Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 15: Xác chết

Ánh nắng sớm chiếu vào khung cửa sổ, gió giao mùa mang theo hơi lạnh thổi vạt áo lụa bay bay, bàn tay thon dài họa từng nét, trang giấy trắng từ từ hiện lên một rừng mai.

"Lưu Quỳnh không hổ danh là đệ nhất hoạ sư của Hương Xuân lầu. Rừng mai này thật sống động như thật, ta còn có thể ngửi được mùi hương thanh nhã của hoa mai đây nè."

Nam tử mỉm cười đứng gần cửa sổ, dung mạo lạnh lùng được ánh nắng rọi xuống khiến cả người hắn trở nên nhu hòa.

Lưu Quỳnh điểm xong một nét cuối liền đặt bút lên kệ, đôi môi hồng nhạt khẽ nhếch:

"Tối qua ngươi bận rộn tiếp khách cả đêm, sao sáng nay lại dậy sớm như vậy?!"

Đi vài bước tới bàn trà, vén tà áo ngồi xuống, Tình Vân Ca mới nhàn nhạt nói:

"Chỉ là ngồi uống vài ly rượu mà thôi, cũng không phải lên giường, đương nhiên có thể dậy sớm. Ngươi mới là người tối qua phải mệt mỏi nhất."

Đưa tay cầm bức họa lên ngắm nhìn, ánh mắt Lưu Quỳnh xẹt qua tia cười nhạo.

"Chuyện của Phương Tư Ninh thì liên quan gì tới ta. Có lo cũng là lão tú ông."

Hai bàn tay thon dài trắng như ngọc đan xen vào nhau đặt lên bàn, Tình Vân Ca đột nhiên chuyển hướng đề tài:

"Không ngờ tên tiện nam tiểu Sa kia lại có chút bản lĩnh. Giấu cũng sâu như vậy. Tối qua toàn bộ hào quang đều bị nó đoạt cả."

Vuốt ve đóa hoa mai còn ướŧ áŧ, mực đen dính lem ngón tay, bức tranh có đẹp đến đâu đi chăng nữa, khi bị lem dù chỉ một chút cũng rớt giá triệt để. Con người cũng thế.

"Chỉ là một tên hề ngu ngốc muốn bò lên mà thôi. Không biết người biết ta, tự cho mình hơn người. Bị tương kế tựu kế còn đắc ý."

Đôi mày đẹp chau lại, Tình Vân Ca nghi hoặc:

"Bẫy của ai? Ngươi ra tay? Không phải ngươi để tên tiện nam đó tự tung tự tác mấy năm nay làm lá chắn sao?"

Lưu Quỳnh cầm cốc nước rửa bút hất thẳng vào bức họa, nhìn tờ giấy ướt đẫm lem bẩn mực đen mà trở nên xấu xí vô cùng, y mới đặt cốc xuống, xoay người nở một nụ cười dịu dàng:

"Ta không thể hạ một nét bút độc như vậy. Tưởng rằng chim sẻ có thể bám cây cao thành khổng tước, ai ngờ cái cây cao đó lại là cái cây có độc. Bề ngoài tỏa ra mùi thơm thu hút là thế, nhưng bản chất bên trong lại độc không gì sánh bằng."

Trầm ngâm nhìn nam tử ôn hòa dịu dàng kia, nội tâm của Tình Vân Ca xoay chuyển liên hồi, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như ngộ ra điều khó thể tin nổi:

"Ý ngươi là tất cả mọi chuyện đều đã được tính toán tỉ mỉ, từ ngày hắn trở về đến việc thi danh kỹ, còn âm mưu - tương kế tựu kế, có thể hy sinh gương mặt của bản thân khiến người ta không còn đề phòng...nhưng làm sao hắn có thể biết được đêm qua Nhị hoàng nữ sẽ tới chứ."

Ngồi xuống ghế, Lưu Quỳnh uống một ngụm trà, vẫn thản nhiên nói:

"Chuyện này cũng không khó, đề thi thứ hai chính là miếng mồi ngon, ai chả biết Nhị hoàng nữ từ nhỏ đã mê âm nhạc. Chỉ cần có tài, lo gì không dụ được người tới. Tên tiểu Sa kia giành được ánh mắt tán thưởng của cả sảnh đường thì sao chứ, Nhị hoàng nữ cũng chưa từng liếc nhìn."

Ánh mắt đen của Tình Vân Ca xẹt qua tia u ám, vẫn biết rằng người đó xa không với tới nhưng hắn ta vẫn trầm mê, cười khổ:

"Ngươi nghĩ liệu tên tiện nam ấy ở trong phủ Nhị hoàng nữ có..."

Lời còn chưa nói xong thì bị âm thanh gõ cửa gấp gáp cắt đứt. Ở đây là phòng của Lưu Quỳnh, vậy nên Tình Vân Ca chỉ đưa mắt nhìn y.

"Vào đi."

Tuy bề ngoài Lưu Quỳnh vẫn bình thản nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng khó lường. Thị đồng bên người y luôn trầm ổn biết giữ quy cũ, lần này mất bình tĩnh như vậy, e là có chuyện lớn.

Cửa phòng rất nhanh được đẩy nhẹ ra, một nam thị thanh tú bước vào, vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi đầy trán, ánh mắt lướt nhìn thấy Tình Vân Ca cũng ngồi trong phòng liền có chút trù chừ, muốn nói lại thôi.

Lưu Quỳnh khoát tay, không để ý nói:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngồi yên một bên, trong mắt Tình Vân Ca cũng ánh lên sự tò mò, chả lẽ...

Thị đồng thở nhẹ vài hơi để ổn định l*иg ngực đang kinh hoàng rồi mới kể:

"Công tử, tiểu Sa đã chết ạ!"

Ánh mắt Lưu Quỳnh xẹt qua tia quả vậy, cười dịu dàng vuốt ve miệng ly trà.

Có điều Tình Vân Ca bên cạnh lại giật mình, không thể tin nói:

"Tin này ngươi nghe ở đâu?"

Thị đồng nhớ lại cảnh tượng hồi nãy mà rùng mình một cái, nuốt nước miếng:

"Trời vừa sáng đã có hai thị vệ khiêng một cái cáng tới giao cho tú ông rồi đi ngay. Tú ông sai nữ nô vén tấm vải lên, người nằm trên cáng chính là tiểu Sa. Hắn đã chết. Chết rất thảm, đôi chân đã cháy đen."

Dường như nghĩ ra điều gì, Lưu Quỳnh nheo mắt nói:

"Có phải một bên người, tay và một bên mặt của tiện nam đó đều bị cháy phỏng."

Thị đồng lập tức sùng bái nhìn y,"Dạ phải công tử."

Trong lòng Tình Vân Ca bây giờ không biết nên vui hay buồn đây, người hắn mến mộ ra tay độc ác như vậy, nếu là hắn liệu kết cục sẽ khác sao?!

"Nhảy múa trên than hồng cho tới chết... kết quả này không biết Phương Tư Ninh đã biết chưa nhỉ."

Tâm trạng rất khó chịu nên Tình Vân Ca cũng không giữ vẻ lạnh lùng nữa, khinh thường nói:

"Phương Tư Ninh cũng chỉ hơn tên tiện nam kia một chút mà thôi, ngươi cần gì phải cẩn thận như vậy. Không giống đệ nhất danh kỹ Lưu Quỳnh thường ngày nhà."

Cười nhạt một tiếng, Lưu Quỳnh không phản bác đưa tay tiễn khách.

Tình Vân Ca cũng không còn tâm trạng đánh thái cực, người ta đã tỏ ý, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài.

Khi Tình Vân Ca sắp bước chân ra khỏi cửa, trong phòng đột nhiên vang lên một câu:

"Ta và ngươi tuy không thân nhau như huynh đệ nhưng niệm giao tình nhiều năm nay, ta khuyên ngươi nên tránh xa Phương Tư Ninh ra. Hắn không còn nhu nhược mặc người ức hϊếp như xưa đâu."

Nhìn bóng dáng lạnh lùng của Tình Vân Ca, Lưu Quỳnh còn một câu không tính nói ra.

"Phương Tư Ninh hắn còn đáng sợ hơn y."

------

Tối qua tốn hơn mấy vạn lượng cũng không gặp được Phương Tư Ninh, ngày hôm sau, tam tiểu thư của Tôn Ngự Sử phủ - Tôn Diệu cười vui vẻ dẫn theo một vị tiểu thư nhỏ xinh bước vào cửa.

Tú ông Đào Xuân lập tức mỉm cười dán vào: "Tôn tam tiểu thư, hôm nay sao có thời gian tới sớm vậy? Không biết vị ở bên cạnh đây là…"

Từ Tuyết Nhi chưa kịp né tránh, chỉ cảm thấy thân thể đầy đặn nóng hổi đã kề sát trên người mình, nhất thời nổi giận hét lên: "Cút ra."

Bất thình lình bị đẩy ra, tú ông nheo mắt nhìn kĩ, lão là người tinh tường cỡ nào, nhìn thoáng qua liền thấy viền tai của đối phương có một lỗ nhỏ. Có điều nụ cười trên môi vẫn không giảm: "Tôn tam tiểu thư, nơi này không phải là nơi cho người thế này đến."

Tôn Diệu cười ha hả: “Từ tiểu thư đây là khách chính, lẽ nào khách đến cửa rồi còn đuổi ra hay sao?”

Đào Xuân ngước cằm lên, không tiếp tục để ý người bên cạnh, chỉ lo dán lên người Tôn Diệu, cố ý oán trách nói: “Coi người kìa, khách đã đến cửa thì lý nào lại có chuyện đuổi ra, các nam kỹ đều rất ngóng trông Tôn tam tiểu thư đến, nếu không phải do cổng của phủ Ngự Sử quá cao, thì ta đã sớm cho người đi mời…”

Vừa nói, vừa lôi kiếp Tôn Diệu đi về phía phòng khách.