Diễn đến một nửa thì bị người nhìn thấu, Lê Khải Liệt không có nửa điểm ngượng ngùng lúng túng, ngược lại có vẻ rất thản nhiên, đầu lưỡi bị Vu Duy Thiển cắn nát đang liếʍ lên môi, trong mắt lộ ra biểu tình nóng rực khác thường, “Lão già kia lần này gặp được địch thủ, bọn họ xem nhẹ ngươi.”
Vết thương trên lưỡi phi thường rõ ràng dưới ánh đèn, làm cho người ta nhớ đến nụ hôn nồng nhiệt thiêu đốt thân thể mới vừa rồi, Vu Duy Thiển dời mắt khỏi khuôn mặt của Lê Khải Liệt, sự quan sát của hắn chỉ trong giây lát nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt lộ ra ý cười mơ hồ, “Đây là diễn kịch, bất quá mượn ngươi giúp bảo hộ Lydia cũng là sự thật, ta có huyết thống của gia tộc Claudy nhưng ta không phải là người của bọn họ, lần này là được người ta nhờ vả, giúp bọn họ tìm một thứ.”
Gia tộc Claudy, ở vài thế kỷ trước chính là một quý tộc danh vọng, nhưng danh vọng của bọn họ không chỉ ở mặt ngoài mà còn ở một nơi bí mật nào đó. Khi ấy nữ hoàng Anh ở một thời kỳ đặc thù làm ra một ít chuyện đặc thù, vì vậy mới hình thành gia tộc Claudy, mà gia tộc này có rất nhiều bí mật, nhiều đến mức khiến người ta nghi kỵ, sau đó bị phân chia quyền lực trong hoàng thất cho đến ngày hôm nay, suy sụp không ít, nhưng dựa vào huy hoàng của ngày xưa, hiện tại ở mặt ngoài bọn họ vẫn có thế lực không nhỏ, không thể khinh thường.
Đồng thời còn có những lời lưu truyền bảo rằng người của gia tộc Claudy có một ít đặc tính khác với người bản xứ, đây cũng là nguyên nhân vì sao các thế lực khắp nơi không dám tùy tiện động vào bọn họ.
“Không ngờ thứ mà bọn họ muốn lại là bất tử, lão già kia bắt đầu sợ chết.” Nói đến người cầm quyền của gia tộc, ngữ khí của Lê Khải Liệt không phải là tôn kính, thậm chí có thể nghe ra sự phản cảm trong đó.
“Sau đó thì sao, ngươi chuẩn bị làm thế nào? Gϊếŧ ta? Lấy nó ra từ trong cơ thể của ta? Ngay cả thứ muốn lấy mà ngươi cũng không biết nó là cái gì.” Không phải cố ý lộ ra sự khinh thường nhưng đối với cục diện hiện tại quả thật cảm thấy nực cười, cái nhướng mi và nhếch môi của Vu Duy Thiển đều biểu lộ rõ điểm này.
Dưới ánh nhìn chăm chú tràn ngập uy hϊếp của Vivian, Lê Khải Liệt tựa như không nhìn thấy mà chỉ tiến lên từng bước, bàn tay đặt lên chữ thập màu đỏ trên ngực Vu Duy Thiển, “Vừa rồi ta đã cắt ra để nhìn xem, chỉ có viên đạn, bằng không ngươi mở ra một lần nữa để ta nhìn xem rõ ràng.”
“Ta thích cảm giác ở trong thân thể của ngươi.” Tới gần, lời nói ám muội được chậm rãi cất lên lại tràn ngập uy hϊếp khủng bố khác thường, tay hắn dùng sức, vị trí bị viên đạn bắn vào sau đó còn bị dao cắt qua lại chảy ra màu đỏ sẫm, Vu Duy Thiển đột nhiên giữ chặt tay Lê Khải Liệt, “Tốt, nếu ngươi có thể lấy ra thì lập tức lấy nó đi.”
Khi Lê Khải Liệt kinh ngạc trong nháy mắt thì Vivian lộ ra thần sắc bi ai. Đây không phải lễ vật tự nguyện mà là bị bắt thừa nhận. Bất tử không phải huy hoàng, chỉ có vô số năm tháng chồng chất mà trở nên trầm trọng.
“Nó không phải hiện vật, ngươi có thể xưng nó là nguyền rủa, ngay trong máu của ta, ở mỗi một bộ phận trên thân thể của ta, ngươi thay ta mang nó đi đi.” Buông tay, Vu Duy Thiển nhìn ra xa, vẻ mặt của hắn không có gì đặc biệt, Vivian đột nhiên bổ nhào tới mà đẩy Lê Khải Liệt ra, “Ngươi biết cái gì? Ngươi tưởng rằng đây là điều mà hắn muốn hay sao? Thứ bất tử chết tiệt này! Nó không phải ban ân mà là tra tấn! Ai muốn thì cứ nó lấy đi! Có bản lĩnh thì ngươi tới lấy a!”
Giọng nói the thé trở nên vặn vẹo, trong không khí xuất hiện dư âm bi thương, giống như thiên sứ bị bẻ gãy cánh mà phát ra tiếng gào thét, Vivian giống như một đứa bé chân chính mà òa khóc, ôm chặt Vu Duy Thiển, “Wirth, để cho ta gϊếŧ hắn….Ta muốn gϊếŧ hắn!”
Bế nàng lên từ dưới đất, hắn vỗ về bả vai của nàng, “Ngươi mệt rồi, Vivian, ngươi cần nghỉ ngơi.” Hắn đặt nàng lên chiếc ghế sô pha ở một góc, dưới sự vỗ về của hắn, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mỗi lần vận dụng năng lực quá mức thì cảm xúc của Vivian sẽ trở nên kích động, lúc này trạng thái thân thể của nàng rất yếu ớt, phi thường mệt mỏi, nếu không phải Lê Khải Liệt ở đây thì nàng đã sớm nằm ngủ mê man.
Hướng ra cửa, Vu Duy Thiển bước đến đầu cầu thang thì mở miệng, “Chúng ta đi xuống dưới nói chuyện.”
Không đợi Lê Khải Liệt phản ứng, hắn đã đi xuống lầu. Vivian lớn tuổi hơn hắn, rất nhiều thời điểm sẽ cho hắn một vài đề nghị có ích, nhưng đồng thời cũng bởi vì có dáng vẻ bề ngoài là một đứa bé mà có một chút tính chất đặc biệt mâu thuẫn, nàng ỷ vào hắn, vì vậy khi hắn và nàng ở chung lại có một chút giống như cha con.
Lê Khải Liệt đi theo Vu Duy Thiển xuống lầu, hắn rất muốn biết chuyện lần này sẽ phát triển theo hướng nào.
“Nàng là người của Davila,bẩm sinh là phù thủy, tên sát thủ kia rơi vào trong tay nàng ắt hẳn đã không còn ở trên đời này, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú muốn biết tin tức của tổ chức kia hay sao?” Khả năng thích ứng với hoàn cảnh và sự biến đổi nhanh hơn so với bất luận kẻ nào khác, Lê Khải Liệt đi theo Vu Duy Thiển, để cho người đi phía trước có ảo giác bị dã thú đang rình rập.
“Người của Davila là hậu duệ của ma cà rồng trong truyền thuyết, nếu xưng bọn họ là pháp sư sử dụng máu thì bọn họ sẽ càng cao hứng.” So với không khí mới vừa rồi thì hiện tại Vu Duy Thiển càng thêm lạnh lùng, hắn vẫn trả lời đối phương nhưng thái độ không thể nói rõ là ôn hòa.
“Nếu ngươi đã sớm biết ta là ác ma đến cám dỗ ngươi thì ngươi sẽ làm như thế nào?” Vấn đề đột ngột được đưa ra cùng lúc với cánh tay vòng quanh trên thân của Vu Duy Thiển, bọn họ đứng ở đầu cầu thang, trải qua một đêm, bên ngoài cửa sổ bị vỡ nát có thể nghe thấy tiếng xe ô tô chạy ngang, cùng với tiếng chó sủa của hàng xóm ở bên ngoài khu vườn.
Bóng đêm đã qua, ánh sáng chiếu vào phòng khách hỗn độn, trên sàn nhà có những mảnh thủy tinh và vết máu, còn có chiếc ghế sô pha lấp đầy vết đạn, nghe thấy câu hỏi tựa như lời thoại, Vu Duy Thiển cúi mắt nhìn xuống góc tối dưới cầu thang, “Ai cám dỗ ai còn chưa xác định.”
Trong không khí nháy mắt trở nên ám muội, Lê Khải Liệt tựa hồ không ngờ câu trả lời như vậy lại thốt lên từ miệng của Vu Duy Thiển, nhưng tiếp theo hắn liền phát hiện đây là đòn phản kích của con mồi giảo hoạt, chỉ trong khoảnh khắc sơ sẩy thì cổ tay lập tức căng thẳng, cả người bị xoay ngược rồi vật ngã từ trên cầu thang xuống dưới, sau lưng của hắn mạnh mẽ đập xuống sàn nhà, cho dù có thảm lót nhưng vẫn nghe được âm thanh rơi xuống thật mạnh.
Chưa bao giờ bị thất bại đột ngột như thế, đồng tử bất chợt lóe lên rồi co chặt, nhiệt độ tăng cao như có tia lửa bắn ra, trong không gian nửa sáng nửa tối, Lê Khải Liệt xoay người ngồi dậy, trong cổ họng phát ra một tiếng gào rít mơ hồ, tia sáng màu lục lạnh lẽo xẹt qua màu xám tro, khẽ nheo mắt mà nhìn về phía cầu thang.
Vu Duy Thiển vịn vào thành cầu thang, thân thể bị thương không thể thừa nhận lực lượng lớn như vậy, hắn đã sử dụng một phần lớn khí lực để vật Lê Khải Liệt xuống đất, thân thể của hắn nhất định là rất suy yếu nhưng bộ dáng của hắn từ trên cao nhìn xuống vẫn giống như dĩ vãng.
Ngữ thanh có một chút hư ảo từ khoảng cách vài feet, giống như từ thế giới bên kia rơi xuống nhân gian, “Dễ dàng bị cám dỗ là bản tính của nhân loại, ta sẽ không phủ nhận, nhưng chúng ta thường sơ sẩy có chừng mực, thực dễ dàng, chỉ cần bất cẩn liền rơi vào vực sâu mà tan xương nát thịt.”
Ngữ điệu lạnh lùng cùng ánh mắt băng hàn, khóe miệng mỉm cười là sự khinh thường sắc bén nhất, hắn thong thả bước từng bước một xuống cầu thang, tầm mắt của Lê Khải Liệt dừng trên mắt cá chân xích͙ ɭõa của Vu Duy Thiển, “Kháng cự chứng tỏ đã bị cám dỗ, ngươi còn không chịu thừa nhận?”
Hai tay thả lỏng, Lê Khải Liệt dựa vào trên tường, bị tập kích chật vật nhưng hắn chỉ lười nhác dùng sức mà chờ thời cơ vận động. Từ đêm tối đến ban ngày, nguyên một buổi tối, từng lớp bọc che đậy mục đích chân thật của hắn rốt cục bị bóc ra, hơn nữa trong lúc vô ý, bởi vì vận khí không tốt mà bị Vivian vạch trần thân phận.
Ngọn lửa thiêu đốt trong hồ băng, phía dưới hàng lông mày là bóng tối ẩn sâu, trực giác nhận thấy Lê Khải Liệt sắp sửa bùng nổ, Vu Duy Thiển thấy được sự ảo não của Lê Khải Liệt, hắn cũng giống như Lê Khải Liệt, cũng có bất mãn, cũng đã từng kháng cự.
Kháng cự chứng tỏ đã bị cám dỗ, hắn đồng ý.
Nhưng sự thật cũng không phải hoàn toàn đều là như thế, “Lê Khải Liệt, không phải tất cả mọi người sẽ yêu ngươi, ta không có hứng thú đối với nam nhân, nếu ngươi là nữ nhân thì có lẽ sẽ khác biệt, ngươi có thể thử thay đổi thái độ để tìm được bất tử mà ngươi muốn. Bất quá kết quả không thay đổi, ngươi chiếm không được nó.”
Ai cũng không chiếm được, ngay cả hắn muốn thoát khỏi cũng quá mức khó khăn.
Đó là lời nguyền, muốn kết thúc chỉ có hai khả năng, khả năng đầu tiên thì hắn làm không được, khả năng thứ hai, hắn vốn nghĩ rằng rất đơn giản, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết đó là ảo giác của hắn, là hy vọng xa vời.
“Trung thực với du͙© vọиɠ của mình đi, ngươi có cảm giác đối với ta.” Trong tiếng cười nhẹ nhàng, từ phía đối diện truyền đến lời nỉ non tựa như quỷ sa tăng, mang theo một chút hương vị mê hoặc, giọng nam trầm len lỏi trong không gian, mang theo nhiệt độ nóng rực, Lê Khải Liệt vói tay vào tủ rượu mà lấy ra chai rượu đã bị bể nát hơn phân nửa, rót rượu vào miệng từ vị trí bị vỡ của chai rượu.
Trong chai rượu có những mảnh thủy tinh thật nhỏ bị phun tùy tiện trên sàn nhà, những mảnh thủy tinh mang theo máu tươi nhầy nhụa xen lẫn vào nhau, Lê Khải Liệt dùng đầu lưỡi bị thương liếʍ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi ở phía đối diện.
Không chiếm được thứ trong thân thể của Vu Duy Thiển, chỉ còn lại một biện pháp chính là mang cả người của Vu Duy Thiển rời đi, giao cho bọn họ để bọn họ tự đau đầu.
“Chúng ta đều là nam nhân, phản ứng thân thể không thể che giấu được, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tiếp theo sẽ như thế nào hay sao? Ta và ngươi….còn có du͙© vọиɠ của ngươi.” Lê Khải Liệt không hề che giấu đối với ý tưởng của mình, thậm chí ngay cả thủ đoạn cũng không thay đổi, bằng mị lực của hắn, nếu đối tượng là người khác thì nhất định đã đắc thủ.
Đối với sự cuồng vọng hoặc có thể nói là tự tin của Lê Khải Liệt, người nam nhân sống hơn ba trăm năm lại cảm thấy rất nực cười, cũng có một chút kinh hãi, hắn không quên đối phương đã đảo lộn trật tự cuộc sống của hắn, làm cho hắn cảm thấy phiền phức như thế nào.
Lê Khải Liệt vốn là người như vậy, bản thân của hắn sẽ bất tri bất giác ảnh hưởng cảm xúc của người khác, đây là lực ảnh hưởng bẩm sinh của hắn.
Người mạnh mẽ khi gặp phải thời điểm bị khiêu chiến thì sẽ không trốn tránh mà sẽ nghênh chiến, dùng hết thảy biện pháp để áp đảo đối phương mà giành thắng lợi.
Đứng ở cầu thang, lúc này Vu Duy Thiển mới phát hiện chính mình đang khơi mào dã tính của đối phương.
“Du͙© vọиɠ? Bất quá chỉ là bản năng của con người, ngươi đang câu dẫn ta hay sao?” Từ trên cầu thang đi xuống, giống như cười nhạo mà trả lời.
“Ai câu dẫn ai còn chưa xác định.” Trả lời một câu tương tự, Lê Khải Liệt cảm thấy hứng thú đối với sự biến hóa trong ánh mắt của Vu Duy Thiển, “Vốn chỉ muốn nhìn một chút để xem mục tiêu lần này của lão già kia là ai, không ngờ lại hứng thú như vậy, Vu Duy Thiển, là ngươi làm cho ta gia nhập trò chơi, ta đã tiến vào, làm sao ngươi có thể không đếm xỉa như vậy?”
“Bọn họ muốn ngươi làm cái gì?” Không muốn mất thời gian, Vu Duy Thiển đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại với khoảng cách ba bước chân.
“Bọn họ chẳng qua muốn ta tìm thứ đó từ chỗ của ngươi, an bài ổn thỏa để ta đến quán bar của ngươi…”
“Vì thử phản ứng của ta, ngươi thuận tiện lợi dụng ta để bảo hộ công chúa Lydia, cũng che giấu mục đích chân chính của ngươi, quả nhiên không hổ là người của gia tộc Claudy, bất cứ tình huống nào cũng có thể lợi dụng tất cả tài nguyên, ta còn nghĩ rằng ngươi chỉ có thể bán sắc, hiện tại xem ra ít nhất ngươi còn có thứ khác để làm vốn, xem như không tệ.” Ít nhất có thể làm cho hắn bị rối loạn một chút.
Chống lại đôi mắt của kẻ xâm lược, sự quan sát sắc bén của Vu Duy Thiển càng được đáp lại bằng một ánh mắt cực nóng.
“Nghe được một câu khích lệ của ngươi thật không dễ.” Một bàn tay kéo Vu Duy Thiển xích gần lại, Lê Khải Liệt mạnh mẽ rút ngắn khoảng cách của hai người, “Thân thể của ngươi hiện tại rất suy yếu.” Nói như vậy, tay của hắn trượt từ l*иg ngực xuống thắt lưng của Vu Duy Thiển trước ánh mắt lạnh lùng của đối phương, “Nếu ta muốn làm cái gì đối với ngươi, ngươi dường như không thể phản kháng….”
“Ngươi muốn thử một chút hay sao?” Nhìn lướt qua mảnh băng gạc lộ ra trong quần áo của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhớ đến lời nói của Vivian, có vẻ người nam nhân sẽ mang đến vận rủi cho hắn cũng không may mắn là bao.
“Ta thật sự rất muốn thử.” Lê Khải Liệt giống như đang thở dài trong tiếc nuối, hắn buông tay ra, mái tóc cuồng loạn bị hắn vén ra phía sau.
Sắc trời bừng sáng, những tia nắng ban mai càng trở nên sáng ngời, bên ngoài ngã tư đường, tiếng còi xe ô tô phá tan bức tranh bí hiểm của buổi tối đêm qua. Cuối cùng, hai bệnh nhân giằng co sau vài giây đều lựa chọn tự nhượng bộ, sắc mặt của Vu Duy Thiển vẫn rất tái nhợt, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến sự uy hϊếp trên người hắn.
Xoay người, định quay lên lầu, hắn đi được vài bước, đá văng những mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, “Ngươi quay về nói cho bọn họ, trên người của ta…”
Bụp—phía sau đột nhiên có một trọng lực ập đến, tên thợ săn giảo hoạt nương vào ưu thế trong nháy mắt mà đánh gục con mồi của hắn, cặp kính bị đánh văng ra ngoài, giọng nói của Lê Khải Liệt từ sau lưng truyền đến trong âm thanh vỡ vụn của thủy tinh, “Ngươi rất sơ suất.”
Trong tiếng cười của Lê Khải Liệt có một loại cảm giác cực tốt, nhưng chỉ cười bất quá là ba giây thì Vu Duy Thiển đã dùng lực lượng còn thừa lại mà phản kích đột ngột, phía sau ót hung hăng đập xuống, khi nghe thấy tiếng kêu rên thì đồng thời nâng lên khuỷu tay, đáng tiếc thương thế trên người làm cho hắn lực bất tòng tâm, tư thế thay đổi, cổ tay bị chế ngự, hắn bị đầu gối của Lê Khải Liệt thúc vào bụng, vết thương trên ngực Lê Khải Liệt lại bị nắm đấm của Vu Duy Thiển làm dâng lên cảm giác đau nhức.
“Đừng quên, thương thế của ngươi không nhẹ.” Hảo ý nhắc nhở lại mang theo vài phần uy hϊếp, Lê Khải Liệt nhìn người nam nhân bị hắn áp chế, quật khởi sự thỏa mãn từ dưới đáy lòng, “Đúng, chính là ánh mắt này….” Phẫn nộ, bạo dạn, kiêu căng, ánh lửa thoáng hiện trong đồng tử lạnh lùng màu đen, mỗi một bộ phận trên thân thể của hắn đều rục rịch, đó là sung sướиɠ, còn có hưng phấn.
“Ngươi càng kháng cự thì càng làm cho người ta cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng cử động, ta đối với nam nhân không có hứng thú, nếu vì ngươi mà phá lệ…..thì ngươi cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, hơn nữa đều là tại ngươi.” Cắn xuống vành tai của Vu Duy Thiển, giọng nói khàn đặc của Lê Khải Liệt có một chút gì đó khác thường.
Người như Vu Duy Thiển là loại người dễ dàng khơi mào du͙© vọиɠ chinh phục của hắn nhất, hắn cùng Vu Duy Thiển mỗi một lần hôn nhau đều nồng nhiệt như thể muốn bị thiêu đốt. Bạn đang
“Cút ngay cho ta!” Sắc bén như lưỡi dao, màu đen trong mắt hàm chứa phẫn hận và tức giận, cơ thể đầy nam tính đang cọ xát trên người của hắn.
Lê Khải Liệt không hề cảm thấy hổ thẹn vì hành vi giậu đổ bìm leo của mình, buông ra bàn tay đang đặt trên ngực Vu Duy Thiển, “Đáng tiếc hiện tại không thể theo ý ngươi, ngươi nhìn rõ tình cảnh của chính mình đi.”
Lê Khải Liệt vỗ nhẹ vài cái lên mặt Vu Duy Thiển, tiếng thở dốc nặng nề thổi vào bên tai, đầu lưỡi mang theo tơ máu liếʍ lên cổ của hắn, lưu lại một dấu ấn đỏ sẫm.
L*иg ngực của Vu Duy Thiển phập phồng kịch liệt, mất máu không thể dẫn đến tử vong cho hắn nhưng sẽ làm cho hắn xuất hiện triệu chứng hư thoát, có cảm giác tiếp cận tử vong, cùng với sự đau đớn gần như chết lặng, ánh mắt của hắn trở nên lãnh đạm, nhưng đã gần như mất đi thị giác, đây là sự nguy hiểm mà Vivian đã nói, mất máu quá nhiều không nhất định sẽ chết nhưng sẽ để lại di chứng, hơn nữa chính là thương tổn vĩnh viễn. (hư thoát=hạ đường huyết khi mất máu)
Đối với hắn mà nói, vĩnh viễn chính là vĩnh viễn chân chính.
“Biết ta vì sao lại hôn ngươi hay không?” Đột nhiên đình chỉ giãy dụa, Vu Duy Thiển nâng cằm lên mà nhìn trước mặt, vẫn chưa nói xong, khóe miệng mang theo một độ cong mỉa mai, hắn nhắm mắt lại.
Có lẽ đây là vận mệnh mà thượng đế đã an bài, có lẽ là trò đùa của ác ma. Nghĩ đến chính mình là người ngoài cuộc mà vẫn bị tính kế, hắn lâm vào cạm bẫy của tên thợ săn này.
Lê Khải Liệt ôm Vu Duy Thiển trong chốc lát, bỗng nhiên có một chút ảo não với vấn đề không có được đáp án kia.
Vivian còn ngủ say trên lầu, nàng cần nghỉ ngơi, nàng không hề nghe thấy tiếng động dưới lầu, đến khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Buổi trưa, ngã tư đường rất ít người lui tới, hết thảy vẫn như trước, nhưng Vivian đối mặt với gian phòng không có một bóng người, “Wirth?”
Tiếng hô to quanh quẩn trong căn nhà trống rỗng, tấm thảm dưới lầu có thêm một vũng máu, nàng chưa từng hoảng hốt như vậy, Wirth bị mang đi! Tên nam nhân kia muốn đem hắn giao cho gia tộc Claudy?!