Bất Tố Ly Thương

Chương 26

Nam Cung Huyền ho nhẹ hai tiếng, cũng Nhan Ca đồng thời dời hai cái đầu đi chỗ khác

(hai anh đang nhìn nhau đắm đuối ^^), hướng Nam Cung Kiệt trịnh trọng nói _: “Nhị biểu muội Nhạn Lạc của ngươi vẫn luôn

ngưỡng mộ ngươi. Nương của ngươi cũng nhiều lần nhắc với ta về thái độ đoan trang hiền thục, diện mạo chim sa cá lặn

(sinh đắc trầm ngư)

của Nhạn Lạc, thật là một thê tử tốt hiếm có. Từ nay về sau những việc nhỏ vụn vặt có nàng cùng ngươi phân ưu, người liền có thể chuyên tâm xử lý chuyện của Huyền Minh giáo.”

Nam Cung Huyền thấy sắc mặt nhi tử ngày càng khó coi, ngữ khí liền kiên quyết không cho phép nghi ngờ_: “Ta đã truyền thư gọi nàng ngày mai đến ở tại trong giáo, để ngươi cùng nàng có thể bồi dưỡng tình cảm, mười ngày sau, cho dù ý của ngươi có thế nào, cũng phải lập tức thành thân.”

Nhan Ca chau mày nhíu mi, hơi có chút tiếc nuối nhìn về phái Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm.

Huyền Minh giáo từ trên xuống dưới, chỉ cần Giáo chủ hạ mệnh lệnh xuống, vô luận có hợp lý hay không cả giáo đều phải nghe theo. Vì theo giáo quy, người vi phạm dù cho thân thích hay sơ khai đều phải chịu trừng phạt không hề phân biệt. Tám năm trước Nam Cung Kiệt bản thân cố ý hủy bỏ Đại hộ pháp ban đầu, để cho Phong Ngâm khi đó mới mười ba tuổi đảm nhận trọng trách nặng nề như thế liền chọc giận Nam Cung Huyền.

Nam Cung Kiệt*

bị giam lỏng ở tầng cuối cùng của Huyền Nguyệt lâu trong ba tháng, nhận hết mọi hình phạt cực hình, ra khỏi Huyền Nguyệt lâu cơ hồ thương tích đầy mình. Sau đó nhờ Phong Ngâm dốc lòng chiếu cô mới làm cho thân thể chịu hạ xuống bệnh căn.

*LỲ tự thêm tên vào cho câu rõ nghĩa và chia câu, chứ bản QT quất nguyên một hàng câu dài ngoằng T_T

Nam Cung Kiệt vẫn im lặng nãy giờ mới chậm rãi buông tay Phong Ngâm ra, nghe thấy lời nói của Nam Cung Huyền cũng không biểu lộ ra trên vẻ mặt sự vui mừng hay tức giận gì cả làm cho Nam Cung Huyền thấy con của mình bình tĩnh như vậy có chút

không tin được (bất khả tư nghị).

Phong Ngâm vẫn cúi thấp đầu, lông mi thật dài che đi ánh mắt của hắn.

Mắt nhìn Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt thản nhiên đáp một tiếng: “Hảo”. Cảm giác được thân thể người nọ bên cạnh hơi chấn động, Nam Cung Kiệt khinh miệt nói_: “Cùng lắm chỉ là trò đùa để nối dõi tông đường.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất),

sinh con trai là được rồi”.

Nam Cung Huyền bị nắm trúng nhược điểm, nhất thời không nói nên lời, đem mặt hướng về phía Nhan Ca đang đứng một bên cười giống như hồ ly, âm thầm trách

hắn

sao không vì mình giảng hòa.

Nhan Ca liếc Nam Cung Huyền một cái, chậm rãi nói_: “ Tâm Thiếu chủ không chắc, nếu như thành thân, có vợ cùng nói chuyện, làm việc sẽ không thể tùy hứng”. _Nhan Ca cúi đầu nhìn Phong Ngâm không nói, đáy lòng khẽ thở dài_: “Hộ pháp Phong Ngâm

tình trạng thân thể hiện tại xem ra không thích hợp để làm hộ pháp của Huyền Minh giáo. Huống chi hắn hiện tại đã đến tuổi thành thân, Thiếu chủ sao không giúp người ta hoàn thành ước vọng, để cho Phong hộ pháp ra khỏi giáo, sống cuộc sống bình thường của dân chúng.”

-Hả?_Nam Cung Huyền nghi hoặc hỏi_: “Phong Ngâm bị trọng thương?”.

Phong Ngâm là Đại hộ pháp của Huyền Minh giáo.Nhưng trên thực tế chỉ là Đại hộ pháp của một mình Nam Cung Kiệt, Nam Cung Huyền cơ hồ chưa từng sai phái qua, nên đối với chuyện của Phong Ngâm không hề hay biết.

-Làm càn!_Nam Cung Kiệt mắt lộ ra hung quang, hai mắt che kín tơ máu gắt gao nhìn Nhan Ca_: “Phong Ngâm hắn là của ta! Làm sao đến lượt ngươi an bài vận mệnh cho hắn!”.

Nam Cung Kiệt lời còn chưa dứt, Phong Ngâm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cơ hồ phải đứng không vững.

Ta là của ngươi…..Ta là của ngươi….Khóe miệng Phong Ngâm cười dắt theo một tia an ủi.

Nam Cung Huyền đem Nhan Ca kéo ra phía sau, hạ giọng mắng_: “Không lớn không nhỏ!”.

(Anh Nam Cung Huyền bảo vệ em Nhan Ca nha ^^)

Lớn nhỏ? Nam Cung Kiệt kiên định_: “

Ông*

muốn ta thành thân, có thể. Chính là Phong Ngâm, ai cũng không thể làm cho hắn rời khỏi nơi này”.

*Trong bản QT là ngươi (ý chỉ người đối diện) nhưng LỲ thấy như vậy có vẻ hơi vô lễ, không hơp lý lắm nên đổi lại.

Nam Cung Huyền nghỉ rằng mục đích của mình đã đạt được rồi, phất phất tay, không chút để ý_: “Tùy ý ngươi”. Dứt lời liền xoay người nhìn Nhan Ca, kéo kéo tay áo

hắn

muốn

hắn

cùng mình ra ngoài, sau đó cười mờ ám ra khỏi cửa.

Nhan Ca giương mắt nhìn về phía Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm, bất đắc dĩ hô một hơi, xoay người đuổi theo Nam Cung Huyền.

Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm một trước một sau lẳng lặng đứng yên, tĩnh mịch tràn ngập trong phòng làm cho người ta hít thở không thông, ngay cả tiếng hít thở mỏng manh đều có thể nghe rất rõ ràng.

Nam Cung Kiệt lặng yên hồi lâu mới lên tiếng:_ “Ngươi nhất định phải rời đi sao?”.

Phong Ngâm bộ dạng phục tùng, kiên định nói_: “Phải!”.

Nam Cung Kiệt xoay người, hai tay nắm chặt lấy bả vai của Phong Ngâm, nhìn thẳng vào hai mắt hắn nói_: “Ngươi nghe rõ ràng cho ta, cho dù ta biết toàn bộ những chuyện xảy ra trước kia, ngươi cũng không có khả năng rời khỏi nơi này”.