💋 edit: Phương Moe 💋
Tấm mành che được nhè nhẹ nhấc lên, âm thanh Bảo Cân cùng Bảo Lục ở ngay bên tai, Giang Diệu bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy ở trên giường.
Nàng cúi xuống nhìn thân thể mình, thấy áo ngủ đã được mặc lại chỉnh tề, Giang Diệu chợt nhớ đến chuyện đêm qua, khuôn mặt xinh đẹp theo bản năng cũng nóng lên.
Tiếng nam nhân thở dốc, còn cả tiếng pháo hoa bên ngoài, khiến cả người nàng đều mơ mơ màng màng, không khí xung quanh vừa nóng vừa ngột ngạt làm nàng chỉ biết ngây ngốc theo động tác lên xuống của hắn…
Giang Diệu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, rồi thoáng nắm chặt, nàng cảm thấy giờ khắc này dường như vẫn còn cái thứ dinh dính, ướt nhẹp, nóng ấm ở trên tay nàng.
Thấy tiểu thư sững sờ, Bảo Cân và Bảo Lục hai mặt nhìn nhau. Cũng không biết có phải là do tiểu thư đã thêm một tuổi hay không, lúc trước nhìn tiểu thư vẫn còn là một tiểu cô nương non nớt, tính tình trẻ con, thì bây giờ sau khi tỉnh dậy sau một đêm, bọn họ thấy đôi mắt tiểu thư ướŧ áŧ lấp lánh, môi đỏ như thoa son, hai gò má hồng hào, non mềm như trái đào tiên mời người cắn, dáng dấp thì yểu điệu, yêu kiều như đoá hoa đào nở đầu xuân.
Bảo Cân thấy tiểu thư vẫn sững sờ, liền hỏi:
“Tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, không dám nhìn vào mắt của hai nha hoàn. Nàng đang rất chột dạ, nàng thấp giọng nói:
“Các em lui ra ngoài đi, ta… Ta lại nằm một chút.”
Khí trời thì lạnh, cô nương gia lại thích giường, ngược lại cũng không phải là tật gì quá mức xấu, có điều hôm nay là mùng một, một lúc nữa tiểu thư còn phải đến chỗ Lão thái thái và Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân chúc tết đấy.
Bảo Cân nhắc nhở một câu, thấy tiểu thư gật đầu, lúc này mới thả mành xuống, rồi cùng Bảo Lục đi ra nhà bếp.
Giang Diệu nắm chặt áo ngủ trên người, đầu nhỏ chui vào trong chăn gấm. Nàng có chút khó có thể tin được, nàng dĩ nhiên có thể dùng tay làm loại chuyện thế kia… giờ ngẫm lại thấy có chút hối hận rồi.
Nàng vốn đã dễ dàng tiếp nhận hắn, đêm qua tuy là hắn dụ dỗ nàng, nhưng nàng cũng chỉ chống cự có mấy lần rồi sau đó cũng là thuận theo hắn.
Cũng không biết Lục Lưu có cảm thấy nàng là một cô nương tuỳ tiện không??
Bởi vậy, Giang Diệu nghĩ mà cứ thấy phiền muộn.
Nàng xoa xoa mặt ngồi dậy, nghĩ tới điều gì, nàng liền nhấc cái gối kên, thấy phía dưới có hai bao lì xì đỏ chót.
Giang Diệu cầm lên, một cái là tối hôm qua mẫu thân cho nàng, mở ra nhìn một chút, nhất thời Giang Diệu liền nở nụ cười.
Mẫu thân nàng xưa nay ra tay hào phóng, lúc này tiền mừng tuổi so với năm ngoái còn nhiều hơn gấp đôi.
Giang Diệu tuy không thiếu tiền bạc, nhưng cuối năm nhận được nhiều tiền lì xì, đúng là một chuyện rất vui nha.
Nàng cẩn thận từng li từng tí một để xuống, sau đó mở ra một cái khác.
Cái còn lại là lúc hửng sáng Lục Lưu cho nàng —— đây cũng là bao tiền lì xì đầu tiên nàng được nhận vào năm mới.
Giang Diệu biết, Lục Lưu cho nàng tiền lì xì thì chắc chắn ở bên trong không thiếu ngân phiếu. Nhưng nàng cũng muốn nhìn một cái, đến cùng là hắn sẽ lì xì cho nàng bao nhiêu. Nàng mở ra, nhìn bên trong chỉ có một đồng tiền xu, nhất thời liền dở khóc dở cười, hắn vẫn coi nàng giống một tiểu hài tử sao.
Cơ mà ngoại trừ một đồng tiền xu thì ở trong còn có những thứ khác.
Nàng đem tiền xu để ở một bên, rồi lấy một xấp giấy dày đặc ở trong hồng bao ra ngoài, thời điểm nhìn thấy khế ước đất của Tuyên Vương phủ, nàng suýt chút nữa thì bị doạ nhảy ngược lên rồi.
Người này… làm sao lại đưa khế ước đất cho nàng? Hắn không sợ việc hôn nhân của hai người xảy ra biến cố thì hắn sẽ trắng tay sao?
Nàng gấp lại cẩn thận từng li từng tí, rồi tiếp tục nhìn những giấy tờ khác, lần này nàng khϊếp sợ không ngớt.
Cửa hàng Trân Bảo Trai ở phố Đông chuyên về đồ trang sức, Cẩm Tú phường ở phố Tây chuyên về tơ lụa, còn có cửa hàng mứt hoa quả mà nàng yêu thích ở phố Trường Hưng, rồi cửa hàng son phấn ở phố Hưng Thịnh…. đây đều là các cửa hàng lớn nhất, nhì kinh thành mà nàng thường ghé qua, tất cả các cửa hàng này đều buôn bán cực náo nhiệt, ngay cả loại hình trà lâu, tửu lâu cũng có đủ cả.
Giang Diệu bây giờ mới có chút tỉnh lại, một mặt thầm than Lục Lưu nhà nàng có quá là nhiều tiền, mặt khác là… nhìn thấy phía trên những giấy tờ này đều ghi tên của nàng, Giang Diệu không nghĩ tới những cửa hàng này trên danh nghĩa đều thuộc quyền sở hữu của nàng. (¬_¬)
Lục Lưu là có ý gì đây? Nếu nói đây là tiền lì xì năm mới cho nàng thì cũng quá mức quý giá rồi.
Giữa thời khắc Giang Diệu đang cảm thấy khϊếp sợ thì nghe được âm thanh Bảo Cân tiến vào, nàng vội vàng đem những giấy tờ này giấu đi.
Sáng sớm Giang Diệu đã có chút hoảng thần, có điều tối hôm qua thân thể nàng lại không được khoẻ, nên hai nha hoàn này tự nhiên cho là tiểu thư nhà mình muốn kéo dài thời gian rời giường một chút, chứ hai người cũng không nghĩ đến chiều hướng khác.
Dùng xong bữa sáng, Giang Diệu liền đến chỗ Lão thái thái chúc tết.
Vì trong phủ có mình nàng là nữ nhi, nên mỗi lần tết đền, tiền lì xì nàng được nhận dĩ nhiên cũng là nhiều nhất.
Chờ đến khi chúc tết Lão thái thái cùng cha mẹ xong, Giang Diệu vui vẻ trở về Cẩm tú viện, ngồi ở trên giường la hán đếm tiền lì xì, Bảo Cân thì ngồi ở bên cạnh ghi chép lại.
Đừng xem thường Giang Diệu chỉ là tiểu cô nương, mấy năm qua số tiền lì xì của nàng gộp lại, ít nhất cũng phải trên hai mươi vạn lạng. Có nhiều người cả đời gộp lại cũng không có cơ hội thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy đâu.
Lúc Kiều Thị tiến vào, chính là thấy nhữ nhi đang đếm tiền lì xì, nàng bèn đi tới ngồi xuống.
Giang Diệu cầm tiền lì xì, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thị, hỏi:
“Nương, tại sao năm nay tiền lì xì lại đặc biệt nhiều như vậy?”
Không chỉ cha mẹ lì xì cho nàng nhiều, mà ngay cả hai thúc thúc, hai thẩm thẩm và mười người ca ca đều lì xì cho nàng nhiều hơn hẳn các năm trước. Tính toán một chút, thì số tiền năm nay của nàng gấp ba lần năm ngoái rồi.
Kiều Thị liền nhắc nhở: “Năm nay là con mười bốn rồi.”
Mười bốn… tay Giang Diệu đang đếm ngân phiếu chợt dừng lại, cuối cùng thì nàng đã rõ ràng.
Ở Đại Lương, cô nương gia mười bốn tuổi là đến tuổi cập kê, mà cập kê liền mang ý nghĩa có thể lập gia đình.
Lúc này nàng được các trưởng bối lì xì hào phóng như thế, ngoại trừ nàng đã đến tuổi cập kê thì có thể năm nay sẽ là năm cuối cùng nàng còn là tiểu thư của Trấn Quốc công phủ, nên các trưởng bối mới cho nàng nhiều tiền lì xì vậy sao??
Bởi vậy, Giang Diệu cảm thấy ngân phiếu trong tay mình nặng trình trịch.
Giang Diệu hướng về Kiều Thị nói: “Nương, nữ nhi…”
Nàng muốn nói không muốn gả sớm như thế, nhưng đêm hôm qua Lục Lưu đã nói với nàng muốn sớm chút kết hôn.
Nàng không có quá mức do dự, đem ngân phiếu để qua một bên, tiếp tục nói:
“…Nữ nhi còn muốn tiếp tục làm tiểu thư Trấn Quốc Công phủ, còn muốn nhận tiền lì xì thêm nhiều năm nữa đấy. Làm sao mà từng người, từng người đều ước gì nữ nhi nhanh chóng gả đi….”
Kiều Thị nghe xong thấy nữ nhi lại nổi lên tính trẻ con, liền nói:
“Nếu là người khác thì cha con cùng nương tất nhiên muốn giữ con lại thêm mấy năm nữa.”
Giang Diệu không nghe theo, đáp: “Lục Lưu cũng vậy nha.”
Nếu nàng cố gắng thương lượng với hắn một chút thì hắn sẽ nghe nàng.
Kiều Thị bất đắc dĩ, nói:
“Danh xưng này con phải cố gắng sửa đi, nếu chỉ có hai người thì gọi cũng không sao, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài thì cũng không thể không có quy củ như thế.”
Giang Diệu ngoan ngoãn đáp lại. Lại thấy Kiều Thị ngồi tiến lại gần một chút, rồi tiện tay cầm gối của Giang Diệu nhấc lên để dịch vào trong.
Giang Diệu lúc này mới nghĩ tới điều gì, vội vàng hô: “Nương —— ”
Thôi xong… không kịp rồi! (´-`)
Nàng thấy mẫu thân cầm một xấp khế ước đất ở dưới gối lên, tinh tế lật ra xem, hai tay Giang Diệu nắm chặt vạt áo, có chút căng thẳng.
Nàng ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn mẫu thân từng li từng tí, đôi mắt to đen lay láy cực kỳ giống như thỏ con rụt rè. Nàng mấp máy môi, muốn chủ động thẳng thắn:
“Nương, đây là…”
Đến khi nhìn thấy tờ cuối cùng là khế ước đất của Tuyên Vương phủ, Kiều Thị liền giật mình, lúc này mới lạnh lùng nói:
“Hồ đồ. Làm sao con có thể nhận những thứ này?”
Giang Diệu cũng không cảm thấy oan ức, cái này xác thực nàng không nên nhận, chỉ đàng hoàng trả lời:
“Nữ nhi…không phải là không có cơ hội trả lại sao?”
Kiều Thị tuy rằng vô cùng cảm khái Tuyên Vương vung tay bạo như vậy, nhưng nàng cũng rõ ràng nữ nhi mình là người hiểu chuyện, sẽ không nhận lễ quý trọng như thế này. Nàng suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Tuyên Vương cho con lúc nào?”
Giang Diệu tất nhiên không thể nói là đêm hôm qua, nếu không với tính tình mẫu thân của nàng, không lột da nàng mới là lạ đó.
Nàng rũ mắt, cúi thấp người xuống, môi đỏ mấp máy:
“Là… Là ngày Nhị ca kết hôn.”
Kiều Thị lẩm bẩm: “Đang yên đang lành, làm sao đưa cái này cho con?”
Giang Diệu làm bộ không biết:
“Tâm tư Lục Lưu khó dò, nữ nhi làm sao biết?”
Nàng thẳng thắn đem sai lầm này đều đổ hết lên người Lục Lưu, ngược lại đây quả thật là do hắn không đúng.
Cũng đúng nha… Ngay cả Kiều Thị cũng không mò ra được tâm tư của con rể tương lai. Nhưng nhìn hắn đưa phần đại lễ như vậy, nghiễm nhiên chứng tỏ hắn đối với nữ nhi của nàng rất để tâm. Điểm này, khiến Kiều Thị có chút vui mừng,
Nàng nói:
“Diệu Diệu, vừa nãy không phải nương cố ý mắng con. Con bây giờ cũng đã lớn rồi, lập tức sẽ phải lập gia đình, ngày sau nếu nương không ở bên cạnh con, có một số việc chính con phải tự quyết định. Tuyên Vương đối tốt với con, đây là chuyện tốt, nhưng hiện tại hai người các con mới chỉ định thân, phần lễ quý trọng như này không thể nhận.”
Giang Diệu gật đầu, đáp:
“Nữ nhi rõ ràng. Nữ nhi vốn nghĩ là sẽ trả lại hắn. Chỉ là… Để hạ nhân đi thì nữ nhi không yên lòng, cho nên nếu lần tới có cơ hội thì nữ nhi sẽ ngay mặt trả lại cho hắn. Nữ nhi biết tâm ý của hắn là được rồi, mới không lấy đồ gì của hắn đâu.”
Nữ nhi có thể hiểu chuyện như vậy, Kiều Thị rất yên tâm. Nữ nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, đúng là nuông chiều cũng có chỗ tốt, chí ít nữ nhi sẽ không bị những vật ngoài thân làm mờ mắt. Có điều —— Kiều Thị lại cúi đầu liếc nhìn, than thở:
“Tuyên Vương này thực sự là vô cùng bạo tay, một lần ra tay là hào phóng đến như vậy.”
Đối mặt với ánh mắt trêu gẹo của mẫu thân, Giang Diệu vội vàng buông mắt xuống, cũng cười cười theo.
(๑>◡◡