Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 4

Trong sân vận động, tiếng người nói chuyện ồn ào, giải thi đấu vô địch bóng rổ các trường cao trung đang được tiến hành. Chung quanh khán đài người ngồi rất đông, đại đa số đều là những sinh viên mười sáu, mười bảy tuổi, đương nhiên còn có rất nhiều bậc phụ huynh, ngẫu nhiên cũng xen lẫn vài người rảnh rỗi không liên quan.

Trận đấu đi tới hồi phấn khích, những âm thanh ồn ã trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai. Trên tay Nhan Mộ Thương cầm điếu thuốc, chậm rãi phun ra từng đám khói trắng.

“Ai nha, thực hoài niệm.” Nam nhân ngồi bên cạnh hắn, đeo một đôi kính râm gần như có thể che khuất nửa khuôn mặt, tay giơ lon bia lên uống một ngụm, “Sân vận động này trước kia vừa cũ lại rách nát, không thể tưởng được hiện tại trở nên đẹp như vậy a.”

“Cậu mười mấy năm đã không trở lại, biến hóa lớn đâu chỉ có cái sân vận động này.”

Đường Hoan nghiêng mặt qua nhìn Nhan Mộ Thương, khóe môi gợi lên một tia cười: “Cậu cũng thay đổi rất nhiều.”

Nhan Mộ Thương không nói gì.

“Tôi vốn là còn hẹn Đinh Nghi.” Dùng giọng điệu không chút để ý nói xong, Đường Hoan nhìn về phía trận đấu, “Nhưng cậu ấy nói buổi chiều không rảnh. Tôi nghe được bên cạnh Đinh Nghi có tiếng nói của con gái — cậu ấy đã kết hôn rồi sao?”

“Không có.” Nhan Mộ Thương nhàn nhạt trả lời, “Cô gái đó hẳn là con gái của anh rể y, chẳng qua là học sinh cao trung thôi.”

“Cậu thì sao?”

“Ly hôn rồi.” Nhan Mộ Thương dập tắt điếu thuốc, bỏ tàn vào trong chiếc gạt tàn ở tay vịn ghế ngồi, “Còn tốt chưa có con.”

“Ha ha, cậu xem, ba người chúng ta quả nhiên đều giống nhau.” Đường Hoan ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Chết cũng không được yên thân.”

Chết cũng không được yên thân.

Tôi nguyền rủa cậu, bất luận yêu thương ai, có chết cũng không được yên thân.

….

Tay Đinh Nghi run lên, nước trong cốc suýt chút đã văng ra hơn phân nửa. Lăng Vi ngồi ở phía đối diện y, miệng cắn cắn ống hút uống nước trái cây, có chút kinh ngạc nhìn y: “Trà thực nóng sao?”

Đinh Nghi lắc đầu, định thần lại, nắm tay thừa dịp bỏ vào trong túi.

“Anh từ lúc tiếp nhận cuộc điện thoại kia sau đó trong lòng liền không yên.” Lăng Vi nhướn mi, “Vì sao nói buổi chiều không rảnh? Anh không cần ngồi ở chỗ này mời em uống nước trái cây.”

Đinh Nghi cười cười: “Tiểu nha đầu đừng có suy đoán lung tung.”

“Mới quen bạn gái sao?” Lăng Vi lấy tay chống cằm, con mắt lấp lánh nhìn y.

“Đã nói em đừng đoán lung tung mà” Đinh Nghi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, chuyển hướng đề tài, “Lăng Vi, em vì sao gần đây luôn trốn học?”

“Vì sao? Bởi vì em chán ghét đi học a.” Lăng Vi quay đầu đi tựa như không có gì, “Em đã học hai lần năm ba rồi (), thi không được chính là thi không được a, cha em khi nào thì mới có khả năng đối mặt với sự thật đây?”

() năm ba: lớp 12

“Em mà đem tâm tư đều dùng ở việc học tập, sẽ không phải……”

“Lại nữa lại nữa rồi!” Lăng Vi hơi nhíu mi,“Đinh Nghi, em đã 19 tuổi rồi! Em không phải là người sinh ra để đọc sách vì cái gì cưỡng ép em đi theo cái hướng kia? Nói thật cho anh biết nhé, em đã cùng một công ty quảng cáo ký hợp đồng, trốn học chính là đi chụp hình bìa quảng cáo cho tạp chí.”

Đinh Nghi mở to hai mắt: “Em còn có ba tháng nữa là thi đại học!”

“Không sao cả.” Lăng Vi uống một hớp lớn trong ly đồ uống, “Dù sao cũng không thể thi đỗ.”

Đinh Nghi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Lăng Vi vẫn cúi gằm đầu xuống. Cô tuy rằng nói thực kiên định, nhưng trước sau vẫn không chịu cùng y đối mặt. Dần dần, Đinh Nghi mỉm cười: “Lăng Vi, vậy cho anh xem cuốn tạp chí kia đi?”

Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y.

“Anh trai em mỗi lần ra sách đều cho anh xem đầu tiên.” Đinh Nghi nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi, “Đương nhiên, nếu em cảm thấy chính mình chụp hình quá khó coi thì quên đi.”

Lăng Vi vừa mừng vừa sợ: “Anh, anh không phản đối em đi chụp quảng cáo?”

“Em lớn như vậy, điểm ấy được tự do quyết định luôn đi?” Đinh Nghi cười nhìn cô, “Cũng không phải chuyện gì không thể. Nói đi nói lại, em thật sự không thích học, có ép cũng ép không được a.”

“Cha em có thể thấu hiểu được một nửa như anh thì tốt rồi. ” Lăng Vi than thầm.

“Thì bởi vì anh không phải cha em mới có thể tùy ý em như thế này.” Đinh Nghi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, “Nếu em là con gái anh, anh sẽ không thông suốt như vậy.”

“Anh tuổi lớn như vậy, nếu không nhanh chạy đi kết hôn, chỉ sợ đến lúc đó nghĩ muốn sinh con, cũng là lực bất tòng tâm.”

Đinh Nghi bật cười: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Lăng Vi lại cúi đầu, ngậm ống hút lẩm bẩm nói một câu. Đinh Nghi không có nghe được, hỏi Lăng Vi nói cái gì, Lăng Vi cũng không chịu lặp lại lần nữa.

Đinh Nghi thấy sắc mặt cô ửng đỏ, tâm niệm khẽ động — chẳng lẽ con bé này có bạn trai, thẹn thùng không dám nói?

Nghĩ như vậy, Đinh Nghi không khỏi cười rộ lên, có một loại xúc động tự hào “Nhà ta có con gái mới lớn”.

“Buổi tối anh phải về ăn cơm sao?” Lăng Vi bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Đinh Nghi lắc đầu: “Không, buổi tối anh cùng bạn học thời cao trung tụ tập.”

Lăng Vi sửng sốt, lập tức bỡn cợt cười:“Vậy — có thể nhìn thấy mối tình đầu của anh hay không?”

Mối tình đầu?

Đinh Nghi nhẹ nhàng cười cười, mang ấm trà lên, chậm rãi rót thêm trà.

Không thể nhớ lại, không thể buông xuôi, không thể thở dài, không thể nghĩ tới.

Nếu vẫn không thể thoát khỏi… cứ vậy mỉm cười, uống trà.

Nuốt vào sự cay đắng, mới có thể cảm giác được vi ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi.

Đối diện với cặp mắt hàm chứa ý trêu ghẹo của Lăng Vi, Đinh Nghi bỗng nhiên cảm thấy chính mình quả nhiên là già rồi.

Tư vị yêu thương một người như thế nàovậy cô bé? Chắc là trong lòng tràn ngập ngọt ngào, dũng cảm tiến tới đi?

Như vậy cũng thật tốt.

“Cho dù anh có mối tình đầu, hiện tại cũng là mẹ của đứa nhỏ đi?” Đinh Nghi tùy ý cười cười, nhận lấy hóa đơn từ người phục vụ, “Không có gì đáng chờ mong.”

“A, đàn ông không phải đều có mối tình đầu sao?”

“Con bé này, em là xem quá nhiều tiểu thuyết rồi.” Đinh Nghi lấy ví ra thanh toán tiền, sau đó quay đầu nhìn Lăng Vi, “Lần sau đi ra uống trà, nên đổi lại thành em mời anh. Chụp quảng cáo hẳn là tiền công cũng không ít tệ lắm đi?”

“Đinh Nghi anh là đồ keo kiệt!” Lăng Vi kêu lên.

Đinh Nghi ha ha cười, hướng cô phất phất tay, xoay người rời đi.