Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 167: Thứ bị đánh cắp

Bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay thong thả vang lên, ông lão vẫn dùng ánh mắt và thái độ thưởng thức để nhìn bọn họ, “Tình cảm giữa các ngươi sâu nặng như vậy, tốt lắm.”

“Hóa ra ông nội muốn chính là như thế này, tình cảm của bọn họ càng sâu nặng thì kế hoạch của chúng ta mới có thể thi hành suôn sẻ.” Lúc đầu Josen không hiểu mục đích của Kent Claudy, hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, nụ cười âm trầm trở nên quỷ dị, “Ngài Wirth, xem như ngươi xui xẻo đi, yêu phải người đàn ông này.”

Bọn họ đứng ở một góc phòng, hai ông cháu, Bode đứng hầu ở bên cạnh, biết rõ ý tứ trong lời nói của bọn họ nên chỉ đành thở dài, cũng bắt đầu dùng ánh mắt thương hại để nhìn Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt.

Kent Claudy từ trên sô pha đứng dậy, nụ cười thật sự hiền lành, tựa như một bậc cha chú đang dạy dỗ con cháu, “Giải quyết chướng ngại, nói thì dễ dàng, Leo, tuy rằng ngươi rất có năng lực nhưng là quá tin tưởng vào năng lực của mình, mặc dù đây là sở trường của ngươi nhưng nó cũng chính là nhược điểm.”

Hắn chuyển mắt nhìn sang Vu Duy Thiển, “Ngài Wirth, ta đã bảo Bode tiêm cho hắn vài thứ, thoạt nhìn vẫn chưa đủ, hiện tại chỉ thiếu một chút trợ lực, ngươi có thể giúp chúng ta việc này hay không?”

Thái độ của Kent Claudy rất bình thản nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị, thật giống như kế tiếp mới là màn chính thức.

Khi Vu Duy Thiển nhìn chăm chú, Bode cầm lấy một ống tiêm, xuất ra một lọ thuốc sáng bóng kỳ dị, dưới ánh sáng nó có thể lấp lánh màu tro lục, Lê Khải Liệt nhìn thấy nó thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Người bị giam giữ trong l*иg sắt đã nhẫn nại rất lâu, đáng lý sau khi hắn tỉnh lại thì nhất định sẽ bùng nổ, nhưng lúc này lại do dự một chút mà mở miệng nói, “Duy, hiện tại giống như đang phát triển thành tình huống mà ngươi đã lo lắng, nếu lúc ấy chúng ta chia tay thì hiện tại sẽ không xảy ra chuyện này, nếu ta nói ta hối hận thì còn kịp hay không?”

Vu Duy Thiển lập tức quay lại nhìn Lê Khải Liệt, ánh mắt sắc như dao, “Ngươi đang nói cái gì?”

“Ta nói, cứ xem nụ hôn vừa rồi làm kỷ niệm chia tay có được hay không?” Cho dù ở trong l*иg sắt, trên người có thương tích cùng với vẻ mặt mệt mỏi nhưng Lê Khải Liệt vẫn dùng nụ cười hơi lộ ra nguy hiểm và ngả ngớn để biểu đạt ý nguyện của mình, “Ta thu hồi lời nói mới vừa rồi, ngươi không cần ở tại chỗ này giúp ta đối phó với Claudy.”

“Não của ngươi có phải đã xảy ra vấn đề hay không?” Vu Duy Thiển nhìn hắn một cách ngỡ ngàng, “Ngươi mới nói một phút trước mà chưa đến vài phút sau thì ngươi đã thay đổi chủ ý? Ngươi sợ cái gì?” Tầm mắt di chuyển, hắn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay của Bode.

“Ta muốn ngươi đi, chính là hiện tại!” Giọng nói khàn đặc, Lê Khải Liệt thậm chí dùng sức để đẩy hắn ra.

Phản ứng giống như một người hoàn toàn xa lạ khiến cho Vu Duy Thiển nghi ngờ, hắn làm sao có thể vứt bỏ Lê Khải Liệt để rời đi như vậy? “Thứ kia rốt cục là cái quái quỷ gì? Nó sẽ làm tổn thương ngươi? Hay là gây ra phản ứng gì? Ngươi nói cho ta biết đi!”

Hắn nắm lấy tay Lê Khải Liệt, ghìm chặt cổ tay của đối phương, con ngươi màu đen thâm thúy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, “Ta đã đến đây, còn muốn bảo ta rời đi? Lúc trước người muốn yêu ta là ngươi, đã đến nước này ngươi đừng hòng giở trò để bắt ta buông tay!”

“Không muốn làm cho ngươi nhìn thấy bộ dạng mất trí của ta! Nói như vậy đã đủ hiểu hay chưa!” Lê Khải Liệt không thể bình tĩnh nói chuyện với hắn, hắn biết rất rõ đây là loại thuốc gì.

Bode bom thuốc vào ống tiêm, chất lỏng ở bên trong lưu động, “Thứ này sẽ làm người ta mất đi tính khí bình thường, trở thành trò hề, tâm tình cũng cực kỳ phóng khoáng, tựa như đem người ta biến thành dã thú, bất quá đừng hiểu lầm, nó không phải thuốc phiện, là lấy ra từ mẫu gien mà cha của Leo là ngài Naryn đã mang về để tạo thành thuốc, chích vào người hắn.”

“Đừng nhìn hiện tại hắn rất có tinh thần, đó đều là do loại thuốc này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đáng lý hắn phải thích nó mới đúng.” Josen ở bên cạnh bổ sung, “Có nhìn thấy trận pháp ở dưới đất hay không? A, thật có lỗi, bởi vì nó được dùng bằng máu để vẽ, cho nên có lẽ ngươi không nhìn thấy rõ, là ở chỗ này–”

Josen hướng dẫn tầm mắt cho Vu Duy Thiển, bị tầng mây che lấp, ánh trăng trở nên mờ nhạt, trận pháp trong l*иg sắt lại phản xạ ra màu đỏ sậm sáng bóng, rốt cục Vu Duy Thiển hiểu được hương vị khác thường trong không khí bụi bậm là cái gì, đó là vết máu khô, hắn vẫn luôn chú ý đến Lê Khải Liệt nên không hề phát hiện.

“Thứ mà Naryn lấy chính là tóc của hắn, có thể là vì để kỷ niệm, khi hắn còn nhỏ đã lưu lại, là mẫu gien thuần túy nhất, cũng là thứ cần thiết nhất cho ma thuật, không có thứ gì tốt hơn so với thứ kia, hiếm khi Naryn làm được một chuyện không ngu ngốc như vậy.” Tán thưởng thành quả của Naryn, trong đôi mắt đυ.c ngầu màu xám của Kent Claudy lộ ra một nụ cười không có tình cảm.

“Sợ ta nhìn thấy bộ dạng phát cuồng của ngươi cho nên mới muốn ta bỏ đi? Ngươi còn có cái gì mà ta chưa thấy qua? Bây giờ còn nói những lời như vậy?” Không bận tâm đến những gì Claudy vừa nói, Vu Duy Thiển chỉ nhìn một mình Lê Khải Liệt, người này lại có thể chọc tức hắn chỉ vì nguyên nhân như vậy hay sao?

“Ta không sao cả, nhưng ngươi sẽ khổ sở vì ta.” Lê Khải Liệt nhìn thật sâu vào mắt hắn, Vu Duy Thiển có thể không hiểu rõ tác dụng chân chính của loại thuốc này.

“Nói xong chưa?” Bode mỉm cười có một chút bất đắc dĩ, sau đó hắn cẩn thận đi đường vòng ra sau lưng l*иg sắt để tiếp cận Lê Khải Liệt, “Thể chất của ngươi rất tốt, đây là mũi thứ ba, không giống như thuốc tự bạch, lần này có Wirth ở đây, ắt hẳn sẽ có phản ứng khác biệt.”

“Ý của ngươi là sao?” Vu Duy Thiển chấn động, hắn đến đây đúng như mong muốn của Kent Claudy. Thái độ của Lê Khải Liệt, còn có loại ánh mắt hài lòng và mong chờ của Claudy đều làm cho nỗi lo lắng trong lòng của hắn càng thêm nghiêm trọng.

“Ý tứ chính là chúng ta tiêm cho hắn một lượng thuốc tự bạch khá lớn mới có thể hỏi được quá trình phát sinh dị biến của hắn, trải qua phỏng đoán, có lẽ dị biến cũng có liên quan đến tinh thần. Không phải lực lượng của ngươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị biến của hắn, mà là những chuyện xảy ra trên người của ngươi sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Nói tóm lại, chỉ cần ngươi xảy ra chuyện bất trắc thì mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lê Khải Liệt, làm cho hắn xuất hiện dị biến.” Josen vui vẻ giải thích, khuôn mặt tái nhợt xẹt qua nụ cười âm u, đó đơn thuần là một sự ghen tị.

Kent Claudy nói tiếp, “Tiêm thuốc vào cho hắn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị biến của hắn, nhưng cho dù chờ như thế nào cũng không hề sinh ra hiệu quả, vì vậy chúng ta đều cảm thấy chờ ngươi đến là tốt nhất, hiện tại điều kiện đều đã có đầy đủ.”

Hắn gật đầu một cái, ra hiệu cho Bode tiếp tục, Vu Duy Thiển biết hắn muốn làm cái gì, lập tức rút ra khẩu súng trên thắt lưng, “Hắn ở trong này, ta không thể dùng lực lượng của mình để ra tay đối với các ngươi, nhưng súng thì có thể, Bode, ngươi dám tiến lên một bước thử xem!”

Họng súng tối om nhắm ngay Bode, trước khi đi vào nơi này thì Bode đã quên kiểm tra vũ khí của Vu Duy Thiển. Bình thường Vu Duy Thiển cũng không đem súng, nhưng lần này là ngoại lệ, khi hắn rời khỏi vụ hỗn loạn của Hecate thì vẫn luôn mang theo súng bên người.

Đồng tử lạnh lẽo giống như đang bốc cháy, ngọn lửa tối tăm sắp sửa cắn nuốt người ta, Bode đối mặt với Vu Duy Thiển như vậy thì hắn lập tức không dám nhúc nhích, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, “Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, Wirth, đây là mệnh lệnh của ông chủ, ta chỉ là người nghe lệnh mà thôi, đừng kích động.”

Kent Claudy nhìn thấy tình huống này nhưng không hề lúng túng, giọng nói cùng với tiếng cười khàn đặc già nua được cất lên, “Ngài Wirth, nghe nói ngươi không phải là người tùy tiện tức giận, trời sanh bản tính lạnh lùng cứng rắn, đối với chuyện gì cũng không có cảm giác quá lớn, nhưng thoạt nhìn không phải như vậy, bất quá cũng không sao, cho dù ngươi có súng thì cũng không thể làm được cái gì ở nơi này.”

“Leo đang ở trong tay chúng ta, tính cả ngươi cũng ở trong tay chúng ta, ngươi còn có thể làm được gì?” Josen nháy mắt ra hiệu với một tên người hầu ở trước cửa, một luồng điện xẹt qua trong bóng đêm u ám.

“Ưm–” Lê Khải Liệt cắn răng, không rên một tiếng, nhưng cho dù hắn có cố gắng chịu đựng như thế nào thì vẫn không thể ngăn cản dòng điện lẻn qua thân thể của hắn, làm cho toàn thân của hắn run lên bần bật.

“Bỉ ổi!” Đó là cái l*иg sắt có điện, hốc mắt của Vu Duy Thiển như muốn vỡ tung, bấm cò súng, viên đạn bắn trúng móc khóa trong l*иg sắt, tiếng nổ không ngừng quanh quẩn.

Viên đạn gây ra chấn động lớn hơn, điệp áp tự động gia tăng, cơ hồ có thể nhìn thấy dòng điện màu xanh xẹt qua trong không khí, Lê Khải Liệt rốt cục nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề, trên người càng lúc càng run rẩy, Vu Duy Thiển không nhìn Lê Khải Liệt, hắn biết chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì sẽ không thể tiếp tục ra tay, nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn dừng lại.

Đùng đùng đùng – tiếng súng liên tiếp vang vọng trong phòng, móc khóa có một chút lỏng lẻo, khi hắn muốn xông lên thì bỗng nhiên một cơn đau đớn ập đến, tựa như có cái gì đó chui vào tim, đâm sâu vào bên trong máu thịt.

“Duy!” Tiếng hô đau xót bên tai cùng nhịp tim đập chấn động, Vu Duy Thiển biết đã xảy ra chuyện gì, biểu tình sợ hãi và dữ tợn của Lê Khải Liệt đã nói cho hắn biết con chíp kia đang bắt đầu hoạt động.

“….Quả nhiên, người như vậy sẽ không từ thủ đoạn, cho dù ta không chết thì cũng muốn dùng ta để uy hϊếp hắn…” Vu Duy Thiển thong thả quay đầu lại, hắn đã nếm qua mùi vị của tử vong, nhưng cảm giác sống không bằng chết lại là lần đầu tiên, tác phong của gia tộc Claudy làm cho hắn nhớ đến Lê Khải Liệt lúc trước.

Chỉ cần nghĩ như vậy thì đau đớn tựa hồ không còn mãnh liệt như vậy, nhớ lại lúc trước, hắn cầm súng, không cho thân thể của mình ngã xuống, bởi vì hắn biết một khi ngã xuống thì sẽ trở thành đả kích lớn nhất đối với Lê Khải Liệt.

“Leo, ngươi không muốn nhìn thấy người yêu của mình trải qua đau đớn như vậy thì bảo hắn bỏ súng xuống, chúng ta không muốn tổn thương đến hắn.” Vuốt ve hoa văn trên đồng hồ quả quýt, Kent Claudy tiếc nuối thở dài.

“Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ tiếp tục trải qua đau khổ giống như vậy, bị ta dùng từng nhát dao mổ ra, thế nào?” Nhìn thấy tinh thần và thân thể của Lê Khải Liệt đồng thời bị đả kích, trong lòng của Josen nảy lên một nỗi vui sướиɠ.

“Đừng….nghe hắn, chúng ta đều biết nếu thỏa hiệp thì sẽ không có kết quả gì, là ngươi đã nói với ta nếu có vấn đề gì thì cũng phải giải quyết, không thể tự cho là vì đối phương nên mới tự tiện quyết định…..Ngươi cũng muốn phạm lỗi giống ta hay sao? Ngươi tự mình lăn ra đây cho ta! Lê Khải Liệt!” Dùng một hơi cuối cùng để quát lớn, Vu Duy Thiển nâng lên cổ tay run rẩy, nhưng rốt cục viên đạn không thể bắn trúng móc khóa bằng đồng.

“Duy-” Hắn đã không thể nghe rõ tiếng hô của Lê Khải Liệt, ý thức duy nhất còn lại là không thể ngã xuống, không thể ngã xuống ở nơi này.

“Còn thiếu một chút nữa, thật sự đáng tiếc, bất quá trò hay chỉ mới bắt đầu, để cho ta nhìn xem ngươi sẽ biến thành cái gì, Leo, hắn không phải người mà ngươi yêu nhất hay sao? Nếu hắn bị người ta đối đãi như vậy thì ngươi sẽ thế nào?” Josen được Kent Claudy đồng ý, hắn tiến lên để đá văng khẩu súng cầm chắc trong tay của Vu Duy Thiển.

Giày da cứng rắn giẫm lên bàn tay thon dài, đó chính là bàn tay chỉ có thể dùng để diễn tấu thiên âm, là bàn tay soạn nhạc, từng hung hăng đấm Lê Khải Liệt, cũng từng nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn….Lê Khải Liệt không thèm để ý đến dòng điện, hắn lay mạnh lưới sắt, tiếng rống cuồng nộ giống như dã thú phát cuồng, Kent Claudy hài lòng chờ đợi.

Josen nâng chân lên, nắm lấy gáy của Vu Duy Thiển, kề sát vào bên cổ của hắn, “Hey, chỉ cần ngươi quỳ gối trước mặt ta thì ta sẽ thả hắn ra khỏi l*иg sắt, thế nào?”

“Chỉ cần ngươi cầu ta, tha thiết van xin, làm cho ta cảm thấy cao hứng thì ta sẽ để cho Leo thoải mái một chút, chẳng phải các ngươi rất yêu nhau hay sao?” Josen phun ra một hơi thở lạnh lẽo từ sau lưng hắn, nếu Vu Duy Thiển làm như vậy thì đây chính là một đả kích rất lớn đối với Lê Khải Liệt, trong khi Josen rất thích ý khi nhìn thấy như vậy.

Vu Duy Thiển không thể trả lời, trái tim bị đào móc thống khổ, tựa như có vô số kim châm đâm vào mỗi một mạch máu trên người, từ lỗ chân lông đến làn da, thậm chí là vào trong xương tủy, tất cả đều bị tác động, bởi vì đau đớn mà biểu tình nhăn nhó xé rách thần kinh của Lê Khải Liệt. Ánh mắt mà Lê Khải Liệt nhìn Josen làm cho người ta hy vọng bản thân mình chưa từng sống trên đời này.

“Quỳ xuống? Ta phải quỳ xuống?” Vu Duy Thiển rốt cục mở miệng, hắn thì thào tự nói, đổi lại là nụ cười lạnh lùng của Josen, “Không sai, chỉ cần ngươi quỳ xuống lạy ta, cầu ta buông tha cho hắn thì ta sẽ thả hắn ra khỏi nơi đó, đương nhiên vẫn phải bị canh giữ, nhưng vẫn tốt hơn so với hiện tại, có phải hay không?”

Vu Duy Thiển không thể chịu đựng việc Lê Khải Liệt bị nhốt trong l*иg sắt mà đối đãi như súc vật, đây là điều không thể nghi ngờ, Josen cũng nhìn ra được, nhưng người đàn ông đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn sẽ quỳ xuống hay sao? Hắn rất chờ mong điều này.