Vu Duy Thiển lặng yên nhìn hắn, “Vivian, nàng không cần ta lo lắng. So với việc lo lắng cho nàng, không bằng lo lắng cho người muốn tổn thương nàng, nàng là hậu duệ của ma ca rồng, người của Davila sẽ không…”
“Người của Davila, ma cà rồng là tổ tiên của bọn họ, cũng có người nói là hậu duệ của phù thủy Davila, bất quá đó đã là dĩ vãng, chỉ là truyền thuyết, ma pháp của nàng phải sử dụng máu người, nếu không có máu tươi thì nàng chỉ là một người bình thường, nếu nàng vì tìm ngươi mà sử dụng ma pháp, nếu nàng phải dùng một lượng lớn máu người nhưng khi nàng không chiếm được máu người thì ngươi nói xem, nàng sẽ thế nào?”
Lê Khải Liệt cúi đầu nhìn Vu Duy Thiển, ánh mắt giống như đang tuyên cáo, hắn không tiếc hủy hoại, không sợ gánh gác hậu quả, hết thảy đều phải nằm trong tính toán của hắn. Người của Davila không ly khai máu tươi tựa như cá không rời nước, bọn họ cũng không phải là quái vật khát máu nhưng bọn họ quả thật không thể thoát ly với máu tươi và những điều huyền bí.
“Nàng sẽ nhanh chóng già nua, trở nên hung ác, không thể khống chế, kế tiếp là khát máu, nàng sẽ mất đi thường tính, sẽ bắt đầu điên cuồng, trở thành quái vật chân chính.” Vu Duy Thiển lần lượt phân tích khả năng có thể xuất hiện, ở trước mặt hắn, Lê Khải Liệt mỉm cười chờ đợi hắn phẫn nộ.
“Đúng, ta và ngươi giống nhau, chúng ta biết rất rõ chuyện kế tiếp, nàng thật sự quan tâm ngươi, nàng vì tìm ngươi mà không tiếc trả giá hết thảy.” Ý cười che giấu sự nguy hiểm, Lê Khải Liệt chiếm thế thượng phong, hắn hài lòng nhìn thấy lửa giận toát ra từ trong mắt của Vu Duy Thiển, mặc dù là màu đen đang áp chế cơn thịnh nộ nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy khoái trá.
Hắn thích đả kích đối thủ của hắn, cho dù có thể hợp tác nhưng hắn thích chiếm vị trí chủ đạo, đây là Vu Duy Thiển phân tích tính cách của hắn, cơn thịnh nộ lập tức tán đi.
“Buông ra, ngươi thắng.”
Thoát khỏi tay của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đút hai tay vào túi áo, đáp ứng đề nghị của đối phương đã nêu ra vào hai ngày trước.
Lê Khải Liệt dùng Vivian để uy hϊếp hắn, chứng tỏ nàng đúng là nằm trong tay Lê Khải Liệt, người như Lê Khải Liệt không tiếc dùng thủ đoạn, chỉ cần có thể nắm giữ ưu thế.
“Ngươi đáp ứng quá dễ dàng, làm cho ta không thể không hoài nghi thành ý của ngươi.” Lê Khải Liệt đứng sau lưng Vu Duy Thiển, nhìn bóng dáng của hắn, tựa hồ cảm thấy bất mãn đối với thắng lợi đột ngột như vậy.
“Nàng ở trong tay ngươi, ngươi đã sớm đoán được là ta sẽ đáp ứng, thỏa hiệp sớm hay muộn thì có gì khác nhau?” Hắn băng qua phòng khách, đi về hướng cửa sổ, trong lời nói không thể nghe thấy có sự tức giận vì bị uy hϊếp, “Có đôi khi thắng bại cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần biết chấp nhận thất bại. Có vài người, có vài chuyện không thể thay thế.”
Khi hắn nói ra những lời này cũng không có vẻ đặc biệt cảm khái, bất quá chỉ là kinh nghiệm của hắn, sau khi trải qua một quãng thời gian dài lâu, có rất nhiều việc hắn cảm thấy thật nhạt nhòa. Chỉ cần nghĩ đến thắng thua ngay hiện tại cũng chẳng là gì trong vài năm sau, thì hắn sẽ không xem hết thảy những điều này là nghiêm trọng.
Bả vai đột nhiên bị nắm lấy, hắn bị bắt phải xoay người, đôi mắt màu đen nổi bật dưới hoàng hồn, sâu không thấy đáy, không có bi ai, chỉ có một chút tịch mịch và hồi ức.
“Lão già kia thay ta tìm được một thứ rất thú vị.” Ánh mắt của Vu Duy Thiển từng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của Lê Khải Liệt, còn hiện tại, sự thản nhiên và tịch mịch này lại làm cho Lê Khải Liệt trỗi dậy một loại cảm giác khác, ngón tay vô thức di chuyển trên khuôn mặt xinh đẹp mà lại có vẻ khắc nghiệt, hắn dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét của Vu Duy Thiển.
Bóng đêm kiều diễm, không khí có một chút kỳ quái, động tác này không giống như hai kẻ đối địch, cũng không giống như bạn bè, giữa bọn họ lại càng không phải là tình nhân, không khí kỳ quái này chậm rãi dâng lên, bị cảnh đêm phồn hoa tô điểm làm cho nơi đây càng thêm hư ảo mê ly.
Vu Duy Thiển lãnh đạm nhìn hắn, bỗng nhiên một bàn tay chém xuống phía sau cổ của Lê Khải Liệt, không hề báo trước, nhanh như tia chớp.
“Đừng tùy tiện động vào những gì không thuộc về mình.” Đứng trước cửa sổ, Vu Duy Thiển nhìn Lê Khải Liệt ngã xuống. Đối với ánh mắt nổi giận trước khi ngã xuống của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển chỉ khẽ nhếch môi.
Lấy ra di động từ trong áo vét của Lê Khải Liệt, hắn bắt đầu cân nhắc có phải đã đến lúc cần mang theo một cái hay không.
“Bode, ngươi cũng biết ta là ai, Lê Khải Liệt hiện tại ở trong tay ta, ngươi có muốn dùng bé gái ở bên cạnh ngươi để trao đổi hay không?” Tìm được tên của Bode trong danh bạ, hắn liền gọi điện thoại, cầm lấy cái còng tay mà mấy ngày trước bị ném dưới chân giường, có qua có lại, hắn còng tay Lê Khải Liệt ở trong chính phòng khách của mình.
Ở đầu dây bên kia có vẻ rất kinh ngạc, Bode cố gắng xác minh chính mình không nghe lầm, sau đó trầm mặc ước chừng một phút thì mới mỉm cười trả lời, “Ngài Wirth, ta thay mặt lão gia nhà ta đưa ra lời mời đến ngươi, Leo nói phải có bé gái này thì ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại nàng đang ở trong tay chúng ta.”
“Nói như vậy, Lê Khải Liệt sống chết cũng không quan trọng?” Hắn nhìn người nam nhân đang bị còng tay ở bên cạnh chiếc bàn, người nọ nhíu mi lại trong trạng thái mê man, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra, cho kẻ thù của mình một đòn trí mạng.
Bode lại trầm mặc, có vẻ rất do dự, “Nếu có thể thì ta khuyên ngươi tốt nhất thả hắn ra, ta tin ngươi sẽ không phải loại người tùy tiện ra tay sát nhân, Leo ở trong tay ngươi sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng bé gái này ở trong tay chúng ta thì ta không thể cam đoan kết quả.”
Khi hắn trả lời vẫn mang theo điệu cười hì hì, nhưng Vu Duy Thiển có thể dựa theo phản ứng của hắn để chiếm được tin tức mà mình mong muốn, “Xem ra các ngươi vẫn chưa biết nàng là ai.” Nói xong, Vu Duy Thiển liền cúp máy.
Tin tưởng với bối cảnh và gia thế của Vivian cũng đủ để cho người của gia tộc Claudy không dám động đến nàng.
“Nàng là ai? Ngoại trừ là người của Davila, nàng còn có thân phận gì?” Không ngờ Lê Khải Liệt lại nhanh chóng thức tỉnh, phát hiện chính mình bị còng tay ở bên cạnh chân bàn, hắn nhanh chóng che giấu sự tức giận mà bắt đầu trêu chọc đối thủ, hành động bất thình lình, đồng thời còn có đủ kỹ năng cân nhắc nặng nhẹ.
Hơn nữa hắn hiển nhiên đã nghe thấy Vu Duy Thiển nói chuyện với Bode.
Vu Duy Thiển tin tưởng chính mình không hề nhẹ tay. Là hai ngày nay làm cho hắn thật sự trở nên suy yếu hay là Lê Khải Liệt có thể chất vượt quá người bình thường, đáp án thật rõ ràng.
Chỉnh lại áo choàng tắm trên người, hắn ngồi xuống ghế sô pha, “Họ của nàng là Bathory.” Hắn nói ra một cái tên mà rất nhiều tập đoàn thương mại có thế lực đều biết đến.
“Bathory….” Lê Khải Liệt nhíu mày, “Nếu sau lưng của nàng là Bathory, muốn tìm ngươi thì cũng không hề khó khăn, không đến mức rơi vào tay ta.”
“Là rơi vào tay gia tộc Claudy, không phải ngươi.” Hắn sửa đúng lời của Lê Khải Liệt, ngồi trên ghế sô pha thưởng thức người bị còng tay dưới chân hắn.
Hắn hoàn toàn có cơ hội tìm được chìa khóa điện từ, sau đó rời khỏi nơi này trong vài phút Lê Khải Liệt bị hôn mê, nhưng hắn không làm như vậy, áo choàng tắm trên thân có cùng một màu tro lam với bộ âu phục của Lê Khải Liệt, hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, khóe môi khẽ nhếch nhưng không có quá nhiều biểu tình.
Tiếng cười trầm thấp lại vang lên ngay lúc này, “Toàn bộ đầu mối thương mại ở Trung Âu đều thuộc về Bathory, biết Vivian là người của bọn họ, ta có thể tưởng tượng ra lão già kia hiện tại sẽ hoảng hốt thất thố như thế nào.” Lê Khải Liệt phá lệ mà cười một cách thoải mái và khoái trá.
Chờ đến khi tiếng cười dần dần đình chỉ, ánh mắt giấu diếm hào quang sắc bén lại được chậm rãi nâng lên, “Hiện tại ngươi có thể chứng thật từ chỗ của Bode rằng ta và gia tộc Claudy từng có khúc mắc, bọn họ không quan tâm đến sống chết của ta, như vậy đề nghị của ta không phải cái bẫy, ngươi có thể tin ta hay không?”
Hiện tại hợp tác đã có cơ sở.
Ngay lúc này tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, điện thoại ngay trong tay Vu Duy Thiển, hắn nhìn thoáng qua, “Đạo diễn bị ngươi đắc tội lại gọi điện thoại cho ngươi, xem ra hai ngày qua ngươi thật sự làm được không ít chuyện.”
Bạn đang
————–
P/S: Hỏa Ly định viết ngọt ngào, mà vì kế hoạch thay đổi nên trước tiên phải giải quyết vài chuyện trước rồi mới toại nguyện cho con sam sau. Tiếp tục là màn tự sướиɠ của Hỏa Ly dành cho 2 bạn.
Liệt: Đúng là điếc không sợ súng.[ tức giận ]
Duy: Ta thấy vậy là tốt rồi, không đúng lúc và đúng chỗ, vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy mau chán.
Liệt: Ngươi không thể giúp ta nói vài câu hay sao?
Duy: Không ai lại xem việc kéo dài thời hạn thi hành án là một chuyện xấu.
Liệt: Ngươi xem việc kia như là thụ hình?
Duy:….Nếu ngươi thích thì ngươi cứ nằm thử xem.
Liệt: Ta sẽ làm cho ngươi thích, chúng ta diễn thử đi…..[đè xuống]
Duy: …..Cút…..Cái tên này….Ngô
Chương sau có đạo diễn Kim McKay lên sâu khấu ^o^