Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 29

Trên suốt đường đi Đinh Nghi trong lòng run sợ, nghĩ buổi sáng Lăng Tiếu vẻ mặt còn trấn tĩnh như vậy, cậu đi tìm Nhan Mộ Thương giải thích, chẳng lẽ Nhan Mộ Thương không chịu tha thứ cho cậu, làm kích động đến cậu? Lăng Tiếu trước đây đã tự khép kín bản thân, tâm lý khả năng chịu đựng cực kỳ yếu ớt, Đinh Nghi thật sự là sợ cậu chịu không nổi đả kích, làm ra cái chuyện gì ngu xuẩn.

Chẳng lẽ…… Cậu thật sự phải đi theo con đường cũ của Đường Hoan?

Rốt cục cũng tới nhà Nhan Mộ Thương, Đinh Nghi ấn chuông cửa, Nhan Mộ Thương vừa mở cửa ra, y lập tức vội vàng cởi giầy đi vào bên trong, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng Lăng Tiếu.

“Lăng Tiếu, Lăng Tiếu?” Đinh Nghi ở trong phòng khách dạo qua một vòng, không thấy bóng dáng Lăng Tiếu, liền quay đầu nhìn về phía Nhan Mộ Thương, “Cậu ấy đâu?”

Nhan Mộ Thương yên lặng nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, Đinh Nghi lập tức bước đi qua, thật cẩn thận gõ gõ cửa, kêu một tiếng “Lăng Tiếu”, không có ai lên tiếng trả lời. Vì thế đẩy một chút, cửa không có khóa, y liền đi vào.

Đinh Nghi vào trong phòng ngủ nhìn nhìn, Lăng Tiếu không có ở bên trong. Lại nhìn đến cửa toilet trong phòng ngủ đóng chặt, liền nghi ngờ Lăng Tiếu trốn ở trong đó, liền đi qua gõ cửa, một bên hỏi: “Lăng Tiếu, cậu ở bên trong sao?”

Không có nghe thấy Lăng Tiếu trả lời, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng “Răng rắc” âm thanh cửa phòng bị khóa lại.

Đinh Nghi theo phản xạ có điều kiện lập tức quay đầu lại, Nhan Mộ Thương đứng ở phía sau nhìn y.

“Cậu……” Đinh Nghi trong lòng hiện lên một chút hoảng hốt, “Cậu khóa cửa làm gì?”

Nhan Mộ Thương ôm hai tay, tựa tiếu phi tiếu “Cậu nói tôi khóa cửa làm gì?”

Đinh Nghi hoảng hốt: “Lăng Tiếu đâu? Cậu không phải nói cậu ấy ở trong này sao?”

“Em ấy xác thực đã tới, nhưng là đã đi rồi.” Nhan Mộ Thương chậm rãi đến gần y, “Thời điểm tôi gọi điện cho cậu, em ấy mới vừa đi.”

“Cậu…… gạt tôi?” Đinh Nghi lui về phía sau một bước, vẻ mặt không dám tin.

Nhan Mộ Thương cười rộ lên, cho đến khi ép toàn bộ thân thể Đinh Nghi dán trên cửa toilet, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Cậu cho là, cậu đánh tôi một quyền, tôi có thể cứ như vậy mà quên đi sao? Chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, đánh người xong còn không chịu trả nợ sao?”

Đinh Nghi vừa sợ vừa tức giận, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Nhan Mộ Thương thế nhưng lại lấy Lăng Tiếu ra làm cái cớ, đem y lừa đến nơi đây! Đang muốn mở miệng hỏi, Nhan Mộ Thương còn không chờ y chất vấn, đột nhiên liền vươn tay một phen túm lấy áo Đinh Nghi, hung hăng kéo một cái, xoay tay liền đem y đẩy ngã lên trên giường. Đinh Nghi lảo đảo một cái, cả người liền nằm sấp trên giường.

Trước mắt bỗng dưng tối sầm, Nhan Mộ Thương từ phía sau lưng đè ép lên, một đầu gối đè trên lưng, đem y liều chết ghìm tại trên giường.

“Nhan Mộ Thương…… Nhan Mộ Thương cậu muốn làm gì! Cậu điên rồi!” Đinh Nghi mặt hướng xuống, thắt lưng cùng hai tay đều bị gắt gao giữ chặt, giãy giụa không ra, chỉ có thể cố sức vặn vẹo, rống to lên.

“Tôi muốn làm gì?” Nhan Mộ Thương cười lạnh, “Tôi không phải nói rồi sao? Tôi muốn làm cậu.”

Đáy lòng Đinh Nghi phát lạnh, Nhan Mộ Thương lần này là thật sự muốn, giọng điệu này nghẹn nhiều năm như vậy, lần này rốt cục là muốn đòi lại đây? Sợ hãi cùng phẫn nộ khiến cho Đinh Nghi liều mạng giãy dụa đứng lên, chính là tư thế y mặt hướng xuống bị người đè nặng vốn không quá tốt để dùng lực, mà Nhan Mộ Thương cũng không phải là thiếu niên lúc trước đánh không lại y– Đinh Nghi sau khi trải qua giãy giụa không có hiệu quả, rốt cục bi ai phát hiện, chính mình nhiều năm nay không đánh nhau, cuộc sống hàng ngày lại quy củ đi làm, phòng tập thể thao cũng chưa tiến vào mấy lần, nay bàn về khí lực hay bản lĩnh, cũng chẳng phải đối thủ của Nhan Mộ Thương những năm gần đây rèn luyện chăm chỉ, cơ thể rắn rỏi.

“Cậu làm cái gì, cậu làm như vậy có cái ý nghĩa gì!”

“ Xác thực là không có ý nghĩa gì.” Nhan Mộ Thương cúi đầu, dán ở bên tai y, thổi khí nhẹ giọng nói, “Vậy năm đó cậu làm như vậy lại có cái ý nghĩa gì?”

Đinh Nghi nhất thời trầm mặc. Y tuy rằng hiểu được năm đó Nhan Mộ Thương có bao nhiêu hận y, cũng thấy đổi lại chính mình bị người đàn ông khác đặt ở dưới thân như vậy, mới hoàn toàn hiểu được cảm giác khuất nhục kia. Vĩnh viễn không phải chỉ bị người đánh một chút là có khả năng thay thế cho cái cảm giác khuất nhục này.

Tâm lý bị thương tổn vượt quá xa so với thân thể bị thương tổn. Không ai có thể tha thứ cho người từng cường bạo bản thân mình.

Cảm giác được Đinh Nghi đột nhiên trong lúc đó im lặng, Nhan Mộ Thương nhíu mày, ác ý cười nói: “Như thế nào, chấp nhận cam chịu số phận rồi chứ? Cam tâm tình nguyện để cho tôi làm?”

Đinh Nghi từ từ nhắm hai mắt, sau một lúc lâu mới khàn khàn cổ họng nói: “Tôi nằm yên cho cậu thượng, cậu có thể hết giận sao, hả giận sao? Nhan Mộ Thương cậu mà sớm nói a, sớm nói thì tôi sẽ không phải chịu đựng cậu nhiều năm tra tấn dằn vặt như vậy. Cậu chỉ cần một cuộc điện thoại, muốn thượng tôi như thế nào, thượng tôi ở nơi nào, gọi tôi thì tôi đến, cam đoan cho cậu tận hứng.”

“Cậu!”

“Cậu tội gì phải qua mười bảy năm lại dùng biện pháp này để trả thù tôi? Nhan Mộ Thương, kỳ thật muốn làm tôi suy sụp thực dễ dàng, không cần cậu bắt buộc chính mình phạm tội cưỡиɠ ɠiαи –” Lời nói còn lại Đinh Nghi đặt ở yết hầu. Y cho rằng chính mình đã quên, năm đó vui vẻ trên sự thống khổ của người này. Y cho rằng chính mình có thể không sao cả, nhìn người đàn ông này vừa sắm vai bạn tốt thân mật của y, vừa trước mặt y ôn nhu ôm người khác. Nhìn hắn thật vất vả thoát khỏi tình cảm yêu mến của những cô gái, vì người đàn ông này, dễ dàng từ bỏ hắn. Y tân tân khổ khổ mười năm bảo vệ đứa nhỏ kia, cũng đánh không lại một cái mỉm cười của người đàn ông này.

Chỉ cần là bên người y có cái gì, tất cả đều đã bị người đàn ông này đoạt lấy sạch sẽ, không lưu lại một chút gì.

Đinh Nghi hiểu được, Nhan Mộ Thương vẫn hưởng thụ cái cảm giác sung sướиɠ khi dằn vặt y. Nhưng là vẫn không cam lòng sao? Bởi vì thấy thế nào, Đinh Nghi hình như cũng không có bị hắn đánh.

Thực tưởng rằng y cái gì cũng không để ý sao? Cho nên rốt cục đã không thể nhịn được nữa, muốn ở trên cả thân thể cùng tâm lý đem y phá huỷ sao?

“Vậy cậu nói, muốn chỉnh cho cậu suy sụp, làm sao mới có thể?” Thật lâu sau, giọng nói Nhan Mộ Thương vang lên khàn khàn, “ Có loại phương pháp, năng lực nào có thể làm cho tôi đơn thuần hận cậu, hoặc là đơn thuần quên đi cậu?”

Nếu chỉ là hận, cần gì phải nhiều năm qua đi như vậy quấn lấy nhau cùng một chỗ. Nếu chỉ là hận, cần gì phải đối với sự xuất hiện trở lại của Đường Hoan lại kinh hoàng thất thố như vậy. Nếu chỉ là hận, cần gì phải…… hôm nay khi Lăng Tiếu đến tìm hắn, cầu xin hắn tha thứ, nhưng người đầu tiên nghĩ đến lại là y?

Hắn hận người đàn ông này năm đó vũ nhục hắn như vậy, lại mơ hồ hiểu được, lúc thiếu niên trước kia đối với hắn như vậy, một giọt lệ lạnh lẽo kia rơi trên lưng hắn, khóc lặng lẽ không một tiếng động, có lẽ người này đối với hắn còn kèm theo một loại tình cảm khác.

Mà chính trong nội tâm của hắn ồn ào náo động, đâu phải chỉ có một loại tình cảm đâu?

Một bên hận y, lại không thể khống chế một bên yêu người đàn ông kiêu ngạo cùng quật cường này.

Chính là đi nhầm từng bước, sinh mệnh hai người đều trở nên rối tinh rối mù. Vì thế ai cũng không chịu cúi đầu trước, ai cũng không lôi kéo, càng chạy càng thái quá, cuối cùng vướng mắc không rõ, yêu hận khó phân.

Nhan Mộ Thương rốt cục buông Đinh Nghi ra.

“Cậu đi đi.”

Đinh Nghi quần áo không chỉnh tề mới từ trên giường đứng lên, đột nhiên nghe câu nói này, trong một thời gian ngắn liền ngây ngẩn cả người.

“Chúng ta phối hợp cùng nhau nhiều năm như vậy ai cũng không đổi lấy dễ chịu trong lòng. Cậu nói đúng, tôi cho dù thực sự thượng cậu một lần, thì phải làm thế nào đây?” Nhan Mộ Thương cười cười, vẻ mặt uể oải lười biếng, “Lăng Tiếu hôm nay đến tìm tôi, giải thích với tôi, cầu tôi không cần rời xa em ấy. Tôi bỗng nhiên phát hiện, tôi kỳ thật là…..rất thích em ấy.”

Đinh Nghi sắc mặt khẽ biến, rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Vậy thật sự là…… không thể tốt hơn.”

“Cho tôi một lời chúc phúc đi, cậu không phải vẫn hy vọng Lăng Tiếu có thể tìm được một người thiệt tình thương em ấy sao? Mặc dù cậu cho tới bây giờ cũng không tin tưởng tôi.”

Đinh Nghi há miệng thở dốc, lại bất kể như thế nào nói không nên lời chúc phúc.

Y cho tới bây giờ đều không có thiệt tình chúc phúc cho Nhan Mộ Thương có thể có được hạnh phúc, vô luận là năm đó tham gia hôn lễ của hắn hay là dung túng Lăng Tiếu yêu thương hắn.

Y yên lặng xoay người, đi qua người Nhan Mộ Thương, đi giầy vào, đóng lại cánh cửa, rời đi.