Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 36

Ba mẹ Nhan Mộ Thương đầu tiên là sửng sốt, mẹ hắn lập tức liền phản ứng lại: “Cái gì? Người kia là bạn gái của con?” Ba hắn cũng tươi cười: “Hóa ra con cùng bạn gái đã có tình cảm tốt đến mức muốn bàn về việc cưới gả rồi sao? Thật là, con ly hôn cũng lâu như vậy rồi, nên lại tìm một người khác rồi. Nếu là như vậy, chẳng trách con sốt ruột. Chúng ta cùng con đi qua thăm cô ấy đi?”

Nhan Mộ Thương cắn răng: “Không phải bạn gái.”

“A?”

“Ba mẹ cũng quen biết, cậu ấy là Đinh Nghi.”

Trong phòng bệnh yên lặng một mạch.

Đinh Nghi, ba mẹ Nhan Mộ Thương đương nhiên biết. Đó là bạn bè nhiều năm của con trai, khi về nước trước kia cậu ta còn thay Nhan Mộ Thương đến sân bay đón bọn họ. Cùng nhau ăn cơm xong, trong ấn tượng của bọn họ là một cậu con trai cử chỉ lễ phép cũng rất đúng mực, nói không nhiều lắm nhưng thật ra làm cho người ta cảm giác được một loại trầm ổn, như thế nào lại cùng con của bọn họ là……

“Con, con là nói con cùng Đinh Nghi, con cùng cậu ta là, là……” Ba hắn thật sự nói không nên ba chữ kia.

“Đúng!” Nhan Mộ Thương quyết tâm, gật đầu thừa nhận, “Chính là như ba mẹ nghĩ vậy đó.”

“Mày điên rồi!” Ba hắn thoáng chốc nổi giận, “Đùa giỡn cái gì không tốt mày lại đùa việc này! Mày, mày……”

“Điều này sao có thể a?” Mẹ hắn run run mở miệng, “Con như thế nào có thể thích đàn ông? Con không phải còn kết hôn sao? Viêm Viêm, con đừng làm cho chúng ta sợ có được không? Đinh Nghi kia có chỗ nào giống phụ nữ?”

Nhan Mộ Thương nghe xong lời của ba mẹ hắn, trong nháy mắt thậm chí có chút muốn cười. Hóa ra trong nhận thức của ba mẹ hắn, hắn cùng Đinh Nghi như vậy chỉ tính là “đùa giỡn”, hắn thích đàn ông thì người kia sẽ giống như phụ nữ? Mẹ hắn có phải cho rằng một người đàn ông mà được người đàn ông khác yêu thương, đều giống như đồng bóng hay không?

“Nếu con chỉ là chơi đùa, con đã chơi mười bảy năm, vậy có tính là chơi đùa lâu lắm hay không?” Nhan Mộ Thương chậm rãi mở miệng, “Con chỉ muốn nói, đời này, con chỉ muốn dây dưa ở trong tay một người là cậu ấy.”

Những lời này Nhan Mộ Thương nói được thực kiên quyết, gằn từng tiếng, không có nửa phần do dự.

Hắn cùng Đinh Nghi sớm đã hòa tan vào cốt nhục của đối phương, có thể buông tay đã sớm buông tay, cần gì phải dây dưa nhiều năm như vậy. Nếu hai người đến chết cũng không ai chịu cúi đầu, vậy cũng chỉ có thể một phía thỏa hiệp trước. Hắn thừa nhận, mặc kệ tình cảm hỗn loạn của bọn họ trong lúc đó, đến tột cùng là yêu là hận, có bao nhiêu áy náy trộn lẫn bao nhiêu thương tổn đối với người khác, hắn toàn bộ đều thừa nhận.

Người đã hơn ba mươi tuổi, còn có bao nhiêu cái mười bảy năm giày vò lẫn nhau. Cho dù biết rõ với cá tính hai người bọn họ, ở bên nhau cũng không nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng vẫn muốn cùng một chỗ. Không muốn lại chỉ là bạn, cũng không muốn làm kẻ thù cho nhau oán hận, thầm nghĩ chỉ đơn thuần muốn bên nhau.

“Khó trách năm đó mày sống chết phải về nước……” Trên mặt ba hắn một mảnh xám trắng, “Vì người đàn ông kia?”

Nhan Mộ Thương cúi đầu, xem như thừa nhận.

Tuy nói không hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng không cần thiết phải phản bác. Hắn năm đó phải về nước chẳng lẽ thực sự không có một chút tâm tư nào muốn tìm Đinh Nghi sao? Nhìn thấy y có bạn gái, phẫn nộ đến hai tay chỉ biết phát run, thật sự chỉ thuần túy là hận sao?

Không thể cho phép bên cạnh y có tồn tại một người thân thiết nào, không thể tha thứ y rời bỏ mình sau đó một mình hạnh phúc. Vì thế ngang ngược can thiệp, mạnh mẽ chiếm lấy, hận ý mãnh liệt hỗn loạn cùng du͙© vọиɠ độc chiếm, đến tột cùng là loại tình cảm thế nào lại có gì quan trọng đâu? Nếu như đó chính là yêu, vậy hắn liền thừa nhận mình yêu Đinh Nghi.

Đó là…… tuyệt đối không thể đem cậu ấy cho bất luận kẻ nào.

“Mày, mày……” Ba hắn thấy hắn cư nhiên thừa nhận, tức giận đến cả người phát run, “Mày lại có thể giấu giếm chúng ta nhiều năm như vậy…… cái đồ súc sinh không biết xấu hổ……”

“Ba.” Nhan Mộ Thương đi lên từng bước, đang muốn mở miệng, “Chát–” một tiếng, một cái tát thật mạnh đã hạ xuống trên gò má hắn.

“Sau khi vết thương lành liền theo chúng ta trở về!” Cánh tay ba Nhan run rẩy, thanh âm khàn khàn quát, “Muốn cùng đàn ông bên nhau…… ta nói cho mày, chỉ cần ta còn sống một ngày đều không có cửa!”

Nhan Mộ Thương vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng ba hắn: “Con không theo ba mẹ đi.”

Ba hắn tức giận đến giơ tay lên vừa muốn đánh xuống tiếp liền bị mẹ hắn liều mạng ngăn cản: “Đừng đánh, vết thương của Viêm Viêm còn không có tốt lên, ông để cho con bình tĩnh đã.”

“Súc sinh này, bà xem nó hiện tại cái dạng này giống như không bình tĩnh sao?!”

“Chúng ta đi về trước đi, ông hiện tại cho dù đánh chết con cũng vô dụng a!” Mẹ Nhan Mộ Thương lôi kéo ba hắn, thanh âm nghẹn ngào, “Cái tính tình ngang bướng kia của nó giống ông như đúc, để cho con một buổi tối suy nghĩ thật kĩ, chúng ta ngày mai lại đến đây.”

Ba Nhan Mộ Thương bị vợ cứng rắn lôi kéo túm ra ngoài phòng bệnh, còn nghẹn một bụng hỏa: “Bà làm sao phải kéo tôi đi? Làm vậy để thằng súc sinh kia đi tìm người đàn ông đó sao?!”

“Ông muốn ở bên cạnh nó hai mươi tư giờ trông chừng nó sao? Hay là muốn đánh chết nó?” Mẹ Nhan Mộ Thương thở dài, “Ông ngẫm lại xem, Viêm Viêm quen biết Đinh Nghi thời gian dài bao lâu? Mười mấy năm a! Sợ không phải dễ dàng như vậy sẽ buông tay đâu? Nó hôm nay nếu dám ở trước mặt chúng ta thừa nhận, tám phần là đã quyết tâm. Tính cách thằng bé ông không biết sao? Nó đã hạ quyết tâm chuyện gì có ai ngăn được?”

Ba Nhan Mộ Thương cả giận nói: “Vậy là bà định để cho nó cùng người đàn ông kia ở cùng nhau?”

“Đương nhiên không phải.” Mẹ Nhan cười khổ một tiếng, “Con tôi, tôi sẽ muốn cho nó ở cùng đàn ông sao? Tôi muốn ông cùng tôi trở về, thứ nhất là làm cho Viêm Viêm tự mình bình tĩnh một chút, thứ hai là chúng ta nhanh trở về tìm hộ chiếu của Viêm Viêm, mua vé máy bay cuối tuần sau liền cùng nhau về Mĩ đi.”

Ba Nhan hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ nó không chịu đi.”

Mẹ Nhan ngoảnh lại nhìn phòng bệnh của Nhan Mộ Thương liếc mắt một cái, quay đầu, không chút biểu tình nói: “Vậy phải xem ở trong lòng Viêm Viêm đến tột cùng là người đàn ông kia quan trọng, hay là cha mẹ sinh ra nó quan trọng.”

Trong phòng bệnh còn lại hai người Nhan Mộ Thương cùng Đường Hoan, một mảnh trầm mặc.

“Ba ba –”

Đường Hoan nhẹ nhàng vỗ tay, cười rộ lên: “Nhan Mộ Thương, tôi quả thực rất tôn sùng cậu. Thật sự là phấn khích a, cậu cư nhiên hướng cha mẹ cậu xuất quỹ () a?”

() xuất quỹ: thừa nhận là người đồng tính

Trên má phải Nhan Mộ Thương còn lưu lại vết đỏ, hắn lạnh lùng nhìn Đường Hoan liếc mắt một cái: “Muốn vui sướиɠ khi người gặp họa, liền xéo đi.”

“Đâu có.” Đường Hoan chậm rãi thu liễm tươi cười, “Tôi bội phục dũng khí của cậu. Muốn nói tôi ghen tị sao? Nhan Mộ Thương, năm đó nếu cậu có thể xuất ra loại quyết đoán này để yêu tôi, cậu cũng nói với cha mẹ cậu rằng cậu không muốn theo bọn họ đi Mĩ, cậu nói xem sẽ như thế nào?”

Con mắt Nhan Mộ Thương tối sầm lại, sau một lúc lâu, chỉ có thể hàm chứa áy náy nói: “Đường Hoan, năm đó tôi thực xin lỗi cậu……”

“Dừng!” Đường Hoan xua tay cắt ngang lời nói của hắn, “Tôi không có ý cùng cậu lật lại chuyện cũ, hơn nữa tôi cũng không còn yêu cậu, cậu không cần một bộ dạng như thiếu tôi một mạng như vậy. Chẳng qua là cậu một sương tình nguyện cùng cha mẹ cậu ngả bài, cậu có hỏi qua Đinh Nghi có nguyện ý hay không sao?”

Nhan Mộ Thương thản nhiên nói: “Cậu ấy còn muốn dây dưa như thế nào, tôi đều tiếp nhận.”

Hắn nếu đã muốn hạ quyết tâm, quyết đánh đến cùng, vậy Đinh Nghi mặc kệ lại trốn tránh như thế nào, hắn cũng tuyệt sẽ không buông tay.

“Đưa tôi đi thăm cậu ấy đi.”

Đinh Nghi nằm ở trên giường bệnh, hôm nay bác sĩ theo thường lệ đến đây, giúp y thay băng, một lần nữa thoa thuốc. Y cảm giác được mắt phải của mình hoàn toàn không mở ra được, bác sĩ nói, còn phải nghỉ ngơi vài ngày.

Đinh Nghi không nói cái gì, chỉ là trong lòng nghĩ, mắt bị mảnh thủy tinh nhỏ đâm, có thể bị thương rất nặng.

Đinh Hoằng nói với y đừng lo, Đường Hoan cùng Lăng Tiếu cũng an ủi y nói đừng lo. Càng là như thế trong lòng y ngược lại càng sáng tỏ, y nghĩ có lẽ mắt phải của y sẽ không khỏi được.

Bất quá không bị đυ.ng gãy tay hay gãy chân, cũng không bị đυ.ng thành người thực vật đã tính là may mắn có phải không?

Nghe được tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có người đi đến, sau đó ngồi xuống ở bên giường y. Lập tức, tay y được người nhẹ nhàng cầm lấy.

“Đinh Hoằng?” Y thử mở miệng thăm dò.

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài thật sâu: “Đinh Nghi, là tôi.”