“Là nhạc phổ do Leo mang đến, sáng sớm đã đến rồi!” Có nhân viên công ty ở trước cửa ló đầu vào, vẻ mặt hưng phấn, “Vừa rồi hắn đi đến phòng thu âm để chuẩn bị, còn bảo ta liên lạc với các thành viên khác, nói rằng phải nhanh chóng thực hiện ghi âm.”
“Cái gì? Người chế tác xem qua hay chưa? Nói như thế nào?” Owen vội vàng lẩm nhẩm nhạc phổ, sau đó chậm rãi trừng lớn mắt, nhân viên ngoài cửa định nói tiếp thì đã nhìn thấy Lê Khải Liệt xuất hiện, hắn vui vẻ hô lớn, “Hey, Leo, ngươi quá tuyệt vời!”
“Mọi chuyện vẫn chưa xong, là ai tiết lộ, trước tiên phải tìm ra người nọ.” Người nam nhân từ trên hành lang đi đến với sắc mặt bình tĩnh, mái tóc được chải tùy tiện tản mát ra hơi thở nguy hiểm, người nhân viên trong công ty vội vàng câm miệng mà nhường đường cho hắn.
Công ty xảy ra chuyện này làm cho mọi người đều hoảng sợ và lo lắng, rốt cục là ai bán đứng công ty, tiết lộ bí mật, hiện tại căn bản vẫn chưa rõ, người chế tác album này là Bob, một nhạc sĩ lão luyện trong giới, không dám nói là nổi danh nhất nhưng hễ là tác phẩm do hắn làm ra thì nhất định lượng tiêu thụ sẽ không tệ, danh tiếng tốt đẹp, sau khi gặp chuyện không may thì Owen chỉ còn biết trông cậy vào hắn.
“Bây giờ phải ghi âm ca khúc này, không kịp đưa cho Bobthẩm tra, đến lúc đó bảo hắn cùng đến nghe.” Lê Khải Liệt dựa vào cửa, trả lời một cách mất kiên nhẫn, hiện tại hắn đang ở trong tình trạng có thể bộc phát bất cứ lúc nào, hai đêm liền không ngủ, cho dù là hắn thì hiện tại cũng cảm thấy có một chút mệt mỏi, không ngờ khi Vu Duy Thiển nghiêm túc thì lại đáng sợ như vậy, quả thật khủng khϊếp, đáng tiếc không phải đối với hắn mà là đối với âm nhạc. (ghen với cả nhạc luôn =.=)
“Là Wirth làm? Chỉ trong mấy ngày nay?” Owen lật đến tờ cuối cùng, hắn cầm xấp nhạc phổ trên tay mà mồm thì há hốc, không phải ý nói người khác không thể soạn ra một ca khúc trong thời gian ngắn như vậy, mà là hắn phát hiện trong tay của hắn không chỉ là nhạc phổ mà ngay cả ca từ cũng được viết rất hay.
“Những người khác đâu, tìm thử xem, khi phổ nhạc và viết lời thì chỉ có ta và hắn, hai người không có biện pháp biểu đạt hiệu quả của tất cả nhạc cụ.” Bởi vì thiếu ngủ mà đôi mắt của Lê Khải Liệt trở nên đỏ ửng, giọng nói hơi khàn giống như một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hắn ngã xuống ghế dựa, “Mau gọi người đến cho ta! Với lại chuyện điều tra đến đâu rồi?”
“Ta đã nghe single mà đối phương tung ra thị trường, hoàn toàn giống nhau, nhưng tổng thể xem như rất tốt, không biết bọn họ làm sao lấy được ca khúc này.” Owen khinh thường mà hừ một tiếng, “Là ban nhạc kia, ca sĩ mới nổi Lancelot, hễ là những nơi không có ngươi thì nhất định sẽ có hắn, những tiệc rượu mà ngươi từ chối xã giao thì hắn sẽ tìm cách chen vào, hắn còn mượn hơi vài quý bà, gần đây có mấy đài truyền thông và phát thanh đều tâng bốc hắn.”
“Phải không?” Nghe như vậy, Lê Khải Liệt nâng mắt lên, khiến cho Owen bất ngờ là hắn không hề tức giận mà còn lộ ra một chút ý cười, “Tốt lắm, để cho ta xem hắn có bản lĩnh như thế nào, nếu không phải hắn thì ca khúc này vốn sẽ không có cơ hội xuất hiện sớm như vậy, ta còn phải cám ơn hắn.”
Quái đản, chẳng ai muốn loại cám ơn này! Owen không dám đối diện với Lê Khải Liệt, nụ cười sởn gai ốc vốn đã khiến cho người ta rất khϊếp sợ, huống chi hiện tại còn ở trong tình trạng hung tợn như vậy, đại khái có thể dùng cụm từ tên côn đồ quyến rũ để hình dung về Lê Khải Liệt, nhưng hiện tại, cho dù người bị hắn quyến rũ thì cũng sẽ nhịn không được mà muốn chạy trốn.
“Ta hỏi thật, ca khúc này là do một mình Wirth soạn? Hay là cũng có phần của ngươi?” Owen nhanh chóng lẩm nhẩm xấp nhạc phổ trong tay, hắn đã từng nghe qua rất nhiều bài hát, có thể nói là đã từng gặp qua tất cả các thể loại, chỉ cần mất vài phút thì hắn có thể xác định ca khúc đó có được công chúng yêu thích hay không, hiện tại hắn rất nóng vội muốn nghe hiệu quả của ca khúc này.
“Đa phần là hắn soạn, ta chỉ dựa theo yêu cầu của hắn để đàn ra giai điệu mà hắn muốn, sau đó hắn chọn một loại, từ đầu đến cuối sữa chữa không ít lần, yêu cầu của hắn còn nghiêm khắc hơn cả Bob.” Nhắc đến Vu Duy Thiển, sắc mặt làm cho người ta sợ hãi bỗng nhiên thu liễm không ít, bình tĩnh nhìn lên tường, biểu tình dần dần trở nên lắng đọng, sự im lặng của hắn làm cho Owen đột nhiên có một chút sợ hãi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Lê Khải Liệt như vậy, đắm chìm vào tình cảm, thậm chí càng lúc càng lún sâu, rốt cục là khiến người ta an tâm hơn so với lúc trước hay càng làm cho người ta thêm phần lo lắng, “Các ngươi tính làm gì? Muốn lừa gạt những người khác hay sao? Ta vẫn chưa nói với bọn họ, Luke và Deer không nghĩ ngợi nhiều, bất quá ta thấy Matthew và Morris đã nhận ra đôi chút.”
Lê Khải Liệt nhướng mi một cách thờ ơ, “Thì sao? Đừng bảo ta buông tay, Owen, đã quá muộn rồi.”
“Không phải, ta không có ý này, ây da….” Owen gãi đầu, hắn do dự nhìn Lê Khải Liệt, “Ngươi xác định là ngươi muốn hắn? Không phải nhất thời bị hấp dẫn? Ta không xen vào chuyện giữa các ngươi, ta chỉ sợ có một ngày nếu công chúng biết chuyện này thì hắn có thể sẽ đổi ý, lúc đó ngươi định làm thế nào?”
“Ta yêu đồng tính, lúc trước khi quen biết ngươi thì ta không hề tỏ ý đối với ngươi, ngươi có biết là vì sao hay không?” Owen không tính chờ Lê Khải Liệt đáp lại mà chỉ thở dài, “Có người chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa, có thể thưởng thức, cũng có thể thích, nhưng không thể yêu. Ngươi chính là người như thế, mà Vu Duy Thiển cũng vậy, ta quả thật rất muốn biết kết quả khi các ngươi ở bên nhau.”
Chỉ là hiện tại những vụ án mạng cứ xoay quanh Vu Duy Thiển, lại có đám xã hội đen nào đó có ý đồ bắt cóc, Owen cảm thấy bản thân mình càng ngày càng giống như bảo mẫu, phải theo sát phía sau để chăm sóc.
“Không phải chuyện của ngươi, Owen, ngươi cứ làm tốt chuyện mà mình nên làm là được.” Lê Khải Liệt nhếch môi phản đối, mặc kệ có bao nhiêu người không xem trọng chuyện này, chính hắn biết rất rõ hắn muốn cái gì, chưa từng kiên quyết như vậy, giống như mỗi một ngày tình yêu lại càng khắc sâu thêm một phần, trước kia hắn chưa bao giờ có được cảm giác này.
“Chờ ngươi nghe được ca khúc mà hắn soạn thì ngươi sẽ quỳ xuống rồi khóc lóc van xin để hắn và ta ở cùng với nhau.” Dựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt màu tro lục của Lê Khải Liệt lóe lên hào quang, Owen kinh ngạc, sau đó lại cúi đầu nhìn vào nhạc phổ,
Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, trước mặt giống như lại xuất hiện hình ảnh Vu Duy Thiển gõ bút trên giấy, viết xuống những nốt nhạc, đến nay bên tai của hắn vẫn còn vang vọng tiếng đàn hợp tấu của bọn họ. Người nọ chưa từng tiếp xúc với nhạc rock, chỉ dựa vào tivi và các bình luận trên tạp chí, cùng vài album được tiêu thụ với số lượng lớn, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn mà Vu Duy Thiển có thể tổng kết được vài đặc điểm về nhu cầu của thị trường.
Ca khúc này được sáng tác như vậy, được một người có tài năng âm nhạc thuộc loại kỳ tích soạn trên giấy mà không phải bằng máy tính lạnh lẽo, mỗi một nốt nhạc như mang theo sinh mệnh đặc trưng của mình.
“Wirth đâu, hiếm khi ngươi đến đây riêng lẻ mà không dẫn hắn theo?” Owen cầm điện thoại, các thành viên trong ban nhạc đều phải trình diện, hắn rất hy vọng Vu Duy Thiển cũng có thể ở đây.
“Mấy ngày nay chúng ta liên tục thảo luận âm nhạc, hắn mệt mỏi rồi, ta để cho hắn nghỉ ngơi nên không gọi hắn dậy.” Chưa từng bận tâm đến cảm thụ của người khác, siêu sao lại trả lời như vậy với bộ dáng thản nhiên, làm cho Owen phải nhéo mặt của mình để xác định bản thân không phải đang nằm mơ.
“Còn tưởng rằng…” Hắn định chế nhạo Lê Khải Liệt cũng có một ngày như vậy thì người nhân viên mới vừa rồi bỗng nhiên vọt vào phòng, “Owen, trong camera giám sát nhìn thấy có người đi vào văn phòng của Bob!”
“Cái gì?” Owen nhảy dựng lên, hỏi một cách khẩn trương, “Nhìn thấy ai hay không? Là ai trộm tape nhạc? Không, không đúng, tape nhạc vẫn chưa bị mất, chẳng lẽ là bị sao chép bản chính?” hắn lầm bầm lầu bầu đi theo phía sau.
Lê Khải Liệt cùng hắn đi vào phòng an ninh, trưởng ban bảo vệ gật đầu với bọn họ, chỉ vào hình ảnh đang dừng trên màn hình, “Thoạt nhìn là một phụ nữ, nhưng không giống nhân viên trong công ty của chúng ta, nàng lẻn vào bằng cách nào thì chúng ta hoàn toàn không rõ, có lẽ nên cải tiến thiết bị bảo an ở nơi này lên một chút.”
Không quên nhắc nhở, sau đó hắn phóng lớn hình ảnh, trong hình quả nhiên là một phụ nữ có dáng người xinh đẹp, nàng cúi đầu tránh đi góc độ của camera giám sát, mặc kệ là tư thế hay là bước đi thì hoàn toàn không có một chút khẩn trương của kẻ trộm, ngược lại có vẻ rất thuần thục, giống hệt một kẻ chuyên nghiệp.
“Vóc dáng này hình như ta đã nhìn thấy ở đâu đó…” Owen nâng cằm suy nghĩ, trong khi Lê Khải Liệt ở bên cạnh chỉ nhìn thoáng qua thì nét mặt âm trầm bỗng nhiên hiện lên một vẻ tàn nhẫn hung tợn, hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi, Owen vội vàng đuổi theo.
“Sao vậy? Ngươi quen với nàng? Liệt! Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì a!” Owen đuổi theo Lê Khải Liệt quay lại văn phòng của mình, lúc này các thành viên khác đều đã đến đây, nhìn thấy Lê Khải Liệt giống như lốc xoáy tiến vào, bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ đang xem nhạc phổ trên bàn, biểu tình của mỗi người đều rất kỳ lạ.
“Bắt đầu luyện tập!” Lê Khải Liệt không trả lời Owen mà chỉ đá văng chiếc ghế đang cản đường đi của hắn. Deer, Luke, Matthew và Morris đều liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không có tâm tư đi hỏi đã xảy ra chuyện gì bởi vì đã có thứ khác hấp dẫn bọn họ hơn, bọn họ đều hứng thú lẩm nhẩm nhạc phổ, “Đây là ca khúc mới do Bob làm ra hay sao? Hay là hắn mời người khác sáng tác? Ca khúc này thật sự quá tuyệt vời!”
Luke vừa hô lớn vừa đeo vào cây đàn ghita bass của hắn lên lưng, còn Deer cũng liên tục gật đầu, “Ca khúc này thật sự rất đặc biệt, phần đệm đàn ghita thật sự làm cho người ta rất hưng phấn! Ta muốn diễn tấu nó ngay lập tức!”
“Thật sự xuất sắc như vậy?” Cảm thụ âm nhạc của Owen không nhạy bén bằng bọn họ, sau khi nghe thấy như thế thì cũng đã quên mất chuyện mà mình muốn hỏi, Matthew nắm chặt tay, lộ ra vẻ kích động hiếm có, “Đã lâu rồi chưa từng gặp được ca khúc làm cho ta chờ mong như vậy.”
Morris luôn có thói quen kiệm lời, lúc này cũng nói một cách nghiêm túc, “Nó rất tuyệt, thật sự rất tuyệt, ta muốn nó trở thành ca khúc chính của chúng ta, fan hâm mộ nhất định sẽ điên cuồng vì nó.”
“Vậy còn chờ cái gì nữa! Đi luyện tập nhanh đi, sau đó còn phải tiến hành ghi âm!” Owen nghe bọn họ nói như vậy thì lập tức xắn tay áo, cảm xúc vô cùng hưng phấn, lúc này còn ai đi bận tâm ca khúc bị đạo làm gì nữa, trước tiên chế tác ra ca khúc này! Giáng đòn vào mặt đám người kia!
Vài giờ sau, người chế tác Bob đang ngồi trong phòng thu âm bỗng nhiên làm đổ ly nước trong tay xuống sàn, “Ai sáng tác ca khúc này?” Hắn nghe thấy tiếng nhạc ở phụ cận truyền đến, cẩn thận lắng nghe chừng vài phút, hắn vội vàng lôi hết những ca khúc lúc trước mà hắn đã chuẩn bị khẩn cấp để thay thế ca khúc bị mất trộm, trừng mắt nhìn vài giây, so sánh với âm thanh đang truyền đến thì những thứ này quả thật chỉ là rác rưởi.
Hắn chạy vội ra ngoài, đến trước cửa phòng luyện tập, lúc này ở nơi đây đã có không ít người vây quanh, đây là lần đầu tiên tất cả mọi người trong công ty đều chờ mong kết quả của một ca khúc như vậy.
Tiếng đàn ghita điện chấn động từ trong phòng truyền ra, vẫn chưa chính thức thu âm, hiện tại chỉ là đang trong quá trình tập luyện, Lê Khải Liệt dựa vào vách tường, khoanh hai tay trước ngực, lắng nghe khúc nhạc dần dần hoàn chỉnh đang xuyên thấu màng tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng lòng.
Duy, đây là bản nhạc của chúng ta….
———–
P/S: ^o^ hai vợ chồng thức mấy đêm liền để *soạn nhạc*, hay soạn cái gì thì không biết được.