Bóng Lưng Nhạt Nhòa

Chương 4: Vây xem đối kịch

Vừa vào YY, âm hiệu tiếng mưa rơi đã vang lên bên tai. Tây Vô bị kéo vào một phòng có khóa nhỏ. Trong lòng có đạo diễn nick đỏ, cùng với ba nick xanh lam. Thâm Thủy Tỉnh, Thủy Mạt và cậu. Xem ra chỉ có cậu thuần túy tới vây xem góp vui thôi.

Tây Vô yên lặng lắng nghe, mong muốn không gây chú ý.

Đạo diễn tùy tiện nói vài tiếng, là âm thanh của một cô nàng mạnh mẽ: “Ai nha, Tiểu Tây Tây, cậu thật sự tới xem sao, không cho xem miễn phí đâu nha.”

Tây Vô gửi vào khung trò chuyện một cái biểu tình đỏ mặt.

“Được rồi, bắt đầu Pia đi.” Thâm Thủy Tỉnh dường như không chịu nổi mà giục giã.

Lẽ nào anh giận sao? Có phải cậu không nên tới vây xem hay không? Tuy rằng Thâm Thủy Tỉnh nói tùy, nhưng có người tới xem luôn luôn làm mất tự nhiên. Cậu nên đi thôi. Tây Vô đang định không chào mà nhấn nút biến, thanh âm của Thâm Thủy Tỉnh lại vang lên bên tai.

Vừa lãnh khốc vừa quyết tuyệt: “Tôi hình như không quen cậu.” Bộ dáng cao ngạo tự đại.

Thanh âm của Thủy Mạt nối tiếp: “Tôi chỉ là… chỉ là” Nói quanh co không nên lời.

Tây Vô biết, đây không phải là phần mở đầu, hẳn là đạo diễn trực tiếp lấy riêng phần cao trào ra Pia.

“Tôi thích anh.” Giọng nam nhẹ nhàng thốt ra ba chứ, vô cùng chua xót, thầm mến đã lâu như vậy cuối cùng cũng đủ dũng khí nói ra, nhưng sau khi thấy được thái độ của đối phương, chỉ còn lại biết bao mất mát ăn mòn đi hy vọng, khi bao nhiêu quyết tâm cùng lòng tin bỗng trở thành hư vô.

Thủy Mạt cố tình làm run giọng, biểu lộ sự khϊếp sợ cùng nghẹn ngào. Tây Vô hiểu, nếu như người nọ còn nói thêm câu tuyệt tình, Trầm Tân Liên sẽ không thể giả vờ kiên cường được nữa.

Nhưng mà, cậu không nghe được Trần Thành đáp bất cứ cái gì, chỉ có tiếng bước chân ngày càng xa. Dường như Thâm Thủy Tỉnh để mặc âm hiệu trôi qua, sau khi tiếng chân kết thúc, tiếng nghẹn ngào nhàn nhạt lại vang lên.

Thanh âm chất chứa đầy đau khổ nói: “Quả nhiên, anh không thèm nhìn tới tôi.” Rồi nở một nụ cười tự giễu.

Một màn kết thúc, đạo diễn đang muốn nêu lên màn tiếp theo, chợt nghe thấy một tiếng nấc nghẹn khác với tiếng của Thủy Mạt vang lên, dần dần trở nên rõ ràng. Mà phía trước ID Tây Vô có dấu chấm xanh.

Tới tận khi cả YY lặng yên, Tây Vô mới kịp nhận ra chính mình không cẩn thận đã đè vào nút tự do nói.

“A! Xin lỗi.” Một trận âm thanh hoảng loạn qua đi, YY lại trở nên an tĩnh.

“Xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Tây Vô tưởng mình đã không cẩn thận quấy rối họ, vội vã xin lỗi trên khung chat.

Đạo diễn thoải mái nói: “Không sau, nhưng mà Tiểu Tây Tây, sao cậu cũng khóc, đến tôi cũng cảm thấy thương thương.”

Thủy Mạt trêu chọc nói tiếp: “Chẳng lẽ bị tiểu thụ tôi đây cảm hóa. Tôi thật bội phúc kỹ thuật cao siêu của mình.” Người nào đó thực chẳng biết xấu hổ.

“Chỉ là nghĩ tới Trầm Tân Liên mà trong lòng chua xót, vậy nên…” Cậu không nói mà gõ xuống phía dưới, dùng một chút dấu chấm để biểu thị tất cả.

Thanh âm trầm thấp mạnh mẽ phảng phất ở bên tai cậu nói: “Chỉ là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết mà thôi, Tây Vô quá nhập tâm rồi. Cuộc sống ngoài đời nào có người ngu ngốc như vậy.”

Có, Tây Vô rất muốn đáp như thế, chính là tôi. Nhưng lời này vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Vốn đạo diễn còn muốn Pia màn tiếp theo, nhưng vì hai chủ dịch đều không có thời gian, đành vội vã kết thúc. Thâm Thủy trước khi rời đi còn nhắc riêng Tây Vô, bảo cậu đừng quá xúc động.

Tắt máy tính, Tây Vô lẳng lặng nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu.

Tôi chính là đồ ngốc kia, sau khi thổ lộ bị cậu cự tuyệt vẫn mặt dày bám theo cậu, mặc dù luôn luôn bị cậu ghét bỏ cũng không chịu ngừng.

Càng nghĩ càng đau lòng, từng giọt nước theo khóe mắt chảy ra.

Cừa phòng ngủ ầm một tiếng, Ngô Hi lau nước mắt vội vã đứng dậy, trong khoảnh khắc bỗng rơi vào một đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước.

“Bọn Tử Thạc bảo tôi giúp mang cơm tối cho cậu.” Nói ngắn gọn xong, đặt túi plastic lên bàn, anh lập tức đi vào phòng tắm.

“Cảm ơn!” Mặc dù thanh âm bị tiếng đóng cửa cắt đứt.

Chỉ ít anh vẫn để ý tới cậu. Dường như đây là lần đầu tiên sau khi khai giảng anh nói chuyện với cậu. Bởi vì Quý Thâm Ngạn ở phòng ngủ tương đối trầm mặc ít nói, vậy nên cơ hội để Ngô Hi tiếp xúc với anh không nhiều lắm.

Nằm nghỉ một chút, chợt thấy đói bụng, Ngô Hi lao xuống giường. Kết quả là cậu sơ ý đạp vào khoảng không, trực tiếp ngã bịch xuống đất, theo bản năng hét ầm lên.

Quý Thâm Ngạn nghe được phía ngoài có tiếng hét chói tai thì đẩy cửa ra, chỉ thấy Ngô Hi ôm chân, trên đùi có một vết thương dài chảy nhiều máu, thoạt nhìn dường như rất nghiêm trọng.

“Chỉ là bị thương tí thôi, có cần phải õng ẹo thế không?” Thanh âm trào phúng vang lên cách đó không xa, Ngô Hi ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt không hề đồng tình của đối phương.

Lúc này, cậu đau đớn nhăn nhó, mũi chua xót, đôi mắt phiếm chút nước, thoạt nhìn như muốn khóc.

Cậu đã quên, Quý Thâm Ngạn ghét nhất đàn ông không dũng cảm, cho dù Ngô Hi thực sự không khóc, giải thích với anh cũng là dư thừa mà thôi.

Ngô Hi híp mắt, giãy dụa ngồi dậy, chỉ là chân trái vô lực nên ngã xuống lần nữa. Bởi vì ngã đau, cậu lại không cẩn thận kêu lên.

“Thật phiền phức.” Quý Thâm Ngạn hừ một tiếng, đi tới nâng cậu dậy, lấy hòm thuốc dự trữ của phòng ngủ ra.

“Tự bôi đi.” Thanh âm vẫn không chút ấm áp như trước.

Ngô Hi nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”

Đối với sự lạnh lùng của anh, cậu chỉ có thể tự mình kiềm chế thương tâm.

Con người ta khi bị thương thường đặc biệt muốn được quan tâm, mà người cậu thích nhất lúc này lại không bố thí cho chút đồng tình nào, Ngô Hi thấy mình thật thất bại. Thực sự bị anh chán ghét, khinh thường tới mức đấy sao?

Nghênh tiếp cậu chỉ là một tiếng đóng cửa không quá nặng nề.

Đã ghét tới mức không muốn ở chung một phòng nữa rồi.

Nước mắt lặng yên tuôn rơi.

Khi Hoa Tử Thạc vào phòng liền nhìn thấy cảnh này. Có lẽ vì trong phòng ngủ không có ai nên Ngô Hi mới nhỏ giọng nức nở, tuy rằng không nên yếu ớt rơi nước mắt như vậy, nhưng trong lòng thật khó chịu, vậy nên cậu không để ý tới người đứng ở cửa.

“Làm sao vậy?”

Ngô Hi tỉnh táo lại, kinh ngạc nói: “Không, không có gì.”

Chợt nhớ ra vừa rồi ở dưới lầu đυ.ng phải khuôn mặt thối của Quý Thâm Ngạn, cùng với bộ dạng đáng thương này của Ngô Hi, Hoa Tử Thạc tự nhiên hiểu ra.

“Tiểu Hi, có phải cậu thích Tiểu Quý không?” Hoa Tử Thạc thẳng thắn hỏi.

Thân thể Ngô Hi run lên, vừa định phủ nhận đã bị anh cắt lời: “Nhưng mà xem ra cậu ấy rất ghét cậu.”

“Đúng vậy.” Ngay cả người ngoài cũng nhận ra.

Hoa Tử Thạc đi tới ngồi bên người Ngô Hi, “Nói như thế nào nhỉ, trước đây cũng có một người trốn tránh tôi rất lâu.”

“Cậu?”

“Bởi vì tôi đột nhiên thổ lộ dọa cậu ấy sợ.”

Nghe giọng điệu của Hoa Tử Thạc nhẹ nhàng như kể lại một mảnh chuyện xưa.

“Dù bị người ta ghét bỏ, cậu cứ sống chết quấn lấy, theo đuổi người ta, để cậu ấy nỗ lực của cậu, tự nhiên cậu ấy sẽ chú ý tới cậu.”

“Vì sao lại nói cho tôi những lời này?”

Hoa Tử Thạc thần bí cười, “Lén nói cho cậu biết, thực ra tôi đang hẹn hò với Tiểu Vũ.” Anh không ngại bỏ qua Lâm Vũ cảnh báo phải giữ bí mật mối quan hệ của hai người, tâm tình thích thú nói: “Tiểu Vũ muốn tôi giấu hai cậu về quan hệ của chúng tôi, làm hại tôi luôn phải cẩn thận, sợ làm lộ sẽ bị Tiểu Vũ mắng.”

Hoa Tử Thạc bày bộ dáng đáng thương khiến Ngô Hi nở nụ cười.

“Vậy nên, nếu cậu thành đôi với Tiểu Quý, cả nhà đều vui nha. Sau này tôi có thể quang minh chính đại cùng Tiểu Vũ gần gũi thân thiết rồi.” Hoa Tử Thạc rốt cục cũng nói ra ý đồ của mình, thực ra anh đang vô cùng khổ sở, oán giận nhìn được mà không ăn được.

Anh tiếp tục nói: “Cậu không phải không biết tính tình của Tiểu Quý, bình thường cũng ít nói với chúng ta, lúc nào cũng giả vờ mặt than, cậu bị dọa sợ rồi hả?”

“Không, kỳ thực tôi đã sớm quen, từ hổi năm hai cao trung chúng tôi gặp nhau, cậu ấy vẫn luôn như vậy.”

Hoa Tử Thạc không khỏi ngửa mặt

lên trời kêu to: “Ai ya, đã lâu như vậy, cậu thật quá khổ rồi.” Nhưng mà lại nghĩ “Chỉ là tôi còn đáng thương hơn. Khi thấy Tiểu Vũ lạnh lùng, tôi còn nghĩ cậu ấy không thể.”

Ngô Hi hiếu kỳ hỏi: “Lúc nào?”

“Khi tôi năm tuổi.”

“A?!” Ngô Hi không khỏi kêu lên: “Yêu sớm?”

Một giọng nói thứ ba vang lên: “Cái gì yêu sớm?”