Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 128: Lời yêu

“Ngươi nghĩ thế nào?” Bàn tay khẽ vuốt bả vai của Lê Khải Liệt trượt từ thắt lưng đến mông, ngón tay có thể pha chế rượu, diễn tấu thành thục những nốt nhạc, lúc nhẹ lúc nặng….

Người đàn ông chưa bao giờ bị người ta ức hϊếp làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, một chút bỏng rát có tính là gì, hắn dùng nhiệt độ cao trên cơ thể để cọ xát người dưới thân, đôi mắt màu vàng óng, đồng tử chậm rãi khuếch trương, thâm trầm mà lại quỷ bí, “Dám dùng sắc để dụ dỗ, Duy, lần này ngươi thật chủ động.”

“Trước kia ta rất bị động hay sao?” Hai bàn tay di chuyển đến thắt lưng của Lê Khải Liệt một chút, không hề ngừng lại mà vẫn tiếp tục đi xuống, vẻ mặt của Vu Duy Thiển rất khó lường.

“Vấn đề này rất khó trả lời,” Lê Khải Liệt không nhìn thấy ý tứ vui đùa trong mắt của Vu Duy Thiển, hắn liếʍ môi một cách hứng thú, không khí hơi căng thẳng lại dần dần biến chất.

Phản ứng của Vu Duy Thiển ở trên giường hoàn toàn khác với bề ngoài lạnh lùng của hắn, có đôi khi cũng sẽ mạnh mẽ đáp trả, nhưng như vậy cũng không chứng tỏ hắn luôn nhiệt tình, thỉnh thoáng hắn biểu hiện rất lãnh đạm, trong khi Lê Khải Liệt lại bừng bừng hăng hái, vì vậy phải có tranh chấp một ít thì mới có thể đạt thành nhất trí.

Đôi khi kết quả có một chút thê thảm, ngoại trừ vận động trên giường tạo nên đau nhức thì thường xuyên còn có các tổn thương khác kèm theo, nhưng không tính là nghiêm trọng, quá trình mãnh liệt như vậy đại khái có thể xem là một cách để trao đổi.

Làn da chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể của Vu Duy Thiển không cao như của Lê Khải Liệt. Quyến luyến nhiệt độ này, Lê Khải Liệt cố sức hấp thu sự mát rượi trên thân của Vu Duy Thiển, trong miệng lại thở ra hơi thở nóng bức.

“Duy, ta đang suy nghĩ, không bằng ta dùng cách này để ép ngươi trả lời, làm cho đến khi đầu óc của ngươi mơ hồ….nói ra tất cả mọi chuyện cho ta biết….có phải đây là một cách tuyệt vời hay không?”

Vẻ mặt của Lê Khải Liệt vừa hưng phấn vừa nguy hiểm đáng sợ, bởi vì bộ dạng biến đổi một chút mà càng lộ ra cảm giác uy hϊếp kinh người, Vu Duy Thiển thản nhiên nhếch môi nhìn hắn, “Ngươi có chắc còn đủ sức hay không?”

“Dám nghi ngờ ta?” Cẩn thận lấy tay ôm mặt của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đột nhiên dùng sức đè xuống, tấm đệm bị trọng lượng của hai người đàn ông làm lõm sâu xuống dưới.

Vu Duy Thiển chỉ quấn khăn tấm, có thể giảm bớt phiền toái của việc cởϊ qυầи áo, Lê Khải Liệt thì căn bản không mặc quần áo, khi hai thân thể hoàn toàn chạm vào nhau thì ánh mắt của Vu Duy Thiển chợt lóe lên.

“Có sức là tốt rồi.” Ôm Lê Khải Liệt rồi quay cuồng một vòng, hắn nắm lấy tay của Lê Khải Liệt rồi áp đảo lên phía trên, ánh mắt thẳng thắn lại lạnh đến thấu xương đang quan sát Lê Khải Liệt ở dưới thân, từ ngọn tóc đến làn da, từ vết thương lưu lại trên mặt đến hoa văn dữ tợn quỷ bí, giống như muốn xuyên thấu toàn thân của Lê Khải Liệt.

“Ánh mắt của ngươi giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta.” Lê Khải Liệt nở nụ cười, dường như đã đoán được tâm tư của Vu Duy Thiển, “Thiếu chút nữa ta đã mất ngươi, Duy, chỉ thiếu chút nữa, nếu ta chết thì chẳng khác nào để lại ngươi cho kẻ khác!” Hắn nói nhỏ một cách không cam lòng.

“Đừng cứ nhắc đến từ này.” Vu Duy Thiển hôn xuống thật mạnh, trên môi của Lê Khải Liệt trở nên đau nhức, lập tức ôm chặt Vu Duy Thiển rồi nhiệt liệt đáp lại, những nơi trên người bị đυ.ng đến đều truyền lại cảm giác đau đớn, nhưng không thể so sánh với nụ hôn này, cho nên không cần thiết phải bận tâm.

Bọn họ cùng nhau vượt qua hiểm cảnh nhưng không chỉ để lại di chứng mà còn đủ mọi chuyện phức tạp cần được xử lý, cùng với một nỗi khϊếp sợ còn tồn tại. Môi lưỡi chạm nhau, so với những lần khác thì lần này vô cùng kịch liệt, tựa hồ đang nóng vội muốn thiêu hủy tất cả cảm xúc phản kháng dưới đáy lòng.

Loại tiếp xúc như vậy trong tình cảnh này thật dễ dàng chuyển hóa thành kịch liệt, bên ngoài cửa sổ vẫn tối tăm, trong phòng lại bị hâm nóng, động tác của Vu Duy Thiển biểu lộ đầy đủ ý đồ của hắn, làn da của Lê Khải Liệt còn hơi ửng đỏ, đầu lưỡi của Vu Duy Thiển liếʍ lên ngực của đối phương, lướt qua cơ bụng.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ lưu lại cảm xúc mịn màng trên da, Lê Khải Liệt bị hắn ôm chặt, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản kháng, áp chế người đàn ông ở dưới thân.

Lê Khải Liệt cũng giống như Vu Duy Thiển, dùng ánh mắt có thể xuyên thủng hết thảy để nhìn hắn, nhưng không hề kháng cự, mà chỉ nhíu mày rồi lười biếng nhắc nhở, “Duy, đừng quên ta vẫn là một bệnh nhân.”

“Ta biết.” Hắn phá vỡ ý đồ của Lê Khải Liệt, bàn tay đang áp chế Lê Khải Liệt vẫn chưa buông ra, một tay khác vừa kiên quyết vừa chậm rãi vuốt ve và xâm nhập vào lãnh địa mà trước đây chưa kịp chiếm giữ, “Cho nên ta sẽ rất nhẹ nhàng.”

Giọng điệu êm dịu làm cho người ta thả lỏng đề phòng, ngón tay lại nhân cơ hội mà đâm vào, khi Lê Khải Liệt nhíu mày thì Vu Duy Thiển bất chợt hôn hắn.

Cơ thể cường tráng mạnh mẽ của Lê Khải Liệt trở nên căng thẳng, cánh tay ôm lấy Vu Duy Thiển, môi lưỡi dây dưa cất lên âm thanh ướŧ áŧ trong bóng đêm, làn da ma sát cùng tiếng thở dốc lần lượt phả ra nhiệt độ nóng bức, khi dời môi, Lê Khải Liệt nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên người mình, ánh mắt của Vu Duy Thiển làm cho hắn tin tưởng lần này là thật sự.

“Có cái gì muốn nói, muốn kháng nghị, hay là từ chối?” Mái tóc đen của Vu Duy Thiển rối tung, cúi đầu nhìn Lê Khải Liệt, sắc mặt cứng rắn đầy nam tính lại tràn ngập nɧu͙© ɖu͙©, “Muốn cự tuyệt cũng đã muộn, đêm nay ngươi trốn không thoát.”

Hắn trêu chọc cực kỳ thành công, bản năng của Lê Khải Liệt bị thức tỉnh, không thể kiềm chế, đối mặt với Vu Duy Thiển như vậy thì hắn căn bản cũng không muốn kiềm chế, “Duy yêu, chẳng lẽ ngươi muốn thừa nước đυ.c thả câu?”

“Mặc kệ tính toán cái gì, ngoan một chút, ta không muốn làm ngươi đau.” Không phủ nhận sự lên án của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển dùng nhiệt độ cơ thể của mình để vây quanh Lê Khải Liệt, trải qua rất nhiều lần luyện tập, bọn họ đã hiểu rõ những điểm mẫn cảm trên thân thể của nhau, làn da ma sát càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảm giác cháy bỏng.

Ôm, hôn môi, thông qua tay chân va chạm làm cho du͙© vọиɠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điên cuồng, mấy chiếc gối bị đá rơi xuống giường, mái tóc đỏ sậm gợn sóng của Lê Khải Liệt trong tầm nhìn giống như màu đỏ tươi của máu đang lan tràn, thiêu đốt vành mắt của Vu Duy Thiển.

Lần này quả thật sẽ không buông tha cho hắn.

Đôi mắt màu đen thâm thúy đã xác định mục tiêu, mái tóc đen của Vu Duy Thiển buông rơi trên cổ của Lê Khải Liệt, cả hai l*иg ngực đều săn chắc mạnh mẽ, cơ bắp nổi lên cọ sát vào nhau, mồ hôi tuôn ra càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cách điên cuồng.

“Hơi đau a, Duy–” Thân thể bị đè ép, Lê Khải Liệt vừa nhíu mày vừa than nhẹ, âm điệu kéo dài lại dẫn tới một tiếng khiển trách, “Vẫn chưa đi vào mà, giả vờ làm nũng thì cũng vô dụng.”

Từ trong tiếng rêи ɾỉ của Lê Khải Liệt có thể nhận thấy đối phương đang lâng lâng trong kɧoáı ©ảʍ, Vu Duy Thiển cũng không bỏ qua đôi mắt vàng óng như thú dữ đang lóe lên nguy hiểm, hắn sẽ không quên bản tính của Lê Khải Liệt, vì vậy chỉ lặng lẽ tiếp tục công thành đoạt đất.

“Nhưng mà ta chờ không nổi!” Lê Khải Liệt mạnh mẽ giữ chặt Vu Duy Thiển lại.

Nhưng lúc này Vu Duy Thiển không hề mềm lòng, nụ hôn dừng trước ngực của Lê Khải Liệt.

“Đừng tìm cách phản kháng, ta nói rồi, lần này ngươi trốn không thoát.” Tiếp tục áp chế Lê Khải Liệt, hắn dùng động tác nhanh nhẹn để thực hiện ý đồ của mình trước khi Lê Khải Liệt kịp phản ứng.

“Trước kia là ta nhường cho ngươi, ngươi tưởng rằng ta không có du͙© vọиɠ đối với ngươi hay sao?” Đầu lưỡi cuốn lấy cổ họng của Lê Khải Liệt, hấp thụ tư vị của mồ hôi, thủ đoạn cứng rắn và mạnh mẽ của Vu Duy Thiển nhắc nhở Lê Khải Liệt rằng người đàn ông tóc đen này chưa bao giờ yếu đuối, mỗi một lần kịch liệt giao chiến trên giường đều khắc sâu vào ký ức, đều cực hạn đến mức làm cho người ta nghĩ rằng hắn không thể làm tốt hơn được nữa. Mà kỳ thật kể từ lần đầu tiên cho đến nay, Vu Duy Thiển đã nhắc nhở hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, người này sẽ đòi nợ bất cứ lúc này, tính cả vốn lẫn lời.

Máu trong cơ thể của Lê Khải Liệt tựa như đang sôi trào, Vu Duy Thiển chưa bao giờ dùng lời ngon tiếng ngọt, người đàn ông với tác phong lạnh lùng cứng rắn nói rõ cho hắn biết loại nuông chiều dung túng như vậy chính là biểu hiển của bao nhiêu yêu thương!

Vu Duy Thiển tựa hồ không biết chính mình đang nói cái gì, đề phòng Lê Khải Liệt có thể vồ đến bất cứ lúc nào, tìm được vài phần thuận theo bất đắc dĩ trên khuôn mặt điển trai nhưng lại hung hăng và ngang ngược, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thương xót, động tác dịu dàng nhưng lại không hề do dự mà chiếm đoạt.

Mâu thuẫn giữa du͙© vọиɠ và nhẫn nại, đan vào nhau thành một cái lưới thật lớn, rốt cục vây bắt hai người bọn họ.

Khi đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị tràn ngập màu sắc của nɧu͙© ɖu͙©, người đàn ông tao nhã kiêu ngạo buông ra tất cả cấm kỵ, Lê Khải Liệt không thể không khuất phục dưới loại nhịp điệu như vậy, chiếc giường rộng lớn trở thành chiến trường khi tay chân quấn lấy nhau, mồ hôi đầm đìa thấm ướt tấm lót giường trắng tinh. Khác với những lần giao hoan trước kia, nhưng kỳ thật vẫn giống như vậy, bọn họ đều nghênh đón kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.

Hoa văn màu đỏ tươi quấn quanh dưới đáy mắt của hắn, Vu Duy Thiển ngăn chặn hai tay của Lê Khải Liệt, hôn lên bờ môi của đối phương, cúi người đưa hết thảy diện mạo của Lê Khải Liệt vào đáy mắt. Phóng túng, gian tà, khêu gợi, nồng nhiệt, đây là Lê Khải Liệt, trong tiếng rêи ɾỉ cùng mồ hôi nhễ nhải, đôi mắt vàng óng lóe lên hào quang rực lửa….

Hắn khát cầu hết thảy những điều này.

Lê Khải Liệt không ngờ cảm xúc của Vu Duy Thiển lại mạnh mẽ đến như vậy, không ngừng chiếm đoạt hắn, từ làn da đến sâu trong nội tạng, tựa hồ tất cả đều bị cướp đoạt, cho dù là Lê Khải Liệt cũng suýt tí nữa đã không thể chịu nổi, nhất là hiện tại tình trạng thân thể của hắn không được bình thường.

Vu Duy Thiển tựa hồ nhận thấy được điểm này, đến cuối cùng khi thân thể hai người dán sát vào nhau, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lê Khải Liệt, ghé vào bên tai rồi thì thầm một câu, “Ta yêu ngươi, Liệt.”

Bởi vì không thường nói ra, vì vậy làm cho lời này tựa như một viên đạn xuyên qua Lê Khải Liệt, sau tai nạn lại vận động vô cùng nhuần nhuyễn, cướp lấy tất cả sức lực còn sót lại của bọn họ, cũng dập nát kế hoạch muốn lật đổ của Lê Khải Liệt.

Cuối cùng bọn họ đều chìm vào giấc ngủ khi nắng ban mai le lói vào cửa sổ, cho đến khi vô tri vô giác ngủ được vài tiếng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lê Khải Liệt từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn không có một bóng người.