Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 115: Nghỉ trưa

“Được rồi, ngươi nghe thấy hay chưa?” Vu Duy Thiển vỗ nhẹ bả vai của Lê Khải Liệt, “Nếu không cam lòng để hắn nói ra như vậy thì ngươi tự tay bắt lấy hắn, xem hắn rốt cục là ai, đây không phải là chuyện mà ngươi muốn làm hay sao?”

“Sai rồi, ta muốn làm chính là có được ngươi một cách triệt để, không cho bất luận kẻ nào chiếm bất cứ địa vị gì ở trong lòng của ngươi.” Nâng tay của Vu Duy Thiển lên, cúi người, hôn vào mu bàn tay của Vu Duy Thiển, giọng nói dễ nghe đầy cuốn hút, thì thầm ngọt ngào, lúc này Lê Khải Liệt lại trở thành một chàng kỵ sĩ trung thành với đức vua, không còn giống một bạo quân chỉ biết gào thét la mắng.

“Ngươi luôn luôn khoa trương như vậy.” Giống như là bất đắc dĩ đối với việc này, Vu Duy Thiển lắc đầu, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nắm lấy xương cổ tay của Lê Khải Liệt, mạnh mẽ dùng lực, tiếp theo là một nụ hôn đáng tin cậy đặt lên môi của Lê Khải Liệt.

Lê Khải Liệt kéo thắt lưng của Vu Duy Thiển áp sát vào người, nhưng Vu Duy Thiển không cho hắn có cơ hội làm nụ hôn thêm sâu sắc mà chỉ ung dung thối lui.

“Lần đó ngươi đã nổ súng bắn hắn, vì sao hiện tại lại không thể?” Sau đó Vu Duy Thiển chuyển hướng sang Reid, hắn cũng có nghi vấn tương tự Lê Khải Liệt, ở khu vườn hoàng gia Botanic, khi Reese xuất hiện và tấn công Sharon Swift thì Reid rõ ràng đã từng nổ súng.

Reid nhìn chăm chú vào phương hướng mà Reese ly khai, sờ lên cây súng ở thắt lưng, sắc mặt có một chút khó xử, vừa cứng ngắc vừa đóng băng, “Khi cứu nữ diễn viên kia thì ta đã nổ súng. Cảnh sát Anh quốc biết được lai lịch của ta, chuyện này nếu cứ tiếp tục xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến vấn đề ngoại giao, cấp trên đã cảnh cáo cho ta biết.”

Lê Khải Liệt là ca sĩ nổi danh trên thế giới, khi hắn đến Anh quốc thì đại sứ quán đã sớm chú ý đến từng động thái của bọn họ, Reid làm đặc vụ liên bang lại đại biểu cho cảnh sát Hoa Kỳ, hắn ở Anh Quốc làm ra bất kỳ hành động khác thường nào thì đều sẽ tạo thành ảnh hưởng.

Theo lời nói của Reid thì có thể nhận ra lần này hắn tự tiện đến Luân Đôn cũng đã bị áp lực từ cấp trên, hắn không thể tùy ý hành động.

Sửa sang lại sắc mặt, Reid không nói nhiều, nhớ lại vừa rồi, hắn thì thào tự nói, “Trên người của hắn không có thương tích?” Những lời này không quá lớn nhưng lập tức khiến cho hai người kia phải chú ý.

Hắn nói xong câu đó, lại liếc mắt nhìn Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, “Hắn là một người sống.”

Những lời này có một chút khó hiểu, nhưng ngay lúc này hai người còn lại đều có thể lý giải, bọn họ tận mắt nhìn thấy Reese, hắn đương nhiên không phải xác ướp sống dậy, từ trên băng vải có thể ngửi được mùi máu tươi phiêu tán, không hề có mùi của chất phoócmôn chống phân hủy, càng không có mùi thối của xác chết.

Nhưng hắn lại nói lên những lời của Reese năm đó, như vậy phải giải thích như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cánh tay của Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt nắm chặt, không cho suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ bởi vì xác định hung thủ là con người bằng xương bằng thịt mà Reid thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cứng ngắc của hắn không còn khó xem như vậy, về phần thi thể bị mất tích cùng với mẫu máu xét nghiệm ra thành phần của chất bảo quản thì vẫn phải tiếp tục đi tìm đáp án.

Bọn họ rời khỏi bệnh viện từ dưới gara, đều tự kêu taxi quay về, Reid không phải là thành viên trong ê kíp quay phim, hắn ở một khách sạn bình thường cách khách sạn của bọn họ không xa, ở trước mặt hắn còn rất nhiều câu hỏi, án mạng liên hoàn với đủ loại hiềm nghi chồng chất, hắn thề nhất định sẽ tìm cho bằng được hung thủ.

“Các ngươi đã quay lại.” Khi Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt trở về khách sạn thì liền nhìn thấy Owen từ quầy rượu ở phía bên phải đại sảnh đang đi về hướng bọn họ.

Hôm nay vẫn không nhìn thấy ánh mặt trời, vài tia sáng le lói bên ngoài chiếu lên mặt của Owen, khuôn mặt còn trẻ của hắn trông có vẻ tiều tụy hơn một chút, tuy rằng bảo là đón tiếp bọn họ nhưng giọng điệu có vẻ không quá vui mừng, Lê Khải Liệt nhìn thấy sắc mặt của mấy thành viên khác trong ban nhạc cũng không tốt lắm.

“Leo, Delin Bowie ở nơi này cũng có quen biết, hắn ém nhẹm tin tức nhưng trên mạng vẫn có người lan truyền vụ này….” Luke không nói rõ ràng, trong giọng điệu bất đắc dĩ còn có một chút tức giận, hắn bưng lên ly rượu rồi uống cạn một hơi. Matthew xoa bóp bả vai của Luke, sau đó rời khỏi quầy bar rồi trực tiếp nói thẳng với Lê Khải Liệt, “Dư luận trong nước đều nói ngươi nên chịu trách nhiệm vì chuyện này.”

“Đây là kết quả do giới truyền thông thao túng, người ở phía sau tự mình điều khiển chính là Delen Bowie.” Morris ngồi ở một góc quán bar, hắn quen tay gõ xuống bàn theo tiết tấu, “Tình hình trong bệnh viện như thế nào? Sharon Swift chắc là vẫn còn sống? Nếu không Delin Bowie sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho chúng ta.”

“Dễ dàng bỏ qua?” Deer làm ra biểu tình khoa trương mà lắc đầu, “Chỉ là dễ dàng bỏ qua như vậy mà đã đủ gây phiền phức cho chúng ta, mặc dù chúng ta nổi tiếng nhưng về phương diện truyền thông thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay kẻ khác, đối phương là đại ca của giới thông tin a! Muốn viết thế nào thì viết như thế nấy!”

Vài người nói qua nói lại, Vu Duy Thiển ngồi vào quầy bar, gọi hai ly Martini, nghe mấy thành viên trong ban nhạc bình luận về tình hình hiện tại, Lê Khải Liệt ngồi bên cạnh hắn, tiếp nhận ly rượu do hắn truyền sang. Owen vẫn không nói chuyện, đột nhiên dùng sức đập lên mặt bàn, “Chuyện này ta sẽ giải quyết, các ngươi cứ dựa theo lịch trình cùng đạo diễn Kim McKay mà phối hợp tốt thời gian để quay MV.”

Lê Khải Liệt một tay cầm ly rượu một tay khoanh trước ngực, hắn ngồi ở quầy bar mà nhìn về phía Owen, “Ngươi định tìm bạn của ngươi để xin giúp đỡ?”

Owen là người đại diện của ban nhạc, hắn ở trong làng giải trí cũng được một thời gian, đương nhiên có rất nhiều mối quan hệ, quen biết một hai người ở giới thượng lưu cũng là chuyện bình thường, Luke nghe nói có thể vượt qua khủng hoảng thì lập tức truy vấn liên tục, “Hey, Owen, ngươi có cách nào? Đối phương là Delin Bowie, ngươi xác định bạn của ngươi có thể hỗ trợ?”

“Có lẽ sẽ được.” Owen gật đầu, hắn nhìn vào ly rượu trước mặt, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu chớp mắt với mọi người, “Ta là người đại diện của các ngươi, ít nhiều gì thì các ngươi cũng nên tin tưởng ta một chút a.” Hắn cười vài tiếng, lại xoay sang yêu cầu quầy bar châm rượu, Deer vẫn muốn tiếp tục mở miệng nhưng Matthew đã dùng khuỷu tay để huých Deer vài cái, lắc đầu ra hiệu.

Owen dường như không nhìn thấy động tác của Matthew, sửa lại sắc mặt như cũ, cùng mọi người tiếp tục đùa giỡn, cầu mong hành trình kế tiếp có thể thuận lợi, Vu Duy Thiển uống xong một ngụm Martini cuối cùng, buông cái ly trống rỗng xuống bàn rồi nói với Lê Khải Liệt, “Ta đi lên trước.”

Quay về phòng, hắn tháo lỏng cổ áo, mở ra cửa sổ rồi hít vào vài hơi. Vu Duy Thiển dựa vào cửa sổ để ngắm nhìn đường phố mờ mịt trong màn sương mù, không quá vài phút thì cửa phòng bị gõ vài cái, hắn đi ra mở cửa, “Còn tưởng rằng ngươi sẽ ở dưới một chút nữa chứ?”

“Bọn họ không cần có người ngồi kè kè bên cạnh.” Lê Khải Liệt ôm Vu Duy Thiển rồi hôn lên môi của đối phương một cái, sau đó đi vào phòng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại rồi ngã người nằm lên ghế sô pha, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp đến trưa, như thế nào, ngươi đói bụng?” Vu Duy Thiển ngồi xuống tay vịn của ghế sô pha, bắt chéo chân, một bên mặt nhìn nghiêng của hắn được ánh nắng le lói chiếu vào rất rõ ràng, trong sáng thuần khiết đến nỗi mỗi một sợi lông tơ cũng đều là hoàn mỹ, Lê Khải Liệt dõi mắt nhìn lên khuôn mặt của Vu Duy Thiển rồi nói nhỏ, “Đói, rất đói, quả thật là sắp chết đói.”

“Thật sao?” Không ai có thể xem nhẹ tầm mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển quay sang nhìn đối phương, giống như không nhận ra lời nói gian tà của Lê Khải Liệt, hắn chỉ cười một cách nặng nề, “Cơm trưa sắp đến, xem ra ngươi cần một phần thực đơn.”

Bạn đang

“Trên thực đơn không có món mà ta muốn.” Lê Khải Liệt uể oải lấy tay làm gối đầu, nhếch lên nụ cười gian ác mà nóng rực, dùng giọng nói khàn khàn đầy sức hút để bày tỏ trắng trợn khát vọng điên cuồng dưới đáy lòng của hắn, “Duy yêu của ta, ngươi cũng biết ta thích ăn món gì nhất cơ mà.”

Vu duy Thiển vén lên vài sợi tóc dài trên trán của Lê Khải Liệt, hắn vừa nhướng mi vừa nói, “Mặc kệ ngươi thích ăn cái gì, có chuyện gì xảy ra với Owen?”

“Thật sự làm cho ta đau lòng, ngươi ở trước mặt ta mà lại đi quan tâm đến chuyện của kẻ khác!” Hung tợn kéo lấy tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hôn xuống ngón tay của hắn thật mạnh. Vu Duy Thiển nâng cằm của Lê Khải Liệt lên rồi nhéo một chút, “Còn chưa chịu nói?”

Lê Khải Liệt không phải thật sự tức giận, ánh sáng bị Vu Duy Thiển ngồi ở trên che khuất, hắn nheo mắt rồi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, “Còn chuyện gì khác ngoài những quy luật cũ rích, muốn có được cái gì đó thì phải trả giá, người kia là nghị sĩ, trong một lần tổ chức biểu diễn từ thiện thì đã quen với Owen, rất có hảo cảm với hắn, Owen từng nhận được không ít lần giúp đỡ từ người bạn này của hắn.”

“Lúc trước Owen đã từng điều tra ngươi, khi ấy cũng là tìm bạn của hắn để nhờ giúp đỡ,” Suy nghĩ một chút, Lê Khải Liệt lại bổ sung một câu. Vu Duy Thiển nhớ lại sắc mặt của Owen, xác định sự việc không chỉ đơn giản như vậy, “Chỉ là bạn bè?”

Vu Duy Thiển nhướng mày, vô thức xuyên ngón tay qua những sợi tóc, mái tóc màu nâu đỏ bị hắn vò rối, Lê Khải Liệt nghe ra trong lời nói của Vu Duy Thiển mang theo ý tứ đùa cợt, “Đây là do hắn lựa chọn, có lẽ sau khi hắn gặp được Calgary thì mới quyết định làm lại từ đầu, hoặc có lẽ hắn không sợ bản thân sẽ hối hận, ai biết được?”

Lê Khải Liệt nhún vai, khẽ nheo mắt lại, động tác của hắn xác định suy đoán của Vu Duy Thiển là đúng. Cái này gọi là bí mật làm theo quy luật cũng được, hoặc coi như một loại cam chịu cũng được. Trên đời không có cái gì miễn phí. Owen tìm người bạn kia để xin giúp đỡ thì tất nhiên sẽ phải trả giá bằng điều gì đó. Nếu Owen cũng có cảm tình đối với người nọ thì xem như cuộc giao dịch này không bị lỗ quá nhiều.

“Cái tên ác độc này.” Vu Duy Thiển thì thầm, giọng điệu thương tiếc nhưng lời nói vẫn lãnh đạm, hàm nghĩa của những lời này là chân chính khiển trách Lê Khải Liệt hay là ám chỉ đến chuyện khác? Người đàn ông nằm trên ghế sô pha kéo lấy bàn tay đang vò tóc của Vu Duy Thiển rồi lôi xuống, Vu Duy Thiển bị Lê Khải Liệt kéo ngã lên người của hắn, bọn họ bắt đầu đánh nhau một trận trên ghế sô pha.

“Đừng nói đến hắn, nhìn ta nè, ta đói bụng, Duy yêu…” Cắи ʍút̼ ngón tay của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt cười một cách xấu xa mà tiếp cận đối phương, “Tối nay cho ta ăn no như thế nào?”

“Không có ai muốn điên với ngươi.” Vu Duy Thiển thoát khỏi vòng tay của Lê Khải Liệt, vừa cười vừa mắng một câu, sau đó đá văng Lê Khải Liệt từ trên sô pha xuống đất, vừa vặn có người gõ cửa phòng.

Vu Duy Thiển ngồi trên sô pha nhìn xuống Lê Khải Liệt, mở ra đôi mắt khép hờ, đồng tử màu tro lục đã lui ra ý cười thâm trầm, vì sao Lê Khải Liệt không sử dụng các mối quan hệ của mình cùng với nhược điểm của vài vị cấp cao để giải quyết chuyện này mà để mặc Owen làm ra quyết định như vậy, Vu Duy Thiển không hỏi nguyên nhân, chẳng qua hắn không ngờ chính là vì Lê Khải Liệt tin tưởng Owen cho nên mới để Owen giải quyết chuyện này…

Lê Khải Liệt nhìn thấy Vu Duy Thiển trên lưng phải gánh nỗi khổ bất tử, nhưng lúc nào cũng luôn phán đoán rất chính xác, người đứng ngoài cuộc quan sát có vẻ thành thạo hơn nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ bị cô độc, Lê Khải Liệt đã sớm quyết định, hắn sẽ thay Vu Duy Thiển lấp đầy khoảng trống này.