tử dạy cho anh giải thích thế nào! Đều mẹ nó niên đại nào rồi, tịch thu tài sản cả nhà, gϊếŧ kẻ phạm tội, tru diệt cửu tộc loại chuyện này ở mấy năm chín mươi đã bị huỷ bỏ, trong luật pháp quốc gia chúng ta không cho làm ‘tội liên đới’! Cha phạm quân quy là cha, ngồi tù cũng đã được phóng thích rồi, đứa nhỏ có cái gì sai? Chẳng lẽ lão tử phạm sai lầm, một khang nhiệt huyết đền nợ nước của con trai liền không có cửa? Một anh lính ở địa phương cách Bắc Kinh xa như vậy, có thể e ngại ai?!
Lãnh đạo địa phương chính là sợ gánh trách nhiệm, cần mặt trên cấp một câu chỉ thị.
Hạ Thành mắng chửi thì mắng chửi, nhưng cũng không phải tràn ngập chủ nghĩa lý tưởng, không để ý sự thật, kiêng kị người, sau lại ra chủ ý, đứa nhỏ này tên rất dễ nhận ra, đến bộ đội dễ rước lấy nhàn thoại nghị luận, để anh sửa tên, ẩn danh làm binh vài năm, chỉ ở địa phương, không được điều đến các ngành quan trọng……
Hoắc Truyền Võ sửa dùng tên “Hàn Thiên”, ở liên đội dưới trướng sư đoàn quân khu Tế Nam đi lính vài năm, chiến hữu bên cạnh không rõ thân phận thật của anh, chỉ có lãnh đạo thượng cấp mới biết nội tình, ngày thường chiếu cố rất nhiều, không khó xử anh.
Hoắc Truyền Võ là một trong những người lính xuất sắc nhất ở sư đoàn bọn anh, rèn luyện quân sự hàng ngày, tố chất chiến đấu xuất chúng, lại là tập võ từ nhỏ, có gia đình có tiếng là học giỏi hun đúc, nổi bật giữa một đám tiểu chiến sĩ trẻ tuổi xuất thân làng quê nông thôn bình thường. Mỗi một lần sát hạch nội bộ, huấn luyện dã ngoại, thành tích đều là mũi nhọn toàn khu, một pháo binh trinh sát bình thường không hề kém với các đội viên đặc chủng ở quân khu bọn họ. Đại quân khu muốn tổ chức diễn tập báo cáo quân sự, mấy hạng mục vật lộn, đột kích mục tiêu quân sự cùng bắn tỉa tầm xa anh đều đứng số một số hai, làm cho lãnh đạo đều mở mắt.
Nhưng mà sau đó, lãnh đạo quân ủy đến quân khu động viên khen ngợi khai mạc đại hội, Hoắc Truyền Võ không thể lên đài lĩnh huy chương. Thượng cấp xuất phát từ “bảo hộ” anh, không dám để anh xuất đầu lộ diện nhận khen ngợi, sợ có người nhận ra khuôn mặt này.
Đồng chí Tiểu Hoắc đi bộ đội vài năm, chỉ làm đến thiếu úy trung đội trưởng. Đây đã là đặc biệt đề bạt diễn tập lập công rồi.
Lãnh đạo lén tìm Hoắc Truyền Võ nói chuyện, cũng lòng mang tiếc hận, khuyên anh, hai mươi bốn tuổi rồi, không bằng suy xét xuất ngũ chuyển nghề, tổ chức sẽ an bài đường ra tốt cho cậu, làm gì cũng so với tiếp tục ở bộ đội kiếm cơm càng lợi hơn. Đầu năm nay con cháu cán bộ đều dựa vào quan hệ các ngành mà buôn bán phát tài, ai còn tham gia quân ngũ a? Lãnh đạo cũng là thật tình thay anh suy nghĩ. Hoắc Truyền Võ nếu không phải họ Hoắc, đã được đưa đến Học viện chỉ huy Lục quân Thạch Gia Trang học tập cọ xát vài năm, nên kim trở về, nhất định là quan chỉ huy trẻ tuổi cơ sở trọng điểm bồi dưỡng, đã sớm đề bạt đi lên; nhưng người này cố tình họ Hoắc, trong bộ đội bối cảnh chính trị lỗi nặng, vĩnh viễn thăng tiến không được, không có chỗ dùng.
Dưới cục diện tiến thoái lưỡng nan này, trong một lần quân đội chiêu mộ binh lính nội bộ tham dự “Hành động đặc thù”, cần tân binh chưa bao giờ chấp hành nhiệm vụ quá cao cấp, Truyền Võ hướng lãnh đạo báo danh, lúc báo danh cũng không biết được nội tình.
Hoắc Truyền Võ sở dĩ cuối cùng được lựa chọn, một là xuất thân binh lục quân trinh sát, kỹ năng quân sự toàn diện, khả năng tác chiến cá nhân xuất sắc, hai là anh là gương mặt hoàn toàn mới, chưa bao giờ lộ mặt ở biên giới Tây Nam giữa Trung Quốc – Myanmar, không ai biết anh. Vấn đề chính trị không thể thăng chức, trong nhà cũng vẫn thúc giục anh xuất ngũ hồi hương, dưới tình thế này, Hoắc Truyền Võ tiếp nhận mệnh lệnh thượng cấp, che giấu nhiệm vụ với gia đình. Vì thế, ở mặt ngoài, “Hàn Thiên” ba năm trước đây nhập ngũ đã xuất ngũ, một lính xuất ngũ không tiền không nghề nghiệp, không có một thân bổn sự, không có nơi dụng võ, xuống phía Nam, ở Quảng Châu kiếm tiền kiếm kỳ ngộ, vô tình xen lẫn với đám gangster, làm giao dịch, thực hiện vài vụ mua bán, sau đó được tên gangster cầm đầu giới thiệu đi Myanmar “làm giàu……”
Hành động liên hợp quân sự Trung Quốc – Myanmar được Tổng tham phê chỉ thị, Quân Ủy trực tiếp lãnh đạo, “Tây Nam liệp ưng” chấp hành. Hạ bộ trưởng không trực tiếp tham dự tiến trình nhiệm vụ, biện pháp đối phó Tisa La như thế nào tuyệt đối không phải hắn bày ra, nhưng Hạ Thành vẫn âm thầm quan tâm an nguy của Hoắc Tiểu Nhị. Quân nhân có anh hùng tình kết thuộc về quân nhân, khâm phục tâm huyết hy sinh, khát vọng vinh quang vẻ vang, Hạ tổng thưởng thức Hoắc gia Hoắc Truyền Võ, có bản lĩnh, có tính cách, người trẻ tuổi vì sao phải vì kiếp nạn chính trị của bậc cha chú mà bị tước đoạt chí hướng cùng tín ngưỡng thời thiếu niên? Quốc gia cần người trẻ tuổi như vậy, lão tử bội phục người như vậy!
Hoắc Truyền Võ mấy năm qua, vân đạm phong khinh, tỉnh lược toàn bộ điểm mấu chốt, hoàn toàn không có cố chấp oán giận sau khi trải qua nhân sinh suy sụp, đãi ngộ không công bằng. Nhưng từ miệng Hạ lão gia tử biết được thực tình, mới chính thức làm cho Sở Tuần hiểu biết mười lăm năm của Hoắc Truyền Võ. Người bị chậm trễ mười lăm năm kia, cũng không phải Sở Tuần cậu!
Nhị Võ bị thua thiệt mười lăm năm, cậu vĩnh viễn không thể hoàn lại, cho dù bản thân cậu không thẹn với lương tâm, cậu chưa từng làm chuyện thương tổn Nhị Võ. Song cái hào sâu thẳm chắn ngang giữa hai gia đình, năm tháng vui buồn trôi qua, kiếp nạn của bậc cha chú, oán hận giữa những người mẹ, nhất định không thể vãn hồi. Cậu thậm chí không có biện pháp làm cho Nhị Võ được nhận huân chương ưu tú mà anh đáng có.
Hạ Thành tâm không đành lòng: “Tiểu Tuần, vốn không nghĩ nói cho con biết chuyện này.”
Sở Tuần nói: “Chú Hạ, con lúc trước từng viết cho hắn rất nhiều thư. Những bức thư này, là chú phái người lấy đi, phải không?”
Hạ Thành nghẹn lời, ghế xoay dưới mông khẽ động, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đây cũng là chột dạ, tự biết thẹn……
Sở Tuần lau sạch nước mắt, cười nói: “Chú Hạ, cám ơn chú ngăn lại bức thư đó.”
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay Sở Tuần. Phong thư chia tay cuối cùng cậu viết cho Nhị Võ, may mắn đối phương không có cơ hội đọc được. Người cậu “hận” nhất cũng yêu nhất.
Hạ Thành thở dài: “Ai, hai đứa các con a……”
Hạ Thành trong lòng biết, hai đứa nhỏ này tính tình hợp ý, cùng chung chí hướng, xuất thân lại môn đăng hộ đối, khó trách tình cảm thâm sâu, nhiều năm phiêu dạt như vậy đều tách không ra hai tiểu tử, cuối cùng vẫn gặp nhau, đây là số mệnh đi! Nhưng mà nhiệm vụ là nhiệm vụ, hai người tình cảm đặc thù, đặt cùng nhau hợp tác có lợi có hại, khó tránh khỏi gặp chuyện không may, lại biến thành như Tiểu Tuần cùng Lâm Tuấn.
Hạ Thành chân thành nói: “Đứa nhỏ Tiểu Hoắc kia, mấy năm nay không dễ dàng, trải qua nhiều chuyện như vậy, vào sinh ra tử chấp hành nhiệm vụ…… Để cậu ấy về nhà đi, an ổn bình thản qua nửa đời sau, đối với cậu ấy vậy là tốt nhất.”