Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 79: Huyết chiến trong nhà kho

Những thùng côngtenơ bị chấn động, tiếng kim loại vang lên ong ong, máu tươi bắn tung tóe, Vu Duy Thiển rốt cục ngã vào trong vũng máu, giống như một pha chiếu chậm đang diễn ra trước mắt Lê Khải Liệt, hai tay bị buộc chặt sau lưng ghế đã sớm rơi vào trong dây thừng, đôi mắt màu tro lục chợt trở nên đen kịt.

James W.Locke cũng ngây dại, hắn tuổi già sức yếu, đương nhiên không thể so với đám tay sai chuyên nghiệp này, súng trong tay bị đoạt đi, hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng thì tình hình trước mắt đã thay đổi như vậy.

Đám tay sai mà hắn mướn về lập tức tụm lại, cả đám với thần sắc không tốt.

“Habinou! Các ngươi muốn phá hợp đồng?” James W.Locke thoáng chốc hiểu được tình cảnh của mình, phía trước và sau của hắn đều có vệ sĩ bảo vệ, đám thủ hạ này của hắn lập tức dùng súng chỉa vào đám tay sai, hắn vô cùng tức giận, ra vẻ kinh ngạc mà lui về phía sau, âm thầm ra hiệu cho đám thủ hạ của mình.

Hành động này đều bị bọn người kia nhìn thấy, “Đừng lãng phí thời gian, thủ hạ của ngươi không phải đối thủ của chúng ta, có phải hay không các anh em?” Gã đàn ông cầm khẩu Lục Bạc hô lớn, xung quanh đồng thanh vang lên những tiếng hưởng ứng, James W.Locke lập tức biến sắc.

W.Locke có rất nhiều tiền, người của hắn vẫn rất trung thành, nhưng so với đám côn đồ đã từng chinh chiến cũng như gϊếŧ người không chớp mắt này thì vẫn kém một chút, bọn họ đều bị truy nã, trên lưng đều vác vài tội danh gϊếŧ người!

Gϊếŧ người, cướp bóc, buôn lậu súng ống đạn dược, tham gia nội chiến của các tiểu vương quốc, dùng mạng người để đổi thành tiền, bọn họ đều là đám người sống ngoài vòng pháp luật.

“Nếu ta gặp chuyện không may, người trung gian sẽ đem chuyện của các ngươi công khai! Hơn nữa người này đối với các ngươi cũng vô dụng, các ngươi tin tưởng lời hắn nói về bất tử hay sao?” James W.Locke hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt có một chút trắng bệch, biểu tình vừa cảnh cáo vừa có ý đồ vãn hồi, hắn không nghĩ sẽ có biến hóa như vậy, hắn nghĩ rằng sẽ không có ai tin tưởng chuyện này.

“Chúng ta đều đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy, ngươi tưởng rằng chúng ta ngu ngốc?” Một tên tay sai đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển rồi ngồi xổm xuống để bắt mạch của hắn, sau đó người nọ nhảy dựng lên một cách kinh hãi, “Thật thần kỳ, người này thật sự không chết, mạch đập rất yếu nhưng hắn không chết!”

“Trên đời thật sự có người như thế!” Như là tìm thấy kho báu, đám người thuộc tổ chức Habinou trở nên xôn xao, “Đem người này mang về nghiên cứu, chỉ cần tìm được bí mật của hắn thì chúng ta muốn cái gì là có cái đó – ha ha ha ha–”

Nhìn thấy máu tươi mà trở nên điên cuồng, bởi vì phát hiện một điều kỳ dị mà hưng phấn, dã tâm và du͙© vọиɠ dâng cao, một trong số đó đề nghị, “Gϊếŧ lão già này, đừng để cho người của hắn nói ra! Chúng ta mang hai người kia đi!”

Ngoại trừ đám vệ sĩ mà James W.Locke mang đến thì còn có hơn hai mươi tên tay sai đang reo hò ầm ĩ, W.Locke cảm thấy tình thế không ổn, hắn rút lui vài bước, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu đột nhiên hiện lên sát ý, “Động thủ! Gϊếŧ đám người không nói quy củ này!”

Đùng! Đùng! Cũng không biết là bên nào bắn trước, những đốm lửa liên tiếp tóe ra, tiếng súng vang lên dẫn đến một trận đại chiến, những viên đạn bắn trúng những thùng côngtenơ, tiếng súng và kim loại va chạm không ngừng vang lên ầm ĩ, chấn động cả màng tai, James W.Locke dưới sự che chở của vệ sĩ mà lui ra phía sau một thùng gỗ, nhìn thấy Lê Khải Liệt vẫn không nhúc nhích, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ.

“Tất cả dừng tay! Ai còn động thủ thì ta sẽ gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn thì các ngươi đều không chiếm được gì!” Hắn nắm lấy cổ của Lê Khải Liệt rồi dí dao vào cổ họng, đôi mắt hung dữ không ngừng dao động, “Các ngươi thấy đó, nếu hắn chết thì người kia sẽ không nói bất cứ điều gì, ta gϊếŧ hắn, cùng lắm thì trắng tay, không ai chiếm được ưu thế!”

Nghe thấy James W.Locke hét to, tiếng súng lập tức dừng lại, bóng đèn trên trần nhà bị những mảnh vỡ của thùng gỗ bắn lên, không ngừng lắc lư, ánh đèn di chuyển tạo nên những cái bóng thật dài, trong dư âm của tiếng súng, có người từ dưới đất đứng lên, máu tươi dính lên môi và gương mặt trắng bệch, hắn hơi cong thắt lưng, mái tóc đen xõa xuống trước mặt, che khuất biểu tình trên mặt hắn.

“Wirth, Ryan!” Tự đáy lòng nổi lên một cảm giác run sợ, James W.Locke vừa hưng phấn vừa kinh hãi, hắn cười gượng vài tiếng, “Ngươi quả nhiên rất nhẫn nại, ngươi tỉnh, tốt lắm, nhìn xem xung quanh của ngươi đi, hiện tại ngươi nên nghe theo ta, lại đây!”

James W.Locke dùng Lê Khải Liệt để uy hϊếp, người bị hắn bắt lấy vẫn không nhúc nhích, từ khi nhìn thấy Vu Duy Thiển trúng đạn, Lê Khải Liệt liền thủy chung nhìn chằm chằm xuống đất. Vũng máu tươi, người nọ ngã xuống, hiện tại cũng giống như vậy, nhìn thấy Vu Duy Thiển lại một lần nữa đứng lên, trong lòng của Lê Khải Liệt như có cái gì đó bành trướng, “Duy, đừng lo cho ta, chỉ cần ta còn có lợi cho hắn thì hắn sẽ không gϊếŧ ta.”

Lê Khải Liệt nói nhẹ nhàng, không hề bận tâm, giống như đang khiêu chiến sự nhẫn nại của James W.Locke, thái độ như vậy đương nhiên sẽ khiến cho đối phương phản ứng, vì bị đám tay sai phản bội nên W.Locke đã sớm nổi giận, hắn cười một cách dữ tợn, “Còn rất nhiều cách có thể khiến cho người ta không chết mà vẫn phải chịu thống khổ.”

Con dao găm không hề do dự được cắm phập vào sau vai của Lê Khải Liệt, nhưng W.Locke không rút dao ra mà chỉ nắm chặt chui dao, hắn đã sớm không còn bộ dáng quý tộc của một kẻ có tiền trong giới thượng lưu, hắn cười lạnh, “Chỉ cần ta rút dao ra, sau đó xoắn một vòng thì cánh tay của hắn sẽ bị phế bỏ, Wirth, Ryan, chắc ngươi không muốn nhìn thấy hắn như vậy chứ?”

Ánh mắt xoay chuyển, hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào đám tay sai, “Còn các ngươi, mau mở cửa ra, chỉ cần hắn mất máu quá nhiều thì sẽ chết, ai dám lại đây thì ta sẽ gϊếŧ hắn, các ngươi muốn trắng tay thì cứ việc đến đây.”

Cục diện hiện tại là ba phương giằng co. Vu Duy Thiển nhìn thấy ánh mắt của Lê Khải Liệt, hắn biết người này muốn làm cái gì! Cái tên đốn mạt làm càn này! Hắn vội vàng tiến lên một bước, nhưng vẫn không kịp ngăn cản.

Lê Khải Liệt đem toàn thân cùng cái ghế quất ngang qua người của James W.Locke làm cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, con dao găm trên tay của hắn theo lực quất ngang của Lê Khải Liệt mà xẹt qua toàn bộ sau lưng của Lê Khải Liệt.

Da thịt bị cắt đứt, cũng cắt trúng vài sợi dây thừng buộc chặt trên người của Lê Khải Liệt, máu tươi nhiễm đỏ dây thừng bị hắn mạnh mẽ làm đứt, “Muốn lão già như ngươi mắc mưu cũng không dễ dàng a!” Sau lưng của Lê Khải Liệt đẫm máu, làm cho đáy mắt của hắn cũng đỏ ngầu, hắn mang theo ý cười tà khí, chậm rãi đứng lên từ dưới đất, mỗi một bước chân đều có máu tươi nhiễu xuống.

Mãnh thú một khi thoát ra thì rất khó có thể khống chế, James W.Locke tỏ vẻ sợ hãi mà lui về phía sau, nhìn thấy Lê Khải Liệt thoát khỏi kiểm soát, đám tay sai của Habinou cùng với thủ hạ của W.Locke đều giơ súng chỉa về phía hắn, không dám sơ suất, “Đừng nhúc nhích!”

Dùng cách này để thoát vây, nóng vội mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ James W.Locke, chỉ chờ đến lúc này mới đột nhiên gây khó dễ, dùng một đao để đổi lấy tự do, người này….thật sự là một kẻ điên!

Người nam nhân bị bao vây không coi ai ra gì đang xé rách quần áo của mình, dùng vải quấn chặt vết thương, đồng tử thú tính thong thả chuyển động cùng với khóe miệng mỉm cười lạnh lùng, Vu Duy Thiển đứng đối diện, trong đôi mắt màu đen tựa hồ bị lây dính máu tươi, không có cách nào hình dung cảm giác hiện tại là thế nào.

Lê Khải Liệt dường như không biết cảm thụ của Vu Duy Thiển, hắn hất lên mái tóc rũ xuống trước trán, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi đang quét một vòng lên đám tay sai, cuối cùng dừng trên người một gã đàn ông, “Ta ra sức diễn xuất mà các ngươi lại quấy rầy kế hoạch của ta, nòng súng của ngươi nên chỉa về phía ta mà không phải hắn.”

Cái tên vô liêm sỉ chết tiệt này! Bây giờ mà còn lấy mạng của mình ra nói giỡn! Vu Duy Thiển không thể khống chế đáy lòng đang phập phồng. Lê Khải Liệt chậm rãi bước đi dưới những nòng súng chỉa vào người, sau đó hắn nắm lấy tên tay sai kia, “Là ngươi, ngươi bắn hắn.”

Quả thật không sợ bị uy hϊếp, nòng súng tối om tựa hồ vô dụng đối với hắn, hắn đè lại khẩu súng của người kia, một đòn sắc bén hạ xuống thật mạnh, hắn nắm được nhược điểm của mọi người, hắn là công cụ dùng để uy hϊếp Vu Duy Thiển, bây giờ hắn vẫn chưa thể chết được vì hắn còn có giá trị để lợi dụng.

“Ai lại sợ một kẻ sắp chết!” Tên tay sai kia ngăn một đấm của hắn, không tin một ngôi sao đã bị trọng thương còn có thể làm được gì, bất quá chỉ dựa vào khuôn mặt mà kiếm bát cơm, ngươi biết rõ ta….

Một quyền đấm thẳng vào điểm yếu hại giữa ngực, gã đàn ông kia biến sắc, cước bộ của Lê Khải Liệt tuy không còn ổn định như lúc trước nhưng khả năng công kích của hắn vẫn điên cuồng sắc bén, giống như gió lốc, căn bản không cho đối phương có cơ hội thở dốc, mùi máu tươi trên người kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã tính của hắn, ý cười trên khóe miếng của hắn càng lúc càng sâu.

Dã thú bị thương là loại động vật không thể công kích, đối phương đã quên những lời này cho nên chỉ trong khoảnh khắc liền bị mất lợi thế. “Không xong! Người này rất khó đối phó, cùng xông lên!” Một tên tay sai của Habinou gào to rồi tiến lên.

“Đừng gϊếŧ hắn, phải bắt sống!”

Một nửa số người cầm súng chỉa vào James W.Locke và đám thủ hạ của hắn, phân nửa còn lại vọt đến để đối phó với Lê Khải Liệt. Đùng! Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, Lê Khải Liệt thừa dịp hỗn loạn mà đoạt lấy khẩu súng trên lưng của một người – đây mới là mục đích của hắn.

“Ai dám lại đây thì ta sẽ gϊếŧ hắn.” Hắn vừa cười vừa nói ra lời uy hϊếp giống như bọn người này đã nói, cầm súng chỉa vào gã tay sai kia, hiện tại khẩu Lục Bạc hai màu bạc và đen giao hòa với nhau đang nằm trong tay của hắn.

“Đồ ngốc!” Đám tay sai dừng cước bộ một chút, thầm oán tên đồng bọn bị chỉa súng vào người, “Vô tích sự!”

“Các ngươi nghe hắn, đừng quên quy củ của chúng ta là không thể tổn thương người một nhà!” Nhắc nhở đồng bọn không được vứt bỏ mình, hắn không biết Lê Khải Liệt tính làm cái gì, nếu muốn rời đi thì căn bản không có khả năng, cho dù có cảnh sát cũng làm không được, còn muốn tất cả mọi người vì cứu hắn mà buông tha cho Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển thì căn bản là nằm mơ.

“Tốt lắm, thật biết nghe lời.” Ánh mắt của Lê Khải Liệt vô cùng quỷ bí, hắn mỉm cười, nụ cười tràn đầy âm hàn, “Ngươi không nên nổ súng bắn hắn.” Hắn bóp cò, Đùng!

Tiếng súng vang vọng, khói thuốc tản ra ngay chóp mũi, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đây là lợi thế duy nhất của hắn mà hắn lại ra tay gϊếŧ chết?

Tình cảnh hỗn loạn, Lê Khải Liệt liên tục bắn ra mấy phát rồi vọt đến trước mặt Vu Duy Thiển, sau đó vội vàng kéo hắn ra phía sau mấy thùng côngtenơ, “Ngươi còn đang chảy máu.” Lê Khải Liệt nhìn vết thương trước ngực và bụng của Vu Duy Thiển, chúng nó vẫn chưa khép lại.

“Đây xem như đang tự vệ, chờ ta gϊếŧ hết bọn chúng, ngươi chờ ta.” Hắn khẽ hôn một chút lên môi của Vu Duy Thiển rồi xoay người rời đi, sau lưng của hắn hỗn độn máu thịt, quần áo rách nát bị máu tươi thấm ướt, hắn đã sớm đau đến mức tê dại.

Kho hàng rất lớn, đám tay sai của Habinou vọt lên lầu hai để nhìn xuống, tình thế nguy cấp, Lê Khải Liệt bị thương nên căn bản không có khả năng giải quyết tất cả bọn họ. Đám người kia rất dễ dàng tìm được hai người, có kẻ chỉ điểm cho đồng bọn bao vây, “Bọn họ đều bị thương, duy trì không bao lâu! Đằng kia kìa!”

Vu Duy Thiển sờ lên vết thương trước ngực và bụng, hắn thở dài, từ phía sau đi lên rồi đè lại bàn tay đang cầm súng của Lê Khải Liệt, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Là các ngươi ép ta.”

Hắn không thể khoanh tay đứng nhìn Lê Khải Liệt dùng cách này để bảo vệ hắn, kỳ thật căn bản là không cần, “Liệt, thật xin lỗi.” Hắn mỉm cười đối với Lê Khải Liệt, sau đó lấy ra gọng kính đã sớm bị vỡ nát trong túi áo, sau vài giây quan sát, một tia sáng lạnh xẹt qua, gọng kính vặn vẹo cùng những mảnh vụn rơi xuống đất, phát lên một tiếng va chạm của kim loại.

“Các ngươi muốn bất tử? Ta cho các ngươi.”

—————

P/S: chọc giận 2 con quái vật =.=. Mà lúc bé Duy xin lỗi chồng…thật là ấm. Giờ hết gọi nguyên tên rồi, *Liệt* thôi:>, tình củm. Sắp tới mấy màn sến sụa của vợ chồng nhà sam, lâu lâu mới được bình yên :).