Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 25

Lâm Mộc vừa mới tỉnh lại có cảm giác tịnh mịch. Hắn ngốc lăng nhìn mái nhà, trên mặt ngơ ngác. Theo ý thức chậm rãi thanh tỉnh, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, Lâm Mộc mới kịp phản ứng hôm nay là sáng sớm ngày đầu tiên của mùa mưa.

Lâm Mộc xuống giường duỗi thắt lưng, nhất thời thần thanh khí sảng. Trong lòng cảm thán một chút: ngủ thật tốt!

Rèm cửa cùng cửa sổ làm cho căm phòng tối lại, cũng không biết bây giờ là lúc nào. Hắn đi đến bên cửa sổ, dùng cây gậy đẩy cửa sổ lên. Một cỗ hơi nước thanh lương tràn ngập.

Bầu trời bên ngoài tối đen, cảnh sắc xa xa bị hơi nước biến thành mờ mịt, ngược lại có vẻ đẹp mông lung. Lâm Mộc thích mưa, nhất là trong cuộc sống nhàn hạ. Mưa làm cho cuộc sống an tĩnh mà không buồn tẻ, tẩy đi hết thảy duyên hoa, cấp người lưu lại sạch sẽ thanh tân.

Ở trong thế giới trước kia, mụ mụ qua đời, quan hệ với người kia thời khắc không ngừng tra tấn hắn, cho dù hắn tưởng chôn ở đáy lòng, nhưng lại không được. Lâm Mộc không phải không từng oán hận mụ mụ của hắn, vì sao lại bắt hắn đáp ứng việc đến một nơi không phải là nhà. Ha hả, chỗ kia nào phải là nhà.

Dĩ vàng vào thời điểm trời mưa, hắn sẽ đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ nhìn trời mưa bên ngoài mà ngẩn người. Trong mắt không nhìn tới người đi đường vội vàng qua lại, hắn chỉ nhìn cây ngô đồng xa xa, lẳng lặng ở nơi đó ngốc. Có khi trong đầu xuất hiện ý tưởng không hiện thực: làm thế nào để hắn biến thành thân cây, giống nó an tĩnh mà đứng, nhìn nhân sinh trăm sắc thái, hắn vĩnh viễn là người ngoài cuộc. Nhưng Lâm Mộc rõ ràng, chỉ cần hắn còn ở trong cái thế giới kia, hắn vĩnh viễn đều trốn không rời, vĩnh viễn đều là tư sinh tửcủa Lâm gia, mẹ của hắn…

Lâm Mộc nhìn ngoài phòng thở dài, hiện tại xem như hắn thoát khỏi thế giới kia.

Cảm thấy có người từ phía sau lưng ôn nhu ôm lấy mình, Lâm Mộc quay đầu đối với y cười cười, “Mọi người hiện tại đều đang làm cái gì?”

Patrick dùng hai má kề sát mặt Lâm Mộc, “Có bốn thú nhân đi săn thú, những người khác đều ở trong đại sảnh nói chuyện phiếm. Ngươi nhượng làm ghế salon bây giờ thực hữu dụng.”

“Ha hả, vốn dùng để hưởng thụ mà. Mùa mưa dù sao cũng không có cách nào xuất môn. Bất quá ta rất vừa lòng là cái bàn kia, rốt cục có thể ở trên bàn ăn cơm.” Nói xong xoay người lại, “Hiện tại là lúc nào? Điểm tâm còn không có ăn?”

“Nhanh đến giữa trưa.”

Lâm Mộc kinh ngạc mở to hai mắt, “Sao ta ngủ lâu như vậy?” Sau khi đi vào thế giới này, Lâm Mộc đã muốn không có thói quen ngủ thẳng cho đến khi mặt trời mọc lên cao, có lẽ là bởi vì bên ngoài tiếng mưa rơi quá mức an tĩnh, có lẽ là thời tiết bên ngoài mông lung làm cho Lâm Mộc không có khái niệm thời gian, tóm lại Lâm Mộc như dĩ vàng ở ngày mưa ngủ an nhàn.

“Sao không gọi ta?”

“Gọi, nhưng gọi không dậy.” Patrick buông tay, nắm tay hắn “ Có đói hay không?”

Lâm Mộc lắc đầu, ngủ lâu lắm cũng không có cảm giác đói bụng.

“Chúng ta đi ra ngoài đi.”

LâmMộc ra khỏi phòng, Patrick tiện tay đem rèm cửa treo lên, như vậy tỏ vẻ trong phòng không có người cũng tiện để người khác tìm.

Các thú nhân trong phòng khách đang ngồi nói chuyện phiếm thấy Lâm Mộc đi ra đều cười với hắn. Lâm Mộc cũng cười đáp lại.

Thấy Lâm Mộc đi ra, Sacha vừa đi ra hít thở không khí thấy được, vội vàng cao hứng lại đây kéo hắn, “Lâm Mộc, sao ngươi dậy trễ vậy. So với ta còn muộn hơn nữa?”

Lâm Mộc cười nói: “Bởi vì trời mưa, không thấy ánh mặt trời, cho nên dậy trễ.”

“Hắc hắc, giống ta a.” Nói xong lôi kéo Lâm Mộc muốn đi, “Chúng ta tới chỗ Linie, Phil cũng ở đó.”

Lâm Mộc quay đầu hướng Patrick cười cười, sau đó đi cùng Sacha.

Trong phòng Linie.

“Lâm Mộc rốt cục tỉnh ngủ.” Linie thấy Sacha lôi kéo Lâm Mộc chạy vào cười chào hỏi.

“Các ngươi mau tới đây ngồi.”

Lâm Mộc thấy Linie cùng Phil cầm tấm da thú ngồi ở trên giường may, Mischa cũng cầm tấm da thú nhỏ ngồi trên giường học may. Cầu Cầu và Casso, vừa rồi ở đại sảnh không có thấy, không biết ở nơi nào.

Sacha khoan khoái mà đi qua, lấy hoa quả từ trong cái khuông nhỏ làm bằng dây mây ra ăn. Còn lấy một quả đưa cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc cười tiếp nhận cũng cắn một hơi, hoa quả của thế giới này ăn rất ngon. Mới vừa nhai vài hớp lông mày Lâm Mộc nhíu lại, hắn đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa có rửa mặt đâu.

Lâm Mộc ngôi trên giường giãn mày, lại gặm vài hớp, tính ăn xong lại nói.

“Các ngươi đang làm quần áo gì?” Lâm Mộc hỏi.

” Thời tiết hơi lạnh, chúng ta làm chút quần áo ấm. Còn muốn làm quần áo cho mùa đông nữa.” Trả lời chính là Phil.

Linie cho Lâm Mộc nhìn một tấm mật da thú, “Mùa đông thực lạnh, phải dùng da thú thực ấm áp làm quần áo.”

Lâm Mộc nhìn nhìn áo sơ mi trên người mình, cùng bọn họ ở chung một chỗ thực không hợp, tựa như người hiên đại ngồi trước mặt một đám người cổ đại, tuy rằng đây là sự thật.

” Các ngươi giúp ta làm một bộ đi. Ta sẽ không làm quần áo.” Lâm Mộc cảm thấy hắn mặc giống bọn họ là được.

Linie nhìn quần áo của Lâm Mộc, “Ta giúp ngươi làm đi. Bất quá kiểu dáng quần áo của Lâm Mộc không giống của chúng ta.”

Lâm Mộc nhìn nhìn quần áo của mình cùng váy da thú của bọn họ, mặc váy?

“Linie, ta cảm thấy làm quần áo như vậy tương đối ấm áp. Cái kia, tương đối không xong.” Nói xong còn xuống giường triển lãm cho bọn họ nhìn, dù sao hắn cũng không muốn mặc váy.

Linie bọn họ nhìn ra ý tứ của Lâm Mộc, cười nói: “Chúng ta vốn muốn làm ra quần áo giống như quần áo của ngươi. Nhưng phải mượn quần áo của ngươi nghiên cứu mới được.”

Lâm Mộc cười cười, ” Ta đi lấy quần áo cho các ngươi, quần thì tương đối phiền toái, trước sau không nhất dạng.” Lâm Mộc nói xong vội vã chạy, hắn quyết định đem quần jeans của mình đưa cho bọn họ, có khi còn được mặc quần da thú ấy.

Vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Patrick từ bên ngoài đi vào, cả người ướt đẫm.

Lâm Mộc dừng chân lại “Sao ngươi lại đi ra ngoài?”

Patrick tiếp nhận tấm khăn mặt làm bằng da thú của người khác đưa lau đầu, “Ta ra ngoài nhìn nóc nhà.”

Lâm Mộc hiểu ý, nóc nhà là cỏ tranh thêm bùn đất, Patrick lo lắng bị hư.

Lâm Mộc tiếp nhận khăn mặt Patrick đưa, đặt lên cái giá, nơi đó để vài tấm khăn mặt như nhau, để cho thú nhân ra ngoài săn thú.

“Thế nào?”

“Không vấn đề gì.”

“Ta nghĩ cũng phải, các ngươi dùng nhiều cỏ tranh như vậy, còn trải ra nhiều tầng.” Lâm Mộc suy nghĩ một chút, mưa lâu như vậy, “Patrick, chỗ các ngươi đã từng xuất hiện việc khô hạn nhiều mà thiếu nước chưa?”

“Khô hạn?” Y lắc lắc đầu, “Không có. Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta nghĩ đào cái ao, có thể chứa nước cùng nuôi cá. Đúng, nuôi cá.” Hắn đã lâu chưa ăn cá, cho tới giờ chưa thấy thú nhân ăn cá.

“Nuôi cá?”

” Đúng, cá ăn thật ngon. Chúng ta nuôi còn có thể tồn thực vật.” Nếu mùa đông thực vật khó tìm, còn không bằng tự mình nuôi chút vật sống. Nghĩ đến việc nuôi cá, Lâm Mộc cũng muốn nuôi những thứ khác, ví dụ như chim, sau đó sẽ không còn ví dụ, những thứ khác hắn không hiểu biết, hơn nữa còn phải đợi qua mùa mưa. Hiện tại chỉ có thể đào ao, còn có thể chứa nước.

“Patrick, sơn cốc này lớn như vậy, ngươi đi tìm nơi trũng thấp, đào rộng khoảng ba mươi mét, dài ba mươi mét, chiều sâu hai mét,”

Đào một hồ nước to có thể nuôi cá ăn, ngẫm lại đều cảm thấy tốt đẹp.

Patrick suy nghĩ xong, gật đầu đáp ứng, tốc độ đào hố của bọn họ rất nhanh, việc này không thành vấn đề.

Lâm Mộc kêu người đi nấu nước gừng, đưa cho Patrick một chén, những thú nhân đi ra ngoài săn thú trở về cũng phải uống một chén lớn mới được, thân thể bọn họ tốt nhưng cũng không phải không bị bệnh,. Sau đó Lâm Mộc trở về phòng lấy quần rồi quay lại phòng Linie.

Bời vì gần giữa trưa, Lâm Mộc bọn họ ngồi cũng không bao lâu liền đi ra chuẩn bị cơm trưa, hơn nữa Lâm Mộc cùng Sacha chưa ăn sáng cũng đều đói bụng rồi.

Thú nhân đi săn thú trở về uống bát canh gừng nóng, thoải mái làm cho bọn họ hừ hừ vài cái, vẫn là hiện tại thực tốt a. Nhìn vài giống cái đang nấu cơm cho bọn họ, ngày trước bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đem thịt đặt trong thùng gỗ lớn xong bọn họ nghe thấy Lâm Mộc về phòng thay quần áo. Quần áo của bọn họ là da thú cắt may đơn giản. Bởi vậy Lâm Mộc đối với quần áo của Patrick rất bất mãn, đi vài cái là nhìn thấy hết.

(=)) ảnh cố tình khoe đó)

Thịt đều là các thú nhân thái hộ, chỉ có phần ăn của bọn họ thì Lâm Mộc mới xuống tay động đao. Thời tiết có chút lạnh, không khí lại ẩm thấp, Lâm Mộc bỏ thêm lạt cầu vào canh nóng, dù sao hắn cũng chưa thấy thú nhân nào không thích hương vị của lạt cầu.

“Lâm Mộc, ta ở trong phòng tàng trữ thấy thứ này.

Đây là dùng để làm gì? Có thể ăn sao?” Sacha cầm đồ vật trong tay hỏi Lâm Mộc.

Lâm Mộc mắt nhìn đồ vật trắng trắng trong tay Sacha. Ngân nhĩ, hình như hắn quên mất nó.

Mischa thấu lại đây, “Ngân nhĩ! Cái này nấu canh ăn thật ngon.”

Nhìn mắt Sacha sáng lên, Lâm Mộc lập tức tuyên bố, “Hôm nay làm cho các ngươi ăn.”

Lúc ăn cơm, Lâm Mộc kỳ quái nhìn nhìn, tổng cảm thấy thiếu cái gì, chính là nghĩ không ra.

Patrick nhìn hắn nghi hoặc nhíu mày, nói: “Carl cùng Khoa Ân còn chưa có trở lại.”

Được Patrick nhắc nhở, “Đúng vậy. Ta nói thiếu cái gì? Không có Carl an tĩnh rất nhiều.” Hắn quay đầu hỏi Patricia, “Sao bọn họ còn chưa trở lại.”

“Không biết.” Nói xong lấy xuyến thịt nướng đưa cho Lâm Mộc. Hôm nay thời tiết thật lạnh, khẩu vị của Lâm Mộc cũng khá hơn nhiều.

“Không cần lo lắng bọn họ sao?” Carl cho tới bây giờ chưa bao giờ về quá giờ ăn cơm.

“Có Khoa Ân đi theo không có việc gì.” Nói xong bưng canh nhượng hắn uống.

Lâm Mộc rất phối hợp liền bưng bát uống.

Carl bọn họ tới lúc chạng vạng mới trở về, thuận tiện mang về rất nhiều con mồi.

Carl uống canh nóng hắc hắc cùng Lâm Mộc bọn họ nói về việc trải qua khi đi săn.

Vốn hôm nay không phải là ngày Carl bọn họ đi săn, nhưng ở trong phòng không có việc gì làm Carl cảm thấy buồn đến hoảng liền kéo Khoa Ân đi ra ngoài săn thú. Không thể không nói là vận khí của bọn họ tốt, lúc tránh mưa ngoài ý muốn phát hiện một nơi đàn lộc trốn. Bất quá suy xét đến việc không bảo tồn tốt đồ ăn, bọn họ cũng chỉ săn về mười con. Nếu là vào thời điểm săn thú cho mùa đông bị bọn họ bắt gặp, đàn lộc kia chắc chắn bị diệt tận.

Lâm Mộc nhìn một con lộc lớn như con ngựa, tuy rằng bề ngoài giống lộc, nhưng cặp sừng sắc bén chói lọi trên đầu nhượng Lâm Mộc sợ. Hoàn hảo bọn họ chỉ là giống.

Thi thể đám lộc đều được đặt chỗ đất trống trong phòng. Lâm Mộc khoác tấm da thú lớn đi ra ngoài xem. Phil bọn họ cũng không thua kém.

Lâm Mộc thật cẩn thận sờ soạng sừng trên đầu chúng, xem ra có thể làm bả đao.

Nhìn xong sờ xong, Lâm Mộc nghĩ nên xử lí đống thịt đó như thế nào. Cuối cùng hắn quyết định yêm một ít, sau đó lại luộc chín một ít, thú nhân muốn ăn cũng có thể chế biến một chút là có thể ăn. Về phần cơm chiều, Lâm Mộc nghĩ đến những công hiệu đặc biệt của thịt lộc đối với nam nhân, vì an toàn của mình, hãy để cho bọn họ nếm thử chút tiên tính.