Không biết tôi đã khóc trong bao lâu, đến khi khóc đến thần trí mơ màng, có người nhẹ nhàng sờ lên tóc tôi.
“Tiểu Phi.”
Tôi bỗng nhiên chấn động, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, liền giật mình nhìn thấy Thư Lạc.
Tôi sửng sốt vài giây, theo bản năng lui ra sau, hoảng hốt tìm thứ gì đó để che thân thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại, nhưng lại bị Thư Lạc bế bổng lên.
Cậu ta không hỏi gì cả, chỉ gắt gao ôm tôi vào lòng thật chặt, nói: “Tôi mang anh đi tắm, để như vậy anh sẽ sinh bệnh.”
Tôi cố chịu đựng đau đớn mà giãy dụa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ ước gì có cái lỗ nào mà chui xuống.
“Tôi, tự tôi có thể ── “
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Đừng lộn xộn, vết thương đã chảy máu rồi.”
Trên mặt Thư Lạc tuy không có biểu hiện gì, nhưng giọng nói lại giống như mệnh lệnh không thể kháng cự.
Tôi ngẩn ra. Tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Thư Lạc đáng sợ như vậy.
Cậu ta không nói tiếng nào ôm tôi vào phòng tắm, để tôi dựa vào trong lòng, không hề quan tâm đến người mình bị ướt, dùng nước nóng cẩn thận tắm rửa thân thể cho tôi. Tôi cúi đầu, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nếu như có thể, tôi thật sự muốn Thư Lạc biến mất đi. Để cho một đứa trẻ tắm rửa cái thân thể dơ bẩn của mình, tôi đúng là người chẳng ra gì mà. Hơi nước ấm nóng không ngừng bốc lên, tôi cúi đầu nhịn không được rơi lệ.
Thư Lạc nâng khuôn mặt tôi lên, ánh mắt có chút phức tạp.
“Tiểu Phi, tôi mang anh đi nhé, được không?”
Tôi đột nhiên sửng sốt, trong khoảnh khắc vẫn chưa hiểu được Thư Lạc muốn nói gì, còn chưa kịp có thời gian suy nghĩ, một nụ hôn bất ngờ đã lấp kín đôi môi tôi.
Tôi vươn tay đẩy cậu ta ra, nhưng còn chưa kịp đẩy, cổ tay đã bị nắm lấy ép chặt vào vách tường, nước từ vòi hoa sen liên tục phun xuống khiến tôi không mở mắt ra nổi. Thư Lạc điên cuồng mãnh liệt hôn xuống, tự do càn quét vào sâu trong khoang miệng, còn tùy tiện khẽ cắn đầu lưỡi của tôi, tôi không cách nào kêu la, nỗi sợ hãi càng dâng lên khi tôi cảm thấy một bàn tay cậu ta đang nắm lấy hạ thân, thân thể tôi run lên, kinh hoàng ra sức giãy dụa, trong lúc chống cự bàn tay tôi vung lên, hung hăng tát Thư Lạc một cái.
Thư Lạc bất ngờ dừng lại, bên má trái còn hiện lên dấu tay đỏ hồng.
Tôi hoảng loạn nhìn cậu ta, tinh thần vẫn chưa thể trấn tĩnh lại, nhìn thấy gương mặt Thư Lạc bị đánh đến sưng đỏ, trong lòng cũng có cảm giác không nỡ. Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể luống cuống nhìn cậu ta.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, chỉ còn lại âm thanh rào rào của vòi hoa sen.
Thư Lạc nhìn tôi, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt cậu ta bi thương như vậy, cậu ta cả người ướt sũng, đứng im lặng ngây ngốc rất lâu. Những giọt nước trên khuôn mặt cậu ta lăn xuống, tôi nhìn thấy khóe mắt cậu ta hơi đỏ, trong thoáng chốc tôi không biết đó có phải là nước hay không, hay chính là nước mắt của Thư Lạc.
Qua thật lâu, Thư Lạc nhắm mắt lại, áy náy thấp giọng nói: “Xin lỗi.”