Trong kí túc xá của Đinh Nghi có tám cái giường, bốn cái trống không. Một người buổi tối không ngủ qua đêm ở nơi này, một người đến phòng khác ngủ, còn lại hai bạn cùng phòng, sau giờ tự học buổi tối hi hi ha ha trở về.
“Kháo, lại quên thay bóng đèn.” Sau khi cửa bị đẩy ra, thân ảnh hai người tiến vào cùng với thanh âm oán giận, “Chỗ cậu còn có ngọn nến nào không?”
“Không cần làm trò, chịu khó mò mẫm tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Này, cậu đi trước một chút đi, đừng có đẩy tôi…… Ôi!” theo đó là tiếng vấp phải ghế, người đang nói chuyện nọ “Ầm” một tiếng liền ngã nằm xuống mặt đất. Trong bóng tối lập tức vang lên một tiếng rêи ɾỉ nặng nề.
“Ai lại ngủ trên mặt đất a…… Đinh Nghi? Đinh Nghi!”
Đinh Nghi đêm khuya được đưa vào bệnh viện, trên người mặc tùy tiện một bộ quần áo trong, phía dưới chỉ mặc chiếc quần đùi tứ giác.
“Tôi, tôi nhìn thấy cậu ấy cái gì cũng không mặc nằm trên mặt đất, đã ngất đi rồi……” Người bạn cùng phòng đưa y vào bệnh viện lắp bắp kể lại, “Có thể là cùng người khác đánh nhau, trở về muốn tắm rửa, lúc đi ra định mặc quần áo thì ngất đi?”
Đinh Nghi bị gãy hai chiếc xương sườn, nửa sống nửa chết nằm ở trên giường bệnh. Cùng người khác đánh nhau thật ra là một lời giải thích hợp lý nhất. Huống hồ y cùng người đánh nhau cũng không phải chuyện gì mới mẻ, cùng lắm thì tình trạng lần này có vẻ thảm thiết hơn.
Ban chủ nhiệm lớp bọn họ chờ Đinh Nghi sau khi tỉnh lại, liền bắt đầu hỏi về sự tình đã xảy ra. Đinh Nghi trên người còn cắm ống truyền, Đinh Hoằng thời gian rảnh đến đây ở bên cạnh chăm sóc y, bưng bát cháo cho y ăn. Thầy giáo chủ nhiệm lớp nói liên miên cằn nhằn không ngừng, ghé vào lỗ tai y hỏi: “Em cùng với ai đánh nhau a? Là trong trường chúng ta sao? Người ta đánh em thành như vậy, em có làm người đó bị thương hay không a? Là nhiều người đánh em a? Em nói cho thầy……”
Đinh Nghi mở miệng vô lực nói: “Em không biết.”
Thầy giáo sửng sốt: “Không biết mà người ta đánh em thành như vậy? Đinh Nghi em không phải sợ, nếu đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, phải gọi bọn họ bồi thường tiền thuốc men!”
Thầy giáo cũng là có tấm lòng tốt, thương cảm Đinh Nghi hiện nay đang ăn nhờ ở đậu, không cha không mẹ ở tại nhà người thân thích, số tiền thuốc men này thật sự là một con số khổng lồ. Thế nhưng Đinh Nghi tựa như cái xác trai, mặc cho có hỏi như thế nào vẫn không mở miệng.
Đinh Hoằng buông bát xuống, cô gái không đến hai mươi tuổi nói chuyện thật giống như người lớn: “Thưa thầy, cảm ơn thầy cố ý đến đây thăm Đinh Nghi. Tôi hỏi qua em ấy, em ấy nói đang đi trên đường bị vài tên lưu manh cướp đánh, em ấy thật sự không biết người đánh là ai.”
Thầy giáo cũng không có biện pháp, đành phải dặn dò vài câu muốn cậu học trò này phải dưỡng thương cho tốt, trên bàn có một ít thuốc bổ ông mang đến, đừng quên uống, sau đó liền tạm biệt ra về. Thuận tay đóng cửa lại vẫn còn thở dài – trò này vừa trông thấy đã biết là đứa nhỏ không có tiền, sao có thể bị người ta cướp đánh……
Đinh Hoằng chờ thầy giáo vừa đi, liếc mắt một cái nhìn Đinh Nghi: “Em nói thực đi, là bị ai đánh?”
Đinh Nghi lắc đầu: “Em đã nói không biết……”
“Lừa ai a!” Đinh Hoằng trừng mắt lông mày dựng thẳng, tức giận nói, “Bằng bản lĩnh đánh nhau của em, sẽ bị hai tên lưu manh đánh sao? Em đi ở trong trường học thì ai lại đi đánh cướp của em? Đánh xong em lại còn có thể bò về ký túc xá tắm rửa? Có phải người trong lớp học của em hay không?”
Đinh Nghi từ từ nhắm hai mắt, chính là không nói lời nào, một bộ dáng thừa nhận.
Đinh Hoằng vừa tức lại đau lòng, biết thằng em trai này ngang bướng ai cũng không có biện pháp gây khó dễ y, y đã không chịu nói, thì mình có hỏi như thế nào cũng sẽ không có kết quả. Đành phải cầm một nửa bát cháo ăn chưa hết kia của Đinh Nghi đi ra ngoài đổ đi, trong lòng vẫn còn rầu rĩ — tiền thuốc men này nên làm sao bây giờ? Phải tìm người thân thích nhưng lấy đâu ra người nào thân thích? Cô mấy năm nay làm công kiếm tiền hình như cũng không đủ……
Cuối cùng tầm mắt Đinh Hoằng dừng lại trên cổ tay mình. Trong mạch máu màu xanh máu đang ồ ồ lưu chuyển…… Thật sự cũng chỉ có thể bán máu …… Nếu không đủ, đành đến từng nhà người thân thích để đi vay tiền, vì thằng em trai duy nhất này, lòng tự trọng này cũng coi như không là cái gì cả.
Trong lòng Đinh Nghi trống rỗng, y là tự làm tự chịu. Sau khi tỉnh lại liền luôn luôn lo lắng cho Đường Hoan, lo lắng cho Nhan Mộ Thương…… Y không mong chờ vào bọn họ đến đây thăm y, y chỉ muốn biết bọn họ hiện tại như thế nào.
Không thể nào tiếp tục làm bạn đi? Y căng khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.
Chính mình đã bị trúng một cú này, Nhan Mộ Thương lại chưa hẳn đã hả giận. Cũng tốt……Y cũng không còn mặt mũi nào để đối mặt với hắn, sau khi xuất viện dứt khoát sẽ chuyển lớp, thậm chí lưu ban cũng được……biến mất ở trước mắt hắn thì tốt rồi đi?
Nhưng Đường Hoan thì sao?
Đó là người bị hại vô tội nhất, là người y cảm thấy có lỗi nhất. Y bảo hộ cậu ấy không cho người khác khi dễ nhưng chính mình lại hung hăng khi dễ Đường Hoan.
Dứt khoát đều biến mất trước mắt bọn họ đi.
Về sau, có lẽ bọn họ đều quên đi y. Đem y cái người vô sỉ này quên đi.
Như vậy thì tốt rồi.
Đinh Nghi yên lặng cúi đầu.
Như vậy thì tốt rồi……
Khi Đinh Nghi nằm bệnh viện không thể nhúc nhích, trong trường học cũng không yên bình giống trong tưởng tượng của y.
Học trò bị đánh gãy xương sườn vào bệnh viện, đây chính là việc lớn. Vài thầy cô giáo lớp Đinh Nghi tại nơi phát sinh sự tình — cũng chính là ký túc xá của Đinh Nghi, phát hiện trên bàn có nửa cái bánh ngọt cùng với một bình rượu vang không, truy hỏi những người khác ở kí túc xá đều lắc đầu nói không phải của bọn họ. Hơn nữa bọn họ trước khi đi học tối đó cũng không thấy hai thứ này, hẳn là Đinh Nghi mua trở về.
Vì thế vụ việc có chỗ mâu thuẫn: Đinh Nghi sao có thể sau khi bị đánh thành như vậy, còn có thể trở về ký túc xá ăn bánh ngọt, uống rượu vang? Hoặc là nói, y sau khi ăn một nửa bánh ngọt, uống một bình rượu vang, chạy đi ra ngoài liền bị người đánh, sau đó trở về?
Có người báo thêm: Sự tình phát sinh đêm đó, nhìn thấy Đường Hoan từ ký túc xá Đinh Nghi khóc chạy ra, Nhan Mộ Thương khập khiễng đuổi theo ở phía sau.
Chẳng lẽ là…… ba người này đánh nhau?
Vài vị thầy giáo không hẹn mà cùng mở to hai mắt. Đinh Nghi cùng Đường Hoan là bạn tốt, Đường Hoan cùng Nhan Mộ Thương là bạn tốt, bọn họ ba người……hẳn là cũng là bạn tốt, như thế nào lại đánh nhau?
Vì thế Nhan Mộ Thương cùng Đường Hoan bị gọi vào văn phòng giáo sư.
Sắc mặt Nhan Mộ Thương như sắt, ĐườngHoan cắn môi, ánh mắt đều là sưng lên. Câu hỏi ra kết quả là, Nhan Mộ Thương thẳng thắn thành khẩn khai đêm đó hắn thấy Đinh Nghi không đi học, cho nên đến ký túc xá tìm y. Kết quả Đinh Nghi uống rượu say, vô duyên vô cớ liền động tay đánh hắn, còn đánh cả Đường Hoan đến khuyên can. Đường Hoan đánh không lại Đinh Nghi say khướt đành phải khóc chạy thoát ra ngoài, hắn liền đuổi theo phía sau. Về phần Đinh Nghi bị thương như thế nào, hắn không biết.
Thầy giáo quay đầu nhìn Đường Hoan, Đường Hoan run run gật đầu, tỏ vẻ Nhan Mộ Thương nói đều là thật sự.
Các thầy cô giật mình rất nhiều, kết luận là: Đinh Nghi trái với nội quy trường học, ở ký túc xá uống rượu, còn đánh bạn học đến tìm. Sau đó bởi vì uống say, không biết đυ.ng vào cái gì làm gãy hai chiếc xương sườn của mình.
Vậy y như thế nào lại không có mặc quần áo?
Nhan Mộ Thương trả lời, lúc hắn đi tìm Đinh Nghi, y đã không mặc quần áo.
Các thầy cô lắc đầu thở dài, xem đi, quả nhiên là Đinh Nghi uống rượu gây chuyện, ngay cả quần áo chính mình đều cởi hết.
Nhan Mộ Thương luôn luôn là học trò tốt trong lòng các thầy cô, chưa bao giờ nói dối. Huống hồ trên mặt hắn cũng có vài vết thương, hiển nhiên là bị người khác làm bị thương. Các thầy cô đương nhiên tin tưởng lời nói của hắn.
Huống chi còn có Đường Hoan làm chứng.
Vì thế Đinh Nghi lập tức từ người bị hại biến thành học trò không tuân thủ kỷ luật, uống rượu đánh người. Xét thấy trước đây y đánh nhau rất nhiều, các thầy cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Yêu cầu xử phạt a…… Các thầy cô bàn bạc một phen, cảm thấy Đinh Nghi tạo thành ảnh hưởng rất xấu, không xử phạt không được.
Chờ y xuất viện, nhất định phải khắc sâu kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh!
Sau khi Nhan Mộ Thương từ văn phòng đi ra, Đường Hoan cúi đầu đi theo phía sau hắn. Từ đêm cậu ta lao ra khỏi ký túc xá Đinh Nghi về nhà, khóc cả đêm, cậu ta cùng Nhan Mộ Thương đến nay cũng chưa có nói với nhau một câu.
Cậu ta rất hận Đinh Nghi…… Hận y đối với Nhan Mộ Thương như vậy, cũng hận y phản bội mình. Nhưng cậu ta lại cảm thấy Đinh Nghi hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, đáng thương nói không nên lời.
Dù sao…… Đó là từng là bạn tốt nhất của cậu ta……
Mặt Nhan Mộ Thương vẫn bình tĩnh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
“Mộ…… Mộ Thương……” Đường Hoan cố lấy dũng khí, run run mở miệng, “Cậu, cậu còn đau không?”
Nhan Mộ Thương âm trầm nhìn xuống dưới mặt đất: “Tôi nhất định phải trả lại gấp mười lần!”
Đường Hoan bị dọa sợ, vội vàng kéo lấy ống tay áo hắn: “Cậu ấy đã nằm trong bệnh viện, nghe nói ngay cả xương sườn đều bị nứt…… Xuất viện cậu ấy còn phải chịu xử phạt, coi như là đủ thảm hại rồi. Chúng ta về sau không cần để ý đến cậu ấy nữa được không? Coi như không biết cậu ấy được không?”
Nhan Mộ Thương lạnh lùng cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn Đường Hoan: “Cậu không phải cảm thấy tôi thực đáng thương chứ?”
Đường Hoan hoảng sợ liên tục lắc đầu.
“Chưa từng có người dám đối với tôi như vậy…… Đường Hoan,” Nhan Mộ Thương gắt gao nhìn chằm chằm Đường Hoan, “Cậu còn yêu tôi sao?”
“Tôi, tôi đương nhiên yêu a!” Đường Hoan chảy nước mắt vội vàng tỏ thái độ.
“Nhưng là tôi chỉ sợ không có biện pháp tiếp tục yêu cậu.” Nhan Mộ Thương cười nhẹ, nói ra lời nói so với băng còn lạnh hơn, “Tôi thế nhưng lại bị một thằng con trai cường bạo …… Thực xin lỗi Đường Hoan, tôi không có cách nào đối mặt với cậu.”
Hắn quay đầu, lưu lại Đường Hoan ngây ra như phỗng, từng bước rời đi.