*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Gần đây Lâm Mộc phát hiện Patrick luôn trộm dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, cậu biết đối phương vì sao lo lắng, bởi vì tình trạng gần đây của cậu hơi kỳ lạ. Hiện giờ cậu thường hay ngủ, mỗi ngày đều ngủ như muốn không tỉnh, hơn nữa đều đã đạt tới tình cảnh ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Không chỉ như thế, bây giờ cậu ăn được dữ lắm, hơn nữa lại thích ăn thịt, lúc trước cậu chỉ thích ăn rau xanh giờ lại không thịt không vui, cơ mà nghĩ đến vấn đề sức khỏe, Lâm Mộc phải bắt buộc bản thân ăn một ít. Hiện giờ mỗi khi cậu tỉnh lại là sẽ ăn, không ăn thì ngủ, loại cuộc sống giống như heo này làm sao có thể bình thường chứ, tuy rằng cậu không có cảm thấy không thoải mái, mà còn cảm thấy khá tuyệt, béo hơn trước kia một chút, nhưng mà còn khỏe mạnh thì cũng không khó coi.
Điều làm cho Lâm Mộc khó chịu là, bạn nói xem mỗi ngày đều buồn ngủ, mà về đêm thì còn có tinh thần du͙© vọиɠ dâng trào mãnh liệt, mỗi ngày đều muốn Patrick, nghĩ lại đều thấy xấu hổ, chỉ là cậu nhịn không được, mỗi khi Patrick đến gần cậu, cậu đều cảm thấy đầu óc cậu trở nên mơ hồ, thân thể bắt đầu kìm lòng không đậu.
Lâm Mộc có chút buồn rầu cào tóc “Rốt cuộc tôi bị gì thế?”
Thật ra lúc Lâm Mộc phát hiện ra loại tình huống này, cũng không có cảm thấy gì, cậu thấy giờ là mùa xuân, xuân vây thu kém đều rất bình thường, đương nhiên lượng cơm vượt gấp ba lần bình thường, ở trong lòng cậu cảm thấy mình ăn uống thật sự quá tốt rồi! Cho dù Patrick cảm tháy tình trạng của Lâm Mộc có chút không hợp, cần phải mời Hoàng Viễn đến xem cho cậu, Lâm Mộc cũng tùy ý khoát tay từ chối, sau đó lại vui tươi hớn hở bảo mình không có việc gì, đây là phản ứng bình thường vào mùa xuân.. Patrick cũng vì thấy sắc mặt của Lâm Mộc thật sự tốt, còn mượt mà hơn trước kia, cũng không có bắt buộc Lâm Mộc phải đi gặp dược sư.
Nhưng sau khi phát hiện tình huống, Lâm Mộc liền cảm thấy bản thân cậu không thích hợp, cậu liền bảo Patrick đến tìm Hoàng Viễn xem bệnh cho cậu, nói vì sao không trực tiếp đi tìm Hoàng Viễn, ưm…..Hiện giờ cậu buồn ngủ rồi.
Patrick thấy Lâm Mộc đồng ý gặp dược sư, cẩn thận để Lâm Mộc nằm trên giường, đắp chăn dặn dò cậu rồi mới đi ra ngoài. Cậu vội vàng đến nhà Ryan, mỗi ngày Hoàng Viễn đều ở nhà nghiên cứu thảo dược, chăm con.
Đúng vậy, một năm trước Hoàng Viễn sinh cho Ryan một tiểu thú nhân, bởi vì trong bộ lạc có con nít được sinh ra, mọi người đều rất vui mừng, đương nhiên vui nhất vẫn là phụ thân của đứa nhỏ, thú nhân Ryan. Mà từ sau khi có con, Hoàng Viễn rất thích ở nhà chăm con, tuy tiểu thú nhân thật sự không nên nuông chiều, ở trong lòng thú nhân, ấu tể giống đực có thể tùy tiện mà nuôi đều có thể sống, nhưng Hoàng Viễn lại không vui, dù sao cũng là con mình, sao có thể nuôi thả chứ. Đối với hành vi cưng chiều con của Hoàng Viễn, Ryan cũng không dám xen vào, chỉ ghen tị đứa con được cha thân của nó quan tâm quá nhiều, điều này làm cho Ryan cảm thấy buồn phiền, vì vậy, có đôi khi Ryan hối hận vì để nhóc con này chào đời, nhưng nghĩ đến con mình nho nhỏ vui vẻ chạy đến trước mặt mình thì chút hối hận của Ryan này ném tít lên chín tầng mây, tranh thủ tình cảm thì tranh thủ tình cảm, ai bảo đây là con của hắn cơ chứ.
Cho nên Patrick dễ dàng tìm được người.
Hoàng Viễn ngạc nhiên khi thấy Patrick đến, dù sao Patrick cũng không phải là khách quen nhà hắn “Anh tới tìm tôi?”
“Ừ.” Y nghiêm mặt.
“Lâm Mộc làm sao vậy?” Patrick đến tìm hắn nhất định là vì chuyện của Lâm Mộc.
“Gần đây hơi kì lạ.”
“Kì lạ như thế nào?” Hoàng Viễn vẫn tò mò Lâm Mộc bị bệnh gì, làm cho Patrick ngưng trọng đến thế, tuy rằng y luôn không có biểu tình gì ngoài chuyện của Lâm Mộc, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn nhíu mày.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Tình huống hiện giờ của Lâm Mộc, y không yên tâm để cậu ở nhà một mình, tuy biết Lâm Mộc đang ngủ, nếu không ngủ bốn năm tiếng sẽ không tỉnh, nhưng vẫn sợ vạn nhất, hiện giờ Lâm Mộc tỉnh lại nhất định phải nhìn thấy y nếu không sẽ sợ hãi, lúc trước có một lần y ra ngoài săn thú về trễ, khi y vừa mới đi vào phòng thì Lâm Mộc liền nhào tới, ôm y khóc không ngừng, Patrick biến thành chân tay luống cuống, nhìn thấy ánh mắt khóc đỏ bừng của cậu, cực kỳ đau lòng, lập tức nói về sau không bao giờ về trễ nữa, nhất định sẽ làm cho cậu tỉnh nhìn thấy y.
Patrick biết Lâm Mộc như vậy khác trước rất nhiều, lúc trước Lâm Mộc sẽ không vì chuyện như thế mà bất an đến khóc. Đối với chuyện khác thường này, Patrick rất lo lắng.
Nghe xong Patrick miêu tả tình huống của Lâm Mộc “Nghe sao mà giống phản ứng khi giống cái mang thai vậy, tuy thời điểm giống cái mang thai bình thường đều sẽ nóng tính, nhưng có loại thích ngủ, tâm tư trở nên mẫn cảm, về phần có thể ăn, khi giống cái mang thai bình thường sẽ vậy.” Hoàng Viễn càng nói càng cảm thấy giống thế, tuy Lâm Mộc là xuyên cả thân thể qua, là một người đàn ông ở trái đất, nhưng không có nghĩa là tinh tử hùng mạnh của thú nhân kia không có biện pháp làm cho cậu mang thai, Hoàng Viễn càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nếu Lâm Mộc thật sự mang thai thì xem cậu còn chê cười hắn thế nào, thân thể của hắn là giống cái hàng thật giá thật, có thể sinh con là chuyện bình thường, nghĩ đến lúc ấy Lâm Mộc chê cười đều làm Hoàng Viễn căn răng, hiện giờ hắn cũng có thể chê cười Lâm Mộc, nghĩ lại tâm tình đều thấy sảng khoái.
Patrick nghe Hoàng Viễn nói có thể là do Lâm Mộc mang thai, ánh mắt sáng ngời, trong lòng vui sướиɠ khó mà áp chế được. Sau khi biết lai lịch của Lâm Mộc, Patrick biết Lâm Mộc không có biện pháp sinh con, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác, y rất hy vọng có con của y và Lâm Mộc, tốt nhất là lớn lên giống Lâm Mộc. Hiện giờ biết Lâm Mộc mang thai làm cho y rất là vui mừng.
Hoàng Viễn nhìn Lâm Mộc nằm ở trên giường ngủ giống như heo liền cảm thấy buồn cười, nhìn xem cậu ta hưởng thụ kìa, trong lòng có chút hâm mộ.
Patrick thấy Lâm Mộc ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại, y cẩn thận ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng cho cậu dựa vào mình “Cậu xem giúp em ấy, phải nhẹ chút, đừng làm cho em ấy tỉnh ngủ, Mộc Mộc ngủ không đủ giấc, tính tình sẽ không tốt đâu.”
Thấy bộ dáng cẩn thận của Patrick, Hoàng Viễn nhịn không được trợn trắng mắt ở trong lòng, đυ.ng với chuyện của Lâm Mộc còn hình tượng lãnh khốc như bình thường, quả thật là thê nô, không phải quả thật, mà căn bản là, thật sự ảnh hưởng đén hình tượng người lãnh đạo cao lớn uy mãnh. Nhưng mà nghĩ thái độ của vị kia nhà mình, Hoàng Viễn không tiếp tục phun tào Patrick nữa, hắn thấy các thú nhân đều giống như nhau.
Hoàng Viễn cẩn thận bắt mạch cho Lâm Mộc. Nhưng thời gian càng dài, mặt Hoàng Viễn càng nhăn chặt lại, mà tâm tình của Patrick luôn nhìn theo cũng càng ngày càng gấp.
“Patrick, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”
Patrick dừng lại một chút, cẩn thận đặt Lâm Mộc xuống giường, đi ra ngoài cùng với Hoàng Viễn.
“Mộc Mộc làm sao vậy?”
Hoàng Viễn lắc đầu “Tôi cũng không biết, mạch tượng của Lâm Mộc không phải hỉ mạch.”
Sắc mặt của Patrick nhất thời trở nên khó xem, đối với việc đoán Lâm Mộc có thai, đoán đúng thì là tốt, nếu không thì là không tốt.
“Patrick, anh cũng đừng nên khẩn trương, tuy Lâm Mộc không mang thai, nhưng thân thể của cậu ấy rất khỏe mạnh, mạch tượng rất khỏe mạnh.” Nhưng vấn đề phiền toái là ở đây, Lâm Mộc rất khỏe mạnh, nhưng bọn họ không giải thích được hiện tượng khác thường này của Lâm Mộc. Chung quy cũng là một cái mầm tai họa.
“Tuy không biết vì sao mà Lâm Mộc lại thích ngủ như thế, nhưng may mà thân thể hiện giờ của cậu ấy không có việc gì, chúng ta quan sát một thời gian, nếu Lâm Mộc khôi phục bình thường thì tốt, nếu không chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.”
Patrick cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Ừ, đã làm phiền cậu.”
Hoàng Viễn cười cười “Nói cái gì thế, Lâm Mộc là bạn tốt của tôi. Tôi đi trước đây, gần nhất anh cứ ở ở cùng Lâm Mộc, chuyện săn thú tôi sẽ bảo Ryan giúp anh, tôi có thời gian sẽ đến thăm Lâm Mộc.”
Patrick gật đầu, không nói gì nữa, cám ơn gì đó, Patrick cảm thấy hành động mới có thành ý, y sẽ nghĩ biện pháp cám ơn Hoàng Viễn.
Patrick trở về phòng nhìn khuôn mặt ngủ an tường của Lâm Mộc, trong lòng cầu nguyện Lâm Mộc ngàn lần vạn lần đừng có chuyện gì. Chỉ cần Lâm Mộc khỏe mạnh, cậu muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đó.
Thấy Lâm Mộc không có dấu hiệu tỉnh lại, Patrick quyết định nấu một ít gì đó cho Lâm Mộc ăn, chờ cậu tỉnh lại liền có thể ăn. Hiện giờ Lâm Mộc rất dễ đói bụng.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay Lâm Mộc không biết, sau khi ăn xong cơm chiều thì Lâm Mộc mới có tâm tư hỏi.
“Patrick, anh có đi tìm A Viễn không?”
“Tìm, hắn đã xem qua cho em.”
“Xem qua?”
Thấy Lâm Mộc ngạc nhiên “Lúc ấy em đang ngủ, nhìn em ngủ ngon nên anh không có đánh thức em dậy.”
Lâm Mộc gật đầu, chuyện này cậu hiểu được, hiện giờ cậu luôn vì ngủ không đủ mà tâm tình dễ bực bội, Patrick tự nhiên sẽ không đánh thức cậu.
“Vậy A Viễn có nói em bị làm sao không?” Chuyện này cậu vẫn quan tâm đến.
“Hắn nói em rất khỏe mạnh, không có chuyện gì.”
Lâm Mộc biết Patrick sẽ không lừa cậu, an tâm gật đầu “Vậy là tốt rồi. Em muốn đi tắm.”
Patrick đứng lên “Anh đi chuẩn bị.”
“Ừ”
Này lại là một đêm tình cảm mãnh liệt, Patrick nhìn Lâm Mộc ở dưới thân, bởi vì tình cảm mãnh liệt mà đỏ bừng hai má, cái miệng phát ra tiếng nói mềm mại, đây là người dung nhập vào linh hồn y, đồng sinh cộng tử, y vĩnh viễn sẽ cùng Lâm Mộc, sống chết không rời.
Bời vì nguyên nhân của Lâm Mộc, nhà Patrick và Ryan bắt đầu ăn cơm cùng nhau, vì không để cho Lâm Mộc lo lắng, Patrick cũng không có thời khác luôn canh bên cạnh Lâm Mộc, y sẽ đi ăn thú với Ryan, nhưng thời điểm y đi ra ngoài thì Hoàng Viễn sẽ ở cùng Lâm Mộc, hoặc sẽ có người khác ở cùng cậu, tóm lại mặc kệ thế nào cũng sẽ có người ở cùng với Lâm Mộc. Mà chuyện của Lâm Mộc, Patrick cùng Hoàng Viễn không nói cho người khác, đỡ làm cho người khác lo lắng, không nghĩ làm cho Lâm Mộc biết chuyện sẽ phiền lòng. Cho nên Phil bọn họ không có làm việc gì sẽ bồi Lâm Mộc, nhưng không biết gì khác.
Hôm nay Lâm Mộc nằm trên ghế phơi nắng trong sân, ánh mặt trời ấm áp, gió mát, đúng là thời tiết làm cho con người ta cảm thấy thoải mái, Lâm Mộc ngủ rất thoải mái. Mà, có một ‘con mèo nhỏ’ màu trắng nằm trên bụng Lâm Mộc, đương nhiên nó cũng không phải là một con mèo, đây là đứa con Ryn của Hoàng Viễn và Ryan. Bởi vì mỗi ngày Hoàng Viễn đều đến nhà Lâm Mộc cho nên cũng dẫn con mình đi đến, sau đó Hoàng Viễn nhìn con mình hoặc là ngủ cùng Lâm Mộc hoặc là hắn chơi với con mình.
Ryn rất thích Lâm Mộc, nó cảm thấy hơi thở trên người Lâm Mộc làm cho nó thoải mái, cho nên Ryn bé bỏng chỉ bằng bàn tay của Ryan sau khi ngủ cùng Lâm Mộc đã thích cuộn mình nằm trong lòng cậu ngủ. Hoàng Viễn nhìn thấy tình cảnh đó thường cười nói, con của hắn bị Lâm Mộc lây bệnh thích ngủ rồi.
Một ngày này giống như mọi khi, Lâm Mộc cùng bé Ryn đang ngủ vù vù, mà Hoàng Viễn thì ngồi ở một bên dệt vải, hiện giờ hoàng Viễn rất có phong phạm vợ hiền, dù sao hiện giờ Hoàng Viễn rất hiền lành.
Hoàng Viễn dệt vải chỉ, một để làm băng gạc, hai là làm quần áo cho ba người nhà hắn, tuy Ryan luôn nói thú hình của Ryn còn nhỏ không cần quần áo, nhưng Hoàng Viễn vẫn thích làm quần áo nhỏ cho Ryn, đương nhiên quần áo sẽ phù hợp với thú hình của Ryn, Hoàng Viễn trực tiếp xem Ryn như con mèo nhỏ mà ăn mặc.
Thật ra Ryn nhỏ bé mặc vào quần áo liền cảm thấy không thoải mái, nhưng thấy cha thân nhà nó vui mừng như thế, cũng nhịn, nhưng mà cũng tranh thủ một ngày có vài tiếng không cần mặc quần áo.
Patrick cùng Ryan trở về liền nhìn thấy hình ảnh yên lặng tốt đẹp như thế, có lẽ cảm nhận được Patrick trở về, Lâm Mộc ngoài ý muốn đã tỉnh.
Lâm Mộc dụi mắt “Patrick, anh đã về rồi.” Giọng nói mềm mại, làm cho Patrick nghe xong ngứa lòng.
Y đi qua bế Ryn trong lòng Lâm Mộc đưa cho Ryan, cười ôm cậu vào lòng “Còn buồn ngủ không?”
Lâm Mộc ngáp một cái “Ừ, không mệt, chúng ta nấu cơm đi, em đói bụng.”
Dạo này Lâm Mộc rất ít khi xuống bếp, bởi vì làm chuyện gì cũng không có tinh thần, Patrick cũng không để cho cậu làm, hôm nay Lâm Mộc cảm thấy tinh thần của cậu khá tốt nên quyết định xuống bếp.
Patrick thấy cậu ngủ no rồi, cũng không có ngăn cản, Patrick tận lực làm cho mọi chuyện giống như trước kia, không có cẩn thận trước mặt Lâm Mộc, miễn cho cậu khả nghi.
Lâm Mộc xuống bếp, tự nhiên mọi người có ăn, ba động vật ăn thịt lại thỏa mãn. Bởi vì khẩu vị của Lâm Mộc thay đổi, cho nên làm rất nhiều thịt, cũng chuẩn bị cháo thịt cho Ryn.
Tầm một tháng sau, Lâm Mộc khôi phục bình thường, không có ngủ bất tỉnh như lúc trước nữa, lượng cơm lớn cũng trở về như bình thường, nhưng do một tháng ăn khá nhiều, Lâm Mộc vẫn thêm được ít thịt, nhất là người nhìn thấy mượt mà hơn trước. Lâm Mộc khôi phục bình thường, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm trong lòng, Patrick nhìn Lâm Mộc hiện giờ có chút thịt lại vui vẻ, rất khỏe mạnh, lại béo lên, trong lòng Patrick thật thỏa mãn.
Nắm thịt ở phần bụng của mình, Lâm Mộc không hài lòng, cậu quyết định giảm béo, nhưng mà dưới sự khẩn cầu của Patrick, ý tưởng này không có biện pháp thực hiện, hơn nữa Patrick nhiều lần tỏ vẻ Mộc Mộc như bây giờ làm cho y rất thích, nhưng lại rất đẹp trai, căn bản không cần giảm béo, Lâm Mộc nghe xong thấy thoải mái, cũng không nghĩ đến chuyện giảm béo nữa. Dù sao, người đàn ông của cậu đều không thèm để ý, còn tỏ vẻ rất thích, Lâm Mộc cũng chẳng quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Đêm nay, sau khi hai người ăn cơm chiều xong, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ, Lâm Mộc dựa vào lòng Patrick, hai người đều không có nói chuyện, cùng hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.
Patrick an tâm ôm người trong lòng, không có việc gì thì tốt rồi.