Editor: Tình Tình
Cuộc gặp mặt giữa An Tú Hiền và Ninh Hoa Trinh không thuận lợi, Tiêu
Tiêu không biết là vì Ninh Hoa Trinh hay là vì nàng, được rồi, có lẽ là
nàng tự mình đa tình. Đối với người cáu kính, Tiêu Tiêu từ trước đến giờ đều nhân nhượng, nàng cũng không muốn bị tức giận lan đến. Tuy nhiên có một số việc lại không thể tránh được, chuyện là, lúc 5h chiều, thư ký
của An Tú Hiền truyền một mệnh lệnh xuống văn phòng, để cho Ninh Tiêu
Tiêu chuẩn bị, ngày mai cùng An Tú Hiền đi công tác.
Tiếu Kiến
Hà vừa nghe được liền xù lông, bất chấp việc thư ký chưa đi, đứng lên
chất vấn: ” Dựa vào cái gì lại là Ninh Tiêu Tiêu!” Trong văn phòng này
dù là ai cũng không nên đến phiên Ninh Tiêu Tiêu nàng, nếu không phải
nàng, Tiếu Kiến Hà sẽ không xúc động như vậy, tuy nhiên vậy mà lại là
nàng, bình hoa tiểu thư như nàng ta, có thể đảm đương được trách nghiệm
của một phiên dịch viên sao? Nàng không phục, không phục.
” Có vấn đề đến hỏi giám đốc!” Người vừa tới phòng thư ký có 3 tháng mà đã
vang danh như vậy rồi, coi mọi người là không khí sao? Uông Xán cũng
giống nàng không chấp nhận quyết sách của An Tú Hiền, nhưng dù vậy nàng
cũng chỉ có thể bỏ vào trong lòng, việc mà nàng phải làm rất đơn giản,
đó là nghe phân phó làm việc.
Tiếu Kiến Hà vừa nghe vậy liền im hơi lặng tiếng.
Thẳng đến lúc Uông Xán rời đi, nàng mới lại tiếp tục nổi điên đi tới trước
bàn Ninh Tiêu Tiêu, nói: ” Đừng cho là ta không biết rằng ngươi dùng các loại thủ đoạn ti bỉ gì, đồ đàn bà không biết xấu hổ!” Nói xong nàng
liền đi về, trong lòng suy nghĩ thủ đoạn tính kế Ninh Tiêu Tiêu, nàng
tuyệt đối không dễ dàng tha thứ việc nàng ta đi công tác cùng tổng giám
đốc.
Lời ẩn ý trong đó ai cũng biết, Ninh Tiêu Tiêu cũng không nghĩ để cho thanh danh bị hủy như vậy, bắt lấy tay Tiếu Kiến Hà. Tiếu
Kiến Hà bị bắt lấy liền quát to lên: ” Ninh Tiêu Tiêu, ngươi muốn làm
gì?” Đúng lúc này, Tiêu Tiêu nghĩ ra một kế.
” Ta thực sự không biết rằng mình đã dùng thủ đôạn gì, Tiếu tiểu thư rõ ràng như vậy,
không bằng nói ra nghe một chút đi.” Tiếu Kiến Hà chính là loại đàn bà
không đầu óc, một cái đệm kê chân thôi, người như vậy Ninh Tiêu Tiêu
nàng không để trong lòng. Tuy nhiên, người ta lợi dụng nàng vậy, nàng
cũng có thể lợi dụng lại người ta.
Tiếu Kiến Hà sát vào người
Ninh Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói: ” Trữ đại tiểu thư ngươi ngoại trừ cái
túi da thịt bao ngoài này thì còn có cái gì đâu?”
” Ah, điểm
này Tiếu tiểu thư lại tự hiểu biết được, có vẻ như ta đã nhìn nhầm ngài
rồi!” Ninh Tiêu Tiêu trông rất bình tĩnh, không hề tức giận gì cả.
Sự tình không nên phát triển như vậy, nàng ta tại sao có thể bình tĩnh
nhận như vậy? Nàng ta không phải nên tức sủi bọt mép rồi tát nàng một
cái sao? Như thế này, mưu kế của nàng làm gì có hiệu lực? Thôi, không
nghĩ nhiều như vậy, nàng quyết định dũng cảm lên một chút, cho Ninh Tiêu Tiêu một cái tát.
Ninh Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không theo ý
nguyện của nàng, tát lại một cái, đánh trúng vào má của Tiếu Kiến Hà.
Cái tát vừa rơi xuống, Tiếu Kiến Hà liền oa một tiếng khóc chạy ra khỏi
văn phòng, Tiêu Tiêu hơi sững sờ, vài giây sau mới phát hiện thì ra nàng trúng kế. Tuy nhiên chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng, đành
gặp chiêu nào thì tiếp chiêu đấy vậy. Lúc này ánh mắt tất cả mọi người
trong văn phòng đều là ánh mắt xem diễn, Ninh Tiêu Tiêu cười nhạt nhìn
qua bọn họ sau đó trở lại vị trí của mình, giống như chưa xảy ra việc
gì.
” Ninh Tiêu Tiêu, lập tức đến văn phòng tổng giám đốc.”
Uông Xán đánh điện thoại cũng để cho Ninh Tiêu Tiêu biết được Tiếu Kiến
Hà đã nháo đến tận cấp trên, thật sự là đồ đàn bà không biết nghĩ. Như
vậy cũng tốt, giảm bớt cho nàng nhiều chuyện, chẳng qua, không biết An
Tú Hiền sẽ xử trí như thế nào đây? Việc nhỏ như vậy cũng không cần đến
hắn xử lý.
Âm thanh điện thoại có chút lớn, mọi người nhìn ánh mắt khϊếp sợ của Tiêu Tiêu mà vui sướиɠ trong lòng.
” Thư ký Uông, ngươi tìm ta.”
Phản ứng khoan thai của Ninh Tiêu Tiêu khiến Uông Xán để ý, nàng không thích cô nàng này cho lắm, nhưng biểu hiện của cô nàng lại khiến cho nàng
thưởng thức. Không hổ là con gái đi ra từ đại gia tộc, khí chất cùng khí khái rất khác biệt, nhìn lại Tiếu Kiến Hà xem, giống như một con trâu
đang nhảy múa làm trò hề vậy.
Lúc trước An Tú Hiền nói rằng sẽ
có một người tới phòng thư ký, Uông Xán không ngờ sẽ là Ninh Tiêu Tiêu.
Đối với việc tổng giám đốc nhà mình qua lại thân thiết với tiểu thư bình hoa thì nàng cũng băn khoăn nhiều nhưng nàng không có dũng khí đến hỏi, nàng vẫn còn muốn kiếm tiền sữa bột. Trong diễn đàn đang thảo luận về
vị Trữ đại tiểu thư này rầm rộ, ngoài tổng giám đốc thì nàng ta là đối
tượng giữ ngôi vị thứ hai.
” Tổng giám đốc đang chờ ngươi tại
văn phòng.” Uông xán dẫn Tiêu Tiêu đến cửa, nói. Buổi chiều nay tổng
giám đốc hơi khác thường, tính tình cục cằn, ngay cả một ly cà phê cũng
bị ghét bỏ, trước kia cũng từng có tình huống này, nhưng hắn thường nhẹ
nhàng nói cho nàng lần sau phải chú ý thời gian hơn. Nhưng lần này lại
ngược lại, hắn trực tiếp nói hai chữ: ” Nấu lại.”
Tiêu Tiêu
đẩy cửa ra liền thấy Tiếu Kiến Hà đang khóc thút thít, nàng cũng chỉ
quét mắt nhìn một cái liền nói: ” Tổng giám đốc tìm ta có việc gì?”
” Ngươi đánh Tiếu tiểu thư.” Kỳ thật loại việc nhỏ này An Tú Hiền vốn
không để ý nhưng đối tượng lại là Ninh Tiêu Tiêu. Chuyện giữa trưa hắn
vẫn còn chưa nguôi giận đâu! Hắn nghĩ nhân cơ hội này xem thái độ của
nàng, hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng dửng dưng của nàng, tâm hắn đột
nhiên lạnh lại.
Ninh Tiêu Tiêu thẳng thắn: ” Đúng vậy.”
An Tú Hiền không nghĩ thừa nhận rằng hắn tán thành với cách làm của Ninh
Tiêu Tiêu, đối với người đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nên giáo huấn một chút mới
tốt. ” Ngươi không ý thức được mình làm sai sao?” Thấy Tiêu Tiêu vẫn
dùng thái độ một người làm công tốt để nói, An Tú Hiền có chút bực mình.
” Điều duy nhất ta làm sai là không có đánh người nào đó hai cái!” Ninh Tiêu Tiêu không che giấu ý nghĩ của bản thân.
Tiếu Kiến Hà đứng tại một bên đang trông cậy An Tú Hiền chủ trì công đạo
nghe vậy lập tức nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng kêu lên: ” Tổng giám
đốc.”
An Tú Hiền cố gắng kiềm nén lửa giận, nói: ” Tiếu tiểu thư, ngươi đi xuống trước đi.”
Tiếu Kiến Hà có chút không muốn, nàng còn muốn xem Ninh Tiêu Tiêu bị trừng
phạt, tuy nhiên thấy không khí lạnh xuống đừng phải bất bình trở về.
” Tổng giám đốc, dù ngươi trừng phạt thế nào ta đều nhận.” Tiêu Tiêu ỷ vào An Tú Hiền nên mới dám ngang nhiên ra tay như vậy.
Hiện tại trong văn phòng chỉ còn có hai người mà nàng còn gọi tổng giám đốc
này tổng giám đốc kia, càng gọi càng phiền. An Tú Hiền đứng lên, đi đến
trước mặt Tiêu Tiêu nhưng không nói chuyện. Đột nhiên giữa đại não hiện
lên một ý tưởng tà ác, nếu như đem nàng áp đến tường cường hôn, nàng còn dám không nhìn chính mình sao?
” Đi xuống đi, ngày mai giao
3000 lần tự kiểm điểm.” An Tú Hiền bị ý tưởng này dọa sợ, hắn tại sao
lại có thể sinh ra ý niệm xấu xa như vậy trong đầu? Nàng là bạn của hắn, hắn làm sao có thể đối với nàng như vậy?
Đột nhiên lúc này
điện thoại vang, An Tú Hiền hắn còn đang không thoải mái đây. Cầm lấy
điện thoại liền quát: ” Mặc kệ ngươi là ai, có chuyện gì nói mau.”
An Tú Hiền tức giận? Dương Dung Na muốn thấy bộ dạng hắn lúc này, nhất
định rất dễ xem, nói: ” Ta rất ngạc nhiên a, là ai thả cái con dã thú
trong lòng ngươi ra vậy?” Dùng từ dã thú để hình dung lửa giận trong
lòng An Tú Hiền khá chính xác, người bên ngoài luôn thấy hắn ôn nhu đạo
mạo, nhưng có ai nghĩ rằng hắn tức giận lên thì bất cứ chuyện gì đều có
thể làm ra. Nàng từng may mắn gặp qua một lần, trường hợp kia thật phấn
khích a!
” Ninh Tiêu Tiêu vừa đi làm ngày đầu tiên liền đánh
đồng sự, ngươi nói có nên tức hay không?” An Tú Hiền tất nhiên đang oán
giận hành vi tác oai tác quái của Ninh Tiêu Tiêu.
Dương Dung Na còn tưởng chuyện lớn gì, liền việc nhỏ như vậy thôi sao, nàng nói đùa: ” Tú Hiền, mỗi việc cỏn con như vậy, nghe ta nói a, ngươi từ khi nào mà
lòng dạ lại trở nên hẹp hòi như vậy? Ta nghĩ Tiêu Tiêu không chỉ làm mỗi cái việc đấy đi!”
An Tú Hiền vừa nghĩ đến một chuyện đáng sợ,
không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa. Dương Dung Na cũng không phải
mấy cô gái kia, tâm tư nàng luôn rất thẳng, nói mấy câu liền có thể biết nàng đang nghĩ gì: ” Ngươi gọi điện thoại tới rốt cuộc có việc gì? Đừng dài dòng!”
Không cần đoán cũng biết là có liên quan tới Tiêu
Tiêu, xem ra mọi việc vượt qua sức tưởng tượng của nàng a: ” Cũng không có việc quan trọng gì. Hôm nay không phải là ngày đầu tiên Tiêu Tiêu đi làm sao? Gọi điện thoại tới mở tiệc chúc mừng.”
” Ngày mai đi công tác, hôm nay không rảnh, cúp máy, có điện thoại gọi đến.” Tú Hiền quyết đoán cắt đứt cuộc hội thoại.
Có chuyện gì a? Đến cùng đã xảy ra việc gì? Dương Dung Na rất tò mò, thật
muốn lập tức hẹn Tiêu ra ngoài hỏi một chút nha. Tuy nhiên vẫn nên chờ
vài ngày đi, chờ bọn hắn đi công tác về liền ép cổ ra hỏi.
Ninh Tiêu Tiêu không biết là một người đàn ông có thể giận dỗi lâu như vậy.
Từ lúc lên máy bay đến giờ An Tú Hiền chưa nói một câu, thậm chí còn
chẳng nhìn nàng một cái. Đây là tình trạng gì a? Tiêu Tiêu rối rắm nghĩ
không biết có nên tìm chút cảm giác tồn tại hay không. Còn chưa chờ nàng quyết định, người khác đã giành trước, không phải ai khác mà chính là
Ninh Hoa Trinh cùng Trịnh Mẫn Cơ.
” Tú Hiền, chị, các ngươi cũng ở đây sao?”
Ninh Tiêu Tiêu cảm thấy muốn cười, nàng đã là một nữ phụ vô dụng, vậy tại
sao nam nữ chủ vẫn đến xoát tồn tại cảm vậy, trêu đùa gì a. Đối với việc Ninh Hoa Trinh thân thiện chào hỏi, Tiêu Tiêu lựa chọn không để ý, thậm chí còn không nhìn một cái vào Ninh Hoa Trinh.
” Không gia giáo.”
Bỏ qua sự ác ý trêu chọc của Trịnh Mẫn Cơ, Tiêu Tiêu nhìn đất trời. Trịnh
Mẫn Cơ thấy nàng không có ý trả lời cũng liền câm miệng. An Tú Hiền tại
lúc mà Trịnh Mẫn Cơ nói chuyện đã nhìn về phía Tiêu Tiêu, e sợ nàng sinh ra cảm xúc không đúng.
” Tú Hiền, nghe Thước Kỳ nói là chị làm ở công ty ngươi, lúc ấy ta còn không tin, hóa ra lại là thật ah?” Thói
quen một người luôn đối tốt với chính mình, hiện tại người ta đã thu hồi cảm xúc, Hoa Trinh vẫn có chút không thích ứng. Người khác đều nói chia tay có thể làm bạn bè, nàng cũng nghĩ vậy a. Nàng không nghĩ mất đi
người bạn là hắn, cũng không có năng lực đáp trả cảm tình của hắn.
Trịnh Mẫn Cơ thật đúng là không buông tha cơ hội đả kích Tiêu Tiêu, đồng tình nói: ” Thật sự khổ cho An Tú Hiền ngươi.”
Trước kia là trước kia nhưng hiện tại Tú Hiền không thích sự bài xích của
Trịnh Mẫn Cơ, nói: ” Để cho Tiêu Tiêu vào công ty là chuyện chính xác
nhất đời ta, nàng là người phi thường có năng lực.”
” Tú Hiền,
ngươi trợn mắt nói dối đi!” Tú Hiền vì nàng ta nói chuyện đã là chuyện
đáng kinh hãi rồi, bây giờ lại còn xưng hô thân mật là Tiêu Tiêu. Ninh
Tiêu Tiêu nàng như thế nào làm sao hắn không biết? Nói nàng có năng lực
chẳng khác gì nói là trên mặt trời có thủy triều.
Tú Hiền mở miệng không nằm trong dự kiến của Tiêu Tiêu, nàng còn nghĩ là hắn muốn giận dỗi đến hết chuyến đi cơ.
” Trịnh tiên sinh dựa vào gì mà phủ nhận năng lực của ta đây? Không cần
nghĩ là chuyện gì mình cũng biết, điều này làm cho người khác nhìn thấy
sẽ chê cười. ” Dưới tư cách là nhân viên của An Tú Hiền, Tiêu Tiêu vẫn
phải phản bác lại lời của hắn.