Thái độ Thiết Tỏa Hoành Giang đột nhiên quay ngoắt, khiến ba người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu, Hiên Long, Lam Cơ không khỏi sững sờ. Ba người nhìn Tần Nhược và Thiết Tỏa Hoành Giang một cách kỳ quái, không biết vì sao người thuộc U Minh Quỷ Trảo này lại biết một tên khống nước bậc ba bình thường như Tần Nhược nữa, mà lại... Trông như có địch ý rõ ràng vậy.
“Hai người biết nhau à?”
Sự đột ngột của tình hình khiến mấy người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu trở tay không kịp, Tử Nguyệt Tiểu Yêu bèn lặng lẽ truyền âm qua cho Tần Nhược.
Tần Nhược nhún nhún vai, gật gật đầu, xem như đã trả lời xong câu hỏi của Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Thiết Tỏa Hoành Giang... Hắn không để tâm đến ánh mắt đang từ từ sắc bén và nghiền ngẫm của Thiết Tỏa Hoành Giang, cùng ánh mắt mang chút bất an của bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu, chỉ giẫm lên mặt băng thật dày dưới chân, bước tới nơi luyện cấp của đám người Thiết Tỏa Hoành Giang, miệng nói với Tử Nguyệt Tiểu Yêu:
“Người ta không chịu thì thôi vậy, chúng ta cứ ở chỗ này bọn đại ca của cô đến rồi tìm nơi khác vậy.”
Chỉ một câu nói, đã đánh vỡ được cục diện bế tắc do Thiết Tỏa Hoành Giang mag đến, không chỉ một lần nữa quay trở về hướng mà mọi người nghĩ lúc trước, đồng thời còn khiến Thiết Tỏa Hoành Giang hơi lộ ra một chút kinh ngạc và hiếu kỳ.
Chỉ thấy y quay người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thản nhiên của Tần Nhược, không biết đang nghĩ gì.
Tử Nguyệt Tiểu Yêu phản ứng khá nhanh, đáp một tiếng rồi đi theo, Hiên Long và Lam Cơ nhìn nhau, sắc mặt có vẻ căng thẳng một cách khó coi, ra chiều lo lắng vì thái độ vừa rồi của Thiết Tỏa Hoành Giang.
“Hai người biết nhau?”
“Anh với hắn có thù?”
Sau khi hai người đuổi theo rồi, bèn vội vàng vào kênh đội ngũ hỏi cặn kẽ Tần Nhược ngay.
“Không có thù, chỉ là trong U Minh Quỷ Trảo có một tên mục sư kia nhìn tôi thấy khó chịu thôi.”
Tần Nhược không giải thích với họ một cách tỉ mỉ, nói xong, hắn không chút cảm xúc hỏi trong kênh đội ngũ một câu: “Nếu sợ gặp phiền phức, mọi người có thể hủy bỏ nhiệm vụ, tôi chạy đi là được.”
Việc đối thoại giữa mấy người lập tức khiến Vu Hồng đang ở cách đấy mấy trăm mét chú ý:
“Phát sinh chuyện gì rồi?”
Tần Nhược lúc này đã đến vành ngoài phạm vi luyện cấp của bọn Thiết Tỏa Hoành Giang, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn tùy tiện chọn một tảng đá khổng lồ có băng bao phủ, đường hoàng ngồi xuống. Có điều cảm giác không tốt chút nào, tựa như ngồi trên kim vậy - đội mười người bên này không ngờ lại có đến chín người thuộc U Minh Quỷ Trảo, người cuối cùng là thuộc Tử Kinh Hoa, chẳng trách gì ánh mắt ai cũng nhọn như kim vậy... Tần Nhược nhìn mà lòng thầm kêu khổ: xui thật, xem như tự chui đầu vào lưới rồi.
Lúc này, trong kênh đội ngũ, ba người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đã giải thích xong sự tình cho Vu Hồng, Vu Hồng trầm ngâm một hồi, sau đó nói:
“Hẳn sẽ không có chuyện gì lớn, Tần Nhược mới chỉ bậc ba mà thôi... Người trong chiến minh hẳn sẽ không ăn không ngồi rồi đi khi dễ một tên bậc ba, cùng lắm là báo với kẻ thù của hắn thôi.” Nói đến đây, y dừng lại một thoáng:
“Chúng ta tạm thời mặc kệ hắn ta đi, cứ tiếp tục làm chuyện của chúng ta! Có điều kế hoạch ấy chắc sẽ không thông rồi... Tần Nhược, anh có đề nghị gì không?” Vu Hồng không để tâm đến uy danh của U Minh Quỷ Trảo, chuyện này khiến Tần Nhược hơi thoáng nhẹ lòng, nếu không thì lần này xem như uổng công mất.
Còn chuyện nghĩ ra cách thì...
Tần Nhược nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu một thoáng, trong lòng hơi động... Thanh âm hắn vang lên trong kênh đội ngũ: “Có cách rồi, chỉ là xem mọi người có phối hợp hay không thôi.”
“Nói thử xem?”
Mấy người còn lại đều phấn chấn tinh thần.
Tiếp đó, Tần Nhược nói ra biện pháp mà mình vừa linh động nghĩ ra cho những người còn lại...
Hắn vừa nói dứt, sắc mặt của Hiên Long trở nên cực kỳ khó coi, y đột nhiên đến trước mặt Tần Nhược theo thế quay lưng với tiểu đội đánh quái kia, hung tợn trừng mắt: “Nhãi con, tao cảnh cáo mày, đừng có nhắm đến Tiểu Yêu nhà bọn tao, nếu không đánh chết mày!”
Tần Nhược bình tĩnh nhìn lại y.
Nhìn thấy cảnh này, cách đó không xa, Thiết Tỏa Hoành Giang cực kỳ thắc mắc, không biết chuyện gì đã xảy ra. Y nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đang đỏ ửng mặt, trông cực kỳ động lòng người; nhìn Lam Cơ mặt như có sương lạnh, đang chằm chằm nhìn Hiên Long; nhìn hai người không biết đang có biểu tình gì là Hiên Long và Tần Nhược; lông mày y nhăn lại, cúi đầu mấp máy môi như đang nói chuyện, sau đó bước tới phía Tần Nhược.
Lúc này, trong kênh đội ngũ, kết quả đã có...
Tử Nguyệt Tiểu Yêu, Lam Cơ đồng ý đề nghị của Tần Nhược, cho dù Hiên Long nhiều lần hô hào phản đối đề nghị này một cách nghiêm trọng, nhưng rốt cục lại bị phiếu bầu cuối cùng là Vu Hồng dùng một câu đùa đùa ‘không được ăn đậu hủ của em gái tôi’ đánh bại. Số phiếu thuận nhiều, thông qua.
Tần Nhược không chút biểu tình nhìn Hiên Long đang kích động một chút, sau đó hứa với Vu Hồng: “Anh cứ yên tâm, tôi không phải là Hiên Long.”
Hiên Long nghe mà sững sờ, không hiểu gì cả.
Mãi đến khi nhìn thấy Lam Cơ và Tử Nguyệt Tiểu Yêu nhìn mình với biểu tình quái dị, y mới nhất thời giật mình, trừng mắt nhìn Tần Nhược, tức đến suýt chút nữa đã lệch mất cái mũi đi.
* * * * * *
“Nhãi con, gan chú mày khá béo đó, đắc tội Phong Cuồng Huyết Bình rồi còn dám một mình chạy ra ngoài à? Lục Tâm đâu? Tên ấy yên tâm để chú mày một mình à?” Thiết Tỏa Hoành Giang nghênh ngang ngồi trên một tảng băng đối diện với Tần Nhược, cười ra chiều thú vị, lại còn thỉnh thoảng đưa mắt liếc qua Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Lam Cơ đang căng thẳng gần đấy. Chậc chậc, sao có nhiều cô gái thích lũ mặt trắng vậy nhỉ?
Tần Nhược không để tâm lắm đến Thiết Tỏa Hoành Giang, hắn hồn nhiên quay mặt về phía Tử Nguyệt Tiểu Yêu, một bên chơi đùa với một lọn tóc của cô nàng, một bên lại giả ngu: “Lúc đó là do hắn ta chọc đến tôi trước... Lại nói, tôi cũng chưa có gϊếŧ hắn, cần gì phải trốn tránh chứ?”
Thật là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì phải vang trời!
Tần Nhược nhạy bén nắm bắt được, biểu tình vốn đang hơi khẩn trương và có chút ngượng ngùng của Tử Nguyệt Tiểu Yêu chợt khựng lại, trong ánh mắt lóe lên một chút cảm xúc không dám tin; sắc mặt Hiên Long, Lam Cơ thì thoáng chốc trở nên khó coi, cũng dùng ánh mắt chấn động nhìn Tần Nhược, không dám tin đây là sự thực - một tên bậc ba, tha mạng cho một thành viên chiến minh sao?
“Tốt!” Thiết Tỏa Hoành Giang ra sức vỗ tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Nhược đang ra vẻ hung hăng càn quấy: “Có can đảm, có khí phách... Có điều tình hình khi đó anh đây không rõ lắm, chỉ biết là thằng nhãi Huyết Bình kia thua không phục, muốn luận bàn lại với chú mày một trận thôi. Thế nào? Mấy bọn huynh đệ bọn này sẽ ở đây làm chứng cho chú mày, chú mày... sẽ không chạy đấy chứ?”
Tần Nhược đã sớm đoán được Thiết Tỏa Hoành Giang sẽ báo cho Phong Cuồng Huyết Bình rồi, cho nên đáy lòng cười lạnh. Hắn nhìn vùng đất băng mờ mịt quanh đây, bỗng hào khí sinh ra: “Tốt! Đánh thì đánh! Chỉ cần hắn đánh một mình, tôi tuy thời phụng bồi!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”