Editor: Trịnh Phương.
Mở cửa, Lâm Dung để Triệu Hân vào nhà, Triệu Hân vừa tò mò lại vừa kinh ngạc nhìn căn nhà: "Dung Dung, đây là nhà của Lăng Tị Hiên sao? Thật lớn!"
"Ừ, là của anh ấy."
"Oa, anh ấy bài trí căn nhà này cũng rất đẹp đó chứ. Không ngờ anh ấy là một quân nhân nhưng lại rất có tế bào nghệ thuật, mắt thẩm mỹ không tệ lắm!" Trước kia Triệu Hân từng học mỹ thuật, cũng hiểu được ít nhiều về nghệ thuật. Cô nàng thấy cách bài trí trong nhà Lăng Tị Hiên quả thật rất có phẩm vị, hơn nữa nhìn tổng thể cũng vô cùng hài hòa.
Lâm Dung cười không ngừng: "Cái gì vậy! Anh ấy nào có biết gì, chính là tìm một nhà thiết kế giỏi, lại tìm một công ty lắp đặt chuyên nghiệp, không hề có một chút quan hệ nào với mắt thẩm mỹ của anh ấy cả." Lăng Tị Hiên có tiền, cho nên muốn trang hoàng nhà ở tốt hơn một chút, Lâm Dung biết anh không hề biết một chữ gì về nghệ thuật.
"Lâm Dung, cậu thật hạnh phúc, ngay cả nhà ở anh ấy cũng đã chuẩn bị xong cho cậu, khi ở chung một chỗ, các cậu cũng không cần buồn phiền vì chuyện này. Giá nhà hiện tại cao như vậy, nếu không có nhà ở, hai người còn phải chịu khổ nhiều." Triệu Hân nói ra những lời từ trong thâm tâm. Cô nàng là một cô gái rất thực tế.
"Nào có. Đây cũng không phải là nhà anh ấy mới mua. Anh ấy đã mua căn nhà này khá lâu, tính đến hiện tại cũng ở hơn hai năm rồi, cũng bởi vì anh ấy không thường tới ở nên nhà mới có thể trông mới như vậy, căn bản không phải chuẩn bị cho mình." Lâm Dung cảm thấy buồn cười, hai người bọn họ vừa mới bắt đầu, Lăng Tị Hiên đã đi chuẩn bị nhà sao? D+ĐL(Q_Đ
"Vậy cũng rất tốt, ít nhất thì về sau hai người các cậu không cần mua nhà nữa, nếu không thì lại có thêm gánh nặng. Muốn mua phòng tốt như vậy phải dung tiền tiết kiệm hai, ba mươi năm mới mua được!" Triệu Hân rất hâm mộ Lâm Dung. Cô nàng cũng có bạn trai, bạn trai đối với cô ấy rất tốt, hai người rất nghiêm túc, cha mẹ hai người cũng rất nghiêm túc, nhưng điều kiện của gia đình Triệu Hân kém nhà Lâm Dung không ít, điều kiện gia đình bạn trai cô ấy cũng không khác lắm so với nhà cô ấy. Nếu đêm hai người bọn họ ra so với Lăng Tị Hiên cùng Lâm Dung, có thể nói là một trời một vực.
"Ha ha, mình cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đúng rồi, cậu ở gian phòng kia? Nơi này có bốn phòng ngủ, chỉ có hai phòng thường dùng, cậu chọn một phòng thôi." Hai phòng thường sử dụng là hai phòng ngủ, một là phòng ngủ của Lăng Tị Hiên, một phòng khác là phòng mà lần trước Lâm Dung tới ngủ. Từ sau lần đó, Lăng Tị Hiên cũng vẫn dọn dẹp.
"Được, mình xem một chút." Triệu Hân nhìn hai phòng ngủ một chút: "Mình ngủ ở phòng này." Die#TruyenHD^ydo¦n
"Thật sự phải là phòng này sao?" Lâm Dung ngừng cười, hỏi cô ấy. Căn phòng Triệu Hân chọn là phòng ngủ hướng về phía mặt trời của Lăng Tị Hiên. Phòng ngủ của Lăng Tị Hiên có cửa sổ sát đất, còn có hướng 270 độ về phía mặt trời, mà Lâm Dung ghét ánh sáng quá mạnh, cho nên phòng ngủ của cô chỉ có cửa sổ bình thường.
"Ừm, sao vậy?" Triệu Hân hỏi: "Không phải đây là phòng của vị kia nhà cậu chứ?"
"A, không phải, anh ấy không thường tới, tới đây cũng là ở tùy ý, không nhất định phải ở phòng nào, cậu ở đây là được rồi." Lâm Dung vội nói, cô đi vào thu thập một chút đồ đạc: "Được rồi, hiện tại cậu có thể vào ở, trong phòng ngủ có phòng vệ sinh."
Sáng ngày thứ hai, Lâm Dung còn chưa tỉnh, Lăng Tị Hiên đã gọi điện thoại cho cô: "Dung Dung, nên rời giường."
Lâm Dung mở mắt nhìn ra bên ngoài một chút: "A, biết, em dậy liền." Cô bò dậy mặc quần áo vào, đánh thức Triệu Hân, hỏi Lăng Tị Hiên: "Không phải là anh thích ngủ nướng sao? Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?"
Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười: "Anh nói anh thích ngủ nướng lúc nào hả?" Anh sống cuộc sống của quân nhân nên đã hình thành thói quen dậy sớm, buổi sáng mỗi ngày đều sẽ chạy bộ rèn luyện, hơn năm giờ đã dậy, hiện tại gọi điện thoại cũng là sau khi rèn luyện xong mới gọi, Lâm Dung nói anh như vậy quả thật là quá oan uổng cho anh.
"Em không biết, dù sao anh cũng đã từng ngủ nướng. Lần trước anh không kịp nghe điện thoại của em thì đã đi ngủ rồi." Di4end_an»l$eq%ưu~don
"Đứa ngốc, đó là bởi vì hôm trước hơn ba giờ đêm anh mới ngủ, sao hôm sau có thể dậy sớm được?" Lăng Tị Hiên cười nói: "Mới ngủ như vậy một lần, liền bị em bắt được."
"A, là vậy sao." Lâm Dung le lưỡi.
"Buổi sáng muốn ăn cái gì?"
"Em muốn ăn cùng Hân Hân, bọn em muốn tới canteen." Cô cũng không muốn một mình đi ra ngoài ăn cùng Lăng Tị Hiên, bỏ lại Triệu Hân ở một mình, như vậy chẳng phải là trọng sắc khinh bạn sao.
"Vậy thì tốt, anh ăn với hai người được không? Tiện thể đưa hai người tới trường." Die#nd$an®l;-)equ6ydo8n
"Vâng, được. Vậy bây giờ anh liền lái xe tới đây, đúng lúc để bọn em sửa soạn một chút."
"Được, hiện tại anh liền qua đó, lát gặp."
"Ừ, bye bye."
"Ai, Dung Dung, đợi một chút!" Lăng Tị Hiên đột nhiên gọi cô lại.
"Sao vậy?" Lâm Dung hỏi.
"Hôm qua có ngủ ngon không? Có cảm thấy không quen hay không?"
"Không có, em ngủ rất ngon, không cần lo lắng cho em." Lâm Dung cười cười.
"Vậy thì tốt, tối hôm qua, anh rất nhớ ngươi." Lăng Tị Hiên đột nhiên nói một câu như vậy, khiến Lâm Dung sợ hết hồn, không biết nên nói gì cho phải. Lúc nói ra điều này, Lăng Tị Hiên đại khái cũng đoán được phản ứng của Lâm Dung, không muốn làm khó cô, vì vậy nói tiếp: "Đến dưới nhà thì anh sẽ gọi lại cho em."
"Vâng, tạm biệt." Lâm Dung vội vàng cúp điện thoại, đi rửa mặt.
Ăn xong điểm tâm, hai người phải về túc xá, Lăng Tị Hiên giữ Lâm Dung lại, để Triệu Hân cười cười đi lên một mình.
"Sao lại không cho em về phòng?" Lâm Dung là muốn đi lên thu thập một chút đồ. Chính mình cũng không ở kí túc xá cả một mùa đông, chắc chắn là đồ đạc vừa dơ vừa loạn.
"Bạn cùng phòng của em đã giúp em thu thập đồ đạc, không cần phải trở về gấp như vậy. Hôm nay là Chủ nhật, anh đưa em đi hẹn hò, em sẽ không cự tuyệt anh chứ?" Lăng Tị Hiên giống như có thể nhìn thấu cô, luôn biết cô đang lo lắng về chuyện gì.
Lâm Dung không hề có một chút kinh nghiệm nào đối với chuyện yêu đương, vừa nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, càng thêm không biết trả lời anh thế nào. Lăng Tị Hiên cười nhìn cô: "Chúng ta đi xem phim trước, được không? Hiện tại rạp chiếu phim Thế Giới Mới có buổi chiếu phim dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau."
"Vâng, được." Lâm Dung gật đầu một cái. Cả kì nghỉ đông cô vẫn chưa được đi xem phim ở rạp, huống chi hồi năm mới có rất nhiều phim hay ra rạp mà cô vẫn chưa được xem, hiện tại vừa lúc bổ sung.
Đi tới rạp chiếu phim, Lăng Tị Hiên mua xong vé cùng đồ ăn vặt liền dẫn Lâm Dung vào lầu bốn của rạp- nơi tổ chức buổi chiếu phim dành riêng cho các cặp đôi. Chỗ ngồi bên trong xếp hai ghế sát vào với nhau, hơn nữa, giữa một cặp cũng tạo ra một ngăn độc lập, quả thật rất thích hợp cho các cặp đôi.
Kéo Lâm Dung ngồi xuống, Lăng Tị Hiên đưa vé trong tay cho Lâm Dung. Lúc này Lâm Dung mới biết phim bọn họ sắp xem là một phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng, có chút khủng bố, nhưng cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hấp dẫn người xem, còn có rất nhiều cảnh quay tình cảm. Đây là một bộ phim dành cho người trưởng thành mới ra gần đây, thật ra Lăng Tị Hiên cũng đã xem rồi, bởi vì cảm thấy xem cùng Lâm Dung cũng tương đối thích hợp, anh chọn nửa ngày mới quyết định được, không thể không nói là vô cùng hao tâm tốn sức.
Tình tiết bắt đầu bắt đầu rất nhẹ nhàng, hai người vừa xem vừa nói chuyện phiếm vừa ăn, hành động thân mật nhất cũng chính là Lăng Tị Hiên thường đút Popcorn cho Lâm Dung. Lần đầu tiên Lăng Tị Hiên đối xử với mình như vậy, Lâm Dung có chút không được tự nhiên, sau đó lại quen dần, cũng lười tự ăn, ngồi chờ Lăng Tị Hiên đưa đồ ăn tới liền trực tiếp há mồm ăn.
Về sau, tình tiết cũng dần được triển khai, thấy đến phần hồi hộp, Lâm Dung đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hơn nữa hiện tại là buổi sáng, người tới xem phim cũng rất ít, xung quanh tối đen như mực, khiến cô càng thêm hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay Lăng Tị Hiên mong tìm kiếm cảm giác an toàn. Lăng Tị Hiên nhân cơ hội ôm Lâm Dung vào ngực, an ủi cô: "Không có việc gì, Dung Dung, không sợ, chỉ là phim thôi mà."
Lâm Dung tựa vào trong ngực Lăng Tị Hiên lại cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, cũng không có phản kháng, tiếp tục xem phim, thật không nghĩ đến ngay sau đó lại có một cảnh quay nam nữ chính trực tiếp lớn mật thân thiết. Lâm Dung có chút xấu hổ, muốn đẩy tay Lăng Tị Hiên để tránh ra khỏi ngực anh, nhưng Lăng Tị Hiên nhìn cảnh phim kia xong liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sao chịu thả cô ra. Bởi vì giữa hai người đang có có bất kì chướng ngại nào, anh trực tiếp đặt Lâm Dung lên đùi mình, lấy tay giữ mặt Lâm Dung, cúi đầu hôn cô.
Lâm Dung không ngờ Lăng Tị Hiên lại làm như vậy, trong lòng vừa sợ vừa loạn, căn bản không biết bản thân nên làm gì, chỉ phản kháng một cách mù quáng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lăng Tị Hiên cũng không chịu buông tay, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Nghe lời, bảo bối, đừng động." Âm thanh bởi vì động tình mà mang theo âm điệu khàn khàn hấp dẫn, mị hoặc khiến Lâm Dung trong nháy mắt lại không biết nên phản ứng như thế nào. Lăng Tị Hiên thấy thế lập tức cẩn thận hôn lên mặt Lâm Dung, giống như chuồn chuồn lướt nước, thấy Lâm Dung không có bao nhiêu phản ứng, lại thử thăm dò liếʍ môi của cô. Lâm Dung đã bị dọa sợ, nào còn nhớ nên làm gì, ngẩn người ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên. Lăng Tị Hiên cho là Lâm Dung là ngầm cho phép, không kịp chờ đợi liền cạy ra môi của cô, đầu lưỡi dò vào trong hưởng thụ hương thơm ngọt ngào trong miệng Lâm Dung. Anh tham lam hôn. Buổi sáng Lâm Dung thích uống một ly trà nóng, hiện tại mùi thơm nhàn nhạt của trà xanh vẫn còn đọng lại trong miệng cô, càng làm cho Lăng Tị Hiên tham luyến không dứt, anh không nhịn được mà cuốn lấy đầu lưỡi Lâm Dung, để cô dây dưa cùng mình. Giống như còn cảm thấy chưa đủ, anh thỉnh thoảng mang theo ý nghĩ xâm lược cùng đoạt lấy mà không nặng không nhẹ cắn vài cái. Lúc này Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là đưa tay vòng qua cổ Lăng Tị Hiên để giữ thăng bằng, nhưng không ngờ tư thế như vậy khiến Lăng Tị Hiên càng thêm kích động, mà Lâm Dung cũng bởi vì sự thuần thục của Lăng Tị Hiên mà dần mơ màng, chỉ còn lại tìиɧ ɖu͙© cùng kɧoáı ©ảʍ chi phối, bản năng cẩn thận thử đáp lại anh. Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên gần như mất đi lý trí, tay của anh không khỏi di chuyển trên thân thể Lâm Dung. Cho đến khi anh muỗn duỗi tay vào quần áo Lâm Dung, cô lập tức tỉnh táo lại, bắt lấy tay Lăng Tị Hiên rồi kéo ra, dùng sức đẩy Lăng Tị Hiên ra, xoay người đi.
Lúc này Lăng Tị Hiên cũng kịp phản ứng chuyện chính mình vừa làm, anh vội vã đưa tay kéo Lâm Dung lại, không ngờ dùng sức quá lớn, nên Lâm Dung trực tiếp ngã ngồi lên trên người anh, anh nhân tiện ôm Lâm Dung: "Dung Dung, đừng đi!"
Lâm Dung không phản kháng cũng không nói chuyện, cô trốn ra khỏi ngực Lăng Tị Hiên, cúi đầu cầm khăn ướt cẩn thận lau miệng. Lăng Tị Hiên thấy cô dùng khăn ướt lau xong, lấy khăn giấy ra dịu dàng cẩn thận giúp cô lau lại một lần nữa: "Hiện tại trời rất lạnh, phải lau khô mới được, nếu không khi bị gió thổi sẽ bị nẻ môi."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Lâm Dung muốn tức giận cũng không được, cô cũng lấy khăn giấy ra đưa cho Lăng Tị Hiên: "Thật đáng ghét, anh còn nói em, anh tự xem mình đi."
Thấy Lâm Dung không tức giận, Lăng Tị Hiên không có nhận, trực tiếp cầm lấy khăn giấy Lâm Dung đã dùng qua vừa lau khóe miệng vừa cười, hỏi: "Dung Dung, em không giận anh sao?"
"Hừ, sắc lang, bại hoại!" Lâm Dung nhỏ giọng mắng anh.
Lăng Tị Hiên vội giải thích: "Dung Dung, thật xin lỗi, vừa rồi là anh quá xúc động, em cũng không nói gì, anh còn tưởng rằng em đồng ý. Về sau anh sẽ không làm vậy nữa."
"Lúc đó em còn có thể nói chuyện sao? Cũng đã bị anh dọa chết rồi." Lâm Dung vừa thẹn vừa cáu.
Nghe cô nói như vậy, Lăng Tị Hiên nhịn không được mà cười: "Anh có kinh khủng như vậy sao? Hơn nữa, chúng ta như vậy rất bình thường, sao phải sợ chứ?"
"Em không cảm thấy được có chút bình thường nào cả." Lâm Dung cúi đầu. Cô thật không ngờ mình và Lăng Tị Hiên lại có thể thân mật nhanh như vậy, nhưng Lăng Tị Hiên không giống. Mặc dù trước kia anh chưa từng yêu đương, chưa từng nghiêm túc tìm bạn gái, nhưng anh cũng từng tìm phụ nữ, cũng từng có bạn giường, những chuyện này đối với anh mà nói là rất dễ dàng.
Vừa nghe Lâm Dung nói vậy, Lăng Tị Hiên mới ý thức được bản thân không giống với Lâm Dung. Cô không có một chút kinh nghiệm nào, chính mình làm như vậy nhất định là đã làm cô sợ. Anh kéo tay Lâm Dung qua, nắm thật chặt: "Dung Dung, thật xin lỗi, là anh không đúng, anh không suy nghĩ tới cảm nhận của em, vừa rồi đã dọa em sợ sao? Về sau anh sẽ không làm như vậy nữa, có được không?"
"Ừ." Lâm Dung cười gật đầu một cái.