Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 24: Khi nhân tài gặp gỡ thiên tài, lại giành chiến thắng!

Thấy hắn khiêu chiến

Phượng Vũ, lúc đầu mọi người đều cả kinh, sau đó tỉnh ngộ: tính tình Lâm Tần Kiệt yêu võ thành si, nhìn thấy cao thủ liền muốn đánh một trận

sảng khoái, ngược lại không khiêu chiến với Phượng Vũ mới là kỳ quái.

Đầu óc mọi người xoay chuyển thậm chí còn bắt đầu phân tích thực lực của hai người, suy đoán người nào có thể thắng.

Mọi người còn đang châu đầu ghé tai, bàn luận ầm ĩ, Lâm Tần Kiệt đã ký xong thư khiêu chiến, đi lên lôi đài.

Người chủ trì gọi người khiêng Phượng Lôi đang thoi thóp xuống, vì bọn họ dọn sạch lôi đài.

Đối mặt Lâm Tần Kiệt khiêu chiến, thật ra Phượng Vũ có chút kinh ngạc: "Tại sao khiêu chiến với ta?"

"Bởi vì ngươi là một đối thủ rất tốt." Vẻ mặt Lâm Tần Kiệt lúc này rất thành thật, hoàn toàn không có vẻ cười cợt như mọi khi. Sau khi biết thực lực của Phượng Vũ, hắn lập tức sinh ra lòng khiêu chiến, hắn thật muốn biết rõ, giữa hai người, đến tột cùng thực lực của người nào cao hơn.

Bị người khác nhận định là đối thủ xứng tầm, cảm giác cũng không tệ.

Phượng Vũ nhìn hắn chăm chú, lộ ra ý cười: "Đã như vậy, chúng ta hãy tỷ

thí một chút."

"Mời xuất chiêu."

Vừa dứt lời, Phượng Vũ

lần nữa sử dụng Tung Phong Thuật, muốn lợi dụng tốc độ nhanh trốn tới

bên cạnh Lâm Tần Kiệt. Không ngờ, vừa tới gần phía sau hắn đánh ra một

chưởng, lại bị đối phương đỡ được!

"Ha ha, sau khi nhìn thấy kết

cục của tên ngu ngốc kia, ta sẽ không để ngươi dùng chiêu thức giống vậy dễ dàng đắc thủ." Hai tay đan chéo chống đỡ tay nàng đánh xuống, Lâm

Tần Kiệt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Phượng Vũ sững sờ một chút, sau đó cũng lộ ra nụ cười: "Ngươi quả nhiên mạnh hơn hắn."

"Cho nên ngươi phải toàn lực ứng phó." Trước đó giao chiến với Phượng Lôi

thì bởi vì đối phương ỷ vào trong tay có vũ khí, chính mình mới tạm thời không thể làm gì Phượng Lôi. Nếu như không có trưởng bối hai bên đột

nhiên gây rối, vẫn tiếp tục đánh, Lâm Tần Kiệt tự tin có thể đánh thắng.

"Toàn lực ứng phó?" Phượng Vũ trở tay nhấn một cái, ngược lại mượn lực tay

Lâm Tần Kiệt nhảy lên cao: "Phải xem ngươi có năng lực này không!"

Ngay sau đó, nàng nhẹ xoay người, dưa vào tư thế thân thể rơi xuống, toàn

thân đánh về phía đỉnh đầu LâmTần Kiệt. Lâm Tần Kiệt đương nhiên sẽ

không ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ nàng đánh tới, lui về phía sau một

bước, dễ dàng tránh thoát.

Nào ngờ, Phượng Vũ chính là muốn hắn rút lui!

Bởi vì ở giữa võ đài đã bị phá hỏng, nàng đã sớm tính toán để tránh một

chiêu tựa ngàn cân này của nàng, Lâm Tần Kiệt chỉ có thể lui về phía

sau. Âm thầm giữ lại khí lực, đợi Lâm Tần Kiệt lùi đến vị trí nàng muốn

thì lập tức thi triển Tung Phong Thuật đã chuẩn bị từ trước, khiế thân

thể ở giữa không trung hơi chậm lại. Lợi dụng dừng lại trong nháy mắt,

hai chân xoay vòng đá ra.

Lâm Tần Kiệt trăm ngàn lần không ngờ

rằng nàng ở giữa không trung vẫn có thể dùng pháp thuật thay đổi hướng

tấn công, liền bị bất ngờ không kịp phòng bị, bị nàng đạp một cước ngã

xuống đài. May mắn là Phượng Vũ không dùng nhiều lực, hắn cũng không bị

thương, ở tại chỗ lăn một vòng, lợi dụng đứng lên lần nữa.

Chỉ là, cuối cùng hắn bị đá xuống lôi đài, cuộc tranh tài này, hắn thua.

Mắt thấy Phượng Vũ lại dễ dàng giành thắng lợi, lần này không đợi Tề Uy

tuyên bố, mọi người dưới lôi đài liền bùng nổ tiếng reo hò như núi hô

biển gầm, kéo dài chừng một khắc đồng hồ.

Có người hưng phấn, có người ghen tỵ, có người vui mừng, cũng có người buồn bực.

"Nhi tử." Dùng tay vỗ vỗ Lâm Tần Kiệt đang cúi đầu không nói, Lâm Trường

Minh cười có chút bất đắc dĩ: "Làm nhân tài gặp gỡ thiên tài, ngươi phải học việc thích ứng."

Nhi tử bảo bối này của hắn năm tuổi tập võ, sáu tuổi bắt đầu tu luyện, từ sau mười ba tuổi, với đám bạn bằng tuổi

đã không có địch thủ. Lúc này đột nhiên bị tiểu cô nương mười tuổi đánh

bại, trong lòng không tránh khỏi khó chịu. Nhưng, việc tu luyện không

chỉ dựa vào chăm chỉ là được, còn cần có thiên phú. Gặp gỡ yêu nghiệt

mười tuổi có thể dễ dàng thắng được Linh Sĩ cấp năm, con không chấp nhận thì có thể làm gì chứ?

". . . . . . Đây là thất bại đầu tiên của ta trong ba năm qua." Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tần Kiệt đột nhiên nói.

Trong mắt hắn lộ ra mất mác và không cam lòng, càng nhiều hơn, là ý chí

chiến đấu hừng hực!

"Ta nhất định phải thắng nàng! Giành lại phần thắng!" Lâm Tần Kiệt nắm chặt nắm đấm, chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai của Phượng Vũ, nói ra lời thề.

Thấy nhi tử ủ rũ đã nhanh chóng

phấn chấn trở lại, Lâm Trường Minh rất vui mừng, nghĩ lại, lại có chút

xúc đôgj: "Qua nhiều năm như vậy, dường như đây là lần đầu tiên nhi tử

cố chấp một chuyện ngoài võ kỹ. Mặc dù, nguyên nhân hắn nhớ tới tiểu cô

nương kia, cũng chỉ vì tỷ võ mà thôi. . . . . ."

Ba cuộc tranh tài trôi qua, bất tri bất giác, đã đến buổi chiều.

Sau hai giờ liên tiếp không có người khiêu chiến, người chủ trì theo quy

định tuyên bố: "Lần này học viện tuyển sinh thêm hai đệ tử, sau khi thảo luận quyết định, nếu quá thời gian quy định không có người nào khiêu

chiến, vậy người đạt được tư cách nhập học sẽ là Phượng Vũ và Lâm Tần

Kiệt. Mọi người có ai phản đối không?"

Dĩ nhiên không có ai phản

đối. Sau khi chwsg kiến ba cuộc trah tài buổi sáng, không ai có tự tin

ngăn cản công kích nhanh nhẹn linh hoạt của Lâm Tần Kiệt. Về phần Phượng Vũ, chứng kiến tình trạng bi thảm của Phượng Lôi, mọi người đã hoàn

toàn dập tắt ý nghĩ khiêu chiến với nàng. Ngoại trừ tiểu tử Lâm Tần Kiệt cả gan làm loạn này.

Thực tế thì, từ đầu quyết định này đã nằm

trong dự liệu của mọi người. Khi người chủ trì mời Phượng Vũ và Lâm Tần

Kiệt lên đài, sau khi chính thức tuyên bố kết quả, tiếng vỗ tay của mọi

người không ngừng vang lên.

Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, chỗ gồi chủ vị ở lôi đài trên không, màn che vốn không có động tĩnh gì, đột nhiên bị người một vén lên, ngay sau đó, một bóng người lướt qua hàng

rào được chạm khắc tinh tế, thẳng tắp rớt xuống!

Thấy thế, tất cả mọi người không khỏi biến sắc: "Cẩn thận!"

Người nọ rơi xuống rất nhanh, Phượng Vũ không kịp nghĩ nhiều, xuất ra Tung

Phong Thuật, vốn định giữ cho người nọ ngừng rơi xuống, không ngờ, lại

chỉ làm thân thể hắn thoáng dừng một chút, tiếp đó, tốc độ rơi xuống của hắn lại càng nhanh hơn.

—— sao có thể như vậy. . . . . .

Phượng Vũ đang âm thầm kinh ngạc, người tới đã nhẹ nhàng rơi xuống đài. Thân hình tự nhiên, cho thấy tu vi rất cao.

Mọi người mới chợt hiểu ra: người ta không phải không cẩn thận ngã xuống, mà là cố ý biểu diễn lên lôi đài.

Ổn định tinh thần nhìn lần nữa, người này là một lão giả lớn tuổi nhưng

tràn đầy sinh khí, mặc dù hai bên tóc mai đã bạc trắng, mặt mũi vẫn hồng nhuận, tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt hòa ái, khi giơ tay nhấc chân mơ hồ

tản ra uy nghiêm vô hình.

Mọi người đang âm thầm suy đoán thân

phận của lão thì lại thấy Tề Uy vội vã bước nhanh lên đài, cung kính

nói: "Hiệu trưởng, ngài đã tới."

—— hiệu trưởng? ! Lão giả tinh

thần khỏe mạnh này lại chính là hiệu trưởng Linh Chân học viện?! Là

người trong truyền thuyết Linh Chân học viện có yêu cầu nghiêm khắc biếи ŧɦái nhất với học trò? Lão sư dạy ra nhiều đệ tử thiên tài nhất? Lời

nói khắc nghiệt ác độc nhất? Người làm cho người ta hận đến nghiến răng

nhưng vẫn thán phục tận đáy lòng?

Trong khoảng thời gian ngắn,

trong đầu mọi người xẹt qua vô số lời đồn đãi từng nghe được, nhìn thế

nào cũng không thấy lão giả hòa ái dễ gần trước mặt với những lời đồn

đại kia.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phượng Vũ, lão giả

khẽ mỉm cười, tự giới thiệu: "Ta tên Nhạc Tập, đích thực là hiệu trưởng

học viện. Chúc mừng hai ngươi lấy được tư cách nhập học, hoan nghênh các ngươi gia nhập Linh Chân học viện."

So với Phượng Vũ "ngu ngốc", Lâm Tần Kiệt đã sớm nghe qua đại danh* Nhạc Tập hiệu trưởng, tuyệt

không ngờ được vị đại nhân vật này sẽ đến Lam Phong trấn tầm thường quan sát khảo hạch nhập học, Lâm Tần Kiệt vô cùng kích động: "Cám ơn hiệu

trưởng! Sau này đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không làm mất thể

diện của trường."

So sánh với Lâm Tần Kiệt kích động, Phượng Vũ

bình tĩnh hơn nhiều. Thứ nhất là nàng không biết truyền thuyết về Nhạc

Tập hiệu trưởg, thứ hai, nàng đang suy nghĩ sau khi thi vào học viện,

còn có một việc chưa xác định.

Thấy nàng mất hồn, Nhạc Tập thân thiết cười một tiếng: "Phượng Vũ đồng học, có phải ngươi đang có chuyện khó xử không?"

—— người này có bản lĩnh dự đoán thật lợi hại!

Phượng Vũ có chút kinh ngạc nhìn hiệu trưởng một cái, hào phóng thừa nhận:

"Đúng vậy. Hiệu trưởng, ta muốn biết, trường học lúc nào nhập học?"

"Hai mươi ngày sau. Nhưng học sinh mới phải tới trước mười ngày để làm quen hoàn cảnh."

"Vậy từ nơi này đi đến đế đô, đại khái mất bao nhiêu thời gian?"

"Ta tới đây một chuyến mất năm ngày."

"Như vậy à. . . . . . Nói cách khác, phải xuất phát trước ít nhất năm ngày." Tính toán xong, nhận thấy thời gian không đủ dùng, Phượng Vũ không khỏi nhíu mày.

Thấy nàng bị làm khó, Nhạc Tập lại hỏi: "Thế nào, ngươi có khó khăn gì sao?"

Phượng Vũ suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nói ra yêu cầu, dù sao, nàng không thể thất tín với "Thú": "Hiệu trưởng, ta muốn xin nghỉ mười ngày, chờ

sau khi chính thức nhập học mới tới trường, có thể không?"