Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 6

Ngày hôm sau Liễu San San theo thói quen, dậy rất sớm

Trước kia, trời vừa hửng sáng, nàng đã dậy, thu thập bản thân xong liền đi lo cho Liễu Bỉnh, để hắn có thời gian đọc sách, đồng thời cũng để tẩu tử dạ xoa không có cớ mắng chửi. Nhưng đến nơi này, việc của nàng chỉ là lòng vòng bên cạnh Hành Tư và Tất Trì, hoàn toàn không cần dậy sớm. Liễu San San nhẩm tính, cảm thấy mình đã dậy sớm hơn nửa canh giờ.

Bên ngoài Chuyển Sinh điện là cảnh tượng bình minh nắng sớm, bên kia Nại Hà tuy vẫn bị bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ nhưng vẫn đỡ dọa người hơn buổi tối. Liễu San San đứng bên ngoài ngắm phong cảnh một lát, thấy Tây Tề từ ngoài thành đi vào, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, bộ dáng đừng ai tới gần, người quen không có việc gì cũng đừng tới gần

Chuyển Sinh điện là nơi thanh tịnh nhất trong Thập điện lại là nơi đầu thai chuyển thế, địa vị quan trọng mà công việc thành nhàn, được đến đây làm việc có thể nói là chạm tay vào chậu vàng, bởi vậy vị trí trong Chuyển Sinh điện luôn khiến người ta đỏ mắt. Chỉ nói vị trí Vô Thường thôi, Tập Thư và

Tây Tề cũng không như vô thường bình thường cả ngày mệt mỏi đến thế gian bắt người, chỉ có người thân phận cao quý hoặc đặc thù mới làm phiến tới bọn họ. Cũng giống như ở thế gian, có thể có được công việc béo bở hoặc là do bản lĩnh hoặc là có hậu trường

Hôm qua Liễu San San hỏi thăm Tập Thư mới biết được tình hình. Trừ Tập Thư nhờ trưởng bối trong nhà có giao tình với Lục Kiên, cho nên mới ghi danh hai tháng đã được vào làm trong Chuyển Sinh điện, những người khác đều là dựa vào bản lĩnh thực sự. Tuy nhiên Liễu San San rất nghi ngờ bản lĩnh của hai kẻ nhìn như lưu manh là Vô Thân và Vô Khâu, lại rất tin Tất Trì và Tây Tề có bản lĩnh thực sự. Vì thế vừa nhìn thấy Tây Tề, nghĩ hắn cần phải nghỉ ngơi nên nàng lập tức mỉm cười chào hỏi

Trước kia vì Thôi thị không tốt nên Liễu San San vẫn mặc tố y vải thô nhưng nay vì trang dung trên mặt rữa không sạch, nếu mặc tố y sẽ rất quái dị, do đó Tập Thư đã xung phong giúp nàng tìm một bộ xiêm y màu đỏ để phối hợp, kiểu tóc cũng vấn như những cô nương bình thường khác

Tây Tề dừng bước, nhìn kỹ mới nhận ra Liễu San San, vẫn biễu tình mặt lạnh, đi thẳng vào trong.

Hừ, không cần bày ra dáng vẻ lớn như vậy chứ, hừ cũng không hừ một tiếng

Liễu San San buồn bực đứng ở cửa một lát, đang định xoay người trở về, đột nhiên có hai Hắc Vô Thường đi ngang qua, nhìn thấy nàng một mình đứng trước cửa Chuyển Sinh điện, liền ngừng lại

“Sao lại có hồn phách nữ nhân đứng trước cửa Chuyển Sinh điện?”

“Không biết, trên người nàng không có Phược Hồn Khóa, cũng không phải muốn đầu thai, có thể là từ địa ngục lén chạy tới đây”

“Vậy bắt đến Quỷ Phán điện cho Tần Quản Vương thẩm vấn đi, chúng ta cũng coi như tiện đường kiếm được công lao”

“Được”

Mắt thấy xích sắt trong tay hai Hắc Vô Thường hướng về phía mình, Liễu San San mới ý thực được hồn phách nữ nhân mà bọn họ nói là mình, vội xua tay nói ‘không phải, hôm qua ta bị bắt lầm đến, Mạnh Bà nương bảo ta ở lại Chuyển Sinh điện làm việc’

Động tác của hai Hắc Vô Thường rất nhanh, Liễu San San còn chưa nói hết câu, bọn họ đã đứng trước mặt nàng. Một người nắm lấy cánh tay nàng, cười cười nói “bắt lầm đến? vậy sao không trực tiếp thả ngươi hoàn dương?” Liễu San San đang muốn giải thích, Vô Thường còn lại nắm cánh tay bên kia của nàng, cười nhạo ‘tiểu cô nương, nói dối là bị đày xuống địa ngục nha. Ngươi ở lại Chuyển Sinh điện làm việc? ai chẳng biết nơi không có khả năng có nữ nhân nhất ở âm tào địa phủ này chính là Chuyển Sinh điện, ngươi tính gạt ai?”

Liễu San San lập tức nhớ tới chuyện trước Luân Chuyển Vương Hợp Nghiêm Quân chán ghét nữ nhân, cứ tưởng sau khi hắn trở về nàng mới không hay ho, không ngờ dù hắn không ở đây, nàng cũng bị liên lụy. Cho nên mới nói, người không có hậu trường đừng bao giờ đi cửa sau lung tung, tuy Mạnh Bà nương ưu ái cho nàng đến Chuyển Sinh điện thanh nhàn, nhưng nàng là một tiểu dân chúng không có hậu trường lại lặng yên không tiếng động đi cửa sau, khiến người khác không biết, cho rằng nàng là cô hồn dã quỷ mà bắt đi cũng không có gì đáng trách.

Không ai biết, có giải thích cũng chẳng ai tin, xích sắt cũng đã ập tới. Xích sắt của Vô Thường không giống bình thường, âm khí nặng nề, còn chưa đυ.ng tới người nàng, làn da đã bị hàn ý từ xích sắt đông lạnh từng trận, đau đớn vô cùng.

Liễu San San trong đầu hỗn loạn, lớn tiếng gọi ‘cứu mạng ah” bản năng cầu sinh khiến nàng âm thanh của nàng to hơn bình thường gấp mấy lần, hai Hắc Vô Thường cũng vội bịt tai lui ra sau nhưng cũng chỉ được vài bước. Vô Thường đã gặp qua vô số người chết, cho nên nàng rống lên cũng không có tác dụng gì mấy, rất nhanh đã bị gói giống như gói bánh chưng. Hồn phách bình thường bị xiềng xích của Vô Thường trói sẽ không thể nào nhúc nhích, Liễu San San cũng chỉ có thể nhe răng trợn mắt, bị hàn khí đâm vào đau đến thấu xương, lại khóc không được, kêu cũng không xong. Thực sự là dày vò trước nay chưa từng có

“Cứu mạng? có mạng cũng sẽ không đến âm tào địa phủ?”

‘Đúng vậy, tiểu cô nương ngươi xinh đẹp như vậy, thành thật một chút nói không chừng có thể chuyển thế đầu thai đến nhà tốt, cần gì giãy dụa vô ích chứ. Ngươi như thế, bị đày xuống địa ngục là cái chắc”

Hai Hắc Vô Thường kẻ xướng người họa, ăn ý nắm xích sắt rời đi

Liễu San San không thể giãy dụa, tùy ý bị mang đi. Nàng hận vô thường, không có tên nào tốt, không có vô thường ngu ngốc Tập Thư kia bắt lầm nàng đến đây; không có vô thường băng sơn Tây Tề khiến nàng bị đả kích mà đứng trước cửa buồn bực; không có hai Hắc Vô Thường tham công thì sao người vô tội như nàng bị trói thành bánh chưng thế này

Liễu San San vẫn đang phẫn hận, đột nhiên cảm nhận xiềng xích trên người nàng buông lỏng, nàng rơi xuống thật mạnh, tạo thành hình dáng cẩu cắn bùn, đau đến nước mắt rơi ào ào

Hai Hắc Vô Thường vội quay đầu lại “ai?”

“Nàng là người mới của Chuyển Sinh điện, các ngươi bắt lầm người rồi”

Cứu tính tới thật đúng lúc. Liễu San San vui sướиɠ chịu đựng đau đớn, nước mắt lưng tròng quay đầu, thấy Hành Tư từ trong Chuyển Sinh điện đi ra. Có thể là bị tiếng hét của nàng dẫn đến, cũng có thể vừa rời giường đi tản bộ, trùng hợp đi ngang qua

Hai Hắc Vô Thường cao thấp đánh giá Hành Tư, còn không biết vị này là Luân Chuyển vương tân nhiệm nhưng thấy hắn là tiên nhân, cũng có chút cố kỵ “ngươi là mao đầu tiểu tử nào chạy tới đây, nàng không phải là nữ quỷ cũng không phải quỷ hồn đi đầu thai, tróc nã quỷ hồn không rõ thân phận là chức trách của chúng ta, ngươi quản nhiều quá làm gì?”

Hành Tư không quan tâm, đi tới mở xiềng xích trên người Liễu San San, kéo nàng đứng lên. Liễu San San lập tức trốn sau núi dựa. Hành Tư liếc nhìn xiền xích lại nhìn hai Hắc Vô Thường ‘ta là Luân Chuyển vương tân nhiệm mới đến hôm qua, các ngươi làm việc ở đâu?”

Hai Hắc Vô Thường sửng sốt, cao thấp đánh giá Hành Tư, còn chưa biết có nên tin tưởng hay không, bên trong đại điện Chuyển Sinh điện đột nhiên vang lên thanh âm không hờn giận ‘ban ngày ban mặt mà không để người ta ngủ sao?”

Những lời này không giống logic bình thường, Liễu San San vừa nghe đã biết là ai, quay đầu thấy Tây Tề tức giận tựa vào bên cửa, ngoại bào màu đen xốc xếch, không biết là đang chuẩn bị ngủ hay là đang ngủ rồi vội vàng mặc vào, tóm lại là hắn đang nổi bão vì bị người ta làm ầm ỹ

Hai Hắc Vô Thường kia càng hiểu tính nết của Tây Tề hơn cả Liễu San San, địa vị cũng không bằng Tây Tề, một người lập tức cười làm lành “Tây Tề đừng nóng giận, chúng ta không phải cố ý làm phiền ngài nghỉ ngơi, đây là vì…người kia quả thật là Chuyển Sinh điện phủ quân tân nhiệm sao?”

Tây Tề lười trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt lại rõ ràng là hai chữ vô nghĩa thật to. Hai Hắc Vô Thường liền hít một ngụm khí lạnh, vội không ngừng xin lỗi Hành Tư và Liễu San San rồi nhanh như chớp bỏ trốn

Hành Tư nhìn theo bọn họ, sau đó xoay người đi vào trong. Liễu San San vội vàng đuổi theo, nào ngờ mới bước vài bước đã thở hổn hể, xiềng xích trói chặt quá làm người nàng bị đau

Hành Tư nghe tiếng cắn răng hút không khí của nàng, quay đầu lại hỏi “rất đau sao?”

“Đương nhiên đau a!” Liễu San San bị thần sắc nghi hoặc của Hành Tư kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, chuyện hiển nhiên như vậy mà còn hỏi? Nàng liền vén tay áo lên, muốn chứng minh thương thế của mình ‘đau như vậy, không tróc da cũng tụ huyết” nhưng vừa nhìn thấy cánh tay của mình, nàng liền im bặt. Nàng đau muốn chết nhưng trên cánh tay chỉ có dấu vết mờ nhạt, không có tổn hao gì

“Ngươi sẽ không bị thương.”

Liễu San San hạ ống tay áo, nhìn Hành Tư

“Quỷ hồn ở âm tào địa phủ có cảm giác như phàm nhân, nhưng trừ phi bị đánh xuống địa ngục dụng hình, nếu không sẽ không bị thương, dù có cũng sẽ không chết”

Liễu San San sửng sốt một hồi mới có phản ứng “có nghĩa là quỷ hồn ở địa ngục chịu tra tấn, cảm giác được đau đớn thống khổ nhưng lại không chết, chỉ có thể chịu tra tấn vĩnh viễn?”

Hành Tư gật đầu.

Liễu San San lập tức rùng mình một cái. Âm tào địa phủ tra tấn người thật ngoan ah. Nàng vừa nghĩ nói cảm tạ Hành Tu thì nhìn thấy Tây Tề, lại cho rằng nếu hắn không xuất hiện, hai Hắc Vô Thường sẽ không nhanh chóng bỏ đi như vậy. Hơn nữa hắn quần áo không chỉnh tề, chẳng lẽ là nghe nàng kêu cứu nên vội vàng chạy tới cứu nàng.

Nữ nhân hoài xuân luôn có ảo tưởng không thực tế, sẽ có một ngày bị sự thật đánh vỡ tan.

Hai người đi tới cửa, Tây Tề liếc nhìn Hành Tư ‘tân quan vẫn nên mặc quan phục vào rồi hãy ra cửa, nơi này không phải thiên giới, không có nhiều người biết ngươi”

Hành Tư: “…”

Huynh đệ, ngươi thực mạnh mẽ ah

Liễu San San vô cùng hâm mộ Tây Tề dám nói năng lỗ mãng, đang muốn bày tỏ lòng biết ơn. Tây Tề đã quay sang nhìn nàng “không có bản lĩnh thì đừng ra ngoài lung tung, lần sau lại kêu như heo bị gϊếŧ, làm phiền ta ngủ, ta sẽ gϊếŧ ngươi” nói xong xoay người rời đi, không để Liễu San San kịp nói lời cảm ơn

Lúc này trên đỉnh điện có hai thân ảnh đang ẩn núp, cho đến khi Hành Tư và Liễu San San vào cửa mới nhô đầu ra

Vô Khâu “Tây Tề mở miệng đúng là muốn đánh, ngay cả Hành Tư Quân mà hắn cũng không nể mặt”

Vô Thân “hừ, khi hắn bị người ta làm mất ngủ có khi nào tử tế đâu”

“Cũng phải, có điều hắn đột nhiên xuất hiện, nói không chừng hắn có chút để ý Liễu San San nha”

“Diễn sâu thôi, nói không chừng hắn chỉ ra mắng chửi người thôi, hơn nữa hắn đi chậm như vậy, đừng nói là anh hùng cứu mỹ nhân, thu thập tàn cục cũng không tới phiên hắn”

“Đầu năm nay đã không còn lưu hành phong trào anh hùng cứu mỹ nhân nữa rồi, ngươi thật lạc hậu”

“Ngươi không tầm thường, vậy ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì để tác hợp chưa?”

“Anh hùng cứu mỹ nhân không có hiệu quả, chi bằng cho uống xuân dược rồi lôi vào phòng”

“Nói ngươi tục là vũ nhục từ này. Cút ngay, ta không quen ngươi”

Bị trói cũng không lâu nên không bao lâu đau đớn trên người Liễu San San đã biến mất, nàng nhìn Hành Tư đi đến tiền điện, tò mò hỏi ‘Hành Tư Quân, ngươi muốn đến tiền điện chỉnh sửa danh sách đăng ký sao?”

Hành Tư gật đầu ‘danh sách tồn đọng nhiều lắm, phải tranh thủ thời gian”

Liễu San San nghĩ tân quan nên muốn thể hiện, lại nghe Hành Tư nói “thời gian còn sớm, ngươi có thể về trước nghỉ ngơi, lát nữa hãy tới”

Trải qua chuyện vừa rồi, Liễu San San ý thức được mình ở đây là hồn phách nhu nhược và không thể tự bảo vệ mình đến mức nào, phải xây dựng quan hệ tốt với người khác để có chỗ dựa thì nàng mới bình an vượt qua một năm ở đây, huống chi trước giờ nàng giỏi nhất là giả vờ hiền lương thục đức, không nhân cơ hội này biểu hiện tốt để lấy lòng lãnh đạo, xây dựng hình tượng tốt thì chẳng phải lãng phí lắm sao. Nghĩ vậy, Liễu San San liền cười tươi như hoa “không cần, Hành Tư Quân cũng dậy sớm như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ mà ngủ nương. Tuy ta bị bắt nhầm tới đây, nhưng nếu đã đến đây thì phải thích ứng với hoàn cảnh, hơn nữa Mạnh Bà nương tốt bụng cho ta đến Chuyển Sinh điện, ta đương nhiên phải làm hết sức mình, sao có thể nhàn hạ chứ?”

Hành Tư bị tươi cười và nhiệt tình quá mức của nàng làm ngẩn người nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt bình thường, gật đầu nói ‘vậy trước khi Tất phán quan đến, ngươi hỗ trợ đi”

Ngươi không biết nói vài câu khách sáo, từ chối lấy lệ sao?sai sử người ta tự nhiên như vậy, có chút vô sỉ ah

Làm người quả nhiên không nên giả vờ, Liễu San San buồn bực nghĩ.

Danh sách trong tiền điện chất đống như núi, việc của Liễu San San chính là phân loại đống danh sách hỗn độn này, sửa sang xong đưa cho Hành Tư xem.

Thực ra việc sửa sang danh sách cũng không kinh khủng như bề ngoài, ngược lại còn có nhiều thú vị, vì trong này ghi lại cuộc đời của mỗi người khi còn sống, kỳ văn dị sự nhiều không đếm xuể, có câu cánh rừng lớn, loại chim nào cũng có, không có không tìm thấy chỉ có không thể tưởng tượng ra được, nếu có thời gian còn có thể viết thành tiểu thuyết để tiêu khiển. Liễu San San thường xem đến xuất thần, cho đến khi Hành Tư nhịn không được ho khan nhắc nhở, nàng mới lưu luyến khép sách lại.

Tất Trì đến, Liễu San San liền được giải phóng, rót cho bọn họ chén trà,còn nàng cũng tự bê một chén, ngồi bên cạnh xem chuyện xưa trong danh sách. Xem một lúc, Liễu San San lại tùy tay cầm một danh sách, phát hiện là của một người ở phủ Dương Thành qua đời vào mấy năm trước, liền giật mình. Sao nàng lại không xem tư liệu về mình chứ, xem như là bồi thường cho việc không biết nửa đời sau sẽ trôi qua thế nào. Vì thế nàng lập tức chui đầu vào đống sách, lục tìm hồi lâu mới bới được cuốn sổ tư liệu về mình nằm lẫn trong đống danh sách hỗn độn.

Liễu San San vừa xem tư liệu bản thân vừa nghĩ chắc chắn mình sẽ được xếp vào hàng án oan, sẽ được hậu đãi,nhưng xem xong, nàng đã không còn nghĩ như vậy. Nếu nàng không bị Tập Thư bắt nhầm, cuộc sống tiếp theo của nàng sẽ vì tân lang chết ngay ngày thành thân, nàng bị đưa trở về nhà mẹ đẻ, tuy không có làm quả phụ nhưng lại mang tiếng khắc phu, không ai dám cưới nàng nữa. Nàng cứ thể bị người ta gièm pha, tẩu tử dạ xoa trào phúng khi dễ suốt mười năm, cho đến khi đệ đệ Liễu Bỉnh của nàng thi đậu Trạng Nguyên, làm quan ở kinh thành, đưa nàng đến đó cùng hưởng phúc. Nhưng vì tiếng khắc phu, nàng vẫn không thể gả đi còn bị người ta bàn tán, nàng chỉ hưởng phúc được hai năm thì bị bệnh nặng, nằm triền miên trên giường bệnh suốt tám năm, cho đến khi Liễu Bỉnh cưới vợ sinh con, nàng lại không chịu được minh trào ám phúng của thê tử hắn, bi phẫn buồn bực qua đời.

Con mẹ nó, không bằng trực tiếp chết cho xong. Liễu San San ngửa mặt lên trời ta thán, may mắn hiện nàng đã chết, chờ một năm nữa là có thể chuyển thế, nếu không nàng không có cách nào chống đỡ nổi hai mươi năm bị người ta dè bỉu kia.

Trong sổ không có viết nửa đời sau của nàng thế nào, Liễu San San nghĩ có thể do nàng bị chết oan, ngoài ý muốn nên chưa kịp an bài mệnh số kiếp sau cho nàng. Nghĩ tới Liễu Bỉnh mười năm sau mới có thể thi đậu Trạng Nguyên, tuy kết quả tốt nhưng hắn nhỏ bé, yếu ớt như vậy, trải qua mười năm gian khổ kia thế nào? vất vả lắm mới có thể ở trên người khác cũng là bị ép buộc suốt mười năm, học tập gian khổ như vậy liệu hắn có chịu được không?

Liễu Bĩnh là do Liễu San San chăm sóc từ nhỏ tới lớn, đương nhiên có nhiều vướng bận với hắn, nghĩ tới là không thể bỏ xuống được. Vấn đề này liên tục làm nàng căng thẳng cho đến khi công việc của một ngày chấm dứt. Tập Thư lại đi ra ngoài làm việc, nàng không thể tìm ai để hỏi, chỉ tự mình suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không thông. May mà Tất Trì thấy nàng rối rắm, quan tâm hỏi, biết nàng đang buồn rầu vì không biết làm cách nào để trao đổi với người ở dương gian liền chỉ dẫn ‘ngươi có thể báo mộng cho hắn