Nếu nàng biết người thanh niên này cũng không còn trẻ như nàng đã suy nghĩ thì không biết sẽ có biểu tình như thế nào, có lẽ vẫn sẽ mỉm cười giống như bây giờ. Vu Duy Thiển nhìn ra sự thân thiết trong ánh mắt của nàng, hắn mỉm cười tự giễu.
“Muốn nói thích hắn ở điểm nào thì không bằng nên nói không thích hắn ở điểm nào sẽ càng chính xác hơn.” Cùng nàng chờ tin tức của Lydia, hắn tiếp tục nói.
“Người kia làm việc không màng đến cảm thụ của người khác, mặc kệ có chuyện gì kinh người xảy ra ở trước mặt thì cũng sẽ không thổ lộ mà cứ thích tự mình giải quyết mọi chuyện. Một khi đã xác định cái gì thuộc về hắn thì độc chiếm một cách khủng bố, không biết kiềm chế, thích hoang phí, không nghe lời, hay trêu chọc phụ nữ, khi âm mưu này nọ thì tâm cơ rất thâm trầm, khi mất hứng thì lại rất ưu tư, tổng thể mà nói xem như một kẻ rất phiền phức.”
Vu Duy Thiển nói như thể đang oán giận nhưng khóe miệng lại nhếch lên, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mary Anna, hắn giống như đang trào phúng chính mình mà nhướng mi thì thầm, “Nhưng ta phát hiện những điểm này của hắn cũng chính là những điểm hấp dẫn ta, hắn sống tự do tự tại, giống như cái gì cũng không thể trói buộc hắn, khi hắn dừng lại vì ta thì ta đã bất tri bất giác bị hắn ảnh hưởng, từ nay về sau có thoát cũng thoát không được.”
Hắn tự thuật quá trình sa đà của chính mình, lần đầu tiên nói ra những lời như vậy, đối mặt với người phụ nữ quan sát con mình từ đằng xa, không thể trực tiếp dành tình mẫu tử cho Lê Khải Liệt, cảm thụ trong lòng của Vu Duy Thiển dễ dàng được thốt ra.
“Những lời này ngươi chưa từng nói với ta.” Lời nói trách cứ từ phía sau truyền đến, hai người ở bên cửa sổ cùng nhau quay đầu lại, không biết khi nào thì phòng khách đã có thêm một người.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào rồi rơi trên mặt đất, Lê Khải Liệt giống như giẫm chân lên vài tia nắng chiều cuối cùng trong ngày, chiếc áo sơ mi đen cùng quần dài rộng thùng thình, đôi giày bốt ngắn cổ màu đồng ôm sát chân, hắn đi về hướng của Vu Duy Thiển, giống như một hoàng tử chân chính đang bước đi ung dung, “Duy, ngươi đang khai báo với mẹ của ta là ngươi yêu ta nhiều đến mức nào hay sao?”
“Vì sao không trực tiếp nói với ta?” Trên mặt tràn ngập vẻ xúc động, Lê Khải Liệt giang cánh tay để ôm Vu Duy Thiển vào lòng, biểu đạt sự vui sướиɠ và bất mãn.
“Không nói thì ngươi cũng đã quá tự phụ, nói ra thì không biết ngươi có tự cao đến mức bay lên trời hay không?” Không nghĩ tới sẽ để cho Lê Khải Liệt nghe thấy những lời này, kéo Lê Khải Liệt từ trên người xuống, Vu Duy Thiển co tay lại rồi cốc vào đầu của hắn một cái, “Hiện tại không phải lúc nói những lời đó, mau nói chuyện của Lydia đi.”
Lời nói lãnh đạm nhưng lại mang theo ý cười, kể từ khi tiến vào thì ánh mắt của Lê Khải Liệt chưa hề rời khỏi người của Vu Duy Thiển, Mary Anna ở bên cạnh nhìn bọn họ đối thoại, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, tuy con trai của nàng không phải dẫn về một cô gái xinh đẹp nhưng thoạt nhìn có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể khắc chế được Leo.
Bất quá nàng vẫn nhớ rõ mình còn một đứa con gái đang bặt vô âm tín, “Có tin tức của Lydia hay chưa?”
Lê Khải Liệt thu hồi nụ cười, “Có người ở trên đường đến sân bay nhìn thấy nàng, Deman điều người ra sân bay để kiểm tra camera quan sát nhưng trong camera lại không chụp được hình ảnh của Lydia, nó không đến sân bay.”
“Vậy nó đi đâu?” Sắc mặt của Mary Anna hơi trắng bệch, nghĩ đến cái gì đó khiến nàng không khỏi cất cao giọng điệu, “Chẳng lẽ là hắn? Là hắn đem Lydia đi?”
Đối mặt với Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đang im lặng, dường như nàng nhận ra điều gì đó, bình tĩnh nhìn bọn họ, “Các ngươi cũng nghĩ đến chuyện đó có đúng hay không? Đừng giấu mẹ, đã đến tuổi này thì vốn không nên nhắc lại, đây là chuyện đồng lứa của chúng ta, nhưng Leo, con cũng biết hắn có lý do để hận mẹ, hắn cũng có lý do đem Lydia đi….”
Naryn rời đi làm cho Mary Anna không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, cuối cùng nàng nghe theo lời cha của mình mà gả cho Deman có gia thế tương đương với nàng, đối với Naryn mà nói thì đây có thể tính là một sự phản bội, nhưng thần kinh của hắn đã thất thường, hắn còn có thể nhớ rõ chuyện năm đó hay sao, chẳng lẽ là hắn đang trả thù?
Vu Duy Thiển không xác định Lê Khải Liệt có nói với Mary Anna về tình trạng thần kinh của Naryn hay không, nhưng nàng nói đã gặp qua Naryn, có lẽ sẽ biết được một chút gì đó.
“Ta dẫn người đi tìm.” Khi hoàng hôn rải xuống vài tia nắng cuối cùng, lời nói của Lê Khải cùng ánh mặt trời kết thúc trong bóng tối.
“Ta đi với ngươi.” Hắn làm sao có thể để cho Lê Khải Liệt đi một mình? Trong tình hình này thì hắn càng không thể sơ suất.
Lê Khải Liệt xoay người nhìn Vu Duy Thiển, ánh mắt của người này làm cho hắn tin tưởng Vu Duy Thiển sẽ không thay đổi chủ ý, rốt cục chỉ có thể thỏa hiệp.
Trước khi rời đi, Mary Anna gọi bọn họ lại, “Mẹ nhìn thấy hắn trong hoàng cung, hắn…..không được bình thường, không hề nói cái gì với mẹ, mẹ nghĩ rằng hắn đang hận mẹ. Leo, mặc kệ hắn làm cái gì thì con đừng quên dù sao hắn cũng là cha của con.”
Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt bọn họ đang kiềm chế nỗi lo lắng và đau khổ, theo biểu tình kiên định của Mary Anna thì có thể nhận ra nàng đang ở trong tình trạng tồi tệ, mặc dù như vậy nàng vẫn nhắc nhở con trai của mình, sợ hắn làm ra chuyện gì đó.
“Yên tâm đi, có người sẽ quản thúc ta, trước khi ta làm gì sai lầm thì hắn sẽ thẳng tay dạy dỗ ta, răn đe ta, cho đến khi ta nhận thức sai lầm của mình mới thôi, hắn là một người quản giáo rất nghiêm khắc–” Nhếch môi một cách dửng dưng, hắn chạm vào khuôn mặt của Vu Duy Thiển, nhấc cằm của đối phương lên rồi nghiêng người hôn một chút.
Lê Khải Liệt hôn rất tự nhiên, sau đó hắn xoay người bước đi, Vu Duy Thiển hít vào hương vị còn lưu lại trong không khí của Lê Khải Liệt, hai tay tùy ý đút vào túi quần, đi theo phía sau Lê Khải Liệt, bọn họ lần lượt rời đi. Hoàng hậu Mary Anna đứng lặng yên trong căn phòng khách được bật đèn ấm áp, nhìn theo bóng dáng của bọn họ, nàng hy vọng chờ được tin tức tốt lành.
Lê Khải Liệt nói muốn dẫn người đi tìm cũng không phải không chiếu theo mục đích, hắn sẽ không làm ra chuyện vô nghĩa, cho dù là trong cơn thịnh nộ thì hành vi của hắn vẫn luôn có mục đích, hắn được Deman trao quyền dẫn theo mấy trăm binh sĩ đi trên con đường được khai thông ra sân bay để bắt đầu tìm kiếm, trải rộng khắp khu vực từ các con đường nhỏ đến vùng hoang vu.
Tìm người vào ban đêm tuyệt đối không phải hành động sáng suốt, nhưng nếu không nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây thì khả năng gặp phải nguy hiểm lại càng nhiều, đã qua một đêm, tuy rằng Lydia kiên cường nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái, cho dù suy nghĩ đến bất cứ phương diện nào thì bọn họ cũng phải tranh thủ thời gian.
Đến nay vẫn chưa nhận được tin tức đòi tiền chuộc hoặc bất cứ yêu cầu gì, nếu thật sự có liên quan đến Naryn, nếu Lydia gặp chuyện không may, mặc kệ là Lê Khải Liệt hay là Mary Anna thì đều bị đả kích gấp bội.
Vì tránh cho tình huống này xuất hiện, Vu Duy Thiển quyết định làm ra một chuyện mà đã thật lâu hắn chưa từng làm, đối với khoa học hiện đại thì chuyện này có thể thuộc vào phạm trù siêu thực.
“Cái này là gì vậy? Dùng nó có thể tìm được Lydia hay sao?” Lê Khải Liệt tò mò mà ngồi chồm hổm, nhìn Vu Duy Thiển loay hoay với nhánh cây khô trên mặt đất – đúng vậy, chính là cành khô, dùng nhánh cây có thể tìm được người? Đối với những người chưa biết những chuyện huyền ảo như vậy mà nói thì việc này tựa như sự thần bí trong quả cầu thủy tinh của phù thủy.
“Chớ có đυ.ng vào, đây chỉ là nhánh cây bình thường.” Vu Duy Thiển cầm lấy tay của Lê Khải Liệt, muốn đem người trước mặt đuổi đi.
Lê Khải Liệt không cho hắn như ý, phân phó đám binh sĩ ở tại chỗ nghỉ ngơi, còn hắn thì quan sát Vu Duy Thiển, người nọ giống như chỉ thuận tay nhưng thật sự là đang lựa chọn nhánh cây, không biết chúng nó có điểm gì đặc biệt.
“Cho dù là có bình thường như thế nào đi chăng nữa thì ở trong tay của ngươi sẽ không hề bình thường. Ta muốn biết tất cả những chuyện có liên quan đến ngươi, đừng ngăn cản ta.” Lê Khải Liệt trả lời một cách lưu loát, trong ánh mắt nôn nóng là biểu tình nghiêm túc, khiến cho Vu Duy Thiển nhất thời nói không ra lời.
Cuối cùng Vu Duy Thiển làm ra cử chỉ lấy lệ hoặc giống như đang trấn an Lê Khải Liệt, hôn lên khóe miệng của hắn rồi vỗ vỗ mông của hắn, “Tốt nhất là cút đi, ngươi ở đây làm cho ta không có cách tập trung tinh thần.”
“Ý của ngươi là chỉ cần ta ở bên cạnh thì ngươi sẽ không thể chuyên tâm, chỉ có thể nghĩ đến ta?” Lê Khải Liệt rất vừa lòng đối với đáp án này, hắn sờ soạng lên mặt của Vu Duy Thiển một cách xấu xa, “Ta rất thích câu này, quên đi, tha cho ngươi.” Hắn đứng xa một chút.
Đám binh sĩ không biết bọn họ đang khe khẽ thì thầm cái gì, bọn họ cảm thấy bất mãn khi được lệnh nghỉ ngơi ở tại chỗ, huống chi tận mắt nhìn thấy người mà bọn họ gọi là hoàng tử lại ở ngay lúc này mà vẫn không quên tán tỉnh tình nhân đồng tính của mình, thật sự càng làm cho bọn không thể chấp nhận, so với vị hoàng tử không rõ lai lịch này thì công chúa đã sớm chiếm được lòng của bọn họ.
“Điện hạ Leo, xin thứ lỗi cho ta vô lễ, chúng ta chờ ở nơi này có nghĩa gì hay sao?” Đội trưởng của nhóm binh sĩ mà Lê Khải Liệt dẫn theo đang đứng dậy, Ka Zhaye là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, hắn không hề che giấu bất mãn của mình đối với Lê Khải Liệt.
Tiếng cười lạnh cất lên trong gió đêm, “Có ý nghĩa hay không thì ta sẽ cho ngươi biết, hiện tại lui xuống đi, ta không có thời gian giải thích với ngươi.” Nhìn Vu Duy Thiển ở đằng xa, Lê Khải Liệt trả lời không hề do dự.
Lời nói của hắn rất cương quyết, một cái liếc mắt ngắn ngủi có chứa khí phách uy hϊếp, không cho làm trái. Tên đội trưởng kia cảm thấy kinh hãi, hắn vẫn chưa lui ra thì có người đã đi về hướng của bọn họ, mọi người cảnh giác, sau khi thấy rõ là ai thì liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cứng ngắc không có biểu tình của Wolf hiện lên dấu vết vô cùng lo lắng, từ lâu đã không còn là vệ sĩ của Lydia, lúc này hắn tự động gia nhập đội tìm kiếm.
“Nếu là ngài Wirth thì ta nguyện ý chờ kết quả.” Hắn đi đến bên cạnh đội trưởng, sau khi hiểu rõ tình hình thì liền nói như vậy, tiếp theo đó hắn chỉ im lặng không tiếp tục lên tiếng.
Cho dù có sốt ruột thì hắn cũng tình nguyện chờ đợi người phương Đông thần bí kia, Ka Zhaye cảm thấy đầy nghi hoặc, nhìn Wolf một cách không thể tưởng tượng được.
Wolf không phải là người thích bày tỏ cảm xúc, hắn chỉ thừa nhận những người có thực lực chân chính, nhưng người phương Đông bên kia không biết đang loay hoay với cái gì, thoạt nhìn giống như một quý tộc chỉ biết ra lệnh, người như vậy làm sao có thể được Wolf thừa nhận, Ka Zhaye không thể nào đoán được.
Không phải không biết phía sau lưng đang xôn xao, nhưng Vu Duy Thiển không có tâm tư để ý, giọt máu rơi xuống đất, hắn sắp sửa triệu hồi thiên hồn, chút ít máu không đến mức làm cho lực lượng này mất kiểm soát, nếu Senzou ở đây thì hắn ắt hẳn có thể vận dụng rất tốt năng lực của mình.
Hiện tại hắn chỉ có thể mượn nhánh cây để bày ra trận pháp, hạn chế lực lượng của thiên hồn rồi sử dụng những oan hồn ký sinh trên người của hắn thay hắn đi tìm kiếm, làm cho bọn họ trở thành đôi mắt của hắn.
Nguồn:
Trong bóng tối nổi lên một trận gió lạnh thổi tung vạt áo, đám binh sĩ đều có thể lực khỏe mạnh nhưng lúc này lại tránh không khỏi mà cảm thấy rùng mình, đèn pin trong tay bỗng nhiên tự động chớp tắt, có cái gì đó bay qua trên đỉnh đầu của bọn họ.
Lê Khải Liệt cau mày, ánh mắt lóe ra đốm lửa, hắn biết Vu Duy Thiển đang làm cái gì, thảo nào người nọ muốn hắn đứng xa một chút, sau đó sắc mặt liền trở nên căng thẳng.
Khác với những lúc đối địch trước kia, Vu Duy Thiển chỉ phóng thích một chút lực lượng, hơn nữa có trận pháp sẽ giúp năng lực của thiên hồn nằm trong tầm kiểm soát, chúng nó cũng mất đi lực sát thương, chỉ có thể được sử dụng làm công cụ quan sát từ xa.
So với dùng trực thăng để lục soát thì thiên hồn có giác quan sâu sắc hơn rất nhiều. Ít nhất trực thăng ở trên đỉnh đầu của bọn họ thì không có cách nào từ trên cao tìm được người nằm sâu trong rừng, nhưng chúng nó thì có thể.
Chúng nó tìm được mục tiêu nhưng không có đủ lực lượng để tấn công, sau khi hao hết sức lực thì Vu Duy Thiển liền thu hồi bọn chúng trở về.
“Đi theo ta.” Không hề nhiều lời, hắn ngoắc tay đối với Lê Khải Liệt rồi bước nhanh vào khu vực mà bọn họ đã từng tìm kiếm một lần.
Rõ ràng đã lục soát, vì sao còn tìm thêm một lần nữa, chẳng lẽ không tin năng lực của bọn họ? Đám binh sĩ đều nói thầm trong lòng, nhưng Wolf từng là vệ sĩ bên cạnh công chúa lại không nói một lời nào, đội trưởng Ka Zhaye cũng không nói, còn hoàng tử thì lại không hề chần chờ mà bước theo, vì vậy không có ai dám nghi ngờ chất vấn.
Trong vùng đất trống trải tiêu điều, Hashim không hề thiếu sa mạc, thành trì cổ xưa đã sớm tan hoang đổ nát trở thành thánh địa mà các du khách lưu luyến muốn quay lại, nhưng đối với dân bản xứ mà nói, bọn họ biết rõ vùng đất hoang vu sau khi mặt trời lặn sẽ có thể xảy ra những chuyện gì.
“Nàng ở đây! Công chúa Lydia ở đây!” Wolf là người đầu tiên phát hiện, khi mọi người đang ôm một đống nghi vấn trong lòng để tìm kiếm xung quanh thì hắn ở một vách đá hoang vắng mà cất tiếng quát to.
———-
P/S: Em ra mắt mẹ chồng rồi sẵn sàng nói ra những lời ngọt như mía lùi để *tán dương* chồng em, hèn gì mẹ chồng em ưng em như thế:>