------------
“Như vậy—là sao!” Xác nhận Vivian còn sống, vẫn còn thở, hắn trầm giọng hỏi, giọng nói khàn khàn làm cho Lê Khải Liệt cơ hồ nghe không ra, hiện tại nói cái gì cũng đều vô nghĩa, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển rời xa Vivian một chút.
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Vu Duy Thiển, đặt Vu Duy Thiển xuống chiếc ghế dựa bên cửa sổ, Lê Khải Liệt lập tức chất vấn Woodley ở bên ngoài, “Woodley, ngươi nợ chúng ta một lời giải thích, tính khi nào thì mới nói? Tình trạng của hắn không tốt, đừng lãng phí tính kiên nhẫn của ta!”
Từ trong phòng ngủ truyền đến giọng nói giống như ẩn chứa mùi thuốc súng, Woodley có thể tưởng tượng biểu cảm hiện tại của hai người ở trong phòng là như thế nào, hắn đứng ngoài cửa, vẫn trả lời một cách kính cẩn như trước, “Ngươi muốn nói về chuyện của người thanh niên tên Amy Lee bị nhồi nhét ký ức xa lạ vào đầu?….Nếu không làm như vậy thì các ngươi sẽ đến đây hay sao?”
Mục đích của hắn là muốn dẫn bọn họ đến Paris!
“Vô nghĩa! Cho dù ta không muốn thừa nhận, nhưng chỉ cần Vivian gặp chuyện bất trắc thì hắn làm sao có thể bỏ mặc nàng? Nhưng Woodley, ngươi có biết ngươi đã làm cái gì đối với hắn hay không?! Ngươi bịa đặt chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn hắn đến Paris gặp nàng? Ngươi tốt nhất nên cho ta một cái lý do thỏa đáng!”
Âm thanh chấn động sàn nhà, hơi thở nguy hiểm từ trong cửa phòng truyền ra, nếu không phải có cánh cửa này thì Woodley chắc chắn người đàn ông tên là Lê Khải Liệt đã nắm lấy áo của hắn, dùng đôi mắt nhiễm máu giống dã thú mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Các ngươi không tin lý do này?” Woodley đứng ngoài cửa hỏi.
“Rất khó để ta tin tưởng.” Cách ván cửa, giọng nói của Vu Duy Thiển mang theo âm điệu sắc bén, hắn bị Lê Khải Liệt giữ chặt, người đàn ông ở bên cạnh hắn thay hắn trả lời, “Davila và thuốc đồng hóa có quan hệ gì, vì sao Vivian lại biến thành như vậy, ngươi rốt cục làm chuyện này vì mục đích gì? Woodley, chuyện này không phải chỉ một mình ngươi có thể làm được.”
Woodley đi theo Vivian, bản thân cũng là người của Davila, hắn rất trung thành, nhiều năm qua cũng không có ai hoài nghi sự trung thành của hắn, nhưng đột nhiên Vivian bị bệnh, Woodley dùng hết mọi thủ đoạn để tìm cách đưa bọn họ đến Paris, chuyện này thật sự không chỉ đơn giản như vậy.
“Người của Davila có quan hệ đến thuốc đồng hóa? Đương nhiên, các ngươi vì chuyện này mà đến, các ngươi nghi ngờ người của Davila có âm mưu với thứ đó, nhưng trong lúc các ngươi nghi ngờ tiểu thư thì các ngươi có nghĩ đến tình cảnh của tiểu thư hay không?” Woodley đứng ngoài cửa, giọng nói trở nên kích động.
“Gia tộc Claudy được giải quyết, các ngươi trở về cuộc sống yên ả, ngay khi các ngươi đang hưởng thụ thì các ngươi có nghĩ đến tiểu thư vì sao đã lâu như vậy mà không xuất hiện hay không? Ngài Wirth, ngài có nghĩ đến hay không, vì sao mất đi bất tử mà ngài vẫn còn sống? Ngài thật sự nghĩ rằng giải được lời nguyền của dòng họ Vu thì ngài sẽ trở thành người thường hay sao?”
Lời nói của Woodley giống như một viên đạn xuyên thấu cánh cửa mà bắn trúng Vu Duy Thiển, hắn siết chặt tay vịn, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn trở nên xanh mét, lúc trước người nói cho hắn cách hóa giải bất tử chính là thầy của Vivian, là đại trưởng lão của Davila, ngoại trừ người nọ thì Vivian là người hiểu rõ nhất về oán linh và lời nguyền trên người của hắn.
“Ý của ngươi là–” Lê Khải Liệt cũng khếp sợ, lời nói của Woodley đại biểu cho một sự thật, “Là Vivian cứu hắn?” Đôi mắt thú mở to, ánh mắt như dã lang đang chuyển về hướng cô gái nằm trên giường.
“Hàm nghĩa chân chính của Dốc hết tất cả chính là ngay cả sinh mệnh cũng phải vứt bỏ, kỳ thật ngài đã chết, ngài Wirth, là tiểu thư đã cứu ngài, nàng giao cho ngài một sinh mệnh mới, khi ngài mất máu quá nhiều mà chết thì nàng đã rót vào người của ngài dòng máu và sinh mệnh của Davila, một nửa thân mình của ngài đã sớm là người Davila.”
Không có gì càng giật mình hơn so với những lời này, trong nháy mắt, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều biến sắc, đủ loại dấu hiệu xuất hiện ở trong đầu, nhiệt độ cơ thể trở nên tuột thấp, hắn gầy yếu, nó vượt quá tốc độ lão hóa của người thường…..
Hắn đã chết mà vẫn còn sống.
Điều kiện hóa giải bất tử; thứ nhất: tự sát, thứ hai: dốc hết tất cả để yêu.
Khi tình yêu có ý nghĩa vượt quá sinh mệnh thì con người sẽ vì tình yêu mà sống, cũng sẽ vì tình yêu mà chết, ý chí mãnh liệt đó có thể vượt qua sự trói buộc của oán linh, nói cách khác, sẽ thoát khỏi lời nguyền rủa, lực lượng và sinh mệnh gắn bó hơn trăm năm cũng sẽ tiêu tán, huống chi lúc ấy trước khi chết hắn còn dùng tất cả lực lượng để cứu Lê Khải Liệt.
Hắn đã sớm mất đi khả năng sống sót, đáng lý hắn đã chết, Vivian cứu hắn, rót vào sinh mệnh cho hắn, tựa như trước kia nàng vẫn chữa thương cho hắn, không ai biết rõ lời nguyền của hắn như nàng, cũng như kết quả sau khi hóa giải lời nguyền.
“Các ngươi tưởng là truyền máu thì ngài Wirth có thể sống lại? Sự thật là tiểu thư đã dùng lực lượng của nàng để cứu ngài, cho ngài có cuộc sống như người bình thường, chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất trắc thì sẽ không hao phí sinh mệnh của ngài, cả đời này ngài sẽ không phát hiện bí mật trên người của mình.”
Woodley giống như đã thuộc lòng từng câu từng chữ, mỗi một lời tựa hồ nặng ngàn cân, “Đáng tiếc tuy rằng tiểu thư là người mạnh nhất Davila nhưng lực lượng của nàng không phải là vô tận.”
Vu Duy Thiển lảo đảo nhìn sang Vivian ở trên giường, trước mắt hiện lên hình ảnh nụ cười của nàng, khi thì xán lạn khi thì quyến rũ, nhưng trước mắt chỉ là dung nhan tiều tụy của nàng, nàng—
“Nàng vì muốn cho ngài được hạnh phúc mà tiêu phí quá độ khí lực, ngài cũng biết mỗi khi sử dụng quá lực lượng thì nàng đều cần phải nghỉ ngơi, nhưng lần này nghỉ ngơi cũng không thể làm cho nàng khỏi hẳn, nàng cứ mãi ngủ say, hơn nữa thân thể càng ngày càng tiều tụy.” Mỗi một câu của Woodley đều nặng như sấm sét, Vu Duy Thiển siết chặt tay vịn của ghế ngồi, ngón tay trở nên trắng bệch, Lê Khải Liệt dùng sức đè lại bờ vai của hắn, mà người bên ngoài vẫn tiếp tục lên tiếng.
“Hiện tại tiểu thư không thể tự mình khôi phục lực lượng trong máu, tất cả nguyên tố trên người của nàng đều đang ngủ say, khi tiểu thư vẫn còn tỉnh đã yêu cầu ta không được nhờ ngài giúp đỡ, cho nên ta chỉ có thể dùng cách này để mời ngài đến. Ngài Wirth, xin ngài hãy nhớ rõ, lần này là ngài đích thân đến đây, không phải do ta báo cho ngài biết.”
Hết lòng trung thành với mệnh lệnh của chủ nhân nhưng cũng không thể nhìn thấy Vivian cứ tiếp tục tiều tụy như vậy, Woodley chỉ có thể làm như thế, ở bên cạnh Vivian bấy lâu, hắn biết rõ chuyện gì có thể đả động người đàn ông phương Đông này.
“Ta không thể không dùng thủ đoạn như vậy, người thanh niên kia, Amy Lee bất quá chỉ là một con rối, ta được một người đề nghị sử dụng cách này, xem ra hiệu quả rất tốt.” Nghênh diện người đang đi đến trên hành lang, Woodley khẽ gật đầu với người nọ.
Tiếng bước chân ma sát với sàn nhà nhẹ nhàng vang lên, âm thanh có tiết tấu dừng lại trước cửa phòng, “Đã lâu không gặp.”
Vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, Vu Duy Thiển đứng bật dậy khỏi chiếc ghế dựa, “Senzou!”
Lê Khải Liệt tuyệt đối không có hảo cảm với người này, “Senzou, Supuringu cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?”
“Ta chỉ nể tình quen biết, vì bệnh tình của tiểu thư Vivian mà bày mưu tính kế một chút mà thôi.” Senzou vẫn như trước kia, dùng ngữ khí lễ độ để nói chuyện, “Trưởng bối trong nhà yêu cầu ta tìm căn nguyên của dòng họ Supuringu, ta nghĩ là nó ở trên người của ngươi, nhưng theo người của Davila ở nơi này thì ta đã xác định lời nguyền và bất tử của ngươi tuy rằng có quan hệ sâu xa với gia tộc Supuringu, nhưng không phải manh mối của căn nguyên.”
Cho nên hắn đã bỏ đi. Barthory, Davila, Vu Duy Thiển và Vivian có tình bạn sâu nặng, có lẽ Senzou đã chiếm được rất nhiều tin tức từ Woodley.
Sau khi Vu Duy Thiển mất đi bất tử, thoát khỏi lời nguyền của gia tộc thì Senzou và Vivian chưa từng xuất hiện. Vì sao Vivian lại biến mất, vì sao lúc trước Senzou lại tiếp cận, hôm nay nhìn thấy bọn họ thì mỗi một nghi vấn trong đầu đều chiếm được đáp án, nhưng như vậy cũng không thể làm cho sắc mặt của Vu Duy Thiển trở nên tốt hơn bao nhiêu.
“Ngươi muốn chúng ta đến đây không phải chỉ để thăm Vivian đúng không?” Biết rõ tâm tình vào lúc này của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nắm chặt cánh tay của đối phương, thời khắc mấu chốt, mặc kệ là ai thì cũng phải có một người bình tĩnh, “Ngươi muốn làm cái gì, Woodley, cấu kết người ngoài bán đứng Davila?”
Lời nói lạnh lùng giống tiếng rít gào của ma quỷ, thiêu đốt hừng hực. Woodley nghe xong rồi lắc đầu, “Ngài Leo, các ngươi cũng thấy được, muốn bán đứng Davila không phải ta mà là Barthory, tiểu thư không ở đây, còn có tin đồn nàng sắp chết, tập đoàn tài chính Barthory đã phục vụ cho Davila rất lâu, bọn họ bắt đầu chán ghét bị người ta nắm cán.”
Mọi người đều có dã tâm, tuy rằng Vivian mang họ Barthory, nhưng bên trong Barthory chỉ có một ít người được xưng là Davila.
Những người này bất tử, trẻ mãi không già, vĩnh viễn khống chế được tập đoàn tài chính Barthory, khiến cho những người bình thường trong Barthory vĩnh viễn không có ngày ngoi đầu, bọn họ làm sao có thể cam tâm? Nhiều thế hệ đều phải khuất phục nghe lời tổ tiên mà chính mình cũng không biết là bao nhiêu tuổi, thật sự là quá khó khăn.
“Ta muốn mời các ngươi đến, nếu ngài Wirth muốn hỏi cách để cứu tiểu thư thì ta biết đáp án, chẳng qua ta làm không được, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh mệnh của nàng thì phải sử dụng lực lượng từng thuộc về của nàng, cho dù chỉ là một chút cũng được.”
Nói xong những lời này, Woodley liền ly khai, ở trong phòng hoàn toàn im lặng, Senzou đứng trước cửa, suy đoán tình huống bên trong sẽ như thế nào, lời nói của Woodley ắt hẳn đã đủ để nhắc nhở người đàn ông kia.
Ngoài cửa im lặng, im đến mức giống như thế giới này chỉ còn lại không khí.
Vu Duy Thiển đứng bên giường, một lần nữa nhìn kỹ Vivian đang nằm trên giường, “Ta tưởng lời nguyền biến mất chỉ mang đi một phần sinh mệnh của mình, nhưng trên thực tế, hóa ra mỗi một giây sinh mệnh của ta đều là do Vivian ban cho–”
Hắn nhắm mắt lại, đường cong nơi khóe miệng như lưỡi dao, mà mục tiêu lại chính là mình, “Đàn ông có phải đều rất ích kỷ hay không, chúng ta chỉ lo cho chính mình, trước đó không lâu ta còn suy nghĩ cho dù Vivian phản bội ta thì ít nhất ta vẫn còn có ngươi.”
Hắn cắn chặt khớp hàm, dưới ánh sáng màu vàng ấm là khuôn mặt tái nhợt, “Ta nói ngươi tự phụ nhưng ta cũng chẳng tốt hơn là bao, không, ta thậm chí càng khinh thường người khác hơn ngươi, ta đã quên nhiều năm qua Vivian đã bầu bạn với ta như thế nào, mà ta cách đây không lâu còn nghi ngờ nàng có chủ ý với thuốc đồng hóa.”
“Đừng tự hà khắc với chính mình, người nghi ngờ nàng là ta, lúc ấy ngươi đã nói không có khả năng, người không tin nàng là ta, đừng tự trách, Duy, đừng như vậy–” Nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, Lê Khải Liệt chưa bao giờ thấy hắn áy náy như vậy.
Tựa vào trước ngực của Lê Khải Liệt, ánh mắt của Vu Duy Thiển lại nhìn Vivian ở trên giường, “Muốn cứu nàng phải trả lại một phần sinh mệnh của ta cho nàng, nếu nói như vậy thì ngoại trừ pháp thuật còn cần có máu của ta, đó là yếu tố liên hệ giữa ta và nàng, là vật dẫn của sinh mệnh.”
“Ngươi muốn làm gì! Nhìn ta!” Lê Khải Liệt rống to, kéo mặt của Vu Duy Thiển về phía mình, lộ ra thần sắc làm cho người ta sợ hãi, “Biết ta suy nghĩ cái gì hay không? Ta chỉ nghe được một câu, ngươi đã chết khi cứu ta, vì ta mà chết, ta chỉ nhớ rõ những lời đó! Hiện tại ngươi muốn nói cho ta là ngươi muốn cứu nàng, vì nàng mà đi tìm cái chết hay sao? Sau khi nàng đã trả giá nhiều như vậy để cứu sống ngươi?
“Không làm như vậy thì còn cách nào khác hay không? Ta không muốn nợ bất luận người nào, lại càng không muốn Vivian làm như vậy vì ta, nàng không có nghĩa vụ hy sinh vì hạnh phúc của chúng ta, nàng không nợ ta hay nợ ngươi điều gì cả!”
“Đó là nàng cam tâm tình nguyện, ngươi làm như vậy chỉ làm cho Vivian uổng phí hết thảy những gì nàng đã làm! Bỏ nó xuống!”
Không hề lãng phí thời gian, Vu Duy Thiển cầm lấy con dao, động tác của Lê Khải Liệt nhanh hơn hắn rất nhiều, lập tức chộp lấy con dao, nhưng vỏ dao đã rơi xuống, ngay khi Lê Khải Liệt bắt lấy cổ tay đang cầm con dao của Vu Duy Thiển thì lưỡi dao đã xẹt qua cánh tay, máu tươi giàn giụa chảy ra từ vết thương….
Những giọt máu đỏ tươi thấm lên bao gối bằng ren trắng tinh, lúc này Lê Khải Liệt có thể tận mắt nhìn thấy bên trong lớp tóc đen dần dần trở nên hóa bạc, giống như một sinh vật có sự sống, chúng nó hiện lên bên tóc mai của Vu Duy Thiển, chỉ trong vài giây mà hắn tựa như già thêm năm sáu tuổi.
Tóc đen rốt cục che lấp không được phần tóc bạc kia, sinh mệnh của hắn đang trôi qua.
“Ngươi muốn ta chết hay sao!” Bỗng nhiên không ngăn cản Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt thậm chí còn lui ra sau vài bước, đôi mắt vàng óng đang bình tĩnh nhìn đối phương, “Đừng quên những gì ta đã nói, ta ở ngay đây nhìn ngươi, nhìn ngươi làm sao gϊếŧ chết chính mình, sau đó sẽ đến phiên ta.”
………..
P/S: khổ thân con sam rồi, Duy cũng ngược tâm mà con sam càng ngược ác hơn nữa.