Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 6: Thịt Tươi

Kiều Thị đem nữ nhi ôm đến trước gương, mở ra hộp đựng trang sức.

Bên trong có đủ loại kiểu dáng tinh xảo: trâm hoa, vòng cổ, khuyên tai, lắc tay... Kiều Thị giúp nữ nhi chải lên hai búi tóc, rồi cài châm hoa sơn

trà ở hai bên, phía bên phải búi tóc lại cài thêm một chiếc châm bạc

đính châu báu. Sau nó nàng đeo cho Giang Diệu một chiếc lắc bạc Phúc

Thọ vào cổ tay, đây chính là quà tặng của Ngoại tổ mẫu tặng Giang Diệu

lúc đón giao thừa.

Sau đó, Kiều Thị cầm lược ngọc chải cho nữ nhi kiểu mái Lưu Hải.

Nàng nhìn đôi mắt to long lanh nước dưới mái Lưu Hải, không nhịn được nhéo nhéo mấy cái trên khuôn mặt trắng nõn của nữ nhi.

Kiều Thị mỉm cười hài lòng nói: “Diệu Diệu nhà chúng ta thật xinh đẹp.”

Lúc trước Kiều Thị khổ cực mang thai, kết quả sinh ra ba hài tử dáng dấp

giống hệt Giang Chính Mậu, nửa điểm đều không giống nàng, may nhờ nữ nhi có tiểu dáng dấp như nàng, mới để Kiều Thị trong lòng được an ủi một

chút.

Mấy ngày nay, Kiều Thị thấy nữ nhi cười nhiều hơn, cũng thích

ăn hơn, tiểu hài tử chính là dễ dàng nhiều thịt, nhìn một cái mới nuôi

có mấy tháng mà giờ gò má đều có chút hồng hào.

Mỗi khi nhớ lại

lúc nữ nhi mới trào đời bộ dáng bệnh tật, Kiều Thị hoảng sợ một trận.

Khi đó nữ nhi đặc biệt nhỏ gầy, nàng ngày đêm chăm sóc, chỉ lo một giây

sau nữ nhi liền không còn thở, thật tốt qua vài lần đổ bệnh, cuối cùng

cũng dưỡng đến sáu tuổi.

Mời nhiều danh y như vậy, thân thể nữ nhi

cũng có chút chuyển biến tốt, tuy không khoẻ mạnh so với hài tử bình

thường, nhưng đại phu nói, cố gắng điều dưỡng, ngày sau sẽ dần dần hồi

phục.

Kiều Thị hôn lên má khuê nữ một cái, nói: “Trước tiên dùng đồ ăn sáng, sau đó nương dẫn con đi gặp tổ mẫu.”

Giang Diệu hấp háy mắt “Ân” một tiếng.

Dùng đồ ăn sáng xong, mẹ con hai người đến sảnh đường gặp lão thái thái.

Đi vào cửa, liền nhìn thấy phụ tử bốn người Giang Chính Mậu cùng người chi thứ hai Tam Phòng đều đến.

Kiều Thị dẫn nữ nhi đi vào, hướng về lão thái thái thỉnh an. Giang Diệu

thỉnh an lão thái thái sau, mới lần lượt hướng về nhóm trong phòng thúc

thẩm, ca ca chào một lần. Người nho nhỏ, đúng là cực hiểu lễ phép, mềm

mại nhu nhu chào từng người ca ca, Giang Diệu sau khi chào xong, khuôn

mặt nhỏ đều hồng hào mấy phần, dường như có vẻ mệt.

Thích thị ngồi ở

một bên, nhìn tiểu nữ nhi được mọi người yêu thích nhất, không nhịn được nói: “Diệu Diệu mũm mĩm lên nhiều rồi, nhìn càng ngày càng đáng

yêu. Trông giống như tiểu Tiên nữ bên cạnh Vương mẫu nương nương, quá

khiến người ta yêu thích.”

Thích thị là vợ cả của Giang tam gia,

không chỉ gia thế tốt mà dung mạo cũng thật là xuất chúng. Nàng có khuôn mặt trái xoan, lông mày như lông chim trả, da như tuyết trắng, lại biết cách trang điểm, nên thường thường cùng Kiều Thị thảo luận cách trang

điểm cùng dưỡng da, mỗi ngày xuất hiện đều là đẹp long lanh như tia

nắng. Chỉ tiếc Thích thị tuy là chính thê, trăm phần trăm không hơn

không kém mỹ nhân, nhưng Giang tam gia lại yêu thích mỹ nhân nũng nịu

như Tạ di nương.

Mà Thích thị lại là một mỹ nhân tính khí nóng nảy,

bọn hạ nhân hầu hạ bên người đều sợ nàng, nhưng nàng đối với tiểu chất

nữ Diệu Diệu này, đúng là thật tâm thương yêu.

Giang Diệu lại ngọt ngào kêu một tiếng “Tam thẩm”.

Thích thị càng nghe càng vui mừng..

Lúc trước Giang Diệu cùng Tạ Nhân quan hệ tốt, nàng nguyên bản còn tức giận đây, nhưng sau lại nghĩ, tiểu chất nữ dù sao cũng là một tiểu hài tử,

nàng không thể tính toán hẹp hòi như vậy. Chỉ là lời ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng nàng tóm lại vẫn không thoải mái.

Nhưng gần

mấy tháng nay, Giang Diệu không để ý tới Tạ Nhân, lần trước còn đem Tạ

Nhân làm cho khóc, nên Thích thị cũng coi như xả được cơn giận.

Trước đây thời điểm Tạ di nương xin cho Tạ Nhân vào phủ, nàng cũng từng có ý

làm khó dễ, nhưng mỗi lần như thế Giang tam gia đều cho nàng sắc mặt

xấu. Nàng xả giận, nhưng cũng là gϊếŧ địch ba ngàn tự tổn tám trăm

chiêu.

Thích thị nói: “Hôm qua thẩm xuất môn, nhìn nhất cái vòng

tay, đặc biệt thích hợp với Diệu Diệu, ngày mai thẩm liền tự mình đưa

tới cho Diệu Diệu, có được hay không?”.

Giang Diệu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Kiều Thị, sau đó hiểu ý, hướng về Thích thị nói: “Cảm ơn tam thẩm.”

Thích thị nói một tiếng “Bé ngoan”.

Ngồi bên cạnh Thích thị, là nhị thẩm của Giang Diệu - Phùng thị.

Phùng thị hôm nay một thân áo lụa màu lam, đầu chải kiểu tóc uy đoạ kế, dáng

dấp nhìn so với Thích thị có vẻ lớn hơn chút, nhưng cũng là dạng đoan

chính đoan trang.

Phùng thị xưa nay đối với Thích thị đều là không

thích, nên tự nhiên cũng lôi kéo Giang Diệu khen một phen rồi tặng nàng

món đồ chơi nhỏ tinh xảo.

Phùng thị tú nghệ xuất chúng, Giang Diệu

lại thích thỏ, nên vào lúc này nàng tự mình thắt lên eo Giang Diệu túi

thơm hình thỏ do chính tay mình làm, bên trong còn chứa một ít thảo dược tốt cho thân thể.

Giang Diệu cũng ngọt ngào cám ơn qua.

Tâm trạng Phùng thị đắc ý, ôm thân thể nhỏ gầy của tiểu chất nữ liếc nhìn về

phía Thích thị, phảng phất như muốn thể hiện quan hệ của mình và tiểu

chất nữ thân thiết hơn so với Thích thị.

Hai trò vặt của hai vị thẩm thẩm này, Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, hiện nay nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười.

Giang Diệu lại liếc mắt nhìn Phùng thị cùng Thích thị và các ca ca đứng phía

sau, nhìn một vòng liền bị Lão thái thái ôm vào l*иg ngực.

Lão thái thái từ ái nhìn tiểu tôn nữ, nắm nắm bàn tay nhỏ của nàng, đau lòng nói: “Mệt không?”

Giang Diệu lắc đầu một cái: “Không mệt đâu ạ, thân thể của Diệu Diệu đã tốt

lắm rồi, trước đây vài ngày Tiết biểu tỷ còn dạy Diệu Diệu đá cầu, bây

giờ có thể đá mười mấy cái đấy ạ.”

Nhìn lão thái thái lúc này mới vui mừng, nàng nói: “Lần tới Diệu Diệu đá cho tổ mẫu xem, có được hay không?”

”Tốt lắm!”

Ở trươc mặt Lão thái thái, xưa nay Giang Diệu luôn ngoan ngoãn, khoé

miệng nàng ngậm ý cười, ngữ khi so với thường ngày hoạt bát lên nhiều:“Diệu Diệu còn muốn đá cũng tổ mẫu cơ!”

Lời này vừa dứt, trong phòng mọi người đều nở nụ cười.

Lão thái thái cũng cười: “Tổ mẫu già rồi, đá không được.”

Giang Diệu vội vàng nói không già, đem lão thái thái cười đến thật vui vẻ.

Thích thị nhìn thấy cảnh này, tâm trạng cũng là ước ao. Gia đình bình thường, đều yêu thích nam nhi, nhưng ở Trấn Quốc Công phủ thì nữ nhi lại quý

giá nhất. Thích thị nhịn không được sờ sờ bụng chính mình, nếu nàng có

thể sinh được một nữ nhi, có thể Lão thái thái sẽ để ý đến nàng nhiều

một chút. Nhưng nghĩ đên Giang tam gia lại chuyên sủng Tạ di nương,

Thích thị lại thấy trong lòng nổi giận. Nàng làm sao chờ đợi được đây,

không có nam nhân, nàng làm sao sinh con?

Còn Phùng thị đối với tiểu

chất nữ này thì không phải chỉ là yêu thích thuần tuý. Nàng biết quốc

công gia cùng lão thái thái đều coi trọng tôn nữ duy nhất này, nhìn

Thích thị liên tiếp lấy lòng, nàng tự nhiên cũng không thể thua kém

Thích thị.

Thỉnh an xong, Giang Chính Mậu và thê tử đại biểu cho Trấn Quốc Công phủ đi chúc thọ lão vương phi phủ Tuyên Vương.

Quà cho lễ mừng thọ là Kiều Thị tự mình chọn. Lão vương phi tin phật, Kiều

Thị liền chọn một bộ tranh Quan Âm. Tranh Quan Âm tuy không phải hiếm lạ nhưng lại xuất phát từ chính tay đại sư trụ trì, nên tự nhiên quý giá

hơn nhiều.

Giang Chính Mậu cùng ba nhi tử không ngồi xe ngựa, mà mỗi người tự mình cưỡi ngựa.

Giang Chính Mậu anh tuấn xuất thần, thành thục thận trọng, Kiều Thị giơ tay

vén màn xe liếc nhìn phu quân trên lưng ngựa, không nhịn được liền đỏ

mặt. Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn là thích nhất dáng vẻ phu quân cưỡi

ngựa.

Dường như có thần giao cách cảm, Giang Chính Mậu liền quay đầu sang cỗ kiệu xe, vừa vặn bắt được thê tử lén nhìn.

Khuôn mặt đang lạnh lùng của Giang Chính Mậu đột nhiên ôn hoà hẳn lên.

Kiều Thị mang màn xe thả xuống. Nàng không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đem nữ nhi ngồi ở bên cạnh ôm vào lòng, cúi đầu nói: “Nếu là không thoải mái,

liền nói cho nương, biết không?”

Giang Diệu gật đầu: “vâng ạ, nữ nhi

biết rồi.” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Các ca ca cưỡi ngựa

dáng vẻ thật là đẹp mắt, nương, nữ nhi sau này có thể học cưỡi ngựa

không?”

Chuyện này...

Kiều Thị có chút khó khăn, nữ nhi thân thể quá yếu, không thích hợp cưỡi ngựa.

”Nương...”

Giang Diệu âm cuối tha đến thật dài, tha thiết mong chờ nhìn Kiều Thị. Cử chỉ nũng nịu này tuy là tiểu nữ nhi bình thường đều có, nhưng Giang Diệu

lại ít khi dùng nó. Nàng xưa nay muốn cái gì có cái đó, thân thể mình

không chịu nổi trong lòng nàng biết rõ cũng sẽ không đi cầu Kiều Thị.

Nhưng hôm nay, nàng muốn nhiều thử nghiệm.

Tâm Kiều Thị nhất thời

liền mềm nhũn, nói: “Được, nương đáp ứng Diệu Diệu, chờ Diệu Diệu lớn

lên chút, thân thể cũng tốt hơn một chút, liền để phụ thân cùng các ca ca tự mình dạy con cưỡi ngựa.”

Giang Diệu cười cười, nói một tiếng “Nương thật tốt”.

Quá nửa canh giờ, xe ngựa Trấn Quốc Công phủ dừng ở cửa Tuyên Vương phủ.

Giang Chính Mậu đỡ Kiều Thị xuống xe ngựa, sau đem ôm khuê nữ từ trên xe ngựa xuống.

Giang Diệu theo bản năng ôm lấy cổ của phụ thân. Giang Chính Mậu đúng là

không có ý đem khuê nữ thả xuống, liền trực tiếp ôm nàng tiến vào Tuyên

Vương phủ.

Đi khoảng một chút thời gian là sẽ đến tiền thính, Giang

Chính Mậu cùng Kiều Thị phu thê tình thâm bước vào, trông giống như đôi

bích nhân, trong l*иg ngực nam nhân ôm một tiểu nữ nhi ngọc tuyết tinh

xảo, phía sau lại có ba tiểu nhi tử khuôn mặt, hình dáng giống hệt nhau, chỉ có màu sắc trang phục là khác nhau, đồng loạt bước theo sau, một

khung cảnh gia đình hạnh phúc như này làm người ta phải ao ước.

Mãi đến khi vào trong tiền thính, rốt cục hai chân Giang Diệu mới chạm đất.

Thấy đích tôn của Trấn Quốc Công phủ phu thê hai người đều đến, lão vương phu rất là vui mừng.

Sau một hồi chào hỏi, lão vương phi nhìn tiểu nữ nhi trong tay Giang Chính

Mậu, lộ ra ý cười: “Diệu Diệu cũng tới à? Đến đây để ta nhìn một cái.”

Giang Chính Mậu buông lỏng tay, ra hiệu nữ nhi đi qua.

Lão vương phi từ ái phúc hậu, Giang Diệu cũng từng thấy vài lần.

Đời trước, nàng cùng Lục Hành Chu định thân, lão vương phi và nàng càng là

thân thiết. Nàng đi tới bên người lão vương phi, ngoan ngoãn chào một

tiếng. Lúc này mới phát hiện bên người lão vương phi, có một thiếu niên

mặc cẩm bào màu xanh sẫm đứng đó.

Đây không phải Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu dù sao cũng là thứ tôn nên không đủ tư cách có thể đứng ở chỗ này.

Thiếu niên ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, có được dung mạo điệt lệ, mặt

như ngọc, nhưng mặt mày lành lạnh, tròng mắt đen nhánh thâm thúy mát

lạnh, làm người không dám thân cận.

--- ------ ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệu Diệu: (hai ngón trỏ chỉ chỉ hai điểm nhỏ trước mặt) a, phu quân dáng

dấp có vẻ không tệ nha, nếu không... Trước tiên xem hết toàn bộ??

***

Ôm mặt, hết cách rồi, tác giả chính là yêu thích khoản mặt lạnh hơn nữa

tính cách khác biệt của nam chính. Thế nhưng yên tâm, thịt tươi tình

thương so với đại tống cao rất nhiều, tiểu nương tử đương nhiên cũng chủ động rất nhiều (~ ̄▽ ̄)~

--- ------oOo---- -----

Bản convert

dịch tên chương này là Lỗ thịt, đây là cách gọi yêu thích của tác giả

dành cho nam chính. Moe edit lại là Thịt Tươi, chắc thịt tươi nghĩa là

gì thì các nàng cũng rõ rành rành rồi, hê hê

Cơ mà Moe cũng không chắc lắm là có giống với nghĩa Lỗ Thịt của tác giả không? Nàng nào biết thì giúp Moe với nhé!!!

_________________

Tôi luôn có một khao khát được sống nhiều cuộc đời, cách tốt nhất và nhanh

nhất là đọc truyện, để trải nghiệm những cuộc sống khác