Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

Chương 7

Trong căn phòng ngủ ấm áp, người nam nhân thích ý ngồi xuống trên chiếc giường êm ái, dựa lưng vào đầu giường mang một màu vàng sáng, đọc tờ báo thông tin kinh tế.

“Tôi nói,” Nam nhân đưa mắt ngắm nhìn nữ nhân đang nằm bên cạnh có một vẻ nôn nóng khủng hoảng không ngừng kia, “Em hôm nay làm sao vậy? Sao sau khi trở về liền lo sợ như vậy?”

“Không, không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng…” Nữ nhân không để ý đến lời nói của nam nhân, tự mình lẩm nhẩm nói thầm.

“Cái gì không có khả năng a?” Nam nhân bỏ xuống tờ báo, đưa tay qua vỗ về bả vai của nữ nhân.

“A!!!!” Nàng hét to một tiếng, kinh hách trừng lớn mắt. Ánh mắt xa lạ nhìn chằm chằm vào nam nhân.

“Em rốt cuộc làm sao vậy?”

Nhìn chằm chằm nam nhân một hồi lâu, nữ nhân đang khẩn trương kia mới từ từ chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nam nhân thấy nữ nhân chỉ là có hơi chấn động một chút tâm lý thôi cho nên khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục cầm lấy báo đọc tiếp. Lúc này nữ nhân mạnh mẽ đưa tay bắt lấy cánh tay nam nhân, kích động hỏi, “Thành Diệu, anh nói trên đời này thật sự có quỷ không?”

“Cái gì?” Nam nhân bị vấn đề nữ nhân đang hỏi làm cho dở khóc dở cười, “Em hôm nay đi dạo đến bị điên rồi sao? Ở đâu lại nghĩ tới chuyện này a?”

Đẩy tay nữ nhân ra, nam nhân có chút không kiên nhẫn trả lời, “Về sau ít cùng đám nữ nhân kia nói cái gì đi bỏi toán bái phật đi, nếu không ngày nào đó sẽ trở nên không bình thường bây giờ.” Dứt lời xong, nam nhân đưa tay gấp lại tờ báo đặt để xuống đầu giường, “Ngủ đi, cũng không còn sớm nữa rồi!”

“Không phải quỷ? Kia chẳng lẽ thật là hắn? Cậu ta cũng tên là Thành Huy, mặt lại giống đến như vậy…”

“Em vừa mới nói cái gì?” Nam nhân bóp mạnh bả vai mảnh khảnh của nữ nhân, có chút kích động lắc lắc tới.

“Em nói cái gì?…. Em nói ‘còn giống như vậy’….”

“Không phải! Câu trước đó kìa!”

“Câu trước? ‘Cậu ta cũng tên Thành Huy’…”

Đôi mắt bình tĩnh của nam nhân lập tức trở nên linh động sáng ngời hẳn lên, lớn tiếng hỏi, “Thật là Thành Huy?”

Bị nam nhân rống vào như vậy, đôi mắt mơ hồ ban đầu của nữ nhân trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh hẳn hòi, giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy. Thấy được ánh mắt xa lạ của nam nhân đang chằm chằm nhìn nàng, vừa mang theo kích động, khẩn trương lẫn vui sướиɠ, nàng cắn môi nói, “Không phải! Là em nhìn lầm thôi! Thành Huy không phải hai mươi năm trước đã chết rồi sao?”

Câu nói của nữ nhân lập tức giống như lấy đi hết sức sống của nam nhân vậy, nam nhân mất mát rút tay về, thương tâm bưng kính mặt mình, thanh âm nức nở nói, “Đúng vậy! Thành Huy đã chết…. đã chết hai mươi năm rồi….”

Bước tới bước lui đã lâu, Cơ Huyền Xa lại cầm lấy tờ giấy chính mình đã chuẩn bị tốt trong tay nhìn nhìn, hít sâu vào một hơi, rốt cuộc nâng tay lên tính mở ra cánh cửa sắt trước mặt, nhưng ngay tại lúc các đốt ngón tay đυ.ng đến thanh gài cửa lạnh lẽo kia, Cơ Huyền Xa lại lần nữa dừng lại. Hay là thôi đi…

“Em nguyện ý để cho người em yêu nhìn em cùng người khác kết hôn?”

Câu nói của Cơ Tuyền Dĩnh lại vang đến bên tai làm cho cước bộ của Cơ Huyền Xa nhất thời dừng lại.

Nguyện ý sao? Đáp án quá rõ ràng rồi còn gì, chính hắn cũng không có muốn cãi lại ý người lớn đâu? Ông nội đối với hắn là một người thực ấm áp luôn cùng với hắn mỉm cười như vậy, còn có luôn luôn yêu thương vuốt ve đầu của hắn nữa.

“Ai~~~” Than nhẹ một tiếng, Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy chính mình quả thiệt là đang ở trong tình thế thật sự rất khó xử.

“Đông—” Cánh cửa sắt lớn bị mở ra, Cơ Trung Lâm từ trong nhà đi ra nhìn thấy khuôn mặt than thở nhăn nhó một chỗ của Cơ Huyền Xa liền lộ ra vài phần kinh ngạc “Tiểu Xa a, như thế nào đã đến đây rồi mà lại không chịu vào trong chào ông một tiếng?”

“Ông nội.”

“Tìm ông sao?”

“Ân…” Gật gật đầu, Cơ Huyền Xa nhìn Cơ Trung Lâm đã lớn tuổi rồi ở trước mắt mình, khẩn trương bấu chặt vào quần mình. Lúc trước trong đầu đã nghĩ ra hơn mười cái lý do thoái thác chuyện hôn sự này rồi nhưng tới đây thì miệng lại đông cứng ngắc, khả, ngay một chữ cũng không thể nhổ ra!

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Thấy ngươi cũng thật khẩn trương a.” Cơ Trung Lâm buồn cười nhìn cháu nội thành thật của mình, “Là về chuyện hôn sự của cháu với Tuyền Dĩnh?”

“Ân….Ân? Ông nội, ông làm sao biết?”

“Ha hả, về điểm này của cháu, ông nội như thế nào không biết chứ?” Cơ Trung Lâm vỗ nhẹ nhẹ vài cái trên vai Cơ Huyền Xa, cười cười nói, “Cháu a, đều là bị ba mẹ chiều quá tới hư rồi!”

“Kia…. Ông nôi, nhờ ông…. bỏ hôn sự này đi được không?!” Cơ Huyền Xa ôm lấy tay Cơ Trung Lâm, chu má lên, dùng ngữ khí đầy nũng nịu cầu xin. Nhiều năm qua như vậy, chiêu này dùng với ông nội luôn yêu thương hắn là luôn luôn có hiệu quả a.

Nhưng lần này, Cơ Trung Lâm tựa hồ như là rất quyết tâm, vẫn cứ như vậy tiếp tục giữ nụ cười tươi trên mặt. Bàn tay đặt trên vai Cơ Huyền Xa từ từ buông xuống, khảu khí nói ra thật bình thản nhưng cũng chứa đựng không ít uy hϊếp, “Không được! Lúc trước ông đã nói rồi, hôn sự này vô luận cháu chịu hay không vẫn phải tiến hành!”

“Ông nội?!” Cơ Huyền Xa lớn tiếng nói, giống như không hiểu nhìn chằm chằm vào Cơ Trung Lâm, “Cháu mới có hai mươi tuổi thôi a! Huống chi, cháu cùng chị Tuyền Dĩnh lại là bà con, này còn không phải là lσạи ɭυâи rồi sao?”

“Lσạи ɭυâи thì làm sao? Đó chính là phương pháp bảo trì huyết thống thuần khuyết tốt nhất còn gì! Ba cháu với mẹ cháu không phải cũng là bà con sao, cũng đem ngươi sinh ra khỏe mạnh lớn lên đó thôi!”

“Khả….”

“Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện này nữa.” Cơ Trung Lâm không kiên nhẫn chuyển hướng sang chuyện khác, kéo tay Cơ Huyền Xa tới, trấn an vỗ vỗ, “Đi đến chỗ này với ông nội, có một số việc người kế sắp kế nhiệm đương gia nên biết đến a.”

“?” Cơ Huyền Xa khó hiểu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đứng đắn của Cơ Trung Lâm, rốt cuộc đã bị Cơ Trung Lâm kéo xuống một tầng hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm nhiều năm không có người ra vào làm cho người ta có một cảm giác hết sức lạnh lẽo khi đi xuống, bụi phủ mù mịt trong căn phòng trống rỗng. Đứng ở giữa nhìn xung quanh bốn phía cũng chẳng phát hiện được bất kì một thứ đồ vật gì đó, Cơ Huyền Xa bắt đầu có chút buồn bực nghĩ, có phải ông nội lớn tuổi rồi nên hồ đồ hay không a? Nơi này rõ ràng ngay một thứ cũng đều không có!

Chỉ thấy Cơ Trung Lâm lấy tay sờ lên trên một khối đá nhỏ trên tường, xoay nhẹ, sau đó liền nghe thấy một trận âm thanh long trời đất động vang lên, ở chỗ vách tường dày cộm kia nghiễm nhiên lại là một cánh cửa đá mở ra địa đạo di chuyển sang một bên, để lộ ra một lối đi tối đen như mực.

“Vào thôi.” Cơ Trung Lâm không biết từ nơi nào đã lấy ra ngọn nên, dẫn đầu đi vào. Vực thẩm đen tối kia nhờ ánh nên trong tay Cơ Trung Lâm kia mà phát ra một loạn ánh sáng hắc ám thực khủng bố, Cơ Huyền Xa khẩn trương nuốt nước miếng cẩn thận theo sát đi vào.

Giống như linh đường của thời cổ đại, trên giá gỗ kia chính là đầu người hắn đã từng nhìn thấy trong bữa tiệc sinh nhật của mình cùng với hơn mười cái bài vị không có khắc tên.

“Ông nội, đây là….”

Cơ Trung Lâm đưa tay sờ lên cái đầu sọ người trơn nhẵn kia, xoay người nhìn Cơ Huyền Xa đang có chút co quắp bất an, “Đây là mẫu thân của Cơ gia, cũng chính là yêu nghiệt của Cơ gia!”

Là có nghĩa gì? Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy đầu óc có một mảnh trống rỗng,đôi mày anh tuấn càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Năng lực của Cơ gia cũng vì yêu nghiệt mà đến, cũng vì yêu nghiệt mà chết!”

Thiên nhân? Là nói…. Hỏa Mô sao?

Cơ Trung Lâm không chú ý đến biểu tình của hắn, chỉ là thẳng thắn kể hết tất cả “sự thật” tương truyền của Cơ gia.

“Ngày đó người, chính là tổ tiên của Cơ gia chúng ta đi hàng phục được yêu ma, lại không nghĩ đến hắn lại chính là một người âm dương đồng thể, cùng với người sinh hạ con cháu cho nên con cháu Cơ gia hôm nay mới có năng lực thi hỏa

(làm ra lửa). Bất quá năng lực này chỉ có bé trai mới có thể kế tục, còn con gái thì với người bình chả khác là bao.”

Cơ Huyền Xa yên lặng lắng nghe, tựa hồ như hiểu được vì cái gì nữ nhân của cơ gia lại bị cho ra ở riêng, còn giống như bị đá ra khỏi bổn gia vậy.

“Đáng tiếc ác ma khi đó còn không biết hối cải, lúc nào cũng khắc khắc muốn gϊếŧ đi người, muốn hủy đi Cơ gia. Thậm chí là sau khi chết đi rồi, mỗi một trăm năm sẽ liền chuyển thể vào trong đứa con của Cơ gia, muốn làm cho Cơ gia vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.”

Không đúng! Không phải như thế! Cơ Huyền Xa nhíu chặt mi, trong lòng lớn tiếng hò hét. Vì cái gì lại thành như vậy? Hỏa Mô không phải là người như vậy!

“Ta hận ngươi!”

Ánh mắt đầy phẫn hận cùng câu nói đầy kiên quyết hiện lên trong đầu làm cho Cơ Huyền Xa cảm thấy ngực ngày càng hít thở không thông thống khổ vô cùng. Kinh ngạc, Cơ Huyền Xa mở miệng hỏi, “Kia…. Vậy người được thiên nhân chuyển thể thành đâu?”

“Gϊếŧ!” Cơ Trung Lâm lãnh khốc đáp lại một cách ngắn gọn, không có đau lòng, không có tiếc hận, “Cơ gia đã sớm tìm kiếm, tìm được Cơ gia tương lai cũng tìm ra được yêu nghiệt đáng giận kia! Bởi vì khi đó, trên trán bọn họ đều xuất hiện hình vẽ giống như trên lá bùa trên đầu sọ kia!”

Bùa? Cơ Huyền Xa mở lớn mắt nhìn về đầu sọ kia, kia lá bùa vẽ bằng một màu đỏ đậm đến chói mắt nhìn giống như một câu phẫn nộ trách cứ chấn vấn chính mình — đó là do mình gây ra vết thương cho Hỏa Mô, cũng chính mình là người gây họa. Giương mắt nhìn tấm bài vị vô danh, không cần hỏi, này đều là những người do Hỏa Mô chuyển thế, không có thể sống quá được hai mươi tuổi thì đều ra đi!

Cơ Huyền Xa cảm thấy được chính mình chính thực là một tên tàn nhẫn, vô thanh vô tức làm cho Cơ gia vặn vẹo, ngày càng dính vào máu tươi nồng đậm, cứ như vậy một lần một lần gϊếŧ chết đi một sinh mệnh vô tôi, vẫn là chính mình là yêu nhân như vậy! Trong nháy mắt, Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy máu toàn thân đều giống như đã bị đống băng thành một cục.

Lắc đầu, Cơ Huyền Xa lẩm bẩm nói, “Không nên như vậy! Không phải như thế! Không phải!”

Cơ Trung Lâm đưa tay ôm Cơ Huyền Xa, ôn nhu an ủi nói, “Không việc gì, tiểu Xa! Ông nội biết cháu nhất thời không thể thừa nhận được, nhưng từ từ sẽ tốt thôi. Tiểu Xa a, thân là đương gia tương lai, cháu phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ sự phồn vinh của Cơ gia có biết không? Lại đến một trăm năm, yêu nghiệt kia nhất định sẽ chuyển sang kiếp khác, đến lúc đó cháu phải không chút lưu tình gì tiêu diệt nó đi! Biết không? Cháu phải đối với mấy chục nhân khẩu, đối với tổ tiên Cơ gia mà phụ trách cho thật tốt a!”

Hoảng sợ nhìn lão nhân đang ôm mình ôn nhu nói những lời nói lại giống như những tảng băng nhọn đâm xuyên thân thể hắn, cảm giác khó thở đau đớn ngày càng tăng thêm đâm vào tâm của hắn. Điên rồi! Tất cả mọi người đều điên hết rồi!

Cơ Huyền Xa run rẩy thân thể, ôm một tia dị nghĩ, thấp giọng nói, “Ông nội, như vậy…. Nếu ngày nào đó ông phát hiện chính cháu mới là người thiên nhân chuyển thế vào chứ chả phải đương gia cái gì đó, ông có phải hay không cũng sẽ không chút nương tay gϊếŧ chết cháu?”

Lão nhân mở lớn mắt nhìn đứa cháu nội ngày thường vẫn luôn yếu đuối nghe lời kia, cuối cùng vẫn là bình tĩnh nói, “Đương nhiên! Vì tương lai của Cơ gia, ông sẽ! Cho dù cháu có là đứa cháu ông yêu thương nhất.”

Một tia hi vọng dưới đáy lòng kia cuối cùng cũng bị dập nát, Cơ Huyền Xa đột nhiên cảm thấy được thân thể mình giống như đang lâm vào một mảnh hỗn độn không ngừng, không giống như trong trí nhớ ngày xưa từng thấy thật rất nhiều màu sắc xinh đẹp.

Tương lai của Cơ gia? Phồn vinh của Cơ gia? Này tất thảy đều là cái gì? Chỉ vì chút mờ ảo này mà có thể không chút do dự gϊếŧ người sao? Tự tay gϊếŧ chết con cháu của mình?

Lảo đảo về phía sau vài bước, Cơ Huyền Xa lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Không phải như thế! Không nên như vậy! Vì cái gì? Vì Cái gì……?” Lập tức xoay người điên cuồng mà chạy đi. Hắn muốn chạy khỏi nơi này, thoát đi cái nơi không còn nhân tính này, thoát đi cái thế giới dơ bẩn xấu xí này mãi mãi!

Không biết chính mình đã chạy đi được rất xa rồi, cũng không biết tột cùng chạy đi như thế nào, Cơ Huyền Xa chính là như vậy chạy đi, một bên lầm bầm lầu bầu, “Cơ Hiên Viên, ngươi đến tột cùng đã làm cái gì? Làm cái gì?!….”

Dưới chân bị vấp, Cơ Huyền Xa chật vật té lăn trên mặt đất. Hắn không có lập tức đứng dậy mà nằm thẳng lên trên mặt đất, có chút bất lực gắt gao ôm lấy đầu. Người đi tới đi lui trên đường tò mò cùng buồn cười nhìn hắn, cũng có người lạnh lùng lựa chọn không nhìn, cứ như vậy người đến người đi qua bên người hắn nhưng không ai ra tiếng hỏi, càng không ai tiến lên nâng hắn dậy, mà ngược lại bởi vì hắn cản trở đường xe chạy bị tài xế không kiên nhẩn mà bóp còi inh ỏi, tiếng chửi không dứt bên tai.

“Nằm đó cái gì? Muốn chết hay sao hả?!!!”

“Mau cút đi a!! Cái thằng điên này!!”

Đối với hết thảy những thứ bên cạnh, Cơ Huyền Xa đã muốn không thèm chú ý tới nữa, ánh mắt người ta nhìn vào hắn như thế nào cũng đã không còn quan trọng.

Rốt cuộc có người không kiên nhẫn bước xuống xe, hung tợn nắm tóc hắn, không nói hai lời chính là đấm hắn một quyền, “Thao con mẹ mày! Nói nhẹ mày đi mày có nghe không muốn ăn đòn hả thằng khốn!!” Nói xong cảm thấy vẫn còn chưa hả dạ, đấm đá thêm vài cái trên ngươi hắn.

Trên đường ẩu đả có rất nhiều người bao quanh xem, có người kêu la, có người nghị luận, trong lúc nhất thời đem con đường biến thành giống như cái chợ náo nhiệt, vây quanh người bị đánh là hắn nói chửi.

“Xem kìa, đánh nhau đó!”

“Người kia thật ngốc a, như thế nào mà không đánh trả a!”

“Cậu nói người kia là vẫn cứ không ngừng đấm đá?”

“Như thế nào lại đánh người ta như vậy? Thật quá coi thường luật pháp.”

Nghe được những lời nghị luận như vậy, Cơ Huyền Xa mặt mày bầm dập chỉ cảm thấy buồn cười, nhớ lại lúc trước mình cùng Ngụy Thành Huy ở trên đỉnh núi kia, y đã từng nói….

“Ở thế giới này, càng là thứ xinh đẹp, bên trong càng xấu xí! Bởi vì cái hoàn mỹ đã che dấu đi hết tất thảy mới thực chất làm cho người ta buồn nôn!”

Ha hả a, đúng vậy! Vì cái gì mà hắn không phát hiện ra chứ? Cơ gia bề ngoài là tinh lệ phồn vinh cao cao tại thượng nhưng bên trong chính là huyết tinh vô tình, dơ bẩn vấy quanh thôi; cũng giống trong thành thị thịnh vượng này vậy, con người cũng như thế lạnh lùng, tựa thể như mọi chuyện đều chẳng liên quan tới mình.

Đánh đi! Đánh đi! Tốt nhất là đem tôi đánh chết đi, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với chuyện nữa!

Đại khái là phát hiện Cơ Huyền Xa có điểm không ổn, vả lại người kia đánh cũng thấy mệt rồi cho nên gã dừng tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, ác thanh nói, “Kháo! Nguyên lai là một cái tên không có chuyện gì làm! Bệnh thần kinh!” Thấy âu phục vì đánh nhau mà bị nhàu nát, phủi phủi vài cái rồi đi vào trong xe, đạp ga chạy đi, tách ra đám người đang đứng nghênh ngang rời đi.

Vừa thấy hết náo nhiệt rồi, đám người cũng nhanh chóng tản ra, ngã tư theo đó mà khôi phục lại trật tự bình thường chỉ còn lại mỗi mình Cơ Huyền Xa một thân xanh tím nằng ở giữa ngã tư.

Đèn ne-ông ngủ quang thập sắc treo xung quanh trên tòa phun nước làm thành từng đường chợt lóe rồi lại chợt tắt tuyệt đẹp, Ngụy Thành Huy thở dốc nhìn chung quanh tìm kiếm, rốt cuộc cũng thấy được mạt thân ảnh quen thuộc kia.

“Vội vội vàng vàng tìm tôi có chuyện gì?” Đi tới, Ngụy Thành Huy hỏi.

Cơ Huyền Xa ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt xanh tím móp méo y chang cái bánh mỳ ôi.

“Sao lại biến thành như vậy?” Ngụy Thành Huy nhíu mày, đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng của hắn.

“A….!” hít sau một cái, Cơ Huyền Xa rụt lại, nhẹ nhàng đẩy tay Ngụy Thành Huy ra.

“Đau…”

“Lúc này mới biết đau?” Ngụy Thành Huy tức giận hừ một tiếng.

Cơ Huyền Xa nhìn Ngụy Thành Huy trước mặt, hốt hoảng. Y sao cùng Hỏa Mô giống nhau như vậy? Kia trong ánh mắt ẩn chứa vô tình lại lộ ra nhiều điểm đau khổ cùng oán hận. Vì cái gì trước kia không chú ý đến, không phát hiện ra? Cơ Huyền Xa lại thêm thống hận chính mình. Hắn mở ra đôi vòng tay, đem Ngụy Thành Huy ôm vào lòng.

Cọ ở trong lòng Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa thấp giọng nói, “Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi….”

Cơ Huyền Xa nói làm cho Ngụy Thành Huy thấy một trận buồn cười, “Cậu xin lỗi tôi cái gì chứ?”

Đem mặt vùi vào trong cơ thể Ngụy Thành Huy, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng của y trong không khí, Cơ Huyền Xa chính là trầm mặc, hắn không biết chính mình nên nói cái gì đây? Hắn rốt cuộc nghĩ chỉ cần đơn giản ôm lấy y, hưởng thụ một chút ôn tồn của y là tốt rồi.

Một lúc sau, Cơ Huyền Xa mới mở miệng, “Hôm nay buổi tối cùng tôi có được không?”

Ngụy Thành Huy cúi đầu nhìn xuống người đang dính trên người của mình, Cơ Huyền Xa lúc này nhìn qua giống như một đứa nhỏ lạc đường, bất lực đáng thương vậy. Đưa tay lên muốn vuốt ve đầu của hắn, nhưng ở đυ.ng chạm một khắc kia vẫn là dừng lại.

Trong lòng thực rối loạn, tuy rằng đã một lần lại một lần nhắc nhở chính mình người thanh niên đang ở trước mắt y kia hết thảy chính là người khởi xướng nên nặng nệ thống khổ gông xiềng của y, nhưng càng cùng nhay tiếp xúc ngày càng nhiều kia phần hận thù trong lòng y lại ngày càng yếu đi, lại ngày càng trở nên bạc nhược — Hắn như vậy đơn thuần, như vậy ôn nhu, đem hết tâm tình của mình để lộ ra hết trên mặt không chút giấu diếm, làm cho y tâm động, cứ giống như trăm ngàn năm trước, lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt…

Cắn chặt môi, Ngụy Thành Huy rất nhanh bỏ đi suy nghĩ trong đầu, hiện tại không phải thời gian đồng tình với hắn, sớm nên lấy đi linh hồn của hắn không phải sao?

“Cùng cậu? Làm cái gì?”

“Cứ như vậy, tâm sự đi.”

Đáp án quá đơn giản làm cho Ngụy Thành Huy có chút ngạc nhiên.

“Được rồi.” Y cười cười, sảng khoái ở bên cạnh Cơ Huyền Xa ngồi xuống.

Ngả người xuống, Cơ Huyền Xa làm nũng gối đầu mình lên trên đùi Ngụy Thành Huy, vẻ mặt đầy hạnh phúc híp lại suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Thật thoải mái. Huy, ở bên anh thật ấm áp.”

“Ít nịnh đi.” Ngụy Thành Huy lấy tay chỉ nhẹ nhẹ vào hai má Cơ Huyền Xa.

“Ai da, đau! Nhẹ thôi!”

“Còn biết đau? Vậy tôi nhắm vào miệng cậu!”

Khanh khách nở nụ cười cười lên vài tiếng, Ngụy Thành Huy cứ như vậy khẩu khí cứng rắng nhưng lòng lại mềm, có nói cũng chẳng thấy chút đáng yêu a. Cơ Huyền Xa không có nói nhiều chỉ có cuối đầu hít thở, sau đó liền nhắm mắt nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn nặng nề ngủ của hắn, Ngụy Thành Huy đột nhiên cảm thấy được trong ngực có chút đau đớn, than nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói, “Hảo hảo ngủ đi, về sau chỉ sợ cũng không còn cơ hội nữa rồi.”

Mở đôi míu mắt nặng trĩu, bên tai hiện tại vẫn còn chút ong ong rung động, lắc lắc đầu một cái, Hỏa Mô chính là muốn là cho chính mình thanh tỉnh một chút.

“Xột xoạt!” Âm thanh vang lên. Từ chỗ âm thanh phát ra, Hỏa Mô kinh ngạc nhìn chằm chằm thạch liên* trói buộc tay chân mình. Sao lại thế này? Hỏa Mô cau mày, rất nhanh suy tư nhớ về tất thảy những gì đã phát sinh qua.

Đưng rồi, y lúc trước cùng Cơ Hiên Viên ở phía sau núi, sau đó thì sao? Giống như bị người ta gõ, Hỏa Mô sờ sờ lên chỗ ẩn ẩn đau trên đầu, lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm thân hình cùng với chính mình như hình với bóng kia.

Lúc này tấm màn được vén lên đem ánh mặt trời chói nắng rọi vào bên trong. Hỏa Mô híp mắt nhìn chằm chằm vào người vừa đi đến.

“Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh?” Cơ Hiên Viên có chút kinh hỉ bước nhanh đi đến, ngồi xuống đưa tay muốn sờ lên trên mặt Hỏa Mô.

Nghiêng đầu tránh đi va chạm với nam nhân. Đưa tay lên, quơ quơ tay bị trói đến trước mặt hắn, không hờn giận hỏi ngược lại, “Đây là có chuyện gì?”

Cơ Hiên Viên không trả lời, thẳng xoay người lấy thức ăn đặt ở trên đất cầm lại, ngữ điệu mang theo vài phần sủng nịnh, ôn nhu nói, “Trước ăn một chút đã, ngươi đã muốn một ngày chưa có ăn.”

Thấy Cơ Hiên Viên né tránh, Hỏa Mô mất đi kiên nhẫn ôn nhuận của ngày thường. Y giơ tay lên đem thức ăn trên tay hắn đánh đổ trên đất, “Cơ Hiên Viên! Trả lời ta!”

Cơ Hiên Viên nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, quay đầu lại thấy gương mặt tràn ngập phẫn nộ của Hỏa Mô, “Không có gì, chỉ là cho ngươi tạm thời không thể rời đi nơi này thôi!”

“Tạm thời? Tạm thời mà cần dùng những thứ này sao?” Đôi mắt phượng nhíu lại, Hỏa Mô quét mắt nhìn qua thạch liên trói trên cổ tay cùng cổ chân, “Tạm thời của ngươi là bao lâu?”

Cơ Hiên Viên ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo mà hắn đã không biết bao lần trầm luân, thật lâu sau mới nói, “Mãi đến khi ngươi không muốn rời đi ta nữa mới thôi.”

“Cơ Hiên Viên, ngươi có biết, những thứ này căn bản là không thể trói buộc được ta!”

‘Ta đương nhiên biết!” Cơ Hiên Viên đưa ngón tay ở trên mặt Hỏa Mô nhẹ nhàng lướt, chậm rãi đưa mặt tới gần, trầm thấp mà nói, “Bất quá ngươi cũng biết ta là tộc trưởng nơi này, đồng thời cũng là thầy tế. Cầu phúc niệm chú đều không phải là việc gì khó khăn…”

Hỏa Mô khϊếp sợ mở lớn hai mắt, “Chẳng lẽ ngươi….”

Khóe miệng gợi lên, Cơ Hiên Viên cười đến đắc ý, “Đúng vậy, đúng như ngươi nói, ngươi tạm thời là không thể kiêu ngạo làm ra lửa!”

“Ngươi đê tiện!” Hỏa Mô chỉ cảm thấy tràn ngập phẫn nộ bị người phản bội, nắm chặt tay thành quyền hướng mặt Cơ Hiên Viên mà đến.

Né người đi, Cơ Hiên Viên dễ dàng chặt chẽ trụ lại cổ tay Hỏa Mô, lập tức đưa cả người đè ép y. “Xem ra ta xuống tay quá nhẹ với ngươi rồi, ngươi thế nhưng đã quên ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng qua ta…”

“Cơ! Hiên! Viên!” Hô lớn, Hỏa Mô ngày xưa tươi ngon mọng nước trong hai mắt giờ phút này giống như đều có thể phun ra lửa, “Buông!”

Cơ Hiên Viên giống như là không có nghe thấy, tự đem mặt chôn ở trên ngực y, phả ra hơi thở khô nóng trên người y, “Ta sẽ không cho ngươi trở về! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Ngươi là của ta…. Là của ta! Vĩnh viễn đều là của ta!”

Mυ'ŧ vào làn da của Hỏa Mô, Cơ Hiên Viên chỉ cảm thấy đại não hưng phấn ong ong trầm *** nghe không thấy thanh âm gì khác, cũng chẳng có nhìn thấy cái gì khác, trong đại não chỉ có một ý nghĩ chiếm giữ. Đưa tay vuốt ve lấy bộ ngực Hỏa Mô, tham lam chiếm lấy làn da nhẵn nhụi đầy xúc cảm kia. Hạ thân nóng lòng muốn thử không kiên nhẫn cọ vào trên đùi Hỏa Mô.

Hơi hơi động thân, Cơ Hiên Viên cứ như vậy liếʍ mυ'ŧ đôi môi kia, “Hỏa Mô… Ta muốn ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình a, vĩnh viễn!” Vừa dứt lời liền cúi đầu bá đạo chiếm giữ đôi cánh hoa anh hồng kia….

Ánh ắng ấm áp ôn nhu chiếu rọi vào từng góc nhỏ, xua tan đi bóng tối, lại nghe đâu đó âm thanh thống khổ đứt quãng truyền ra cùng tiếng rêи ɾỉ ẩn ẩn trầm thấp của nam nhân truyền đi…

—————————

*Thạch liên: Dây sắt trói tay của ngày xưa ( ta nghĩ thế:”>)