Độc trên người Nam Cung Kiệt chỉ là một vấn đề nhỏ, chỉ cần ăn một viên giải dược
liền thanh trừ sạch sẽ, miệng vết thương trên tay mặc dù thâm lại nhưng đã trải qua băng bó cẩn thận liền vô hại, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy suy yếu mà trước nay chưa từng có.
-Thiếu chủ, thuộc hạ đã dẫn người đến Bạch Ngọc trấn, trong một đêm đã lục soát không ngừng đến năm lần vẫn không phát hiện ra Phong Ngâʍ ɦộ pháp cùng với người Thiếu chủ miêu tả.
Nam Cung Kiệt chậm rãi mở mắt,ánh mắt không còn vẻ rét lạnh như xưa_:” Mở rộng phạm vi lục soát, là người hay là qủy, cũng phải nhất định để ta nhìn thấy hắn”
-Vâng, Thiếu chủ
-Khoan_Nam Cung Kiệt nhấn mạnh giọng nói_: “ Không được làm hắn bị thương”
-Dạ rõ.
Nam Cung lại một lần nữa nhớ tới, trong đầu liên tục lặp lại hình ảnh của ngày hôm qua, ánh mắt Phong Ngâm đầy vẻ tuyệt vọng cùng hoảng sợ, còn có dưới thân hắn không ngừng trào ra máu đập vào mắt, hết thảy hết thảy, đều giống như một phen búa tạ đập vào lòng,
làm cho người ta hít thở không thông….
Hắn nhất định còn sống…..nhất định còn sống…..
-Thật sự càng ngày càng thú vị_Nhan Ca liếc Nam Cung Kiệt, vừa liếc mắt một cái vừa nghiền ngẫm nói.
Nam Cung Kiệt lạnh lùng dùng khóe mắt nhìn lại_: “Nhan bá phụ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không nên ở nơi này âm dương quái khí “( nói chuyện không đâu, không bình thường)
Nhan Ca hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng chính là khinh thường cười_: “Phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chính là ý của Thiếu chủ ngươi, không cho phép người khác thương hắn một chút cũng là ngươi, thuộc hạ đều cảm thấy được,
hết thảy đều hướng đến một cái đích không có thực, không có hướng đi mà tiến đến?”
(!? Chính là không hiểu tại sao mình phải làm như thế nhưng vẫn cứ làm
)_Nhan Ca ý vị thâm trường cố ý đem vài chữ sau cùng kéo dài
-Hừ_ Nam Cung Kiệt hất tay của thị nữ ra, đứng dậy sửa sang lại y phục, khoanh tay nói_: “ Đây là chuyện của ta, Nhan tổng quản không cần lo lắng nhiều làm gì,. Ta đang nghĩ nếu đến một ngày Nhan tổng quản phát hiện ra mình một chứ cũng không thể nói được, chắc hẳn sẽ là chuyện thú vị”
Nhan Ca nuốt một ngụm nước bọt, đem ngón trỏ tay phải đặt ở giữa miệng, ý bảo bản thân không hề lắm chuyện.
Người này, đến khi nào mới có thể hiểu rõ chính bản thân mình cần cái gì. Nhan Ca thầm suy nghĩ, không khỏi bất đắc dĩ mà cười khổ một trận.
Nam Cung Kiệt không rõ trong lòng rốt cuộc là chua xót hay thương cảm, Nhan Ca nói rất đúng, hết thảy đều hướng đến cái chính bản thân mình không nắm giữ được phương hướng đi tiếp, vô luận là Phong Ngâm, vẫn là – chính mình đối với tình cảm của hắn, cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của bản thân, vì vậy mới xảy ra chuyện hoang đường ba tháng trước…..
-Thuộc hạ Lục Do Tĩnh bái kiến Thiếu chủ_Một lão nhân có chòm râu trắng uốn khúc đến chạm đất đi vào,
chắp tay thở dài nói.
– Lục y sĩ không cần giữ lễ tiết_Nam Cung Kiệt thở nhẹ một hơi, khôi phục vẻ mặt lãnh tuyệt ngoan lệ
(tàn nhẫn, lạnh lùng, tuyệt tình)
như trước kia_: “ Lục y sĩ cũng biết được đây là dược gì sao?”
Lục Do Tĩnh theo thói quen vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nói_: “ Thuộc hạ xác định – chén thuốc Thiếu chủ mang về chính là thuốc an thai”
Nam Cung Kiệt khẽ nhíu mày. Y còn tưởng rằng Phong Ngâm bị thương nặng, bát dược kia xác định là dược dành cho Phong Ngâm, lẽ nào có sai lầm gì chăng? Chính là đã đem dược lư lục soát đến nhiều lần cũng không tìm thấy nửa nhân ảnh (bóng dáng con người), tại sao lại có nữ nhân mang thai?
Nam Cung Kiệt không cần suy nghĩ lại, phất tay nói _: “ Được rồi, ngươi lui ra” _Rồi sau đó nói với hộ vệ bên cạnh_: ”Đi Thiên lao “
Nhạn Thiên Nhai bị thiết liên
(dây xích bằng sắt thép) chắc chắn khóa chặt tay chân, đầu thiết liên được đóng thật sâu vào bức tường phía sau, trên người đều là vết roi cùng huyết nhục mơ hồ.
-Nhạn hộ pháp, cuộc sống trong lao tù đã thích ứng được chưa?_Nam Cung Kiệt tự nhiên bước vào, từ trên nhìn xuống Nhạn Thiên Nhai.
Nhạn Thiên Nhai chậm rãi giương mắt, môi khô cắn chặt.
Nam Cung Kiệt đột nhiên xông về phía trước, tay xiết chặt hai gò má của Nhạn Thiên Nhai, hung hăng nhìn thẳng vào ánh mắt, nghiến răng nghiến lợi nói_: “Ta thật không ngờ tới”_bàn tay dần dần dùng sức, trên khuôn mặt tái nhợt của Nhạn Thiên Nhai lưu lại vài vệt máu_: “ Ngũ-Đại hộ pháp lại có thể tình thâm như thế thành một đôi”
Nhạn Thiên Nhai bình tĩnh nhìn Nam Cung Kiệt,
trong ánh mắt không ngừng dấy lên ngọn lửa, khinh miệt cười, không nói gì.
Buông tay ra, Nam Cung Kiệt trở tay tấn công Nhạn Thiên Nhai một chưởng, rồi sau đó đứng lên, rút ra chiếc khăn tay bằng tơ tằm lau đi vết máu trên tay, căm giận ném khăn tay xuống đất, lạnh lùng nói_: “ Nếu hắn thật sự yêu ngươi, sớm hay muộn cũng tự chui đầu vào lưới đến đây cưới ngươi, ta đây rất có hứng thú, để các ngươi gặp nhau diễn cho ta xem thế nào là sinh ly tử biệt”
Nhạn Thiên Nhai biết, cho dù Phong Ngâm có đến cứu mình, cũng không phải là loại chuyện như chính miệng Nam Cung Kiệt nói ra, không khỏi bất đắc dĩ, chậm rãi nói_: “ Hắn lúc đó…”
Mới vừa bước đến cửa lao, Nam Cung Kiệt nghe Nhạn Thiên Nhai nói, liền dừng lại cước bộ.
-Khi đó,thương thế của hắn rất nặng….. chính là gọi tên của ngươi…._Nhạn Thiên Nhai ngẩng đầu lên, yên lặng xem biểu tình của Nam Cung Kiệt.
Nam Cung Kiệt ngẩn ra, tình cảm vướng mắc mình không thể hiểu rõ lại hiện lên, liền nghiêm mặt, bình tĩnh nói_: “ Ta đây không rõ ý tứ của ngươi, ngươi trước hết hãy tự lo cho mình đi “_Dứt khoát khoan tay áo vung lên, vòng vo đi ra ngoài.
Nhạn Thiên Nhai không tiếng động mà cười.
Nam Cung Kiệt, ngươi có biết hay không, người chiếm được cái gì?
Ngươi có biết hay không, ngươi lại mất đi cái gì?..