Cậu cùng em ấy không phải giống nhau sao, dám làm không dám thừa nhận?
Những lời này tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào ngực Đinh Nghi. Nhan Mộ Thương lại một lần nữa ở trước mặt y kéo xuống cái mặt nạ nho nhã ôn hòa kia, con ngươi đầy hàn ý nhìn chằm chằm vào y.
“Lúc này cậu muốn cùng tôi đòi lại nợ cũ sao?” Đinh Nghi tránh đi ánh mắt hắn, cố gắng phải mở lời nói đề tài này, “Là chính cậu nói, chuyện tình quá khứ của chúng ta cũng không cần phải nhắc lại.”
“Chẳng lẽ cậu thật sự cho tới bây giờ không nghĩ tới, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng mới tốt sao?” Trong thanh âm Nhan Mộ Thương rõ ràng có cả phẫn nộ cùng nhẫn nại, “Chúng ta……lên xe rồi nói đi.”
Đinh Nghi cả kinh, theo thói quen định sẽ cự tuyệt.
“Không muốn?” Nhan Mộ Thương cười lạnh, “Cậu muốn đứng ở bên đường lớn cùng tôi ôn chuyện sao?”
Đinh Nghi cảm thấy phát lạnh, trong con ngươi của Nhan Mộ Thương cường ngạnh không tồn tại một tia có thể cự tuyệt, xem ra đêm nay nếu không hảo hảo nói chuyện cùng cậu ta, cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng vào thời điểm như thế này, chẳng lẽ không phải cậu ta hẳn là nên cùng Lăng Tiếu nói chuyện sao? Hay là cậu ta tĩnh dưỡng cùng nhường nhịn nhiều năm như vậy đã hao phí hết, đề tài hai người trốn tránh mười bảy năm, cậu ta nhất định phải lại một lần nữa khơi lại?
Đinh Nghi cũng cười lạnh: “Được, chúng ta lên xe.”
Mười bảy năm, mặc kệ bọn họ lúc đó trải qua dây dưa đến tột cùng là loại quan hệ gì, nay cũng đã hóa thành tro.
Hiện tại là muốn cầm đống tro này, lại hóa thêm một lần sao?
Nhan Mộ Thương khởi động xe, Đinh Nghi vội vàng thắt dây an toàn, sau đó xe liền thẳng tắp đi. Dọc đường đi hai người đều duy trì trầm mặc, phong cảnh hai bên đường “vù vù” lùi về phía sau, sắc mặt Đinh Nghi càng lúc càng trắng, trong lòng bàn tay, trên trán tất cả đều là mồ hôi, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được nữa kêu lên: “Cậu dừng xe lại cho tôi — đủ rồi, cậu không muốn sống nữa!”
“Két –” một tiếng, Nhan Mộ Thương một cước giẫm xuống phanh lại. Đinh Nghi thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi bắn lên phía trước, quay đầu sang tức giận mắng: “Cậu là muốn chết sao?!”
Nhan Mộ Thương thản nhiên nói: “Tôi quên mất là cậu sợ ngồi xe.”
Đinh Nghi bị một cỗ tức giận lấp đầy cổ họng, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhẫn xuống. Sau khi tinh thần ổn định lại nhìn nhìn bốn phía, bây giờ mới phát hiện Nhan Mộ Thương chạy xe đến một con đường mới thi công, đang đứng ở ven đường. Trên đường lớn ngẫu nhiên có mấy chiếc xe nhỏ chạy qua, trong bóng tối đèn đường vàng lóe sáng, bốn phía im lặng ngoài ý muốn.
Cậu ta là cố ý chọn địa điểm như vậy đi?
Biểu tình Nhan Mộ Thương trái lại vẫn lộ ra một mảnh trấn tĩnh. Trong xe mở điều hòa, còn có bài hát không rõ tên ở trong xe truyền ra. Đinh Nghi bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười – không khí như vậy thích hợp cho hai người đến cãi nhau sao?
Không cãi nhau…… Chẳng lẽ bọn họ tới để tâm sự?
“Đinh Nghi.” Giọng nói Nhan Mộ Thương bỗng nhiên truyền tới, “Chuyện tình khi đó, cậu thật sự có thể quên đi hoàn toàn sao?”
Đinh Nghi hô hấp căng thẳng, quay đầu đi chỗ khác: “Đúng, tôi đã quên.”
“Cậu đã quên?” Nhan Mộ Thương rất nhanh nhìn chằm chằm Đinh Nghi, từ trong cổ họng phát ra một câu cứng đờ, sau đó bỗng nhiên liền bộc phát, bổ nhào qua hung hăng đè lại bả vai Đinh Nghi, giận dữ hét lên,“Cậu đã quên?! Cậu dựa vào cái gì dám quên?! Bị cậu làm là tôi! Cậu con mẹ nó dám bảo tôi đã quên sao?!”
Đinh Nghi đã ẩn nhẫn mười bảy năm lửa giận cũng phát ra: “Không phải cậu bảo tôi quên đi sao? Là ai năm đó rắm cũng chưa đánh một cái đã bỏ chạy? Là ai về sau quay lại nói làm bạn là tốt rồi chúng ta không nói tới chuyện trước kia nữa? Vậy cậu muốn tôi như thế nào? Lại làm cậu thêm lần nữa sao?”
Nhan Mộ Thương khóe miệng run rẩy: “Tôi kháo! Tôi muốn chết chắc? Lại bị cậu làm thêm một lần? Cậu không có kỹ thuật hơn nữa cái kiểu làm bừa này……cậu con mẹ nó có biết tôi đau nhiều lắm không? Tôi thiếu chút nữa bị cậu gϊếŧ chết!”
Tà tính giấu ở trong lòng Đinh Nghi rốt cục phát tác, cười lạnh nói ra một câu so với một câu càng ác độc: “Khó trách cậu nói tôi uống say khí lực không tốt…… Bởi vì không đem cậu làm đến chết sao?”
Nhan Mộ Thương cũng cười lạnh: “Đó là tôi đối với việc đá gãy hai cái xương sườn của cậu bày tỏ một chút thương tiếc thôi!”
Miệng vết thương một khi bị vạch trần, một khi gặp ánh sáng hóa ra là không chịu nổi như vậy. Hai người từng có duy nhất một lần thân mật đó…… Cùng với bạo lực tàn khốc, đánh đấm lẫn nhau…… Còn có màn không chịu nhận lỗi với nhau.
Mẹ nó đều là hỗn đản, không phải sao?
Đinh Nghi bỗng dưng cười ha hả: “Cậu vẫn còn so đo sao Nhan Mộ Thương? Không sai, cậu là bị tôi thượng. Đối với cậu cũng không dễ chịu. Ngược lại cậu được rời đi một cách phóng khoáng, thời điểm tôi mẹ nó phải cắm ống thở nằm ở bệnh viện, thời điểm trường học còn muốn cho tôi thôi học…… Còn có thời điểm Đường Hoan sau khi tự sát được cứu sống, khi đó nhìn tôi nói tôi đến chết cũng không thể yên ổn…… Tôi đã chịu báo ứng rồi, cậu còn cảm thấy không đủ sao?”
Gương mặt Nhan Mộ Thương vặn vẹo, rốt cục quát lên một tiếng lớn: “Cậu mẹ nó không phải không yêu đàn ông sao?! Cậu không phải trước mặt Đường Hoan nói cậu chính là uống say sao?!”
Hắn đi được nhưng chật vật, đi được nhưng chột dạ. Nhưng Đinh Nghi lại cho rằng hắn lấy cớ ra nước ngoài sao? Uống say rồi thượng hắn…… Đây là chuyện khiến y kiêu ngạo cần phải vui vẻ sao?! Trước mặt Đường Hoan nói mình không yêu đàn ông, bị hắn một cước đá gãy xương sườn lăn đến dưới giường cũng không đánh trả, không phải chính là người đàn ông này sao?!
Đinh Nghi sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Cười lạnh lùng, không có một chút độ ấm: “Cậu không phải còn trước mặt Đường Hoan ……mắng tôi không phải cái thứ gì () sao?”
() thứ: từ này ở đây mang ý ghét bỏ
Chuyện cũ giống như loài rắn cứ triền miên quấn lấy.
Đinh Nghi không có cách nào khác lảng tránh bỏ qua đoạn quá khứ này. Y từng điên cuồng ……mượn rượu khí lực mạnh hơn Nhan Mộ Thương. Một thằng con trai kiêu ngạo như vậy, tự phụ như vậy, thế nhưng bị y dựa vào cả người mạnh mẽ cứng rắn đè ép hắn xuống.
Khi đó ánh mắt Nhan Mộ Thương nhìn y, thật sự là ngay cả tâm tình muốn gϊếŧ y cũng đều có.
Ai có thể biết tâm tình Đinh Nghi khi đó là dạng gì? Rõ ràng là y thích hắn trước, rõ ràng là trước Đường Hoan y đã chú ý tới người con trai giống như vầng thái dương chói sáng này! Người con trai cùng y sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vậy mà chính y lại hâm mộ tất cả mọi thứ của người con trai này……
Y không dám mở miệng, nghĩ đến mình là biếи ŧɦái, sợ bị Nhan Mộ Thương phát hiện mà khinh bỉ, thật cẩn thận che giấu tình cảm. Sau khi biết được Đường Hoan cùng Nhan Mộ Thương ở bên nhau, y khϊếp sợ đến tột cùng.
Y mắng Đường Hoan có bệnh, mắng Nhan Mộ Thương có bệnh…… Kỳ thật người chân chính có bệnh là chính y.
Y rõ ràng ghen tị, cũng phải giả bộ không tính toán, cũng không quan tâm. Y nghĩ cứ như vậy đi……Y không phải là chậm hơn một bước, mà là ngay từ đầu đã không có cơ hội.
Bởi vì Nhan Mộ Thương vẫn luôn chán ghét y.
Mà y, lại vô sỉ như vậy. Biết rõ chính mình bị người nọ chán ghét, bị người nọ khinh thường, vẫn không khống chế được làm ra những chuyện không thể tha thứ…… Phản bội Đường Hoan, thương tổn Nhan Mộ Thương, kết cục chính mình cũng xuống dốc.
Nhan Mộ Thương không có mắng sai, y của mười bảy năm trước …… xác thực không phải cái loại tốt đẹp gì.
Bên trong xe giống như yên tĩnh quá mức.
“Coi như hết.” Cuối cùng, vẫn là Đinh Nghi mở miệng trước, “Chuyện tới bây giờ còn nói nữa thì có ý nghĩa gì…… Đường Hoan cũng tốt cậu cũng tốt, hiện tại không phải đều không tồi sao? Tôi…… Tôi vẫn là nợ cậu một cái công đạo, cậu hiện tại không phải đã có Lăng Tiếu sao? Đừng nhớ kỹ những sự tình này nữa.” Dừng một chút, y lại thở dài một hơi, “Trở về đi, lái xe chậm một chút.”
Nhưng mà Nhan Mộ Thương tựa hồ hoàn toàn không có đem lời nói của y nghe vào: “Tốt lắm, cậu cho tôi đè lại một lần, tôi sẽ không tiếp tục so đo với cậu nữa.”
Đinh Nghi khϊếp sợ nhìn hắn: “Cậu có bệnh sao?”
Người đàn ông này năm đó rời đi, rồi từ Mĩ trở về lần nữa xuất hiện ở trước mặt y, lại qua mười năm …… Mười năm bọn họ đều giả bộ tiếp tục sống yên ổn cùng nhau, hiện giờ mới nhớ tới muốn đến trả thù y sao?
Hay là hắn bị Lăng Tiếu làm cho tức quá, cho nên mới không có việc gì đến đây lôi kéo y trả lại nợ cũ?
“Tôi nhất định phải áp cậu một lần.” Nhan Mộ Thương nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt bình thường rõ ràng đã không lớn nhìn y, “Cậu dám nói cậu đã quên hoàn toàn…… Tôi kháo!”
Đinh Nghi nhìn Nhan Mộ Thương, cả người dần dần phát lạnh.
Xong rồi…… Y đã nhìn ra, Nhan Mộ Thương hôm nay quả nhiên là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, đây là muốn bắt y đến để trút hết phẫn nộ rồi……
Vừa thấy Nhan Mộ Thương động người, Đinh Nghi hoảng hốt ngay lập tức tiên hạ thủ vi cường (), đánh một quyền đem Nhan Mộ Thương nằm úp trên tay lái, ôm bụng không dậy được, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, xông thẳng ra ngoài.
() tiên hạ thủ vi cường: người ra tay trước là người chiếm được lợi thế
Y vẫy một chiếc taxi chạy mất dạng.