“Toàn thể thân đàn và chất liệu của mỗi một bộ phận, độ dày, thậm chí là góc độ đều có liên quan đến nhau, chỉ thiếu một phần cũng không được.” Ăn xong bữa tối, Vu Duy Thiển cầm lấy cây đàn vi-ô-lông khó có thể xác định giá trị kia.
“Hiện tại ta có thể xác định kẻ lấy đi thứ bên trong là một người sửa chữa nhạc khí chuyên nghiệp, nếu không âm sắc của nó sẽ không tốt hơn so với ban đầu.”
Ngón tay của hắn ấn xuống phím đàn, vuốt ve dây đàn, nói đến kiến thức chuyên ngành liên quan đến đàn vi-ô-lông, từ chất liệu đến đường nét thân đàn, nói thật ra bộ đồ hắn đang mặc cũng không thích hợp với hình ảnh cầm đàn vi-ô-lông.
Áo choàng tắm rộng thùng thình, thắt dây lưng, dưới chân mang dép lê bằng da, hắn tựa vào lưng ghế sô pha, ngẫu nhiên kéo vĩ ra vài âm tiết, nghiệm chứng đối với lời giải thích của mình.
Vừa trải qua một trận đại chiến, động tác của Vu Duy Thiển có vài phần mệt mỏi lười biếng sau khi thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, chuyện này rất hiếm khi nhìn thấy ở trên người của hắn. Lê Khải Liệt bưng ly rượu, ngồi đối diện trước mặt hắn, im lặng nghe hắn nói.
Kỳ thật Lê Khải Liệt biết một ít những gì Vu Duy Thiển đang giảng giải, nhưng không thấu triệt như đối phương.
Ý của Vu Duy Thiển chính là cây đàn vi-ô-lông này bởi vì cất giấu một vật nên âm sắc của nó thay đổi một chút, khi nó ở trong tay hắn thì âm thanh mà bọn họ nghe được cũng không phải chính thức là của nó, tựa như trên đốt ngón tay của vài người có mọc ra gai xương, sau khi phẫu thuật thì mới có thể hoạt động tự nhiên.
Hiện tại cây đàn này mới có chất lượng tốt nhất, âm sắc đã quay trở về ban đầu.
Rèm cửa sổ được kéo lại, bật sáng đèn, hắn tùy tiện diễn tấu vài khúc nhạc, cũng không dài, chỉ là những đoạn ngắn nhưng đã có thể nhận ra sự khác biệt, Lê Khải Liệt sau khi nghe hắn giải thích thì cũng có thể nhận thấy một chút khác biệt rất nhỏ.
“Hiện tại ngươi và ta ắt hẳn đều nghĩ đến cùng một sự việc, là ai gϊếŧ FBI, có thể thoát khỏi tòa nhà đã được phong tỏa, cầm đi đàn vi-ô-lông lại trả nó trở về.” có thể dễ dàng suy đoán từ vẻ mặt của đối phương, Vu Duy Thiển tự nhận sự hiểu biết của mình đối với Lê Khải Liệt sâu sắc hơn bất luận kẻ nào khác.
“Biết được thì sao?” Những cục đá trong ly rượu va vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo. Lê Khải Liệt chống tay ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, lắc ly rượu, ánh mắt sắc bén phóng qua, “Duy yêu của ta, đừng nói với ta rằng ngươi muốn dính líu đến chuyện này, chúng ta sẽ không, từ nay về sau thứ kia cũng không quan hệ đến chúng ta.”
“Ta nhớ không lầm có người đã nói sẽ không bỏ qua cho kẻ đã đánh cắp nó, hiện tại mặc kệ nó bị trộm từ trong tay của Reid hay là có sĩ quan cảnh sát bị chết vì nó thì hiện tại nó đã được trả trở về, ngươi sẽ cam tâm cứ như vậy mà cho qua?” Hắn giương mắt nhìn, trên mặt viết rõ hai chữ không tin, “Ngươi không phải người như thế, người khác uy hϊếp ngươi, ngươi không trả lại gấp trăm lần thì đó không phải là Lê Khải Liệt.”
Đây là vừa chế nhạo cũng vừa tán thưởng, lời nói của Vu Duy Thiển dẫn đến một tràng tiếng cười.
“Duy, Duy, Duy….” Giọng điệu than nhẹ như đang ngâm xướng, hắn lặp đi lặp lại tên của Vu Duy Thiển, “Còn có ai hiểu rõ ta hơn ngươi? Ta nghĩ ắt hẳn là không có, nhưng ngươi đã quên việc quan trọng nhất chính là ta không giống ngươi, ngươi là người nguyên tắc, còn nguyên tắc của ta thì có thể thay đổi bất cứ lúc nào cũng được. Hiện tại cây đàn vi-ô-lông ta tặng cho ngươi đã trở về trong tay ngươi, âm thanh mà nó phát ra còn tốt hơn trước kia, ta còn lý do gì để tự chuốc lấy rắc rối?”
Lê Khải Liệt có lẽ là kẻ thích đùa với mạo hiểm nhưng hiện tại không phải thời điểm để hắn chơi đùa, có lẽ có thứ gì đó quan trọng hơn làm cho hắn thay đổi phương hướng.
“Nói cái gì mà thay đổi nguyên tắc, từ trước đến nay ngươi là kẻ khinh thường nguyên tắc, trong mắt của ngươi có thứ đó hay sao?” Vu Duy Thiển tỏ vẻ nghi ngờ.
Nét mặt nhìn nghiêng biến mất dưới ánh đèn, mái tóc ngắn màu đen vừa rối vừa trật tự, hắn vỗ nhẹ cây đàn vi-ô-lông này, “Ta sẽ không hỏi quá khứ của ngươi ở thời điểm ngươi còn làm đạo chích, ta có dự cảm ta sẽ không thích nghe, ngươi cũng sẽ không thích quá khứ của ta, mặc kệ là vì cái gì thì ngươi đã nói những thứ đó không quan hệ đến chúng ta, như vậy chuyện này có thể dừng ở đây, nhưng nếu đối phương tìm tới tận cửa…”
Không phải là chuyện mà bọn họ có thể khống chế, hắn không có ý kiến đối với phát biểu mang tính độc đoán của Lê Khải Liệt cũng là vì nguyên nhân này.
“Nếu bọn họ tìm tới tận cửa.” Nhàn nhã mang theo ý cười, Lê Khải Liệt lau đi vài giọt rượu dính bên khóe miệng, phía dưới đôi mắt là bóng đen che phủ đường nét thâm thúy trên khuôn mặt, “Ta sẽ chiêu đãi thật tốt.”
Những cục nước đá và ly thủy tinh cùng nhau vỡ vụn, từng mảnh nhỏ thủy tinh rơi xuống đất, hắn nhếch môi, độ cong hơi giương cao.
Ngay lúc này, nếu ai dám trêu chọc thì chắc chắn người đó sẽ trở thành công cụ để trút giận, Vu Duy Thiển nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh, kỳ thật bọn họ đều hiểu rõ khả năng để chuyện này dừng ở đây là con số không.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, sau khi Lê Khải Liệt biết tình trạng thân thể của Vu Duy Thiển thì tâm tình tuyệt đối không thể xưng là ổn định, ngày hôm sau hắn dùng giọng điệu âm trầm để gọi cho Reid, nói rõ cây đàn vi-ô-lông đã quay trở về, sau đó cùng Vu Duy Thiển khôi phục cuộc sống như trước kia.
Chuyện kết hôn được lên lịch trình nhưng hai người cơ hồ không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì khác, không phải phụ nữ cho nên không cần đi chọn lựa váy cưới, lại càng không tính tổ chức hôn lễ long trọng, bọn họ đều sợ phiền phức.
“Khu vườn bên ngoài nhà cũng không tệ, mời vài người đến để tụ họp là được rồi, dù sao ngươi cũng thích náo nhiệt.” Một ngày nọ, Vu Duy Thiển nói như vậy với Lê Khải Liệt.
“Ngươi sai rồi, ta không thích náo nhiệt, ta thích ngươi.” Phản bác một cách nghiêm túc, lời nói vẫn nóng rực như lửa mà lại có lực công kích, “Là hôn lễ của chúng ta, tìm người khác đến làm cái gì, chỉ cần hai chúng ta là đủ, ta biết ngươi thích yên lặng.” Hắn ở trên giường vuốt ve thân thể của Vu Duy Thiển ở bên dưới lớp áo ngủ.
“Các ngươi cứ náo nhiệt, còn ta cứ hưởng thụ sự yên lặng của riêng ta, theo như nhu cầu, không cần phải lo cho ta.” Hắn tính toán một chút, “Lần trước ta đã nói với ngươi, có lẽ chúng ta nên chọn cùng một ngày, giảm bớt hai lần chúc mừng phiền phức.”
“Những người khác ầm ĩ, ngươi ngồi một mình ở bên cạnh thì ta làm sao có tâm tình đùa giỡn.” Kỳ thật ngay cả ngày đăng ký kết hôn mà bọn họ cũng chưa xác định cụ thể, nhưng chuyện này không khó, làm cho Lê Khải Liệt nhướng mày là một chuyện khác, “Ngươi thật sự tính mở quán bar một lần nữa? Vì sao lại nhanh như vậy, ngay cả địa điểm cũng đã chọn xong xuôi mới chịu nói với ta.”
Chuyện này Vu Duy Thiển đã từng đề cập, không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, ở một nơi mà một tấc đất có thể xem như một tấc vàng như Manhattan thì thật sự rất khó tìm được mặt bằng đẹp. Vậy mà hắn đã tìm được địa điểm, cũng đã thương lượng giá cả, thậm chí mua đứt mặt tiền cửa hàng mà trước đó là một quán cà phê.
“Chuyện này là ta bảo Owen lưu ý giúp ta, ta nghĩ là hắn sẽ nói với ngươi.” Trên cơ bản Owen cũng đã trở thành người đại diện của hắn, “Ngươi muốn sờ đến khi nào? Ta đã nói rồi, cân nặng của ta rất bình thường.”
Lời nói của hắn lạnh thấu xương, cổ tay của Lê Khải Liệt bị xiết chặt, “Đừng nói với ta là ngươi đang hối hận gần đây không nên lên giường với ta, nếu như vậy thì sau này ngươi cứ ngoan ngoãn nằm im đừng nhúc nhích là được, để ta làm.”
Dưới mái tóc đen là đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, ẩn chứa đùa cợt và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lê Khải Liệt thu tay về. Giỡn chơi à? hắn làm sao có thể chịu đựng không chạm vào Vu Duy Thiển, “Ngươi mà làm thì chẳng phải cũng lãng phí sức lực hay sao, ngươi cứ nằm là tốt nhất, ta sẽ rất dịu dàng, ta biết cách làm như thế nào để khiến cho ngươi cảm thấy thoải mái, cũng sẽ không làm cho ngươi mệt mỏi…”
Hắn tự thuật đủ cách thức có thể làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy dễ chịu, cùng với những tư thế sẽ không tạo thành gánh nặng cho cơ thể của đối phương, mà người đang nghe hắn tự thuật đã không thể không thay đổi sắc mặt khi nghe hắn diễn tả bằng đủ loại từ ngữ tình sắc, “Câm miệng.”
Miệng của Lê Khải Liệt bị một bàn tay che lại, “Ngủ đi.”
Kéo chăn lên, Vu Duy Thiển tắt đèn ngủ, xoay lưng lại, phía sau truyền đến vài tiếng cười trầm thấp, Lê Khải Liệt ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
Cùng nhau ngủ, đến nửa đêm thì Vu Duy Thiển ngửi được mùi khói thuốc quen thuộc, bởi vậy mà thức tỉnh, tay chân của Lê Khải Liệt không tiếp tục quấn lấy hắn nhưng bên cạnh giường vẫn lõm xuống, bằng cảm giác, hắn biết người nọ đang ngồi. Bạn đang
Lê Khải Liệt dựa vào đầu giường, đang hút thuốc, hiện tại bọn họ đã biết một ít thói quen của nhau, tỷ như Vu Duy Thiển biết mỗi khi tâm tình của hắn không tốt thì hắn sẽ hút thuốc, cũng như Lê Khải Liệt biết mỗi khi Vu Duy Thiển uống rượu xong sẽ thích có một giấc ngủ ngắn, sau khi thức dậy thì sẽ có một quãng thời gian không muốn nói chuyện.
Bởi vì góc độ nên Vu Duy Thiển không nhìn thấy vẻ mặt của Lê Khải Liệt trong bóng đêm, Lê Khải Liệt cũng không biết hắn đã tỉnh, ánh mắt cố chấp xuyên qua làn khói trắng mà lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, giống như hai ngọn đuốc.
Là ai bất chấp hệ thống bảo an mà lẻn vào nhà bọn họ để trả cây đàn vi-ô-lông, là ai đã tiêm thuốc phiện quá liều cùng với thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cho Lancelot, thân tín của Reid bị chết với nhiều vết cào cấu trên người….
Lê Khải Liệt hơi khẽ động khóe môi rồi lộ ra một nụ cười, dưới đáy mắt hội tụ nhiệt độ nóng rực và lạnh lẽo, hàm chứa một chút màu sắc âm u thâm thúy, thiêu đốt như thể biển lửa đang cháy lan đồng cỏ.
Hắn sợ làm thức tỉnh một người khác ở trên giường nhưng vẫn nhịn không được mà sờ tóc của đối phương, màu đen của mái tóc tựa như đôi mắt kia khi mở ra sẽ hiển lộ sự cứng rắn lạnh lùng, lại vô cùng sắc bén, sau đó hắn đυ.ng đến xương cổ tay của Vu Duy Thiển, giống như xác nhận có biến hóa gì hay không.
Dáng người của Vu Duy Thiển không tính là thấp bé, khi lẫn trong đám đông thì rất nổi bật, vóc dáng cao thon, bờ vai cũng không quá rộng, luôn đứng thẳng sóng lưng khiến hắn trông có vẻ cao ngất, Lê Khải Liệt không thể xác định sau khi sinh lực suy sút thì Vu Duy Thiển có tiếp tục gầy yếu hay không, hay chỉ là tạm thời, sau này có thể nuôi khỏe trở lại.
“Duy.”
Dường như Vu Duy Thiển nghe thấy Lê Khải Liệt đang kêu hắn một tiếng, hắn nghi ngờ có phải hắn nghe lầm hay không, bởi vì trong một chữ kia tựa hồ tìm ra được một loại đau thương nào đó, giống như tiếng thở dài truyền đến từ dưới đầm lầy, trong lúc giãy dụa mà cất lên, nhưng càng lúc lại càng bị vùi lấp.
Lại nhìn Vu Duy Thiển trong chốc lát, Lê Khải Liệt dập tắt điếu thuốc, nằm xuống một lần nữa, trong không khí phiêu tán mùi khói thuốc làm cho Vu Duy Thiển xác định đây không phải là ảo giác của hắn, hắn mở mắt ra rồi nhìn trần nhà mãi cho đến hừng đông.
Mặc kệ xung quanh xảy ra bao nhiêu chuyện, thân phận của Lê Khải Liệt ở trong mắt công chúng vẫn là ca sĩ, album của hắn bán tốt hay không, lời mời của các chương trình nhiều hay không thì không thể tăng giảm theo tâm tình tốt xấu của hắn, làm nhân vật công chúng thì hắn phải bán thời gian và riêng tư của chính mình để đổi lại tiền tài và danh dự, cùng với sự thỏa mãn của hắn.
“Ta đã nói ba lần rồi, giúp ta từ chối mấy chương trình kia đi, ta không có tâm tình tham gia.” Bên trong những tòa nhà cao ốc mọc san sát nhau, ở một văn phòng cao cấp nào đó, người đàn ông đang nói chuyện lại uống một ngụm rượu Whisky.
Trong mắt của rất nhiều người thì Lê Khải Liệt là điển hình của một nhân vật có địa vị rất cao, hắn có thể dựa theo ý mình mà làm việc, những người khác không thể quyết định thay hắn, hiện tại hắn đang đặt hai chân lên bàn, không hề lộ ra vẻ mặt hòa nhã với người đại diện của hắn.
Owen đã sớm quen với thái độ của Lê Khải Liệt, trực giác nói cho hắn biết có chuyện gì đó đang xảy ra, “Sau khi ngươi và Wirth quyết định kết hôn thì ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của ngươi kém như vậy, sao, tình cảm của các ngươi tốt như thế, là cãi nhau hay là mắc chứng bệnh tiền hôn nhân?”
Hắn chỉ định nói giỡn nhưng Lê Khải Liệt không mỉm cười, ngay cả tức giận cũng không có, đối phương yên lặng đến đáng sợ, Owen nhận thấy sự tình có tính nghiêm trọng, hắn cũng trở nên thận trọng, “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn thấp giọng hỏi.
Những chuyện xảy ra đối với hai người đàn ông này đã vượt quá phạm vi chấp nhận của người bình thường, cho nên Owen hỏi cũng rất cẩn thận, tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên ngay lúc này, Owen lo lắng nhìn Lê Khải Liệt không lộ ra biểu cảm nào, sau đó hắn đi mở cửa.
“Đặc vụ Reid?” Người ngoài cửa tiến thẳng vào bên trong.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Reid vừa tiến vào thì lập tức nói thẳng, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, hắn tiện tay đóng cửa lại rồi quay đầu hỏi, “Gần đây có vài tổ chức quốc tế hoạt động rất thường xuyên, bọn họ đang tìm một người có biệt danh là Tham Lang, người đó có quan hệ gì với ngươi?”
………….
P/S: con sam hư nha, tại ẻm một phút lảng mạn xẹt mà bé Duy mất ngủ cả đêm.