Thấy thế, Phượng Vũ làm bộ như tò mò, tiến tới, thấy nàng lại đây lão bản đơn giản hé ra cho nàng xem: “Tiểu thư xinh đẹp, sau khi ngươi xem xong thì đặt lên bàn để ta mang đi dán.”
“Cảm ơn.”
Phượng Vũ quăng bố cáo sang một bên, chỉ cầm lấy lệnh truy nã rồi quay lại bàn ăn, Chu Tước và Vân Sam Lam đều ghé đầu vào nhìn. Chỉ thấy trên bức họa có vẽ một thiếu niên mi thanh mục tú, làm người ta nhìn môt lần sẽ khó có thể quên. Phía dưới cũng không có viết tên tuổi của người thiếu niên này, chỉ đơn giản tố cáo tên tội phạm truy nã này xúc phạm đến thần Quang Minh sau đó đã bỏ trốn, nếu như có người tự tay bắt và giao hắn ra sẽ được thưởng 3000 tinh thạch, nếu cung cấp manh mối sẽ được 500 tinh thạch.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt Chu Tước lộ ra ý cười, hạ giọng nói: “Quả nhiên sau khi hóa trang thì hình vẽ trên bức họa hoàn toàn không giống nhau.”
“Xem ra phía triều đình còn không biết sự tồn tại của Mạnh Nguyên Phủ, trên bố cáo cũng không thấy nhắc đến.”
“Hơn nữa cũng không viết tên của Luật Cung Thương, đúng rồi, không phải phụ thân hắn ở trong cái gì Hội Nguyên Lão sao? Chẳng lẽ là muốn cho cha hắn vài phần mặt mũi.”
Đang lúc mọi người đang ngồi bàn tán, Mạnh Nguyên Phủ vừa đi mua dược liệu cần thiết xong lập tức quay trở lại tửu quán giao gói thuốc cho thị nữ, sau khi phân phó nàng nấu thuốc, mặt mày hắn hớn hở trở lại chỗ đám người Phượng Vũ đang ngồi, còn chưa kịp nói chuyện thì ánh mắt đã nhìn đến lệnh truy nã, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức giả bộ như không có chuyện gì.
Đám người Phượng Vũ ngầm hiểu, vội vàng ăm cơm, sau khi trở lại trong phòng Mạnh Nguyên Phủ đóng kín cửa thở dài nói: “Không nghĩ tới ngay cả nơi biên cương cũng tràn đầy lệnh truy nã của Quang Minh Thánh Điện, thế lực quả nhiên không thể khinh thường.”
“Ngươi yên tâm đi, với bộ dáng hiện tại của ngươi, cho dù ngươi cầm lệnh truy nã đứng trước mặt bằng hữu của mình, hắn cũng không nhận ra được. Để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, sau khi thân thể tốt hơn rồi đi đến chỗ khác: “ Phượng Vũ đề nghị.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Ra khỏi phòng Mạnh Nguyên Phủ, Chu Tước hỏi: “Chủ nhân ngài muốn ở lại sao?”
Đương nhiên không, Phượng Vũ nhún vai: “Mặc dù trên thực tế có thể nói địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nhưng giao tình của ta và bọn họ còn chưa đến mức độ đó.”
Nói xong, Phượng Vũ trêu ghẹo nói: “Nếu ngươi luyến tiếc Mạnh soái ca, ta giúp ngươi đánh hắn bất tỉnh để ngươi mang đi có được không?”
Nghe vậy, mặt Chu Tước đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Nếu không có chuyện gì ngài cũng đừng đùa giỡn ta nữa.”
Phượng Vũ cười như không cười nói, Chu Tước là Linh Thú cũng đồng thời là bạn đồng hành của nàng, nhưng vấn đề tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể quyết định được, người bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ có thể nhắc nhở đôi lời.
Nghỉ ngơi một đêm, Phượng Vũ dùng buổi sáng thì đi ra ngoài mua bản đồ đại lục Bắc Minh, vừa trở lại tửu quán đã thấy Mạnh Nguyên Phủ chào đón: “Phượng Vũ tiểu thư, tiểu Thương vừa tỉnh, ta nói với hắn chuyện của các ngươi, hắn muốn gặp mặt ngươi để nói lời cảm tạ.”
Cũng đã đúng lúc có thể nói lời từ biệt với họ nên Phượng Vũ lập tức đi theo hắn.
“Vị này chính là Phượng Vũ tiểu thư.” Vừa trọng thương mới khỏi, Luật Cung Thương vẫn không thể đứng dậy, chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, hắn xấu hổ nói: “Bộ dáng này thật thất lễ, nhưng nếu không nói lời cảm tạ với ngài trong lòng ta cũng không yên tâm.”
“Ngươi quá khách khí rồi, ta chỉ thuận tay giúp chút việc nhỏ mà thôi.”
“Ở trong mắt ngài chỉ là việc nhỏ, nhưng đối với ta mà nói là tánh mạng quý giá.”
Luật Cung Thương nói chuyện ân cần nhưng tầm mắt lại có chút trốn tránh, khuôn mặt ửng đỏ, không dám nhìn Phượng Vũ, hắn vốn tưởng rằng người có năng lực cứu hắn ít nhất cũng là một vị phụ nhân lớn tuổi, trăm triệu lần không nghĩ tới tuổi Phượng Vũ dường như còn nhỏ hơn hắn, lại xinh đẹp hơn bất kỳ nữ hài nào mà hắn đã từng gặp qua trước kia.
Nhìn thấy Luật Cung Thương tuy rằng là đệ tử thế gia nhưng lại không có tính tình kiêu căng ngạo mạn của những đệ tử quý tộc khác, ngược lại lại nho nhã lễ độ, trong đầu Phượng Vũ âm thầm khen ngợi, không khỏi lên tiếng hỏi thăm: “Chuyện của ngươi ta đã nghe Mạnh tiên sinh kể sơ qua, nhưng ta thực sự không nghĩ đến lý do vì sao ngươi lại có thể đắc tội với Quang Minh Thánh Điện?”
Nghe vậy, sắc mặt Luật Cung Thương nhất thời trở nên trắng bệch, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Mạnh đại ca đã nói với ta, vì cứu hắn mà ngươi đã gϊếŧ chết Ngân Y Hộ Vệ, nghĩ đến chắc ngươi không phải tín đồ của Quang Minh Thánh Điện, ta liền thẳng thắn nói cho ngươi biết, sỡ dĩ ta bị Thánh điện truy nã là do trong lúc vô tình ta thấy được một phần văn kiện.......đề cập đến nội dung cuộc đại chiến năm đó của Thánh điện với Ma Vực.”
Ma Vực
Nghe thấy cái tên đó, Phượng Vũ giật mình, nhưng lại làm ra vẻ hiếu kỳ hỏi: “Ma Vực đại chiến là nói đến cuộc chiến sáu mươi năm trước sao? Ta nghe nói là Ma Quân có ý đồ muốn mang binh đánh chiếm toàn bộ đại lục, Quang Minh Thánh Điện lo lắng cho lê dân bách tính trong thiên hạ, vì ngăn cản Ma Quân đã khai chiến với Ma Vực, cuối cùng chiến thắng, ngăn cản được âm mưu của Ma Quân, cứu vớt bách tính trong thiên hạ. Sau trận chiến này, tín đồ và danh vọng của thế lực Quang Minh Thánh Điện được dâng cao như đỉnh núi đến nay, hơn nữa mọi người vẫn mang lòng cảm kích với Thánh điện, chẳng lẽ còn ẩn tình nào khác sao?”
Lần này nàng nói đúng những hiểu biết của người bình thường về cuộc đại chiến của Thánh điện với Ma Vực, sau khi Luật Cung Thương nghe xong lại cười khổ không thôi: “Phượng Vũ tiểu thư, trước kia ta cũng cho là như thế, nhưng từ khi nhìn thấy phần văn kiện tuyệt mật kia thì ta mới phát hiện cái gọi là cứu vớt bách tánh chỉ là một lời nói dối động trời.”
Cái này không chỉ có Phượng Vũ mà cả Mạnh Nguyên Phủ cũng chấn động.
Lần này Phượng Vũ cũng không ngụy trang sự khϊếp sợ của mình, Luci chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện năm đó, Phượng Vũ cũng không hỏi nhiều cho nên đối với trận chiến này, cách nhìn của nàng so với người bình thường cũng không khác biệt cho lắm, hiện tại đột nhiên nghe nói đây chỉ là lời nói dối tất nhiên là vô cùng khϊếp sợ.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Luật Cung Thương nhẹ nhàng ho một tiếng nói: “Phượng Vũ tiểu thư, ta vốn là con trai độc nhất của Nhị trưởng lão trong Hội Nguyên Lão, dĩ nhiên ta cũng có thể đến chỗ làm việc của phụ thân để tìm hắn. Nửa tháng trước là sinh thần của mẫu thân ta, trong nhà mời tân khách làm tiệc mừng cho mẫu thân ta, nhưng đến khi tiệc tối gần kết thúc mà phụ thân còn không có lộ diện, mẫu thân ta rất tức giận, ta lập tức đến phòng nghị sự của Hội Nguyên Lão tìm hắn, vốn tưởng rằng do hắn mải mê làm việc quên thời gian, chỉ cần nhắc nhở một chút thì hắn sẽ theo ta về nhà nhưng trăm triệu lần không ngờ khi đến nơi ta lại nhìn thấy một cảnh tượng.
Cảnh tượng ngày đó đến nay vẫn mồn một hiện rõ trước mắt hắn, nhớ rõ ngày đó khi hắn ra khỏi nhà thì trời đã khuya, trên đường cũng không còn ai, xe ngựa rất nhanh đã chạy đến Thành Đông, chỗ phòng nghị sự Hội Nguyên Lão, bởi vì Luật Cung Thương thường xuyên ra vào nơi này, người gác cổng đều biết hắn cho nên cho hắn vào mà không gây trở ngại gì.
Luật Cung Thương giống như mọi ngày, đi đến thư phòng của phụ thân hắn, vừa định gõ cửa lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cãi vả kịch liệt.
“Luật Nguyên lão, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi làm như vậy hậu quả chính là bất kính với Quang Minh Chi Thần.”
“Nhưng Quang Minh Chi Thần lừa gạt con dân chúng ta trước, từ sau khi phát hiện ra văn kiện này, ngay cả “Thần Quang Minh” ta cũng khinh bỉ, nhìn một chút xem đám sứ giả Thần Minh đã làm những gì đối với chúng ta, chỉ vì tư lợi của bản thân mình mà đưa ra lời nói dối động trời như thế, quả thực so với dị giáo Ma Vực cũng không bằng.”
“..........Chuyện sáu mươi năm trước, chỉ cần không truy cứu, cuối cùng cũng sẽ mờ nhạt ngươi cần gì để ý chứ.”
“Chính là bởi vì “chuyện cũ” này mà Quang Minh Thánh Điện chiếm sự tôn kính và vinh quang trước nay chưa từng có, nếu mọi người biết được Thần Quang Minh mà bọn họ cúng bái thật chất chỉ là một tiểu nhân đê tiện không biết sẽ thất vọng đau khổ cỡ nào.”
“Tín đồ không đại biểu cho ý chí của Thần Quang Minh.”
“Vậy tại sao ngươi còn ngăn cản ta công khai văn kiện này ra bên ngoài.”
“..... Ta chỉ khuyên ngươi nên thận trọng, ít nhất đợi đến ngày mai hội nghị thường kỳ thì bảy Nguyên Lão đều có mặt đông đủ. Lúc đó hãy đưa ra ý kiến để mọi người quyết định có nên công khai hay không?”
“Được rồi, dù sao ngươi là.....Ta làm theo lời của ngươi vậy.”
Tiếp theo trong phòng truyền đến âm thanh sửa sang lại tờ giấy và thanh âm đóng cửa lại, sau đó là tiếng bước chân rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Luật Cung Thương không hiểu sao lại chột dạ, không chút nghĩ ngợi liền lắc mình trốn sau bức tượng kỹ sĩ to lớn bên cạnh, trong lòng khẩn trương đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hai bóng dáng rời khỏi phòng làm việc, hắn chỉ có thể từ trường bào nhận ra một người trong đó là của mình phụ thân, về phần một gã khác, choàng trên người chiếc áo choàng cũng không biết là ai, mặc dù có chút tò mò nhưng hắn càng sợ kinh động người khác nên vẫn cúi đầu không dám xem khuôn mặt của đối phương.
Đèn đuốc ở hành lang phòng nghị sự mờ nhạt, vì Luật Cung Thương ẩn nấp khá tốt cho nên phụ thân hắn và cả người nọ cũng không phát hiện, khi nghe tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang dài, hắn thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy.
Nếu hắn lựa chọn xoay người rời đi như vậy thì sau này sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng lúc này hắn sững sờ nhìn cửa phòng làm việc của phụ thân hắn, trong đầu đều là trận cãi vã vừa nãy của bọn họ