Tang lễ của mẹ Jeffery đã qua được 1 tháng, tất cả đang chậm rãi phát triển theo hướng bình thường, nếu như
mãi mãi
cứ thế trôi qua thì có lẽ Ron sẽ thật sự tin tưởng thế giới này không tệ với mình chút nào.
Vào một ngày, hắn đã làm xong phần bảng biểu sổ sách trên máy vi tính, đang tính làm chuyện gì đó để buông lỏng một chút. Sau đó hắn nhớ tới thân thế của Jeffery, cha mẹ y qua đời, mà cha y lại ảnh hưởng rất nhiều tới y, tất nhiên là quá mức sâu đậm điều này làm cho hắn có chút hiếu kỳ người đàn ông kia là kẻ như thế nào. Nếu như mình và y đã có một mối quan hệ tình nhân sâu đậm, vậy cũng không thể đến cha mẹ người kia cũng không biết đúng không, vậy sao có thể nói là bản thân đã hiểu rõ y đây. Vì vậy, hắn đem tên Jeffery nhập vào máy tính nỗ lực tìm kiếm manh mối gì đó.
Cha y là cảnh sát, hắn nhớ tới máy tính này có thể tiến vào quyền hạn mạng lưới của giới liên bang, xã hội đen chung quy cũng nên hiểu thêm về giới cảnh sát mới có phần thắng.
Sau đó hắn rất khoái trá kiểm tra tư liệu người kia, Blanco Olver? Hắn ngẩn ra, Ron cảm thấy tên người này rất quen thuộc. Hắn mở ra bức ảnh, bên trong nhảy ra một khuôn mặt người đàn ông mặc đồng phục nam, Ron cảm giác mình như bị sét đánh, hoàn toàn giật mình ngay lúc đó.
Hắn quen khuôn mặt này, quá quen thuộc, đây là người đầu tiên xuất hiện trong ác mộng của hắn, nếu như nói trên thế giới này hắn sợ điều gì đó là thực thể, thì nhất định là một người đàn ông như thế. Một bộ chế phục thẳng tắp, một đôi mắt nhạt đến mức không rõ đồng tử cùng với ngũ quan vì xưa nay tương đối tàn khốc mà có vẻ càng nghiêm khắc sợ hãi.
Khi hắn nhận thức Jeffery, hắn đã nghĩ rốt cục mình có thể quăng người đàn ông kia ra sau gáy, ít nhất nó sẽ chẳng làm cho hắn bị dằn vặt, thế nhưng hiện tại, hắn xưa nay không nghĩ tới sự tồn tại kia, sẽ cùng với Jeffery có một mối quan hệ sâu nặng như thế __ người kia là cha y.
Sao có thể có khả năng!? Bọn họ… Không hề giống, tình nhân của hắn là người ôn hòa chính trực, y có chút yếu đuối, nhưng xưa nay không bao giờ chịu thỏa hiệp sự áp bức đen tối của hắn, y__
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Jeffery, mình đang bị vây trong bóng tối ở phòng tắm, bên ngoài ánh đèn nhà trọ đang chiếu sáng lại mờ nhạt không rõ, hắn nhìn thấy Jeffery đi tới.
Phẫn nộ, hơn nữa lại đằng đằng sát khí.
Một khắc kia, hắn tựa như trở về thời điểm đang còn là một đứa trẻ, nhìn người cảnh sát kia đi vào trong nhà, mà hắn chỉ trốn trong tủ quần áo như một con mồi bất lực.
Hiện tại, hắn nghĩ, tại thời điểm đó hắn nghĩ đến tình cảnh đó không hoàn toàn vì sự tăm tối chật hẹp trong nhà tắm, hoặc vì bản thân đột nhiên đa sầu đa cảm mà có một vài nguyên nhân khác.
Vẻ ngoài của Jeffery cùng với cha y có điểm tương tự, như Jeffery đã nói qua, y chảy dòng máu của hắn, kế thừa gen hắn, nó thực sự phản ánh sự thật rằng y là con trai ruột của Olver.
Mà sau này, hắn không một lần nào đem bọn họ liên tưởng cùng nhau, đó là bởi vì khí chất giữa hai người. Tính khí của Jeffery và cha y tuyệt nhiên bất đồng, nếu như nói trên thế giới có cha con nào có tính cách chênh lệch to lớn, vậy đại khái chính là cha con Blanco, bọn họ tựa như một cụm từ trái nghĩa.
Thế nhưng hiện tại hắn thấy trong máy vi tính là bức ảnh kẻ gϊếŧ người kia, là thành viên trong gia đình y, phía trên rõ ràng viết tên Jeffery, dòng họ Blanco tựa như một giấc mộng khủng khϊếp.
Hắn đem trang web đóng lại, khuôn mặt đáng sợ kia cũng biết mất.
Như hắn đã từng tự tay gϊếŧ ông ta như vậy.
Hắn vô lực ngả người sau thành ghế, một tay bụm mặt nhưng sự thực không thể nào biến mất. Người này xông vào trong nhà của hắn, sau đó đem nó đánh nát. Ông ta đem hai người yêu hắn nhất trên thế giới biến thành hai thi thể lạnh như băng, hơn nữa còn rất tự nhiên như một việc không liên quan đến mình rồi dẫn ra một nụ cười!
Hắn hận ông ta cả đời, hắn nhớ tới cảm giác thời điểm hắn bắn ra viên đạn đó, người kia ngã trên mặt đất với vẻ mặt cứng ngắc cùng với cảm xúc giận giữ và mừng rỡ đan xen đem một người biến thành bộ thi thể để giải thoát. Hắn thậm chí sau khi gϊếŧ ông ta vẫn không thể áp chế nỗi hận thù và sợ sệt.
Người này là cha Jeffery. Là người thân máu mủ ruột thịt của y.
Hắn ngồi yên lặng, trong nháy mắt không biết bản thân xông đầu thứ tình cảm gì.
Ron chậm rãi rời đi máy tính trở lại phòng khách, ngồi trên ghế salong, đem bức ảnh biến xa một chút để có thể khiến hắn cảm thấy cuộc sống yên ổn.
Dưới mông đặt một chồng hồ sơ, đó là mớ công việc của Jeffery, hắn đem nó lôi lên rồi ném đến trên bàn trà, trên đó lại viết một cái tên hắn chưa từng nghe tới, lại một lần nữa, hắn nghĩ người này có khả năng đã chết.
Trong cuộc sống của Jeffery đều xuất hiện những người chết cần giải oan, mà y chính là đem toàn bộ sinh mệnh của mình thiêu đốt vào nó, nếu cứ thế chính y sẽ hỏng mất.
Nếu như nói cuộc sống của chính mình bị ông ta trong nháy mắt đánh vỡ, như vậy từ nhỏ ông ta cùng Jeffery đã cùng sống chung, vậy sẽ bày ra một bi kịch thê thảm khác nhau như thế nào?
Hắn dựa vào trên thành ghế sa lon, trong đầu không ngừng mà nghĩ, tôi yêu thích y, tôi thật sự rất yêu y.
Cái ý nghĩ kia làm cho hắn một loại kích động mãnh liệt muốn khóc thầm, hắn chưa từng cuồng nhiệt yêu cái gì, không muốn tiếc tất cả để có được, nhưng thế giới này lại bày ra cho hắn một khuôn mặt bà mẹ kế, nói cho hắn biết hắn không thể nào chiếm được.
Tôi chỉ vui mừng hạnh phúc vì y, hắn lại nghĩ, vì sao cứ một lần lại một lần xuất hiện những việc này. Thượng Đế nói cho tôi biết đi, tôi và hắn căn bản không xứng nên cứ một lần lại một lần nhắc nhở tôi và y cần tách nhau ra à!!? Tại sao chúng tôi không thể có một cuộc sống an ổn cùng nhau đây?
Hắn dùng hai tay che mặt chỉ để lại một mảnh tăm tối, hắn biết mình không thể mất đi y.
Bây giờ chuyện thực sự rối tinh rối mù cả lên, nhưng sự cố này lại như cảnh báo rõ ràng sáng tỏ, không thể nghi ngờ.
Tôi tuyệt đối không thể cho y biết chuyện này, tôi nghĩ bản thân tốt nhất cũng nên quên đi, hắn run rẩy nghĩ, chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, tôi không thể mạo hiểm chuyện gì để phải mất đi y.
Hắn cứ như vậy ngồi yên một buổi trưa, công việc gì cũng không làm, đến tận buổi tối hắn thậm chí còn không dám gọi qua cho Jeffery một cuộc điện thoại, mãi đến tận khi người kia đánh điện thoại tới.
“Nếu như đêm nay anh quyết định không tới thì ít nhất nên nói cho tôi một tiếng.” Jeffery nói.
Ron yên tĩnh nghe, thanh âm kia làm cho hắn cảm thấy quyến luyến như vậy, muốn cả đời tới gần y như thế.”Tôi chưa nói tôi không đi.” Hắn ôn nhu nói.
Đối phương ngừng một chút, “Hiện tại đã mười giờ.”
“Tôi hiện tại qua đó.” Ron nói.
“Nơi này đã không còn đồ ăn.” Jeffery nói.
“Vậy tôi cũng muốn qua.” Ron trả lời, cúp điện thoại rồi nhanh chóng cầm áo khoác đi ra ngoài. Hắn tuyệt đối không thể mất đi y, việc này thật là đáng sợ.
Hắn hiện tại chỉ muốn ôm y, cảm giác nhiệt độ cùng thân thể chân thật của y, thật giống như đó là sự cứu rỗi cả cuộc đời hắn.
Từ khi quen biết với Jeffery, hắn đôi lúc sẽ quên mất thế giới này đối với hắn luôn không quá tốt đẹp.
Còn đối với Jeffery, nó cũng chẳng ra sao.
Trong thời gian hỗn loạn bừng bừng đó, kế hoạch của Ron hoàn thành, đồng thời thuận lợi thắng thầu__ này cùng với cơ may không có nửa điểm quan hệ, nó chỉ quan hệ với xã hội đen với cộng đồng chính phủ về tiền tài và lợi ích mà thôi.
Trước khi khai mạc, Ron có ý nghĩ kỳ lạ là có một sự hối lộ nhỏ ở đây, đến nỗi hắn chỉ có thể bằng tài năng của chính mình nên được tham dự trả giá, nhưng loại chuyện thế này không phát sinh, hết thảy mấy kẻ phạm pháp hối lộ tham ô đều nhảy vào đấu thầu.
Điều này làm cho hắn cảm thấy chán nản không rõ, hắn bỏ ra một lượng lớn công sức làm kế hoạch lần này, hi vọng có thể dựa vào bản thân để thắng thầu.
Một trời xế chiều, hắn và Jeffery đi siêu thị mua sắm, bọn họ mua phần lớn thực phẩm ăn nhanh vừa thuận tiện cấp tốc, tuy rằng mùi vị không ra sao nhưng ít ra hai người cũng không phải là kẻ thích soi mói quá nhiều. Có điều ở nhà nhàn nhã sinh hoạt nên hai người vẫn quyết định mua một ít thức ăn để sử dụng trong phòng bếp, lấy một ít làm thử nghiệm.
Ron từ xa nhìn thấy hai người đàn ông hơi quen mắt, một người đang đẩy xe, một người khác đang đem đồ vật ném lên xe.
“đừng có hướng về chiếc xe đẩy của tôi ném đồ, tôi sẽ bị xem là đồng tính luyến ái!” người đẩy xe nói, một bên trái phải nhìn phản ứng của mấy cô gái bên cạnh, Ron hơi ngoài ý muốn khi nhìn thấy Lin Nade ở đây, hơn nữa là cùng với Michael.
“tôi không thể đem những thứ này cầm trên tay được, nó quá khó khăn, anh bạn. Cậu không thể không có hình tượng mà tổn thương anh em trong gia tộc được.” Michael nói.
“đừng có dùng mấy quy củ đó dùng linh tinh, nếu như không phải Bill bị thương thì tôi muốn cùng cậu lăn lộn một chỗ sao? Thật là, tôi cũng không phải bác sĩ, làm gì bảo tôi đi chăm sóc bệnh nhân chứ.” Lin Nade mất hứng nói.
Ron nghĩ ngợi có thể Bill bị gì đó không tiện nên chờ ở bệnh viện cho lành, vì thế tạm thời cho Michael ở nhà tĩnh dưỡng___ tên nhóc này không có sở trường nào khác nhưng đặc biệt có một căn phòng ở nơi cực kỳ hẻo lánh, từ khi bản thân phụ trách việc “kinh doanh hợp pháp” của gia tộc đến nay, cơ hội gặp mặt với bọn họ không nhiều như trước, Larry không hi vọng có bất cứ nguy hiểm nào, cho nên có một số chuyện hắn không rõ ràng lắm.
Hắn cấp tốc trốn sau gian hàng bách bích quy, Jeffery đẩy xe mua sắm tiếp tục hướng về phía trước, nhìn thấy hắn không đi theo nên quay đầu hỏi “Ron?”
Lin Nade đang chọn bánh bích quy liền nghe được tên Ron, ngẩng đầu lên đã thấy Ron đang nửa ẩn nửa núp bên đó. Hắn nhiệt tình hướng người kia chào hỏi, “hey, Ron, đã lâu không gặp, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu đi siêu thị mua sắm đấy.”
Nụ cười của Michael đã kéo lên một nửa thì nhìn thấy Jeffery bênh cạnh, hắn sợ hết hồn_ hiển nhiên hắn thực sự đang làm mấy chuyện phi pháp, “này, Ron, Jeffery.” Hắn nói, “các cậu… à.. có công việc gì à..”
“Chỉ là mua ít đồ.” Ron nói, hắn cũng không muốn Lin Nade phát hiện tư cách Jeffery, hoặc là Jeffery phát hiện tư cách của chính mình, hi vọng cái đầu của Michael có thể động não nhanh một chút.
“Tại sao hai người các cậu lại cùng đi mua đồ?” Michael hỏi.
“Bởi vì chúng tôi đều cần ăn cơm.” Ron nói, “Chúng tôi đã mua xong nên đi bây giờ, các cậu bận bịu chuyện của mình đi —— ”
Tuy rằng hắn không đem Lin Nade giới thiệu cho Jeffery là không hợp quy củ, nhưng bất kể sau đó hắn hướng về Jeffery giải thích hay hướng về Michael giải thích đều so với người kia tốt hơn __ Lin Nade quá sống động, hắn không xác định trong những hồ sơ tình nghi về hung thủ có hắn chiếm giữ một tờ hay không, dù cho Lin Nade đã nói khoác rằng trong đó hắn có hẳn một tủ đầy.
“Jeffery? Banco Jeffery?” Lin Nade nói.
Ron sợ hết hồn, Jeffery quan sát hắn một chút, nói rằng, “cậu là Lin Nade sao?”
Sau đó Ron nhìn thấy Lin Nade cười rộ lên, không phải là nụ cười nguy hiểm và thù địch, hắn cười như kiểu đã lâu chưa nhìn thấy một người anh em tốt.
“ôi chúa ơi, thực sự là Jeffery. Những năm gần đây cậu đã đi đâu vậy, tôi luôn nghĩ cậu có phải bị người ta làm thịt rồi không?” hắn nhiệt tình nói, đi tới ôm lấy vai của Jeffery.
Người kia vẫn thuận theo cho hắn ôm lấy, hiển nhiên trong một đoạn thời gian mà không ai với ai biết đấy thì bọn họ đối với hành động này rất quen thuộc.
Jeffery nói rằng, “Lin Nade, tôi hiện tại đang…”
—— y đại khái muốn nói y hiện tại đang làm cảnh sát, nhưng Lin Nade không cho y một cơ hội nói hết lời. Hắn chuyển hướng rồi kinh ngạc nhìn Ron, giải thích, “tên nhóc này năm đó cùng tôi lăn lộn qua một đoạn thời gian, hắn không nói cho cậu sao? Lúc bắt đầu đánh nhau hắn thật sự có thân thủ tốt. Tôi còn nhớ lúc đó cậu ta rời nhà trốn đi?” hắn nói, quay đầu nhìn Jeffery, “cái lão cầm súng đánh cậu đã chết rồi đúng không?”
“Ách, đã chết.” Jeffery nói, phần lớn những người có gia đình tan vỡ khi còn trẻ đều có những đoạn ký ức hoang đường này, y cũng không ngoại lệ.
“A, nếu như hắn chưa chết tôi có thể cân nhắc giúp cậu gϊếŧ chết hắn.” Lin Nade nói, “Có một số việc cậu nói vẫn rất đúng, cậu khi đó nói tôi lớn lên nhất định sẽ làm một tên tội phạm. Cậu bây giờ đang làm gì thế?”
“cậu nói cậu đang làm gì thế?” Jeffery nói.
“đừng vậy chứ, tôi hỏi trước.” Lin Nade không hề phòng bị nói, bọn họ hỏi đáp chặt chẽ như vậy, giao tình kỳ lạ như vậy đến nỗi hai người kia căn bản không có thời gian chen vào, cũng không kịp phản ứng để nói cái gì.
“Nhìn qua cậu sống cũng không đến mức tệ lắm, Ron là một kẻ có tiền. Nếu như cậu tới bên Larry, tôi sẽ là người đầu tiên hoan nghênh.” Hắn vui vẻ đem tất cả mọi chuyện đều lộ ra ngoài, hiển nhiên đã nghĩ những sự thật Jeffery cùng Ron trải qua nên làm cho hắn cảm thấy rất an toàn.
Bất quá nhìn thấy ánh mắt đầy khó hiểu của Jeffery, hắn vẫn bỏ thêm một câu, “cậu cũng đang lăn lộn tại xã hội đen, đúng không?”
“Nhân danh Thiên Chúa, hắn là cảnh sát!” Michael cùng Ron đồng thời kêu lên.
Lin Nade sừng sờ đứng bên cạnh, phát hiện bản thân đang thân thiết ôm lấy vai cảnh sát liền nóng lòng đem tay nới lỏng ra.
“Cái gì? Các cậu đang đùa à?” Hắn một bộ kinh sợ bỗng nhiên hỏi lại, hi vọng hai người kia cho hắn tràng cười to khiến thế giới khôi phục lại dáng dấp lúc trước.
Nhưng không như mong muốn.
“Xã hội đen?” người đàn ông ở phía sau nghi ngờ nói, một người có tư cách cảnh sát xen vào khiến ba người kia chỉ cảm thấy lời này chảy ra một luồng khí lạnh âm u.
“Nhưng Ron, cậu và một người cảnh sát ở cùng nhau làm gì? Nằm vùng?” Lin Nade hỏi.
Jeffery sững sờ vài giây, sau đó quay đầu nhìn Ron. Ron cảm thấy được, cảm giác đối diện với địa ngục cũng chính là như thế.
Hắn rất hi vọng bản thân cứ như vậy biến mất dưới kia đôi mắt xinh đẹp kia, hoặc là đem một đoạn tình tiết này cắt đi, nhưng thực sự không có khả năng.
Jeffery mở miệng, mềm nhẹ lại làm cho hắn cả người tê dại, “anh làm trong… xã hội đen? Tôi còn nghĩ anh làm việc tại ngân hàng.”
Đồng tử Jeffery nhìn chòng chọc hắn, Ron nghĩ hắn không thể chạy thoát khỏi chuyện này, hắn vẫn luôn hi vọng có thể xem nhẹ việc đó, để nó thành một bí mật vĩnh viễn không được phát hiện, nhưng thực chất hắn vẫn biết đó là chuyện không có khả năng.
Lin Nade đối với công việc của Jeffery vẫn chưa từ bỏ ý định. “này, tôi nói vì sao cậu lại làm cảnh sát? Cậu không phải hận cảnh sát nhất sao?” Hắn hỏi.
“Bởi vì tôi mẹ nhà nó ý thức được những chuyện tôi làm ra lúc đó cùng với người cha chết tiệt kia của tôi giống nhau.” Jeffery âm u nói.
“Như vậy cậu không phải làm việc vì duy trì chính nghĩa sao?” Lin Nade nói.
“Con mẹ nó cậu chắc hẳn đã thấy nhiều trên TV, đừng giả bộ trong đầu chỉ có mấy đống rác thải công cộng.” Jeffery nói, “không, vì cha tôi đem tất cả những loại người như vậy tiến vào ngục giam, tôi không có cách nào khoan dung những loại người như vậy ở bên cạnh tôi quấy phá. Một sự giống nhau tệ hại cũng không được.”
Ron xưa nay chưa từng nghe Jeffery nói như vậy, giọng điệu của y lúc nào cũng mềm mại nghiêm túc, thanh âm này từ trước tới nay Ron chưa thấy Jeffery dùng qua, nghe vào cơ hồ giống với Lin Nade – không tim không phổi, vừa như khắp nơi trong thiên hạ đều là anh em tốt lại giống như có thể không chút lưu tình đem toàn bộ bọn họ gϊếŧ sạch.
Tất cả mọi người đều có quá khứ của riêng mình, ngay tại đây đυ.ng độ với nhau.
Lin Nade nói, “Oh, vậy cậu nên cảm ơn Ron, hắn đã tự mình đem kẻ tạp chủng kia vào ngục.”
Ôi chúa ơi, cái kẻ ngớ ngẩn này đang suy nghĩ gì trong đầu vậy!!
Jeffery quay đầu nhìn Ron, ánh mắt y giống như đóng băng không hề gợn sóng, có lẽ bởi vì trong lúc nhất thời đã xảy ra quá nhiều chuyện làm cho y không cách nào phản ứng lại, hiển nhiên năng lực trinh thám của cảnh sát vẫn phát huy tác dụng, y chậm rãi nói, “tôi nhớ tới anh đã từng nói cha mẹ anh bị cảnh sát gϊếŧ chết.”
“Trên thế giới luôn có cảnh sát xấu.” Ron nơm nớp lo sợ nói.
“anh báo thù cho bọn họ, có đúng không?” Jeffery nói, đó cũng không phải là một câu nghi vấn.
Ron cảm thấy tim một trận run rẩy, có lúc hắn ở phòng thẩm vấn nghe được cảnh sát nói như vậy, nhưng hắn không nghĩ tới có một ngày nghe được Jeffery nói với mình như thế, đương nhiên cái ý nghĩ “không nghĩ tới” này rất phi thực tế.
“Thôi đi, hắn đã gϊếŧ cha cậu, Jeff!” Lin Nade nói.
Không có ai có phản ứng, Jeffery còn đang nhìn Ron, Ron cúi đầu nhìn chằm chằm vào xe đẩy, đây là thực phẩm để tối nay hai người làm bữa tối.
“Đừng nói với tôi các cậu cũng không biết.” Lin Nade nói, tựa hồ cảm thấy rằng thảm họa này rất thú vị.
Michael đi tới kéo tay áo của hắn nỗ lực làm cho hắn câm miệng, người kia liền bỏ ra.
“cậu có thể bớt nói vài câu hay không?” Michael nói.
“Tôi chẳng qua là cảm thấy quá khôi hài.” Lin Nade nói, “Hai người bọn họ tạo thành một nhà có đạo đức, nhưng Jeff không biết Ron lăn lộn trong xã hội đen, cũng không biết hai người bọn họ có thù gϊếŧ cha, hai người bọn họ đến cùng là đang làm gì thế?”
Michael biết hai người bọn họ hiện tại đang “Làm gì”, nhưng hắn không có cách nào giải thích vấn đề này.
“cậu trước đây chưa bao giờ là một người ngu ngốc, Jeff.” Lin Nade nói, hắn nhìn chằm chằm Jeffery, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, giọng điệu lộ ra một ác ý vui vẻ, lại chẳng khác xa với những kẻ tâm thần.
“nếu cậu lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ mời cậu tới cảnh cục uống trà, Lin Nade.” Jeffery nói, y đem xe ném sang một bên rồi xoay người rời đi.
Một bộ quyết định bỏ đi không quay đầu lại.
“wow, hắn làm sao biết tôi đã đi quấy rối hắn.” Lin Nade nói, “Trước đây hắn đã cùng nhau làm anh em lăn lộn trong giới cảnh sát nên giờ tôi muốn hỏi hắn chút tâm đắc đề nghiệp, cậu không biết trước đây hắn chán ghét ghề cảnh sát như thế nào đâu.”
Hắn dừng lại, Ron ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời giữa ba người đều bao trùm trong một mảnh trầm lặng không ý nghĩa.
“cậu trước đã biết hết đúng không,” Michael nói, “cậu biết chuyện người cảnh sát kia là cha y, đúng không? Cậu cũng không nói cho y biết cậu đến cùng đang làm công việc gì.”
“cậu bảo tôi làm sao nói với y!” Ron nói, “Nói tôi là cái con mẹ nó xã hội đen, còn gϊếŧ cha y nhưng tôi rất yêu y, tôi không hi vọng chúng tôi tách ra, này con mẹ nó quá đáng thương rồi! Tôi sẽ không cùng y chia tay, tôi chết cũng sẽ không thả y đi!”
“Chà chà.” Lin Nade nói, “cậu xác thực rất đáng thương.”
Ron đột nhiên xông lên một tay tóm lấy trước vạt áo hắn, hướng về mặt hắn tung một quyền. Lin Nade không phải là kẻ đứng chờ đòn, hắn trở tay hướng về Ron cho một quyền. Mà người kia dù sao cũng xuất thân từ đầu đường, đã trúng một quyền cũng không ngừng lại, liền thuận thế ôm lấy hông kẻ đó đem hắn đẩy về phía sau.
Lin Nade đυ.ng phải kệ hàng hóa hoa quả khô, những đồ kia theo về phía sau ngã xuống, bốn phía rải rác toàn đồ cá khô với nấm, hai người trong một mớ đồ lộn xộn cùng đánh thành đoàn.
Ron một bộ muốn đem tất cả thất bại đều phát tiết trong lần đánh này, Lin Nade chỉ muốn ra sức giãy dụa, thoát khỏi cái mớ hỗn loạn trước mắt. Michael đối với những bảo an vây quanh chỉ cười gượng nói rằng, “đàn bà, tất cả chỉ vì đàn bà.”
“đàn bà.” Bảo an tràn đầy đồng cảm nói, thật giống như cuộc chiến đấu này dường như không liên quan gì đến bọn họ, “mấy kẻ đàn bà đó luôn tìm những người đàn ông khác nhau để lên giường.”
“Chuyện này rất bình thường, mà trên thế giới có mấy người thật sự không nên đυ.ng phải nhau.” Michael nói một cách khô khan, “Mỗi người đều có những chuyện muốn giấu kín, nhưng chỉ cần không cẩn thận đυ.ng vào nhau thì mọi chuyện sẽ [toành]”
Hắn làm cái thủ thế nổ tung.
Một người bảo an thật vất vả mới đem được hai người đang đánh nhau tách ra, biểu tình của Ron quả thực có thể dùng tuyệt vọng để hình dung, hắn nỗ lực cho chính mình bình tĩnh, không rít gào cũng không nỗ lực giãy dụa, thật giống như một kẻ đã chết.
Bảo an nhìn hắn, vừa nói với Michael, “wow, hắn nhất định rất yêu người phụ nữ kia.”
“mà có lúc cậu thực sự yêu cô ấy nhưng các cậu mãi mãi không thể ở cùng một chỗ.” Michael nói.
“Yêu ai liền dẫn người đó đi, không tiếc bất cứ giá nào!” Bảo an nói, không nghĩ tới hắn còn là một hình mẫu lãng mạn.
“Kia không thực tế, ông bạn.” Michael nói.
Từ trước tới nay Michael vẫn không phát hiện mình vẫn dựa vào hiện thực để bắt đầu.
Sau đó Michael hỏi Lin Nade, tại sao muốn nói những câu kia.
Kẻ đứng đầu này nhìn qua là một người không tim không phổi, nhưng nếu như quen thuộc hắn một chút liền phát hiện hắn chưa bao giờ là người ngu ngốc, hắn thậm chí có điểm quá mức thông minh. nếu hắn thực sự là người ngu ngốc thì sẽ không thể sống tới bây giờ.
“hai người kia sẽ không thích hợp ở cùng nhau.” Lin Nade nói, “tôi chỉ đem tình huống thực tế nói ra ngoài mà thôi, cậu vẫn biết tôi luôn là người theo chủ nghĩa hiện thực, cái gì gọi là [không có mắt nhìn] chứ?”
“đó là việc của Ron với Jeffery, chờ hắn chuẩn bị xong sẽ tự nhiên nói ra, cậu không đáng đi tung một cước kia.” Michael nói.
“Hắn vĩnh viễn sẽ không chuẩn bị kỹ càng.” Lin Nade nói, “cậu không nhìn thấy hắn trước mặt cảnh sát kia thì phần tự tin của mình đã biến mất không còn một mảnh.”
Hai từ “Cảnh sát” này khiến Michael tò mò hiếm thấy, hỏi hắn, “Hêy, vậy nói một chút coi, trước đây Jeffery là dạng gì? Tôi lần đầu tiên nhìn thấy y là ở một vụ án gϊếŧ người liên hoàn, y nhìn qua là một cảnh sát không chỗ nào chê được.”
“Tôi rất kinh ngạc y có thể làm một cảnh sát không chê vào đâu được, tuy rằng ngẫm lại cũng không quá kỳ quái, ” Lin Nade nói, “y vẫn luôn có sức quan sát, hơn nữa y lại là kẻ lý giải được tội ác. Trước đây tôi cũng đã từng nói với y, [thằng nhóc cậu tôi đã thấy từ trong xương lộ ra được giọng điệu cảnh sát] y nghe thấy còn suýt chút nữa cùng tôi trở mặt.”
“cha y là cảnh sát rất tồi tệ, ” Lin Nade nói, “Có người nói bộ nội vụ còn muốn đi điều tra cái chết của ông ta, với xã hội có hàng ngàn kẻ phạm tội thì đó thực sự là tổn thất khi mất đi người cảnh sát như vậy, bọn họ nắm trong tay quyền lực cùng uy tín, cứ như thế sẽ không ai nghi ngờ bọn họ.”
Hắn nhún nhún vai, ký ức trở về lúc trước, khi đó một nhóm tương lai nhất định không thành tài cùng nhau sống bên mấy đứa trẻ có khả năng làm nguy hại xã hội lăn lộn cùng trộm gà bắt chó. Bọn họ đến từ tứ phía, từ những nơi bỏ hoang đã lâu, từ những nơi chết cháy, từ những nơi văn minh trốn ra ngoài.
“chúng tôi là những đứa trẻ đều có xuất thân không ra sao, điển hình là có những người cha cặn bã thì những đứa con chắc chắn sẽ tiếp tục thành những kẻ cặn bã.” Hắn nói, “cha của Jeffery so với chúng tôi cũng không thua kém chút nào, cho nên y tuy rằng là đứa trẻ thuộc giai cấp trung lưu nhưng chúng tôi vẫn thu nạp nó, y có khí chất tương tự chúng tôi. Cậu có biết không, đó là những thù hận tối tăm nào đó.”
” ấn tượng của y đối với tôi khiến tôi rất khó tưởng tượng ra những điều đó” Michael nói.
“ngược lại tôi căn bản không thể tưởng tượng được bộ dạng hiện tại này của Jeffery.” Lin Nade nói, “Hồi đó y đã cùng với bọn cảnh sát đối chọi hăng say, chúng tôi đều nói y có lẽ rất muốn chết sớm, muốn bị nhốt vào ngục giam nhưng không được. Sau đó tôi bị thương, Larry đã cứu tôi, bồi dưỡng tôi làm sát thủ, tôi còn muốn giới thiệu y vào, có gia tộc bảo vệ sẽ khá hơn một chút. Nhưng tên nhóc kia nhìn qua không chút nào có thể tự mình bảo vệ, tôi cảm thấy y ở bên ngoài lăn lộn quá nhiều đều dễ dàng bị nghiền nát, nhưng khi tôi có cơ hội trở lại tìm y thì có người nói y đột nhiên rời đi.Tôi lúc đó cho rằng y
chết rồi.”
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn chiếc sừng tê giác, nói rằng, “Kết quả hắn lại đi tới trường cảnh sát.”
“Xem ra suy đoán của cậu rất vô lý.” Michael nói.
“Thế giới này rất khó đoán.” Lin Nade nói, “Nó vốn dĩ rất khó khăn, làm tri thức có lúc vấn đáp còn sẽ đoán sai hai ba câu, chuyện như vậy đoán sai thì có gì đáng ngạc nhiên chứ.”
“Đúng vậy, rất khó đoán, ” Michael cảm thán, “đến cả Larry đều phải đang cố gắng để tẩy sạch sẽ dấu vết.”
“Hắn đã kiếm lời được rồi.” Lin Nade thở dài.
“Tiền bạc không bao giờ kiếm không đủ, Lin Nade.” Michael học theo ngữ khí của Ron nói.
“Đó được dựa trên những căn cứ rủi ro, đương nhiên thời điểm này kiếm tiền đã đạt được trình độ này là tiền kiếm từ việc làm ăn không thể so với tiền kiếm từ hoạt động phi pháp, hơn nữa nó cũng giảm bớt một phần lớn rủi no nếu chính phủ động đến.” Lin Nade nói, “nếu có phạm tội thì người đáng chết chỉ cần gϊếŧ chết là xong, có thể kiếm tiền liền kiếm được chậu đầy bát đầy, vì vậy họ sẽ bắt đầu trang bị những người giám hộ. Năm đó lăn lộn trong xã hội đen không nghĩ tới sẽ có lúc thế này, có lẽ tôi nên cân nhắc đi con đường khác. Bất quá Larry có thể muốn giữ tôi lại, cho dù có làm chuyện gì thì cậu đều sẽ có một hoặc hai người muốn gϊếŧ đúng không?”
“có thể hắn vì muốn tiêu trừ chứng cứ mà tìm người đem tôi gϊếŧ chết.” Michael nói.
“Cám ơn cậu đã cổ vũ.” Lin Nade tức giận nói, “Nghe cậu nói như vậy tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Ngươi căn bản cũng không rõ ràng thế giới này đang xảy ra chuyện gì, Lin Nade, ” Michael nói, “Giữa người và người rất khác nhau, cậu là tội phạm, người đi cùng với cậu lại là cảnh sát. Cậu lúc ấy thực sự không đáng để trước mặt Ron nói những lời kia, hắn sẽ xử lý cậu mà cậu cũng không phải Thượng Đế.”
“E rằng tôi thực sự hơi lắm lời.” Lin Nade nói, “nhưng tôi không nói chuyện vô nghĩa.”
Hắn khoát tay, “Đúng vậy Ron đang mang quan hệ của hai người tựa như vừa vô nghĩa vừa lộn xộn.”
Michael không lên tiếng, cùng Lin Nade thảo luận về chuyện vi diệu của tình cảm chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, hơn nữa bạn tốt của hắn đang sống trong một mối quan hệ rối tinh rối mù, khiến người ta khó có thể lý giải.
Hơn nữa phía phương xa có lẽ có người đang im lặng trong đau đớn.