Người dưới thân đã sợ đến câm như hến.
Thư Lạc nhìn nam nhân yếu đuối vì sợ hãi mà cắn chặt môi muốn bật máu, giống như động vật nhỏ bị đem tới cho người ta chém gϊếŧ, bộ dạng vô cùng tội nghiệp đáng thương, thực sự trong lòng cũng có cảm giác không nỡ. Cậu rất muốn đâm xuyên thân thể ấy ngay lập tức, nhưng đành phải cố gắng kiềm nén ham muốn cháy bỏng đó xuống, vươn tay lên tủ đầu giường, lấy ra một chai dầu bôi trơn, sau đó dùng răng mở nắp, cẩn thận xoa dịch thể lên tiểu huyệt của Mạc Phi.
Cảm giác được Thư Lạc xoa dầu bôi trơn, Mạc Phi kinh ngạc mở to hai mắt. Trong suốt từng ấy năm, An Thế Duy chưa bao giờ giúp anh làm bước này, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ hắn đều mạnh mẽ tiến nhập, sự trừu sáp thống khổ đó khiến anh đau đến cả người co giật run rẩy.
Bôi trơn xong, Thư Lạc nhẹ nhàng tách đôi môi đang cắn chặt của Mạc Phi, vừa chậm rãi đẩy phân thân cứng rắn vào sâu trong cơ thể anh, vừa không ngừng tấn công khoang miệng anh, dùng nụ hôn nồng nàn mãnh liệt để phân tán sự chú ý của Mạc Phi, giúp anh giảm bớt sự khó chịu nơi hạ thể khi bị dị vật xâm nhập.
"Tiểu Phi... Thân thể của anh thật ấm áp... " cậu ngậm lấy đầu lưỡi của anh, nhắm mắt lại, trong lúc hưởng thụ liền buột miệng thốt ra.
Tính khí hùng dũng từng chút một thâm nhập vào tận sâu bên trong, dừng lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi rút ra, rồi lại một lần nữa đẩy vào. Thư Lạc cố gắng kiềm chế bản thân, không hề thô bạo trừu sáp, không hề mạnh mẽ luật động, mà là cẩn thận âu yếm người yêu, giống như một cơn gió dịu dàng lướt qua, cậu cố gắng kiểm soát để không khiến anh phải chịu một tia đau đớn nào.
Sau nhiều lần như vậy, thân thể cứng nhắc căng cứng của Mạc Phi cuối cùng cũng được thả lỏng, đôi chân anh bị mở rộng đặt trên đôi tay rắn chắc của Thư Lạc, hai tay anh bám lấy bờ vai to lớn cường tráng của cậu, Mạc Phi hỗn loạn thở dốc, anh cảm nhận rất rõ ràng Thư Lạc đang ở bên trong thân thể mình, theo từng nhịp đưa đẩy mà càng tiến vào sâu hơn.
Không một ai lên tiếng, chỉ có hơi thở hỗn loạn liên tục phả lên mặt của đối phương. Bầu không khí dần dần trở nên ám muội.
Mạc Phi đột nhiên có chút mê man. Anh ngây ngốc nhìn nam nhân trước mắt mình, nhìn thấy trong đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm như biển đêm kia lộ rõ sự dịu dàng và yêu thương. Đây là cường bạo sao? Tại sao lại dịu dàng như vậy, còn rất... thoải mái...?
Thư Lạc ở trong cơ thể anh liên tục luật động, tốc độ cùng tiết tấu dần thay đổi, đôi tay to lớn ôm lấy thân thể Mạc Phi, không ngừng hôn môi, không ngừng liếʍ láp hai điểm đỏ hồng trước ngực anh. Mạc Phi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục khiến ham muốn dần dần trỗi dậy, nơi hạ thân cũng từ từ cứng rắn đứng thẳng lên. Bàn tay Thư Lạc liền lần mò xuống dưới, dịu dàng xoa nắn vuốt ve. Kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Mạc Phi động tình khẽ rên lên một tiếng, tần suất và cường độ đâm vào hạ thân cũng theo đó tăng lên. Lúc Thư Lạc đâm vào một điểm, thân thể Mạc Phi bất ngờ run rẩy. Thư Lạc ngẩng đầu nhìn, phát hiện nam nhân khả ái này đang lấy tay bịt chặt miệng mình, hai má ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt. Thế là, cậu xấu xa cười, liên tiếp tấn công vào điểm mẫn cảm kia, tốc độ đâm chọc tăng lên không kiểm soát, Mạc Phi cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, từng tiếng rêи ɾỉ e thẹn liên tục thoát ra từ giữa kẽ tay.
Thật thoải mái, thực sự rất thoải mái. Dần dần, sự kháng cự tinh thần đã không thể nào chống lại du͙© vọиɠ của thân thể. Kɧoáı ©ảʍ cứ như con sóng này nối tiếp con sóng khác liên tục xông thẳng lên đại não, linh hồn như bị nhấn chìm trong ham muốn nɧu͙© ɖu͙©, thậm chí ngay cả tia lý trí cuối cùng còn sót lại cũng bị chặt đứt, chỉ còn lại cảm giác ngây ngất đê mê không ngừng lan tỏa khắp thân thể.
Mạc Phi trước giờ không hề biết, thì ra làʍ t̠ìиɦ có thể khiến người ta sung sướиɠ đến hồn xiêu phách tán như vậy.
Hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau bỗng nhiên thay đổi tư thế, Thư Lạc ôm thân thể Mạc Phi lên, để anh giang rộng hai chân ngồi lên ngang hông mình. Bởi vì tư thế này cơ thể không tìm được điểm tựa, Mạc Phi nhất thời tay chân luống cuống hỗn loạn, thế nhưng rất nhanh hai tay đã bị giữ chặt. Thư Lạc ôm Mạc Phi vào lòng, để anh dựa vào ngực mình, khẽ chuyển động phần hông, đâm vào thân thể anh từ phía dưới lên. Phân thân thuận lợi đâm sâu vào thân thể khiến Mạc Phi thất thanh kêu lên, nhưng mà sau đó, theo từng nhịp trừu sáp mạnh mẽ, tiếng kinh hô dần biến thành thanh âm rêи ɾỉ ngọt ngào.
Đêm hôm đó, bọn họ làm rất lâu, người này ôm lấy thân thể của đối phương, không ai muốn buông tay ra trước. Trong phòng liên tục vang lên những tiếng rêи ɾỉ thở dốc đầy dâʍ ɭσạи, không khí tràn ngập mùi vị của ái tình. Hai nam nhân thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mồ hôi nhễ nhại điên cuồng quấn quýt lấy nhau. Thư Lạc yêu thương vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Mạc Phi, không ngừng hôn môi, không ngừng âu yếm, nước bọt giao hòa từ khóe môi anh chảy xuống. Mạc Phi có chút mất phương hướng, giống như người đi lạc vào trong sương mù. Anh thực sự không biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì nữa, rõ ràng sự cự tuyệt lúc ban đầu đã dần dần chuyển thành tiếp nhận, hơn nữa anh lại chẳng cảm thấy thẹn thùng, mà trong giây phút này, trong lòng anh lại cảm thấy, nếu như vĩnh viễn có thể được chàng trai này ôm vào trong lòng, như vậy thì tốt biết bao. Loại cảm giác này, sự chờ mong này, có phải gọi là, hạnh phúc?
Cao trào qua đi, sự vui vẻ vẫn còn đọng lại trong thân thể, Mạc Phi vô cùng mệt mỏi nằm ở trong lòng Thư Lạc, cả người vô lực không ngừng thở dốc. Thư Lạc ôm lấy Mạc Phi, lo lắng anh sẽ bị lạnh, liền kéo chăn qua đắp lên người anh.
Đợi đến khi hơi thở của Mạc Phi từ từ bình ổn, Thư Lạc hôn lên trán anh, nói: "Tôi mang anh đi tắm."
Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, Thư Lạc dịu dàng cẩn thận giúp Mạc Phi tẩy sạch thân thể, cậu để anh dựa vào vai mình, từng chút từng chút một, vô cùng cẩn thận lấy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại bên trong thân thể Mạc Phi ra ngoài.
Làm đến nửa chừng, Mạc Phi bỗng nhiên nhịn không được mà rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý tắm cho anh. Trước đây, sau khi An Thế Duy rời đi, anh lúc nào cũng phải cố gắng nâng thân thể đau đớn mà ngồi dậy, tự mình tẩy rửa dịch thể nhớp nhúa nơi hạ thân. Thế nhưng bởi vì chỗ đó anh không thể nhìn thấy, mỗi lần như vậy anh chỉ có thể cố gắng hết sức để uốn cong eo, khó khăn dùng ngón tay chậm rãi lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra. Có đôi lúc vì anh không làm sạch triệt để mà dẫn đến ngày hôm sau thượng thổ hạ tả, thậm chí còn đau bụng phát sốt.
Nhưng bây giờ... Nam nhân này thực sự quá ôn nhu...
Những giọt nước mắt nóng hổi liền trào ra, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống, rơi xuống vai Thư Lạc.
"Sao vậy? Tôi làm anh đau sao?"
Thư Lạc nâng gương mặt Mạt Phi lên, vừa dịu dàng hỏi vừa lau đi nước mắt trên mặt anh.
Mạc Phi nghẹn ngào, ánh mắt thê lương nhìn Thư Lạc, thanh âm đứt quãng van xin: "Thư Lạc... Xin cậu... Đừng đối với tôi tốt như vậy... Đừng trêu đùa tôi như vậy... Tôi không muốn lại bị cậu lừa gạt nữa..."
Nét mặt Thư Lạc nhất thời cứng lại. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù cậu có làm gì hay nói gì đi chăng nữa, Mạc Phi cũng chỉ cảm thấy cậu đang diễn kịch mà thôi.
Tim, bỗng chốc lại nhói lên đau đớn.
Thư Lạc thê lương cười cười, yêu thương sờ lên tóc Mạc Phi, cười khổ nói: "Đúng là hết cách với anh mà, cái gì cũng bị anh nhìn thấu hết."
Nói xong, cậu im lặng dịu dàng ôm lấy nam nhân đang cúi đầu khóc rấm rứt vào trong lòng.