Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 211: Ăn ý một cách đáng yêu

----------------

Thân tín mà Kula Ha mang theo đang hợp lực phản kích, phòng khám cũ nát bắt đầu trở nên náo nhiệt, Vu Duy Thiển không hề nói một câu, kéo Lê Khải Liệt ra ngoài, kế tiếp không phải chuyện của bọn họ.

Không khí bên ngoài rất mát mẻ, tiếng súng kinh động dân cư xung quanh, nhưng có lẽ đã thành thói quen, không ai đi ra ngoài để xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, những người có thói quen hoạt động về đêm cũng đã sớm tránh khỏi nơi này, bóng đêm của Manhattan vẫn duyên dáng như cũ, chuyện vừa trải qua giống như một cơn ác mộng, hiện tại rốt cục cũng tỉnh giấc.

Hai người đi xuống cầu thang, dưới đất còn nhiều mảnh miểng chai, Vu Duy Thiển sờ vào túi áo khoác, lấy ra điếu thuốc nhưng không tìm được bật lửa, có lẽ là lúc đánh nhau đã làm rớt ở chỗ nào đó, hắn cầm điếu thuốc rồi nhìn ra phía xa.

Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển kéo ra ngoài, hai người đều không lên tiếng, tiếng súng trong tòa nhà và tiếng chửi mắng ở ngay sau lưng bọn họ, đội đặc nhiệm FBI ngăn chận tất cả các cửa ra vào, nếu thuận lợi thì chỉ cần bắt vài tên thân tín của Kula Ha, có đầy đủ chứng cớ thì có thể tống rắn hổ mang vào tù.

“Quay về đi.” Vu Duy Thiển mở miệng trước, hắn đi về phía chiếc xe của Lê Khải Liệt đỗ bên ven đường.

Mở cửa xe, Lê Khải Liệt định ngồi vào thì cửa xe bị đóng lại, hắn bị Vu Duy Thiểm túm lấy, “Ngươi không có gì muốn nói hay sao?” Đôi mắt đen lóe lên trong bóng đêm, sắc bén đến mức khiến người ta không thể xem nhẹ.

“Ta còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ muốn ta gϊếŧ hắn, làm cho cái tên Amy Lee kia biến mất khỏi thế gian? Đó là con cháu của ngươi và một người phụ nữ khác, cho dù ta ghen tỵ muốn chết thì ta còn có thể làm được cái gì?” Tiếng nói bị đè nén, hắn hít vào một hơi, “Ta nên cao hứng thay cho ngươi, Duy.”

Hiếm khi thấy Lê Khải Liệt biểu hiện bình tĩnh như thế, hắn không nổi trận lôi đình, cũng không bị mất khống chế, chẳng qua đôi mắt thú tràn ngập tình cảm phức tạp không thể nhìn thẳng vào Vu Duy Thiển, sắc mặt cương cứng khó coi đến cực điểm, chết tiệt, hắn kỳ thật hy vọng Amy Lee không hề tồn tại.

“Ta nói rồi, ngươi cứ mất hứng đi, không thành vấn đề, không có ai muốn ngươi cao hứng thay ta.” Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cau mày một cách khó chịu.

“Vậy cứ xem như ta đang mất hứng.” Không muốn nói tiếp, Lê Khải Liệt đi lên phía trước, chuẩn bị bước vào xe, lúc này Vu Duy Thiển không tiếp tục đóng cửa xe nữa mà chỉ cầm lấy cánh tay của Lê Khải Liệt rồi áp hắn lên nóc xe, vừa cau mày vừa hôn xuống.

Gió đêm lướt qua, nụ hôn tràn ngập nhiệt độ nóng rực, bờ môi của Lê Khải Liệt rất thích hợp để hôn, vô cùng ngon miệng, đuôi chân mày sắc bén dần dần thả lỏng, lộ ra một chút ý cười, “Hình như ta chưa từng nói, khi ngươi ghen rất giống một đứa con nít không chịu đến trường.”

Vu Duy Thiển kề sát vào tai của Lê Khải Liệt mà nói như vậy. Lê Khải Liệt thở ra một hơi, “Cho nên ngươi mới cho ta ăn đường?” Cảm xúc của hắn vẫn chưa bình phục như thường.

“Biết vừa rồi ta mất hứng là vì cái gì hay không?” Chuyển đề tài, bỗng nhiên Vu Duy Thiển nói đến chuyện đã xảy ra ở trong tòa nhà này, lúc giao chiến tâm tình của hắn không tốt, Lê Khải Liệt đương nhiên cảm giác được, vì vậy không thể xem thường giọng điệu lạnh như băng của hắn.

“Ngươi chuẩn bị nói cho ta biết hay sao? Không muốn nói cho ta biết thì đừng hỏi ta.” Trong lời nói có ám chỉ, đồng thời cũng là ám chỉ việc Vu Duy Thiển tránh né quá khứ, Lê Khải Liệt lộ ra vẻ mặt như cười như không, hắn bị đặt lên nóc xe, theo góc độ của hắn nhìn lên chính là khuôn mặt của Vu Duy Thiển, phía sau là bầu trời đêm, tựa như chỉ cần vói tay là có thể chạm vào những vì sao lấp lánh.

“Nhìn xem trên người của ngươi.” Vu Duy Thiển không biết trong mắt của Lê Khải Liệt là cái gì, hắn chỉ biết là hắn đang nhìn thấy….

Chưa tính toàn thân đẫm máu, bởi vì đa số là của người khác, nhưng cũng bởi vì vậy mà đến lúc này hắn mới phát hiện trong ngực, trên cánh tay của Lê Khải Liệt đều có dấu vết bị cào cấu, tuy rằng không tính là nghiêm trọng nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

“Ta đã bảo ngươi không được bị thương cơ mà, ngươi xem ngươi đã làm cái gì?” Vu Duy Thiển đẩy ra áo khoác của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt cúi đầu nhìn một chút, quần áo bên trong cũng bị xé rách, có dấu cào cấu ở trước ngực, “Chỉ là mấy vết thương nhẹ.”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt rốt cục xác định cảm xúc khi đó của Vu Duy Thiển đến từ đâu, “Không phải lỗi của ngươi, là ta muốn bảo vệ ngươi.”

“Ta biết!” Hắn đè sát Lê Khải Liệt, thẳng thắn trách cứ đối phương, “Chẳng lẽ lúc nào ta cũng phải kè kè trông chừng ngươi thì mới được hay sao!” Hắn thở dài, “Chỉ cần ngươi có thể làm cho ta bớt lo lắng một chút, bớt nóng giận một chút là đủ rồi.”

Chuyện của Amy Lee cũng vậy, hắn e sợ vào đêm trăng rằm Lê Khải Liệt sẽ xảy ra bất trắc, không có ai biết khi hắn phát hiện mùi máu tươi trong miệng của Lê Khải Liệt thì hắn có cảm giác gì.

“Nếu ta có thể yêu ngươi ít hơn một chút thì bất cứ vấn đề gì cũng có thể được giải quyết, nhưng mà ta có thể hay sao?” Kéo Vu Duy Thiển xuống, hai người dựa vào nóc xe rồi nhìn lên bầu trời đêm, Lê Khải Liệt châm điếu thuốc cho đối phương, “Ngươi cũng biết đáp án mà.”

Không thể, bởi vì không thể cho nên sự tồn tại của Amy Lee mới chướng mắt như vậy, cho nên hắn mới cố gắng kiềm chế, làm cho chính mình phải chấp nhận sự thật, “Trước kia ta đã từng nghĩ người như ngươi có muốn có con hay không.”

“Người như ta là sao?” Nắm lấy chỗ sai trong câu nói của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhướng mi.

Lê Khải Liệt nhún vai một cách vô tội, nghiêm túc nhìn Vu Duy Thiển trong giây lát, “Ngươi không thể phủ nhận ngươi có điểm khó tiếp cận, sợ rắc rối, vô cùng hà khắc với chính mình, nếu người khác mà giống như ngươi chắc họ đã sớm nổi điên rồi. Chỉ có ngươi, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi quả thật tựa như một người tu hành của Thanh giáo, trên người viết mấy chữ người lạ chớ gần.”

“Toàn là nhảm nhí, cái gì mà người lạ chớ gần.” Hắn lắc đầu, dập tắt điếu thuốc vẫn chưa hút xong, cầm lấy chìa khóa từ trong tay của Lê Khải Liệt rồi ngồi vào xe, để lại chỗ ngồi kế bên ghế lái cho Lê Khải Liệt, “Ngươi mệt rồi, để ta lái.”

Thể lực tiêu hao quá độ, Lê Khải Liệt quả thật mệt mỏi, sau khi ngồi vào thì hắn dựa vào trên vai của Vu Duy Thiển, nhìn đối phương một lúc lâu.

“Duy, ngươi cao hứng không?” Giọng nói thâm trầm nhỏ nhẹ.

Hắn có con cháu, hắn có huyết thống, hắn có thể nối dõi tông đường, hắn ắt hẳn là rất cao hứng? Vu Duy Thiển không nói tiếp, khởi động xe, Ka Zhaye nghe thấy tiếng máy xe thì liền bước ra từ tòa nhà.

Bật lên lò sưởi trong xe, Vu Duy Thiển nhìn ánh đèn ở phía trước, ôm lấy bờ vai của Lê Khải Liệt, vuốt ve mái tóc của người này, “Chúng ta quay về rồi nói tiếp, có được hay không?” Nhẹ nhàng thì thầm làm cho người ta không thể không thỏa hiệp.

Lê Khải Liệt đồng ý, thân phận của Amy Lee là một đả kích đối với bọn họ, hắn và Vu Duy Thiển đều cần thời gian để bình tĩnh, nếu không phải tình hình đêm nay đặc biệt thì hắn và Vu Duy Thiển có lẽ đã tranh cãi ầm ĩ, có lẽ bọn họ đều nên cảm thấy may mắn.

Reid đến là việc đã nằm trong dự kiến của bọn họ, bọn họ chỉ muốn tận lực kéo dài thời gian. Có câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Kula Ha nghĩ rằng bọn họ sẽ chiếm được thuốc đồng hóa, không ngờ hắn cũng là mục tiêu của người khác.

Về phần của Bode, dường như hắn đã đào thoát.

Xe chạy trên đường tối, Ka Zhaye ngồi ở băng sau đang lau thanh mã tấu, nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng, hắn không hề hỏi một câu nào, nhưng hắn vẫn nghe được một chút, hắn cũng đã thấy đám quái vật, từ khi chân chính nhận thức hoàng tử Hashim của bọn họ, nhìn thấy Lê Khải Liệt ở bên cạnh người phương Đông thần bí thì hắn liền biết trên thế giới này không phải mọi chuyện đều giống như mặt ngoài của nó.

Sau khi về nhà thì Ka Zhaye quay về phòng dành cho khách, hắn biết hai người kia có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng sự thật là khi Ka Zhaye vừa rời đi thì cửa liền bị đóng lại, Vu Duy Thiển còn chưa kịp bỏ tay xuống nắm cửa thì Lê Khải Liệt đã áp chế, đè hắn vào sát cửa.

Áo sơ mi bị lôi xuống, bàn tay của Lê Khải Liệt rất nóng, nụ hôn thô bạo dừng lại ở dấu vết trên cổ, Vu Duy Thiển nheo mắt nhìn hắn, “Ngươi mệt rồi, đừng quấy nữa, đi tắm trước đi rồi ngủ một giấc.”

“Hiện tại ngủ không được, cho ta làm một chút đi!” Vẻ mặt của hắn không phải nói đùa, giống như chỉ có như vậy mới có thể xác nhận sự tồn tại của Vu Duy Thiển, hắn đè sát đối phương vào cánh cửa, bởi vì cảm xúc dâng cao mà thân thể trở nên nóng rực, tiếng thở dốc cũng bắt đầu khàn đặc.

Du͙© vọиɠ thật mãnh liệt, hơi trải qua một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì sẽ không thể vãn hồi, Vu Duy Thiển đẩy Lê Khải Liệt ra, “Xem ra ngươi vẫn chưa đủ mệt.” Hắn vận lực đẩy ngã Lê Khải Liệt xuống thảm, “Như vậy có phải chờ đến khi ngươi không còn sức mới chịu nghe lời hay không? Ngươi muốn làm, được, chúng ta sẽ làm!”

Giọng nói nghiêm nghị mà lại mạnh mẽ, động tác kiên quyết, hắn ấn Lê Khải Liệt xuống đất, đôi mắt màu đen thâm thúy như lốc xoáy càn quét có thể hấp thu tất cả mọi vật vào bên trong, hai người lặng lẽ dây dưa trên thảm, Vu Duy Thiển cởϊ áσ khoác của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt bị hắn lật úp, hắn nhìn thấy vết thương sau lưng của người này, dấu vết cào cấu của dã thú, vài vệt đỏ tươi.

Hắn liếʍ xuống mồ hôi và máu tươi trên lưng của Lê Khải Liệt, đầu lưỡi tiếp tục nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, không ngừng hôn lưng, “Ngươi có thể ghen, cũng có thể nổi nóng, không cần phải kiên nhẫn, có nghe thấy hay không! Chỉ cần ngươi vẫn là Lê Khải Liệt, cho dù tức giận cũng được, nổi nóng với ta cũng cũng được, mặc kệ ngươi chơi xấu như thế nào thì tuyệt đối đừng – đừng đánh mất chính mình – đừng biến thành bọn họ–”

Biến thành quái vật hay sao? Không nhìn thấy biểu cảm của Vu Duy Thiển khi nói ra những lời này, Lê Khải Liệt muốn quay đầu nhưng lại bị Vu Duy Thiển đè lại, sức nặng trên lưng không cho hắn nhúc nhích, trong lời nói cố gắng giả vờ như bình tĩnh lại hàm chứa một chút run rẩy nhè nhẹ, Vu Duy Thiển ôm chặt lấy hắn, “Liệt, ngươi cũng biết ngươi không phải là người đầu tiên mà ta yêu, nhưng ngươi là người khác biệt nhất, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi như vậy, gần đây giữa chúng ta có rất nhiều khúc mắc có phải hay không? Ta đang cố gắng, ngươi cũng không thể bỏ cuộc.”

Đây là mệnh lệnh nghiêm túc đến mức nào.

“Có điên mới bỏ cuộc, ta sẽ không trở thành đám quái vật này, chẳng phải ta có ngươi rồi hay sao?” Trước mắt là tấm thảm dệt thủ công với hai màu đỏ xanh đan vào nhau, Lê Khải Liệt mỉm cười.

Đó là khi bọn họ cùng đi Hashim đã mua về, ở trong một khu chợ nhỏ, khi xe chạy ngang qua thì đã nhìn thấy, bọn họ đều có quan điểm độc đáo về nghệ thuật, Vu Duy Thiển rất thành thạo trong việc lựa chọn màu sắc, lúc ấy hắn nói tấm thảm này rất thích hợp với nhà của bọn họ, sau đó đã mang về, hai người đều rất yêu thích nó.

Vu Duy Thiển thẳng thắn thành khẩn, không giỏi nói những lời lãng mạn như Lê Khải Liệt, nhưng ít ra hắn vẫn có can đảm nói lên sự sợ hãi trong lòng, tựa như Lê Khải Liệt luôn thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình. Có lẽ người Trung Quốc mấy trăm tuổi quả thật có một chút khác biệt trong cách đối xử tình cảm với người Mỹ trẻ tuổi, nhưng chỉ cần nhất trí về mục tiêu thì có thể dùng đủ loại phương pháp để tiến hành khai thông.

Hiện tại cũng là một loại khai thông, hai thân thể dây dưa quay cuồng trên thảm, có lẽ bọn họ muốn dùng càng nhiều dấu vết để đem lại cho nó một chút hơi thở của cuộc sống, “Quả thật chỉ cần là ngươi muốn thì ta chưa từng thấy ngươi buông tha cho bất cứ cái gì, cái tên thích tự sướиɠ này, vì sao làm cho ta cảm thấy….” Tạm dừng một chút, rêи ɾỉ, ngâm nga, thở dốc, hắn dốc toàn lực để chế ngự Lê Khải Liệt phản kích.

Đáng yêu như vậy

Hắn vẫn cảm thấy đây là một từ ngữ ngây thơ, nhưng không biết từ khi nào và bị ai ảnh hưởng, hiện tại hắn đã cảm nhận được hàm nghĩa sâu xa trong đó, người đáng yêu rất đáng để yêu, khi chúng ta dùng từ này đối với một người đàn ông trưởng thành thì tình yêu đã sớm bén rễ đâm chòi, không thể nhổ lên được.

Nhìn thấy Lê Khải Liệt bởi vì mất sức quá nhiều mà không thể làm càn giống như bình thường, ở dưới thân hắn mà thở dài một hơi, dùng biểu tình bất đắc dĩ để ngẩng đầu nhíu mày nhìn hắn thì Vu Duy Thiển chỉ có thể nhẹ nhàng mỉm cười.

“Cười cái gì? Ta còn chưa tha thứ cho ngươi ở sau lưng ta có con với người phụ nữ khác.” Tuy rằng đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm về trước.

Vu Duy Thiển nhướng mi, ghé vào lỗ tai của Lê Khải Liệt rồi nói nhỏ, “Trước khi ngươi mất hứng vì chuyện này thì có phải chúng ta nên đi kiểm tra ADN của ta và Amy Lee hay không?”

Ánh mắt của Lê Khải Liệt nhất thời lóe lên như tia chớp, hắn xoay người lại, bình tĩnh nhìn Vu Duy Thiển trong chốc lát, “Ngươi nói xem, có phải chúng ta rất ăn ý hay không?” Lê Khải Liệt kéo qua cái áo khoác bị vứt dưới đất, lấy ra từ trong túi một chiếc khăn tay có thêu chữ cái W trên đó.

“Trước khi rời đi, ta đã dùng khăn tay của ngươi để lau một chút máu trên đầu của Amy Lee.” Hắn cầm khăn tay, ánh mắt trở nên bí hiểm.

…………