Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 125: Đánh thức dòng máu

Hoa văn màu đỏ sậm lan tràn trong tầm nhìn, lộ ra từ trong quần áo bị thiêu cháy của Lê Khải Liệt, giống như ác quỷ vô hình dùng móng tay khắc lại, in dấu trên cánh tay và trong l*иg ngực, móng tay sắc nhọn không thuộc về loài người khắc sâu dấu vết trên mặt đất, đôi mắt màu tro lục lóe lên màu vàng kim, tiếng gào thét như dã thú xuất phát từ Lê Khải Liệt….

Gia tộc Claudy! Trong ánh lửa cùng đất đá hỗn tạp, Vuy Duy Thiển liền nghĩ đến cái tên đó, ma thuật, huyết thống, sùng bái tôtem sói, cho dù Lê Khải Liệt không muốn thừa nhận nhưng trên người của hắn đang chảy dòng máu của Claudy, chẳng lẽ vì để phản kháng với lực lượng từ bên ngoài mà dòng máu của gia tộc Claudy bị thức tỉnh? (tôtem = vật tổ)

Cảnh vật hối hả tuột xuống, ánh lửa thành màu sắc duy nhất trong tầm nhìn, hắn chỉ có thể nhìn như thế một cách bất lực, toàn thân rơi xuống đất.

Lê Khải Liệt cảm giác được có một sự biến hóa nào đó, tầm mắt trở nên rộng mở, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh lửa vọt đến, một luồng khí hất tung người đàn ông tóc đen ra ngoài cửa sổ, tận mắt thấy Vu Duy Thiển bị cột lửa thổi quét, hắn muốn la lên tên của đối phương nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn răng trong cơn đau đớn đến tận xương tủy, hắn cũng không biết tiếng gào thét không giống tiếng người ở bên tai của hắn chính là do hắn phát ra.

Sự tình phát sinh quá nhanh, tựa hồ chỉ trong ngắn ngủi vài giây mà cả thế giới đều bị đảo ngược.

Ngay vừa rồi, xung quanh chỉ còn lại một màu duy nhất, chỉ còn ánh lửa đỏ và bóng đen tối tăm, trước khi Richard bị ngọn lửa hoàn toàn cắn nuốt thì Lê Khải Liệt bị một hơi thở âm u lạnh lẽo vây quanh, con dao găm không kịp đâm vào ngực hắn, bóng đen gào thét quấn lấy Richard, linh hồn mục nát giống như đang hò reo hân hoan, rốt cục tiếng kêu thảm thiết của Richard bị bóng đen rít gào hoàn toàn bao phủ.

Vu Duy Thiển từng dùng thức thần để giải thích sự tồn tại của bóng đen này, nhưng theo lời của Senzou thì Lê Khải Liệt phát hiện nó không đơn giản như vậy, hắn bỗng nhiên nhớ đến đám xã hội đen ở bên trong kho hàng, phản ứng đầu tiên của Vu Duy Thiển sau khi triệu hồi ra thứ này. Lúc ấy Vu Duy Thiển đã kéo hắn vào thùng côngtenơ, hiện tại xem ra cũng không phải vì tránh phiền phức dư thừa hoặc là để cho hắn nghỉ ngơi, mà là muốn tránh cho hắn cũng trở thành kẻ bị hại.

Suy nghĩ lóe nhanh trong đầu, lúc này hắn xem rất rõ ràng, trong bóng đen tựa hồ hé ra những khuôn mặt người.

Nhưng năng lực suy nghĩ chỉ đạt đến trình độ này thì hắn lại cảm giác được hơi nóng trên người, tựa hồ có cái gì đang nghịch chuyển, làn da có thể bị thiêu cháy, hắn không xác định nếu hắn bị thứ này gϊếŧ chết thì Vu Duy Thiển sẽ có biểu tình gì, Duy yêu của hắn sẽ rống giận hay là sẽ rơi lệ? Nước mắt hình như không thích hợp trên khuôn mặt cứng rắn lại lạnh lùng kia.

Cho nên hắn tuyệt đối không thể xảy ra việc gì, hắn cũng không muốn cục cưng của hắn rơi lệ….Đương nhiên hắn không dám ở trước mặt Vu Duy Thiển mà nói ra những lời này, người nọ mà nghe hắn xưng hô như vậy thì sẽ cười lạnh vài tiếng, sau đó trực tiếp dùng nắm đấm tặng cho hắn vài cú. (=.=)

Nheo mắt nhìn xung quanh, nửa thân người của Lê Khải Liệt bị hất lên, một luồng khí từ sau lưng ập đến, giá sách chống đỡ cột nhà rốt cục bị sập xuống, một tiếng nổ mạnh vang lên từ sau lưng hắn.

Hình như Richard tưới rất nhiều xăng dọc hành lang, cũng có thể là lửa lớn châm ngòi cho hơi ga, hỏa hoạn đang lan ra bằng tốc độ không thể cứu kịp, ngọn lửa vây quanh toàn bộ tòa nhà, lầu hai tiếp tục phát ra một tiếng nổ lớn, người dưới lầu quá mức sợ hãi, Kim McKay thật sự không dám tưởng tượng người còn lại ở bên trong sẽ như thế nào.

Vài người nhảy ra từ cửa sổ được tấm đệm hơi bên dưới đỡ được, cuối cùng là Senzou và Vu Duy Thiển, đẩy ra Senzou đang dìu hắn đứng dậy, Vu Duy Thiển chạy về hướng tòa nhà đang cháy phừng phực, vừa đúng lúc một tiếng nổ cuối cùng vang lên, bên tai mọi người đều bị chấn động.

Một bóng người bị lửa bám từ trên cao rơi xuống, Vu Duy Thiển lộ ra vẻ mặt sợ hãi rất rõ ràng, hắn là người đầu tiên tiến lên tấm đệm hơi, chụp được bóng người vừa rơi xuống, cởϊ áσ choàng rồi dập tắt lửa trên người của Lê Khải Liệt.

“Không ai được phép động đến hắn!” Khi những người khác sốt ruột xúm lại thì chỉ thấy Vu Duy Thiển đang ôm chặt Lê Khải Liệt, hắn cởϊ áσ choàng phủ kín toàn bộ nửa thân trên của Lê Khải Liệt, không ai có thể nhìn thấy tình cảnh ở bên dưới áo choàng.

Nơi được dập lửa toát lên khói đen, giọng điệu hàm chứa mệnh lệnh rõ ràng của Vu Duy Thiển ngăn cản những người khác tiếp cận, Owen ló người ra ở trong đám đông, hắn hỏi một cách lo lắng, “Liệt thế nào? Dù sao ngươi cũng phải để cho chúng ta xem hắn một chút chứ!”

“Một mình ta chăm sóc hắn là đủ rồi.” Giọng điệu cứng rắn không cho bất kỳ ai phản đối, Vu Duy Thiển dùng ánh mắt khiến người ta cảm thấy hoảng sợ mà nhìn Owen, Owen đột nhiên nhớ đến những chuyện đã nghe thấy và chứng kiến trong phòng chứa bí mật, nhất thời không thể nói nên lời.

“Wirth, hiện tại nên nhanh chóng đưa Leo lên xe cấp cứu đi!” Kim McKay đã cho người đưa Lena vào xe cấp cứu để kiểm tra, cảnh sát và nhân viên y tế cũng nhanh chóng tiến đến.

Tình cảnh rất hỗn loạn, những người không bị thương đều xúm vào nơi này, “Leo làm sao vậy?” “Vì sao lại che hắn lại?” “Hắn bị thương hay sao?” Nếu Lê Khải Liệt gặp chuyện không may thì đây sẽ là tổn thất lớn nhất trong làng giải trí, cũng sẽ gây nên một trận chấn động kinh hoàng, nhưng Vu Duy Thiển mặc kệ những người khác nói như thế nào, hắn vẫn không buông ra áo choàng đang che kín trên người Lê Khải Liệt.

“Câm miệng! Đều tránh ra cho ta!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người đang ngăn cản hắn, bởi vì tức giận và phiền muộn làm cho khuôn mặt lạnh lùng càng thêm căng thẳng, ngay lúc này người ở trong vòng tay của hắn khẽ giật giật, cất lên một tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn, “Duy….”

Cánh tay không hề dao động lại trở nên run rẩy một chút, Lê Khải Liệt dường như có thể cảm giác được tầm mắt ở bên ngoài nhìn xuyên vào.

“Đừng nói nữa, ta đem ngươi quay về.” Giọng điệu của Vu Duy Thiển trầm thấp, tiếng nói giống như chất chứa lửa giận lại bị đè ép xuống dưới, bởi vì Lê Khải Liệt không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nên càng có thể cảm giác sâu sắc sự biến hóa trong giọng điệu của Vu Duy Thiển, áo choàng che đầu và thân của hắn có mùi trên người của Vu Duy Thiển.

“Ngươi nhìn thấy?” Giọng nói truyền đến từ dưới lớp áo choàng.

“….Nhìn thấy, đừng nhúc nhích.” Vu Duy Thiển lấy tay che lại áo choàng.

“Nếu ta bị biến dạng…..ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đối với ta….” Bởi vì áo choàng mà giọng nói có vẻ nặng nề, nhưng nghe ra lại thật sự rất nghiêm túc, trên trán của Vu Duy Thiển cơ hồ nổi lên tất cả gân xanh, “Lúc này còn nói hưu nói vượn cái gì nữa!”

Lê Khải Liệt cười nhẹ, những người khác không hiểu vì sao Vu Duy Thiển không cho Lê Khải Liệt lên xe cấp cứu, chỉ nhìn thấy đáy mắt của Vu Duy Thiển nổi xung thiên, “Ngu ngốc! Đừng lãng phí sức lực của ngươi!”

Hắn bế Lê Khải Liệt lên, đôi mắt giận dữ làm cho người ta không dám tiếp cận, hắn hạ thấp giọng điệu, cúi đầu dùng hàm dưới chạm vào vị trí trên đầu của Lê Khải Liệt, “Ta biết hiện tại ngươi rất đau, cho nên đừng cười, nhịn một chút, sẽ nhanh chóng ổn thôi…” Bạn đang

Không xác định là vì những lời này mà im lặng hay bởi vì đau đớn đến mức không thể tiếp tục chịu đựng mà bị hôn mê, Lê Khải Liệt không tiếp tục nói nữa, nhưng những người xung quanh ít nhất biết hắn còn có thể mở miệng thì hơi bớt căng thẳng một chút.

“Hắn không sao, tìm một chỗ để cho hắn nghỉ ngơi.” Vu Duy Thiển nói với Owen, Owen gật đầu đi liên hệ khách sạn ở gần đây, tòa nhà này không thể ở lại, những nơi chưa bị lửa lan đến cũng phải kiểm tra cẩn thận.

“Leo thật sự không sao?” Luke đẩy đám đông ra, bởi vì thoạt nhìn bộ dạng của Lê Khải Liệt rất nghiêm trọng, Matthew nhíu mày dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vu Duy Thiển, người đàn ông tóc đen nhìn thẳng Matthew nhưng lại trả lời câu hỏi của Luke, “Hắn sẽ không sao.”

Cảnh sát đang thẩm vấn, Senzou là chủ nhà nên hắn đứng ra giải thích hết thảy những việc đã xảy ra, tầm mắt từ đằng xa chạm vào ánh mắt của Vu Duy Thiển, trong không khí ẩm ướt, mùi cháy khét tràn ngập khắp nơi. Mặc kệ là Reid, Calgary, Owen, hay là Lena vừa tỉnh lại thì cũng không hẹn mà gặp đều chỉ khai về chuyện của Richard mà giấu kín một phần sự việc.

Thương tích của Lê Khải Liệt vẫn chưa thể xác định, Vu Duy Thiển cự tuyệt không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, bế Lê Khải Liệt lên chiếc xe Hummer màu đen, người lái là Owen, dọc đường đi Vu Duy Thiển không nói một lời nào, sắc mặt tối sầm lan tỏa hơi thở cự tuyệt hết thảy, rốt cục Owen cũng không nhiều lời, thỉnh thoảng chỉ ngẩng đầu nhìn lên kiếng chiếu hậu, có thể nhìn thấy ánh mắt của Vu Duy Thiển đang cúi xuống, khóe mắt ngạo mạn khác với trước kia, để lộ ra dấu vết dịu dàng, đồng thời cũng mang theo sự áy náy và tự trách nào đó.

Lê Khải Liệt nằm trên đùi của Vu Duy Thiển, hắn không nhìn thấy bất cứ cái gì nhưng vẫn cảm giác được cánh tay của Vu Duy Thiển liên tục bảo vệ thân thể của hắn, dọc đường đi vẫn không hề dựa vào lưng ghế, một lát sau trên đỉnh đầu có một chút di động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn.

Có lẽ Vu Duy Thiển nghĩ rằng hắn đã hôn mê, “Ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, ngươi sẽ không sao.” Thì thầm lặp đi lặp lại, nhỏ đến mức ngoại trừ hắn thì không có bất luận kẻ nào nghe thấy.

Khi mọi người đều đang suy đoán tình trạng bị thương của Lê Khải Liệt thì Owen đã dừng xe trước cửa khách sạn, Vu Duy Thiển bế Lê Khải Liệt, trên người còn có dấu vết cháy sém, ba người bọn họ thoạt nhìn không giống lữ khách bình thường, trước ánh mắt nghi ngờ của nhân viên lễ tân khách sạn, bọn họ cầm lấy thẻ từ để mở cửa phòng, người đàn ông đang bế Lê Khải Liệt tựa hồ không hề chú ý đến bất cứ thứ gì, hắn không chờ Owen mà đã vội vàng bước về hướng thang máy.

Đến khi vào phòng, Owen rốt cục nhịn không được mà hỏi hắn, “Ngươi xác định hắn không sao chứ?” Nếu là trước kia thì Owen chắc chắn nghĩ rằng Vu Duy Thiển đã quýnh đến mức phát điên, vì vậy mới không để cho Lê Khải Liệt lên xe cấp cứu mà ngay lập tức mang đi, nhưng trải qua ngày hôm nay thì hắn không còn cách nào để nghĩ như vậy.

“Ta nói rồi, hắn sẽ không có việc gì! Ngươi còn nghi ngờ ta hay sao?” Bất mãn nheo mắt lại, không biết có phải vì bị gặng hỏi nhiều lần hay không mà Vu Duy Thiển thật sự đã mất kiên nhẫn, mỗi một giây trôi qua đều là lãng phí, hắn đẩy Owen ra ngoài phòng rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Owen vịn vào khung cửa, sau khi hít sâu một hơi, hắn nhìn thoáng qua cửa sổ tối đen, hắn cảm thấy chính mình hình như đang ở trong một giấc mộng hoang đường, có lẽ đến ngày mai thì hết thảy mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường.

Buổi tối ở Luân Đôn giống như một quý ông không thích người khác quấy rầy, màn đêm lặng lẽ buông xuống, Vu Duy Thiển đặt Lê Khải Liệt lên giường, nhịp tim phập phồng cho đến nay vẫn chưa thể bình phục, trong cổ họng còn lưu lại khói đặc, hắn mở ra một chai nước khoáng, uống khoảng chừng mấy ngụm thì mới có thể bình tĩnh được đôi chút, sau đó đi đến trước giường.

“Liệt?” Giọng điệu khô ráo, giống như còn lưu lại mùi cháy khét, hắn dùng tay xốc lên chiếc áo choàng của mình.

—————

P/S: haizzz….ta xem phim, đặc biệt là phim có những kẻ biếи ŧɦái và bệnh hoạn thì thường thấy mấy người đó sống rất dai, bị đâm bị chém bị chết cháy mà vẫn còn sức vùng lên. Giờ ta cũng hiểu vì sao lại như thế….Trước tiên vứt bạn Richard qua một bên, cứ lấy con sam làm thí dụ, lúc nó bị thiêu cháy te tua như thế mà còn hơi sức nghĩ đến *cục cưng* của nó, sợ cục cưng khóc vì nó =.=….đầu óc biếи ŧɦái toàn nghĩ mấy chuyện như vậy thì làm sao mà còn biết đau là gì?