Cánh cửa sắt nặng cᏂị©Ꮒ ở phía sau chậm rãi khép lại, một tiếng nặng nề vang lên, tiếng vọng chấn động khắp không gian, mọi thứ trong tầm mắt nhất thời trở nên tối sầm, Vu Duy Thiển đứng tại chỗ. Hắn lo lắng Lê Khải Liệt đang ở trong tay đối phương, ném chuột sợ vỡ lọ, hắn không dám tùy tiện manh động.
Mấy tên tay sai có khẩu âm khác nhau, sau khi xuống xe thì bọn họ không tiếp tục mở miệng, Lê Khải Liệt vẫn đang hôn mê, hắn bị kéo đến một bên rồi đặt lên ghế, sau đó bị dùng giây thừng buộc chặt tay vào lưng ghế, cách buộc dây và thắt nút vô cùng chuyên nghiệp và thuần thục.
“Ngài Wirth, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, bất đắc dĩ phải dùng cách này, ta sẽ giải thích với ngươi.” Ở sâu trong kho hàng có tiếng người nói chuyện, đèn trên trần nhà được bật lên,giọng nói từ chỗ cao truyền xuống, đó là một ông lão, năm tháng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt nghiêm túc cứng ngắc của hắn, nhưng vẫn mang theo một loại tự mãn đặc trưng của người có xuất thân danh giá.
“Giải thích như vậy cũng vô ích, ngươi muốn cái gì từ ta?” Không nói vòng vo, an nguy của Lê Khải Liệt vẫn chưa thể xác định, Vu Duy Thiển không tính lãng phí thời gian ở nơi này với đối phương. Nhìn thấy hắn mất kiên nhẫn, ông lão từ trên lầu đi xuống, “Ngươi không biết hay sao? Wirth. Ngài Ryan.”
Wirth? Ryan! Đó là tên mà nhiều năm trước Vu Duy Thiển đã sử dụng, hiện tại mọi người chỉ gọi hắn là Wirth, cái họ Ryan không có quá nhiều hàm nghĩa, nhưng nó đại biểu cho thời đại kia, hơn trăm năm về trước, là nhân vật làm mưa làm gió trong buổi tiệc chỉ dành cho giới thượng lưu ngày xưa, là quá khứ của hắn…..
“Ngươi là ai?” Sắc mặt của Vu Duy Thiển khẽ biến, lập tức có một loại dự cảm không lành, “W.Locke?”
Ông lão cười ha hả, trong kho hàng vang vọng tiếng vỗ tay, “Ngài Wirth quả nhiên là người thông minh, để ta tự giới thiệu, ta là James W. Locke, nói vậy thì ngươi cũng biết ta muốn cái gì, đúng không?” Vẫn duy trì nụ cười, bên trong ý cười lại lộ ra một loại phản cảm rõ ràng.
James W.Locke mang theo xì gà, đi xuống dưới đất, trên người của hắn còn mang theo hơi thở của gia tộc cổ xưa, cẩn thận tỉ mỉ, mái tóc bạc được chải chuốt chỉnh tề, bộ âu phục được thiết kế thủ công từ thợ may với tay nghề nổi tiếng, tinh thần phấn chấn, khói xì gà quấn quanh giữa hai ngón tay của hắn, trên chiếc nhẫn có hoa văn mang dấu hiệu của gia tộc, được chà lau bóng loáng.
Ánh mắt của hắn lóe lên hào quang, vừa vui sướиɠ, vừa chán ghét, lại mang theo thù hận, “Khi chưa tận mắt nhìn thấy thì ta vẫn không tin trên đời thật sự có người như vậy, không già mà lại bất tử, không có thứ gì phá hủy được, hừ, hiện tại thoạt nhìn giống như không phải truyền thuyết.”
“Ngươi đã thấy, sau đó thì sao?” Vu Duy Thiển đứng trước mặt hắn, âm thầm tính toán một chút nhân số, ngay ở trong kho hàng này, ngoại trừ hắn và Lê Khải Liệt thì tổng cộng có gần ba mươi người, trên lầu thì chưa thể xác định.
“Đừng giả ngu! Ngươi biết ta muốn cái gì. Giao con ta ra đây!” Đem xì gà ném xuống đất, W.Locke đột nhiên như muốn nổi điên mà nhào lên, “Chính là tên quái vật này, ngươi quyến rũ con ta! Đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn y hệt như người trong bức tranh được đặt trên bàn của hắn, một chút cũng không thay đổi. Đây là trái với lẽ thường! Ngươi đã giao dịch với ma quỷ! Ngươi cướp mất con của ta!”
W.Locke phái thủ hạ tìm kiếm người nam nhân trong bức tranh. Bắn lén, ám sát, lại xác định Vu Duy Thiển chính làngười kia, vụ nổ lần trước hại W.Locke tổn thất không ít, cảnh sát cũng điều tra rất nhanh, hắn không thể không thuê người khác, nghĩ đến một người nam nhân vốn không nên tồn tại mà lại vô hình trung làm hắn tổn hại như vậy, hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi cướp con của ta! Ngươi là đồ quái vật!” W.Locke đã sớm mất kiên nhẫn, thù hận và chán ghét hiện lên từ trong đôi mắt trợn trắng của hắn, từng tiếng chấn động vang vọng trong kho hàng, hắn la to, nhưng không dám tiếp cận Vu Duy Thiển.
“Trước khi ngươi nói ra những lời này thì nên nói cho ta biết con của ngươi là ai, cái người tên là Reese?” Đối diện với W.Locke, khuôn mặt này chẳng khác một chút nào so với trong bức tranh. Vu Duy Thiển cúi mắt nhìn hắn, “Thật có lỗi, ta không biết.”
Đôi mắt màu đen, khóe miệng sắc bén, từ khi hắn còn nhỏ thì đã nhìn thấy bức tranh được treo trong phòng sách, người nam nhân này không có nửa điểm khác biệt với người trong tranh, loại khí chất lãnh đạm của quý tộc hoàn toàn giống với bức tranh kia, W.Locke lạnh lùng nhe răng nở nụ cười, “Không, ngươi cứ nghĩ lại đi, là ngươi hại hắn, Reese con của ta, còn có Reese năm xưa cũng vì ngươi mà chết…”
Reese năm xưa, thiếu niên tóc vàng mắt xanh, ở trong mưa đêm cùng tự tử với Vu Duy Thiển, rốt cục lại một mình lìa đời, chuyện này không riêng gì Vu Duy Thiển nhớ rõ, mà người của gia tộc W.Locke cũng chưa từng quên.
“Còn nhớ rõ hay không? Năm 1885, ngươi rời khỏi buổi tiệc do ông cố của ta thiết đãi, vài phút sau Reese cũng bỏ đi, nhưng sau đó hắn không còn trở về, ngày hôm sau mọi người phát hiện ra thi thể của hắn nằm trên mặt đường lắm lem bùn đất, hắn đã chết, hắn tự sát, trên mặt đất còn có máu của một người khác, mặc dù người kia không hề xuất hiện, nhưng đừng tưởng rằng không có bất luận kẻ nào nhìn thấy! Ma quỷ và những thứ đáng ghê tởm rốt cục cũng sẽ bị người ta nhìn trộm! Người kia chẳng lẽ không phải là ngươi hay sao? Wirth? Ryan?”
Đưa tay chỉ vào Vu Duy Thiển, bàn tay của James W.Locke đang run lẩy bẩy, đây là bí mật của gia tộc W.Locke, đây là ghi chép của gia tộc mà không thể dễ dàng lật xem.
Tự tử, lại là hai nam nhân, đừng nói là ngay thời đó, cho dù là hiện tại thì ở giới thượng lưu cũng sẽ bị gièm pha rất nhiều. Vu Duy Thiển không hề thay đổi sắc mặt, gia tộc W.Locke sẽ không lộ ra chuyện này, bọn họ sợ bí mật bị tiết lộ, khi đó hắn cũng rất rõ ràng.
Không khí và cảm giác sợ hãi vây quanh một thế hệ của nhà W.Locke, “Chính là ngươi, ngươi quyến rũ Reese của năm đó, lại dùng bức tranh chết tiệt của ngươi mà quyến rũ con ta!”
“Ta cần phải được làm sáng tỏ, ta chưa từng gặp qua con của ngươi, cái người tên Reese kia. Ta không có hứng thú đối với nam nhân, cũng sẽ không đi quyến rũ hắn.” Cảm thấy buồn cười đối với chuyện này, Vu Duy Thiển lắc đầu, ánh mắt vô tình lướt qua người của Lê Khải Liệt.
Hắn cố gắng làm cho bản thân không nhìn về hướng đó, nhưng hắn phải xác định Lê Khải Liệt an toàn, bị trói trên ghế, Lê Khải Liệt vẫn không nhúc nhích, hắn không khỏi lo lắng có phải vừa rồi Lê Khải Liệt bị điện giật quá lâu hay không, súng bắn điện không phải không hề nguy hại, có đôi khi nó có thể làm người ta bị giật chết, Lê Khải Liệt có thể chống cự tiếp tục hay không….Khi Lê Khải Liệt bị điện giật thì phải mất một khoảng thời gian mới chịu ngã xuống, chứng minh thể chất của người này rất tốt, nhưng dù sao Lê Khải Liệt không giống hắn….
Ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Ánh mắt của Vu Duy Thiển nhìn xuống. James W.Locke với mái tóc rối tung, sắc mặt hết trắng lại đỏ, hắn nắm chặt nắm đấm, “Không! Là ngươi gây ra! Ngươi bỏ đi nhưng cái bóng của ngươi vẫn ám ảnh gia tộc W.Locke! Sứ mệnh của gia tộc là phải tìm ngươi cho bằng được, tìm ra bí mật bất tử của ngươi! Reese trở thành vật hy sinh, hết ngày này qua ngày nọ hắn chỉ đối mặt với bức tranh của ngươi, lúc nào cũng nghiên cứu ngươi, điều này làm cho hắn thay đổi, hắn yêu ngươi, yêu một người nam nhân chưa từng gặp mặt! Một hình ảnh hư ảo từ trong tranh!”
“Chuyện này chứng minh không liên quan đến ta, ngươi muốn cái gì thì cứ nói thẳng, bất tử của ta thì ngươi lấy không được, con của ngươi thì ta chưa từng gặp qua, những người ta quen biết không có ai gọi bằng tên này.” Đến bây giờ mà Lê Khải Liệt vẫn chưa tỉnh, Vu Duy Thiển không biết người nọ như thế nào, vẻ bình tĩnh lúc ban đầu lại hóa thành nôn nóng, hắn muốn thay đổi kế hoạch, không thể tiếp tục kéo dài.
Cho dù sắc mặt của Vu Duy Thiển không thay đổi nhưng quan tâm quá sẽ hóa loạn, sự chuyển động rất nhỏ trong mắt của hắn không tránh được tầm mắt của người khác. James W.Locke giống như từ trong điên cuồng đột nhiên trở nên tỉnh táo, đôi mắt đυ.c ngầu hơi chuyển động, ra hiệu cho tên tay sai đứng phía sau, hắn vuốt lại mái tóc bị rối tung, “Tốt lắm, nếu như vậy thì nên nói vào trọng tâm.”
Khoát tay, người đàn ông da trắng mà Vu Duy Thiển không quá xa lạ nhận được mệnh lệnh, lập tức đi đến bên cạnh Lê Khải Liệt, một con dao găm đâm thủng vào tay của hắn, phốc phốc hai tiếng, máu tươi trào ra, Lê Khải Liệt rùng mình, đột nhiên mở to mắt.
Trái tim của Vu Duy Thiển như bị nhấc lên, nhưng thấy Lê Khải Liệt thức tỉnh thì lại buông tâm, tận lực không nhìn đến nơi đang chảy ra máu tươi, hắn muốn bản thân mình bình tĩnh, ít nhất thì Lê Khải Liệt vẫn còn sống, “Ngươi muốn thế nào? Ta có thể mặc cho các ngươi xử trí.”
Bạn đang
Lê Khải Liệt vừa tỉnh thì liền nhìn thấy tình tình trước mắt, lập tức hiểu được, cánh tay đau đớn kịch liệt, hắn vẫn chưa khôi phục sau cú điện giật quá mạnh khiến cho đầu óc trở nên đau nhức, khẽ nhắm mắt lại, hắn không hề nói một lời nào, chỉ quan sát số lượng người xung quanh, cũng không trao đổi gì với Vu Duy Thiển, càng là ở thời điểm nguy hiểm thì hắn càng không thể để cho đối phương bắt được nhược điểm.
Phản ứng của hai người ở trong mắt W.Locke là một loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ thuần túy, nhất là lời nói của Vu Duy Thiển càng khiến cho hắn thêm nổi giận, “Mặc cho ta xử trí? Đối với ngươi mà nói thì bất cứ thương tổn gì cũng không thành vấn đề! Ta sẽ không uổng phí khí lực trên người của ngươi!”
“Động thủ!” Không hề nhiều lời, W.Locke lui ra sau vài bước, để cho thủ hạ hành động, mục tiêu chính là Lê Khải Liệt.
Xoẹt xoẹt, dao găm lạnh lẽo được nâng lên, người cầm dao đã quen với chuyện này, không vội tạo thành thương tổn quá lớn, vài nhát dao xẹt qua, trên người của Lê Khải Liệt lập tức thấy máu, đều tập trung trước ngực, vết thương không sâu nhưng thoạt nhìn lại vô cùng đáng sợ, chuyện này có thể tạo thành uy hϊếp lớn hơn nữa, khi đối mặt với máu tươi đầm đìa, cho dù nhất thời không chết thì cũng đủ khiến người ta phải lo lắng.
Lê Khải Liệt không rên một tiếng, âm thầm lắc đầu đối với Vu Duy Thiển, thương tích như vậy chẳng là gì đối với hắn, nhưng sắc mặt của Vu Duy Thiển lại trở nên âm u lạnh lẽo, cố gắng kiềm chế đôi chân của mình để không tiến về phía trước. James W.Locke cười ha ha vài tiếng, “Đừng giả vờ, ngươi nghĩ rằng ta chưa từng điều tra về ngươi? Quan hệ của người này đối với ngươi không phải là ít, nói cái gì mà không có hứng thú với nam nhân, chẳng phải quan hệ của các ngươi là như vậy hay sao?”
“Thế nào? Nhìn thấy tình nhân của mình bị đối đãi như vậy thì rất đau lòng có phải hay không?” W.Locke mỉm cười ra hiệu cho thủ hạ châm xì gà, người đã ở trong tay, kế tiếp chuẩn bị gặng hỏi là được, “Nói đi, nói ra bí mật bất tử của ngươi, còn có con trai của ta, Reese, hắn nhất định ở xung quanh ngươi, nhất định đã gặp được ngươi.”
“Nếu ngươi không chịu nói thì ta sẽ cho người đâm thêm nhiều nhát nữa lên người của hắn, hắn không giống ngươi, hắn sẽ chết, nếu đến khi hắn chết mà ngươi mới chịu nói ra thì mạng của hắn có thể sẽ lãng phí, ngươi hối hận cũng không kịp.”
Tàn nhẫn và điên cuồng hiện ra trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của James W.Locke, vì đứa con, vì danh dự của gia tộc đã suy tàn, hắn phải làm một vố cuối cùng.