Bình Đạm Sinh Hoạt

Chương 55: Giải thích mọi chuyện

Chờ Giang Duy về tới nhà, Lí Hiên đã muốn thu thập mọi thứ xong, đầu sỏ Trương Thiến Nhiên kia cũng không thấy bóng dáng.

Chắc là mang Giang Hoài ra ngoài chơi rồi đi.

Bất quá Giang Duy cũng không nhàn rỗi đi tìm nàng, nàng cũng hơn hai mươi rồi, không đi lạc được.

Hiện tại, phiền toái chính là hắn!

Bởi vì Lí Tu, y không kịp đuổi theo giải thích cho Lí Hiên mọi chuyện.

Nhưng bên Lí Tu kia, y có thể nói được gì, nàng đã nhìn ra điều gì, y biết cả.

Nếu như nói dối, Lí Tu tuy là sẽ không tin, nhưng ít ra cũng giấu nàng được một thời gian nữa.

Dù sao, đột nhiên tiếp nhận người bạn thân hớn hai mươi năm là một đồng tính, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Y có thể tự nhiên nói, y là đồng tính, y cùng Lí Hiên là người yêu.

Nhưng, Trương Thiến Nhiên thì sao?

Y cùng Trương Thiến Nhiên là vợ chồng, y cùng Lí Hiên là người yêu…

Này mối quan hệ cũng thật rắc rối đi.

Mà đầu óc Giang Duy lúc này càng thêm hỗn loạn.

Đối với Lí Tu, y cái gì cũng không nói.

Nói huyên thuyên, nói dối cũng được, nói thật cũng được, sao cũng được.

Nhưng y cái gì cũng không nói nên lời.

Trong đầu y lúc này, chỉ có bóng lưng Lí Hiên lúc ly khai, cùng vẻ mặt âm trầm của hắn.

Hắn nhất định cho là chính mình lừa hắn đi.

Nga, không đúng, chính mình quả thật là đã lừa hắn.

Không để ý tới Lí Tu đang gào thét phía sau, Giang Duy chạy về nhà.

Chỉ chậm vài tích tắc thôi, mà khi đến nơi, hậu quả đã thấy Lí Hiên kéo hành lý ra khỏi phòng ngủ của bọn họ.

“Lí hiên…” Hắn phải đi sao? Hắn thu thập đồ đạc là để dời đi sao?

Rời khỏi y? Rời khỏi nhà của bọn họ?

Giang Duy cắn môi, ngơ ngác nhìn hắn, nhớ kĩ tên hắn.

Lí Hiên dừng, hắn nhìn Giang Duy, nhìn thấy người đàn ông đã cùng hắn chung sống hơn hai năm.

Hắn biết rõ con người Giang Duy, y là không phải cố ý lừa hắn, y không muốn làm chuyện đó, nhưng, cố tình che giấu lại làm tổn thương niềm tin của hắn.

Người này, rốt cục vẫn giấu hắn, nhưng yêu một người là muốn bảo hộ người đó, muốn người đó an ổn, khỏe mạnh, không bao giờ cãi vã.

Rõ ràng lớn tuổi hơn hắn, nhưng vì sao lúc nào cũng suy nghĩ khờ dại như vậy?

“Nàng đã trở về, ta hẳn là nên ly khai.”

Cũng không nói ra tên người kia, ngoại trừ vừa nãy nghe Giang Duy nói ra tên “Thiến Nhiên”, Lí Hiên đối với nàng một chút cũng không biết.

Nhưng, biết nàng là vợ Giang Duy là đủ rồi.

Giang Duy không nói cũng không sao, y cùng nàng trên pháp luật, vẫn là quan hệ vợ chồng.

“Không phải,” Giang Duy kích động nắm lấy tay Lí Hiên, “Ngươi nghe ta giải thích đã!”

Y muốn giải thích gì chứ… Ngay cả Giang Duy cũng mờ mịt.

Nhìn thấy vẻ mặt của y, Lí Hiên rất muốn cười, chỉ là trong lúc này, cho dù là cười, sợ cũng đành dối thành cười gượng thôi.

“Buông tay đi, tạm chia xa với chúng ta cũng tốt.”

Để bọn họ hảo hảo ngẫm lại, rốt cục bọn họ muốn cái gì.

Bởi vì một hồi rượu say kia, bọn họ sống chung, hai năm, dần trở thành người yêu.

Như vậy kế tiếp sẽ thế nào đây?

Kế tiếp bọn họ sẽ làm thế nào?

Giang Duy cảm thấy Lí Hiên thực sự đã mất niềm tin vào y rồi.

Mất lòng tin sao? Y khiến Lí Hiên thất vọng rồi sao?

Tay y dần trượt xuống.

+++++++ Ta cảm thấy chính mình thật sự rất đáng chết …. TT +++++++++++

Lí Hiên đi, Giang Duy liền đuổi theo.

Trong tiệm cơm vẫn còn lại ba người đầu gỗ.

“Lâm Cần,” Lí Tu thân thiết quá mức bình thường, sắc mặt cứng ngắc, “Lâm Cần, ngươi đã sớm biết.” Không phải là câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Nàng trông hắn chẳng chút bất ngờ gì, chẳng nhẽ hắn có khả năng tiếp thu nhanh vậy sao?

Trong vòng một ngày mà tất cả mọi chuyện đều thấu tỏ.

Người vợ bạc tình kia của Giang Duy đã trở lại, bọn họ nguyên lai vẫn chưa ly hôn, chẳng nhẽ cái nữ nhân kia lại tốt bụng đột xuất, muốn trở lại gương vỡ lại lạnh với Giang Duy sao?

Càng khiến nàng vô pháp tin vào mắt mình, chính là, Giang Duy là đồng tính! Y cùng Lí Hiên là quan hệ người yêu!

Bọn họ còn sống chung với nhau nữa!

Còn đã hơn hai năm!

Một đống tin tức như bom tấn như thế thật khiến bọn ta muốn hôn mê….

Lí Tu không phải là cứng ngắc phản đối đồng tính, nhưng mà, nàng lúc này vô pháp tiếp nhận người thân thiết nhất bên cạnh nàng cư nhiên là một đồng tình, hàng thật giá thật!

Lí Hiên!

Bảo sao lúc nào nàng cũng cảm thấy xung quanh hai người ấy không khí có điểm ám muội, còn ngây thơ cho đấy chỉ là tình bằng hữu thường thôi.

Lí Tu thật tức giận, Dương Đằng một bên không biết làm thế nào để nàng bình tĩnh lại, nghĩ muốn hướng Lâm Cần cứu trợ, dù sao Lí Tu, Giang Duy, Lâm Cần, ba người họ tình cảm không phải thân thiết tầm thường, ngay cả anh, là bạn trai nhiều năm, cũng không thể chen chân vào.

Nhưng Lâm Cần lại chỉ ngồi một bên lười biếng bò ra bàn, bộ dạng trông như không liên quan.

Lâm Cần cũng thành thật, chẳng chút che giấu. “Từ lúc học đại học.”

“Từ lúc học đại học…” Lí Tu sổ một tràng, “Đại học, bảy năm, hắn giấu ta những bảy năm, mà ngươi, cũng không nói cho ta biết?!”

Bọn họ tính là gì chứ?! Tình bằng hữu hơn hai mươi năm, thế nhưng vẫn không thể thành thật được?!

“Nói cho ngươi để làm gì?” Việc này, chẳng nhẽ còn phải để đem đi chiếu cáo thiên hạ, chúc rượu mừng sao? Hay để nàng ra đường rồi tìm hoa ghép cặp đồng tính cho Giang Duy? Hay mỗi ngày để Giang Duy phải chịu cái tâm ý của vị bác sĩ?

“Lí Tu, chũng ta cũng chẳng phải là hài tử ít tuổi nữa, đều có cách thức xử sự của riêng mình, ngươi yên tâm với Giang Duy đi.”

Nói vậy, nhiều lúc hắn cũng tự thấy chính mình nực cười, so với trẻ con còn nực cười hơn.

“Nhưng mà…” Yên tâm? Hắn muốn nàng như nào yên tâm được? –

Lí Tu mãi mãi không quên lúc dự lễ tang chú Giang cùng cô Giang, Giang Duy mắt ngập nước, khóc nấc mãi thôi…

Từ lúc đó, nàng phát thệ, không bao giờ trốn sau lưng Lâm Cần với Giang Duy nữa…

Yên tâm với Giang Duy? Với cái người ôm đứa trẻ nho nhỏ, đứng trước bếp ga, lúng ta lúng túng, Giang Duy, mà yên tâm? Đối với một người ngay cả chính mình phát sốt còn không biết, Giang Duy, mà yên tâm được? Đối với cái người lúc nào cũng nhượng chính mình ăn cơm trắng, cải muối, để Giang Hoài uống sữa, Giang Duy, yên tâm được sao?…

Thực sự yên tâm được sao?

Tên của nàng là, Trương Thiến Nhiên.

Giang Hoài vì tức giận ngày hôm nay không thể dẫn cậu ra ngoài chơi, buổi tối lại không có Lí Hiên thúc thúc cậu thích nhất nấy cơm, còn bị thông báo một tin sét đánh là Lí Hiên thúc thúc mấy ngày tới bận rộn sẽ không trở về, liền trốn trong phòng hờn dỗi.

Trương Thiến Nhiên theo nếp tự mình tìm thú tiêu khiển, cho dù là Giang Duy rõ ràng có điểm không lơ đãng, nàng cũng có thể tiếp tục đề tài.

“Người kia là đối tượng của ngươi tìm? Không tồi nha.”

Lớn lên rất anh tuấn, chính là đối với thái độ của nàng, có điểm khinh thường.

(Xuyên mỗ: Đều là ngươi hại hắn trực tiếp từ người yêu, giáng xuống kẻ thứ ba, hắn có thể đối với ngươi vui vẻ gì chứ = =)

“Đúng vậy, ta cũng thấy không tồi, bất quá, lại bị ngươi dọa chạy rồi.” Giang Duy bất đắc dĩ hé môi cười.

Buổi tối Giang Hoài nháo đòi Lí Hiên thúc thúc, khiến y nguyên bản muốn hạ xuống tâm tình lại càng thêm cáu kỉnh.

Tiểu tử này, người khác không phải đều nói nó hiểu chuyện gì đó sao, hôm nay như nào lại nháo đến vậy!

“Hahaha, đứng nói vậy nha, ta cũng chẳng phải khủng long mà.” Nàng còn cố tính ăn mặc đẹp đẽ tới, tính cho y một phen kinh hỉ mà.

Bất quá, ai biết kinh hỉ không có, trái lại còn mang tới kinh hãi chứ ╮(╯_╰)╭

Cơ mà không liên quan, nàng vô tội nha.

Ai, là muốn tạo phúc lại thành gây họa rồi, đúng là họa tránh không được mà… Y cũng không thể tiếp tục giấu được nữa.

Có một số việc đến cuối, vẫn phải giải quyết.

“Thiến Nhiên, ngươi như nào đột nhiên trở lại?” Không phải đang đi du ngoạn ở tận đâu đâu, thực hiện giấc mộng du lịch quanh thế giới của nàng sao, này mới được vài năm a, nàng đã đi hết rồi sao?

“Ta về khiến ngươi thêm phiền toái?” Tuy là nói vậy không sai, chờ nàng mang Giang Hoài trở về, trong nhà chỉ còn mỗi Giang Duy.

Cái người tên Lí Hiên kia đi rồi sao?

Thật đáng tiếc a.

Nàng trong lòng thở dài.

Giang Duy lập tức xua tay, “Không có, đừng nói lung tung, cái gì mà phiền toái chứ, không có mà.” Ở trong mắt y, nàng cùng Lí Tu, Lâm Cần giống nhau, là người thân thiết với y.

Trương Thiến Nhiên trầm mặc, ngay tại khi Giang Duy nghĩ nàng ngủ gật rồi, lại thấy nàng hét lớn.

“Giang Duy.”

“Ân.”

“Ngươi thay đổi…” Tuy là bộ dạng, cách nói chuyện, cách cư xử với người khác đều không thay đổi, nhưng lại khác hẳn cái thời đại học ngây ngô, lỗ mãng, tuy là cũng thể đạt tới mức chín chắn, ổn trọng, nhưng ngồi bên cạnh y lại dễ dàng bị lây nhiễm cái không khí hạnh phúc tỏa ra quanh y.

Bọn họ đã nhiều năm không gặp mặt, có thay đổi là đương nhiên. “Hahah, con người mà, thời gian trôi qua tự nhiên sẽ thay đổi, ta xem ngươi cũng xinh đẹp hơn nha.” Lúc trước buộc tóc hai bên bị người ta gọi là cô gái thôn quê, nay đã muốn lột xác thành nữ nhân yêu kiều, xinh đẹp không tả được.

“Cảm ơn đã khen, haha…” Nữ nhân ai lại không thích nghe lời khen chứ, bất kể là thật hay giả, là a dua hay nhịn hót.

“Giang Duy, ngươi biết không? Mấy năm nay ta đi thật nhiều nơi a, ta đi qua Paris, đi qua tháp Eiffel, còn dùng tiền một tháng sinh hoạt để mua một lọ nước hoa 5ml, thế nhưng lúc dùng, lại thấy nó còn chẳng dễ ngửi bằng lọ giá năm đồng…”

“Ta đi Nhật Bản, ở trên tháp Tokio đứng cả buổi chiều, người quanh đấy còn tưởng ta là tượng. Người ta đều nói tháp Tokio bất quá chỉ là ăn theo tháp Eiffel, không đáng nói, chỉ như đồ bỏ, thế nhưng ta lại không đủ can đảm đi hết,” Tháp Tokio có thể không nổi tiếng như tháp Eiffel, nhưng đóa hồng kia trong mắt nàng chỉ thấy chói năm, cảm giác so với tháp Eiffel khác hắn.

“Ừ.” Đúng thế, hiện tại không ngừng có tranh đả kích Nhật lan tràn trong Trung Quốc, khiến tháp Tokio kia dần chẳng còn đại diện cho biểu tượng gì nữa.

Ta ở trang trại làm rượu XX, ngươi biết không, nơi đó sản xuất rượu nho ngon khủng khϊếp, ta ban ngày cùng cây nho tiếp xúc, buổi tối hỗ trợ cất rượu, tuy là nói học trộm thì không thành sư được, bất quá cũng uống được không ít rượu nho thượng hạng, miễn phí nha…”

Nàng ở nơi này đại khái công tác vài tháng, nếu không phải vì bị phát hiện nốc cạn một chai giá xa xỉ, phỏng chừng cũng phải ở chỗ đó an dưỡng tới năm rưỡi mất.

Rượu ngon mê người lắm, nhưng cũng không thể coi thường nha.

“Năm ngoái, lúc Quốc khánh, ta đi Bắc Kinh, tuy là không có nghi thức duyệt binh, bất quá cũng rất tráng lệ, nói thế không bằng nói ta giả tạo, cơ mà thực sự rất tự hào, ta là người Trung Quốc nha.”

Mấy năm nay, nàng như chú chim đi di cư, bay qua bay lại lãnh thổ của các nước, cũng không lưu lại ở đâu quá lâu, nhiều nhất là trang trại rượu kia, năm tháng…

“Vậy ngươi như nào lại tới chỗ này của ta?” Mệt cùng nàng tìm đến những chỗ nào, nàng lại vẫn nhớ tới căn phòng ghi trên giấy.

“Không biết a,” Trương Thiến Nhiên ra vẻ mờ mịt, khoát khoát tay, “Ta nguyên bản đang ở quảng trường Đỏ ở Nga cho bồ câu ăn, đột nhiên nghĩ tới ngươi, sau đó, nháy mắt ta đã ở sân bay, chớp mắt cái nữa, ta đã ở đây rồi… Hahaha…”

“ = = Ngươi cũng thật khó hiểu a,” Nháy mắt đã lại đổi chỗ rồi, nàng tưởng là đang chơi trò chơi chắc, có thể nháy mắt dịch chuyển? Thế thì mấy công ty hàng không còn làm ăn gì nữa.

“Hahaha, người còn sống, bản thân chuyện đó thôi đã rất khó hiểu rồi.”

“Thiến Nhiên, bệnh của ngươi…” Giang Duy nhíu mày, sẽ không tái phát nữa chứ?

Nàng có chứng bệnh ưu buồn nhẹ, có thể xem như bệnh nhẹ chẳng đáng quan tâm, nhưng Giang Duy cũng không quên mùa hè năm nào đó, y từng nhìn thấy một cô gái, hai mắt mở lớn, cắn lòng bàn tay mình rời một miếng thịt…

“Yên tâm rồi,” Trương Thiến Nhiên trấn an, tựa đầu vào vai y, tuy là không rộng, nhưng lại khiến người ta rất an tâm, “Khí trời ở đây thật tốt, cho nên tâm tình ta cũng tốt, không có việc gì nữa rồi…”

Cho dù là có chuyện, hiện tại nàng cũng có khả năng tự mình ứng phó rồi.

Nàng đã không còn là cô bé năm xưa bị người ta ức hϊếp nữa rồi.

“Thật vậy sao?” Nhưng y xem cũng không giống những gì nàng nói a.

“Ta mệt rồi, để ta dựa một chút đi,” Nàng đổi đề tài, nhắm hai mắt lại, “Ta từ lúc xuống sân bay đi một lèo ba tiếng ô tô để tới đây, trên đường thiếu chút nữa làm ta bị trấn động…”

“Ân, được rồi.” Nàng ở trên xe khẳng định là không được nghỉ ngơi.

Phòng khách dần trở nên an tĩnh, ngay lại lúc Giang Duy tưởng Trương Thiến Nhiên đã ngủ, nàng đột nhiên nói một câu.

“Giang Duy, Giang Hoài… Ngươi dưỡng thật tốt.”

Đứa con của nàng cùng Giang Duy, nàng bỏ đi bảy năm, không ngó ngàng gì tới nó