Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy

Chương 47

Bệnh viện XYZ....

Người con gái nằm trên chiếc giường trắng xóa khuôn mặt thiên thần trắng bệch xanh xao, đôi môi tái nhợt khô khan đôi mắt nhắm nghiền. Nó nhíu mày khó chịu mi khẽ động thích nghi với ánh sáng, mở mắt ra là trần nhà màu trắng xóa mùi thuốc xác trùng nồng nặc.

"Đây là bệnh viện! Không lẽ....."

Suy nghĩ chợt thoáng qua rắc rối lại sắp tới, Nó mệt mỏi nhắm hờ mắt lại định thần, thử tưởng tượng chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra, cô không giấu nổi sự thở dài.......lại phiền phức nữa rồi.

Cảm giác khan khát ở cổ họng kéo tới làm cô phải mở mắt.....khó khăn chống tay cố ngồi dậy với tay định rót nước thì...

Cạch......

Cách cửa phòng mở ra, theo phản xạ cô liếc mắt sang nhìn, đồng thời người vừa bước vào cũng đưa ánh mắt nhìn về phía cô. Hai đôi mắt chạm nhau tĩnh như mặt hồ không một chút đọng....trong mắt đều phản chiếu hình ảnh của đối phương.

...

...

...

Nhìn một lúc Nó đành chịu thua con người kia, chớp đôi mắt xoay mặt nhìn ra kính cửa sổ....vẫn phong thái lạnh lẽo không nói một lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của người nào đó khẽ di chuyển. Sự yên lặng đến đáng sợ.

"Giận rồi sao?"

Người nào đó rót ly nước đưa về phía cô, Nó nhìn anh rồi nhìn ly nước khẽ gật đầu rồi nhận lấy

Ánh mắt Nó khẽ lướt, nhìn dáng người cao cao tiến về sofa lấy cháo trong bọc cần mẫn thực hiện từng động tác đổ cháo ra tô một cách chăm chút, khuôn mặt sắc xảo hôm nay lại hiện lên vẻ lạnh nhạt lạ thường.

Bước đến cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống múc thìa cháo đầu tiên đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, hướng thìa về phía Nó ý bảo ăn

Cô nhìn từng động tác vẻ mặt không có chi là bất ngờ...nhưng vẫn không mở miệng đón nhận thìa cháo. Khiến người kia có chút khó chịu

- Há miệng ra mà ăn đi.

Giọng nói ra lệnh phát lên vẫn mang chút dịu dàng nhưng phần lớn là mang sự oán trách rõ rệt.

- Để tôi tự ăn được...

- Há miệng ra

Cô vừa dứt câu giọng nói ra lệnh đó tiếp tục lặp lại, âm thanh nhẹ nhàng không cao cũng không thấp, cứ ôn tồn chứa đựng sự dịu dàng khiến cô cũng đôi phần ấm áp. Nó ăn từng thìa cháo, đôi khi vẫn liếc nhìn anh.

Trịnh Tuấn Huy anh chàng hot boy của trường ưu tú Royal School, anh chàng hot boy cá biệt lúc nào cũng nhe nhởn nụ cười tỏa nắng. Hôm nay lại khác biệt hoàn toàn, khuôn mặt mang nụ cười hằng ngày đó nay lại thay vào khuôn mặt lạnh nhạt, lời nói phát ra cứ trọc lóc không đầu cũng chả có đuôi.

...Vì sao lại như vậy?

Ừ thì chỉ có trời mới biết....à quên còn có tảng băng đang ăn cháo trước mặt anh nữa với đôi mắt tinh anh sắc bén chắc cô cũng đoán được phần nào rồi, còn đoán đúng hay không á! "Lão Thiên" mới biết được....

Chén ngon lành hết tô cháo, anh vẫn giữ vẻ mặt thâm thẩm dọn dẹp mọi thứ rồi tiến lại sofa ngồi lôi táo ra gọt, mặc cho ai nấy làm gì cả hai vẫn chỉ im lặng không ai phát ra một lời nào. Nó thì ai nói làm chi mà Hắn cũng không nói gì lạ cũng phải.

"Anh ấy biết chuyện rồi sao?"

Trong tâm cô hiện giờ chỉ quay quẩn câu hỏi đó, Hắn sẽ như thế nào? Sao biểu hiện của anh lại như vậy? Mà sao cô phải quan tâm chứ, đâu có gì mà phải quan trọng, cô không để tâm việc gì anh phải tỏ ra giận dỗi. Trẻ con vẫn cứ trẻ con...

- Không muốn nói gì luôn sao?

Hắn không quay lại nhìn Nó giọng nói trầm trầm, an an ổn ổn ngồi gọt từng quả táo, nhìn anh cô không thể nào biết được anh đang nghĩ gì....sao anh giờ này lại ở đây đáng lí bây giờ anh đang ở trường mới đúng chứ? Vì cô sao? Cớ gì phải vậy?

- Tôi phải nói gì?

Tay đang gọt táo của Hắn bỗng khựng lại, tay hơi nắm chặt con dao...

Anh hờn....hờn thiệt mà, bức xúc...bức xúc, sao cô ta tỉnh táo tới vậy? Sao lạnh tanh như không có chuyện gì vậy? Ít ra cũng phải hỏi gì đó chứ hay nói vu vơ gì cũng được, người ta bây giờ còn có mặt ở đây chí ít cô cũng phải hỏi thăm người ta tý chứ, một câu "Sao anh bây giờ ở đây?" hay "Anh chăm sóc cho em à?" hỏi thử đi chứ sao cô lại hỏi ngược lại tôi. Thậm chí từ lúc vào tới giờ chẳng có một chữ "chào".

Anh tiếp tục động thái gọt táo tự nhủ mình phải bình thản phải tỏ ra lạnh lùng....phải hơn con người trước mặt đến khi nào cô ta phát ra một câu mới..........mới làm gì ai mà biết.

Nói đi một câu thôi, xin cô luôn đấy chủ động tý đi, lanh tanh vậy anh sẽ ngộp thở mất, cả hai im lặng vậy đúng là cái cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.

- Anh....biết hết rồi à?

Người nào đó trong lòng dấy lên chút vui vui, cảm giác khó chịu giảm bớt phần nào, nhưng phải dằn tạm nén nụ cười lại phải ngầu phải tỏ ra thật ngầu

Cô ấy muốn giấu sao, anh đây không có chuyện gì anh không thể biết chuyện như đến nổi vậy cô còn không muốn nói với anh, cứ giành mọi thứ về mình vậy chứ?

- Sao tôi lại không biết?

"Quả nhiên anh ấy biết"...

Thì đã sao bệnh của cô có liên quan gì đến anh

Cạch....

Cách cửa phòng bệnh mở ra 2 người hướng mắt ra nhìn...

- Em dậy rồi à?

Devlin bước vào tiến về phía Nó để hồ sơ bệnh án lên bàn cạnh giường bệnh, kéo ghế ngồi cạnh giường Nó, đưa tay vuốt lọn tóc đỏ của cô ra sau vành tai, ánh mắt nhìn cô một cách trìu mến, nổi lòng sót xa của người anh trai khi nhìn em gái xanh xao thiếu sức sống.

- Em thấy ổn chưa? có khó chịu chỗ nào không? anh gọi bác sĩ xem cho em nha?

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng cũng những câu hỏi của anh trai, cô cười nhẹ

- Em không sao

- Thức quá khuya, nhiều street, ăn uống thiếu dinh dưỡng dẫn đến suy nhược cơ thể, hạ máu thiếu canxi, ngất do kiệt sức còn bảo không sao.................."không sao? Không sao cái đầu nhà em đấy đầy sao đây này".....

Hắn nói không thèm nhìn đến Nó dù một cái liếc mắt, vẻ mặt lạnh nhạt hờn dỗi, câu cuối còn lầm bầm gì đó mà không ai nghe được.

Cô nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt ngạc nhiên không nói gì. Mặc dù vẻ mặt đó của anh đáng yêu thật nhưng.......có phải từ đầu cô lo lắng hơi thoái hóa không? Anh hình như chưa biết gì cả....

- Anh biết.....?

- Sao tôi không biết?....... _ Hắn nói lớn xoay sang nhìn Nó rồi lại trầm xuống vẻ mặt ranh ma _ không lẽ còn chuyện gì khác à?

- Không

Cô đáp lại 1 từ lạnh lùng sang nói chuyện với Devlin mặc cho khuôn mặt của ai kia đần ra. Hắn bĩu môi tiếp tục gọt táo vẻ mặt trẻ con "vô bờ bến".

Devlin mỉm cười lắc đầu ái ngại, anh cảm thấy bản thân đang làm "kì đà cản mũi" đây. Nhìn cô em gái anh lại trầm xuống, Nó cứng đầu vậy anh biết phải nói sao đây?

- Huy, chú chưa ăn sáng phải không?

- Anh biết rồi hỏi làm gì?

- Anh cũng chưa ăn, hay chú mi đi mua đồ ăn đến đây hai anh em cùng ăn

- Tôi không đói đâu...

- Nhưng anh đói

Hoạt động Hắn dừng lại hất mặt nhìn Devlin

- Vậy anh tự mua đi

Vâng.....anh rất tỉnh và đập trai, nhìn đối phương trả lời mà mặt anh cứ đơ ra không tí cảm xúc. Nhìn vào cái bản mặt hiện rõ 6 chữ "Không đi rồi làm gì nhau?" Khiến người khác nhìn vào muốn cho một vố

Devlin đơ mặt rồi lập tức nỡ nụ cười nhết môi của "Quỷ Vương", anh nhúng vai nhìn Nó cười dịu dàng kéo chăn gọn lại cho cô, lấy thun, lược leo lên gường ân cần tém tóc cho cô. Nhìn hình ảnh trước mặt ai mà không mấy ngưỡng mộ người anh trai chu đáo này (Au muốn có anh trai...hiuhiu...)

Hắn ngồi rung đùi giả lơ nhưng trong tâm lại hết sức ghen tỵ......mà ghen tỵ với ai vậy cà? ghen tỵ với Nó vì được Devlin cột tóc, được Devlin quan tâm......còn anh không được Devlin đối xử như vậy à? Ối tình yêu đơn phương của hot boy với vị đàn anh 23 tuổi (Huy: mày nói cái gì vậy? ; Au: hura....đỏ mặt rồi kìa! "Ahihi ai hk bt anh đỏ mặt vì giận" ; Huy: *cười dểu* ; Au: chị Di heo mi)

- Di này, lúc nhỏ em từng nói sau này em có LẤY CHỒNG á! Dẫu sao em cũng sẽ nghe theo Ý KIẾN của anh, anh CHO LẤY em mới chịu lấy, còn anh KHÔNG CHO LẤY dù có gì đi nữa em cũng không lấy, em còn NHỚ hông vậy?

Devlin vừa tém tóc cho Nó vừa nhắc chuyện đời xưa bằng volum để người kia vểnh tai lên nghe thấy chu đáo đến mức nhấn mạnh một số từ gây dao động

Phập.....

Như một mũi tên tuyệt đường sinh tử......hăm dọa, quả thật là hăm dọa thật quá đáng đấy Devlin.

Chắc bịa chuyện thôi cô ấy sao có thể nói ra câu đó chớ.....hớ hớ

- Ừm, em nhớ sao anh nói lại chuyện đó

Phập.....

Thêm một mũi tên thứ 2........OMG cô ấy có nói thật sao? Không thể tin được tai anh có vấn đề rồi.....cô ấy có thể nói những thứ trẻ con đó sao?

- Anh xem em còn nhớ không thôi, sợ em quên lấy thằng nào về nó BẠT ĐÃI bỏ đói anh như bây giờ chẳng hạn, mà lỡ lúc đó anh khó khăn vợ con anh ăn xin, anh thất nghiệp hoạn nạn khôn lườn gặp EM RỂ như vậy vừa lo cho em còn lo cho tương lai các con anh sau này nữa.

Devlin vẫn giữ âm lượng đều đều vẻ mặt tỏ ra rất vô (số) tội, nhưng bên trong lại là nụ cười vô cùng đểu ánh mắt đôi khi liếc liếc Hắn như báo rằng "Làm em rể anh coi chừng bích cửa"

- Anh lo xa vậy Devlin sao tới mức đó được....

- Anh ăn gì tôi đi mua

Hắn đứng phắc dậy dõng dạc nhìn Devlin cháy mắt, Nó nhìn anh thay đổi không hiểu anh lại bị gì nữa.

Khi trò chuyện với cô Devlin hay nhắc lại chuyện lúc nhỏ vì có rất nhiều kỉ niệm của cô với mọi người mà lúc đó cô không lạnh lùng như bây giờ. Chỉ trò chuyện bình thường sao Hắn lại phản ứng đến vậy?

- Chú đang bận anh không phiền gọt táo tiếp đi

Devlin cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ kế hoạch đánh tâm lí thành công quá mĩ mãn

- Nhiêu đó đủ ăn rồi, tôi cũng đói rồi anh đói thì ăn gì tôi mua giùm cho

- Phở nhe quán gần đường ACJ đấy

- Được

Hắn ra ngoài không quên ném cho Devlin một cái liếc mắt "yêu thương" nếu nói về kì đà. Devlin là con kì đà mặt dày nhất

Cốp....cốp...

Bịch.....bịch....bịch....

- Hộc..hộc...t...tại sao? B.....bọn chúng....hộc....hộc.......chết tiệt.....

Hình ảnh cô gái ôm cánh tay trái, mái tóc xám khói sớm ướt sũng một mảng đỏ của máu, vết thương trên tay vẫn còn ghim một cây châm xung quanh thâm tím một vùng khá lớn dường như châm có độc. Cả thân người bê bết máu chạy nhanh vào những con hẻm vắng vẻ của khu "ổ chuột", phía sau là vô vàng tiếng bước chân trộn lẫn nhau rất đông, từng bước rất nhanh và vô cùng mạnh bạo.

Càng chạy sâu vào trong những ngõ ngách, cô tuyệt vọng nhìn bước tường phía trước, ngõ cụt sao? Trớ trêu thật!

Còn chút sức lực cô lách sang con hẻm bên trái, vẫn còn đường để cô có thể chạy tiếp nhưng......

- Hộc.........hộc..........

Vừa chạy vào đầu ngõ cô liền giật mình nép sát tường nhíu mày nhìn cảnh trước mặt, tóm người nghiện ngập chừng mười mấy người nằm la lết ống chít vứt vươn vãi, người nào người nấy lờ đờ trong cơn phê thuốc. Cô không thể chạy qua đó được cô không bảo đảm họ sẽ không làm gì cô. Không còn đường nào khác nhìn bức tường cao 2m trước mặt.....

- Nhanh lên.....tìm nó....không để chạy thoát

Tiếng hô to giận dữ phía góc hẻm khiến cô hoảng hơn, chay nhanh về ngõ cụt

-....hộc.... hộc.....phải trèo.....A....

...

...

- Tìm nó cho tao, mới đây thôi không chạy xa đâu

Tên cầm đầu dữ tợn ra lệnh đàn em xét từng nhà, liếc mắt sang ngôi nhà xập xệ bên trái trước cửa còn lưu vết máu liền cười một cách gian tà, tay vừa đυ.ng đến cửa....

- Đại ca.....ở đây có máu này còn có phần vải xé rách nữa

Tên cầm đầu nghe đàn em gọi, không chần chừ bỏ qua việc mình sắp làm chạy vụt qua con hẻm của những tên nghiện ngập rồi mất hút.

Trong ngôi nhà xập xệ đôi trai gái đứng sát vào nhau, thật yên lặng xung quanh hòa lẫn hai hơi vào nhau.........đầy ủy mị.....

- Chúng đi rồi...

...