Phòng khám bệnh tâm lý tư nhân của Chu Duyệt Bình ở trung tâm thành phố. Chiều hôm nay, sau khi An Lạc và An Trạch tới phòng khám, Chu Duyệt Bình bèn treo lên cửa tấm biển “Tạm nghỉ” rồi dẫn hai người vào phòng làm việc của mình.
Có lẽ do người bệnh tâm lý cần không gian yên tĩnh, nên phòng làm việc của Chu Duyệt Bình được bày biện vô cùng sạch sẽ gọn ngàng, trên bệ cửa sổ còn trồng hai chậu cây tiên nhân cầu (1) đáng yêu.
Chu Duyệt Bình mời An Lạc và An Trạch ngồi xuống sô pha, rót nước cho hai người, sau đó hỏi An Lạc: “Tiểu Lạc, cậu đến tìm tôi có phải là vì biện pháp thí nghiệm mà lần trước tôi đã nói không?”
An Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lễ tang của An Úc Đông, Chu Duyệt Bình đã từng nói với An Lạc, ngoại trừ thôi miên chiều sâu, còn một cách khác để mở thông ký ức.
“Nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, cậu xác định là muốn làm?” Chu Duyệt Bình rất nghiêm túc, ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn về phía An Lạc.
An Trạch nhíu mày, hỏi Chu Duyệt Bình: “Rất nguy hiểm là sao?”
Chu Duyệt Bình giải thích: “Phương pháp này cần bác sĩ khoa thần kinh thực hiện giải phẫu, trực tiếp kích điện tới khu quản lý ký ức của võ não, phải cần cường độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thỏa đáng mới có thể khai quật được toàn bộ thông tin ký ức bị phong tồn trong vỏ đại não. Bởi vì là giải phẫu nên hiển nhiên có nguy hiểm, cũng có khả năng bởi vì cường độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vượt quá giới hạn nên sẽ dẫn đến tinh thần An Lạc bị suy sụp.”
Sắc mặt An Trạch cứng ngắc nhìn về phía An Lạc, “Anh chưa nói cho em biết điều này.”
An Lạc nhẹ nhàng cầm tay An Trạch, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, bất luận việc giải phẫu có nguy hiểm đến mức nào, anh cũng phải mạo hiểm, vì Tiểu Duệ… cũng là vì em.”
Vẻ mặt An Trạch âm tình bất định. Cậu có thể hiểu vì sao An Lạc muốn tìm cách nhớ lại toàn bộ ký ức, kỳ thực cậu cũng hy vọng anh có thể hoàn toàn nhớ lại một chút ít giữa bọn họ trong suốt bao năm qua. Nhưng nguy hiểm lớn như vậy, ngộ nhỡ thất bại, vậy kết quả sẽ thế nào? An Trạch không dám đánh cược với ngộ nhỡ này, càng không dám nghĩ tới nó.
An Lạc tiếp tục nói: “Nước ngoài đã có rất nhiều ca bệnh thành công. An Trạch, cứ để anh thử, nhé?”
Cuối cùng, An Trạch chỉ có thể cứng ngắc mà gật đầu, “Vâng.”
Chu Duyệt Bình khẽ cười, đi tới vỗ vỗ lên vai An Trạch: “Yên tâm, anh sẽ dốc hết toàn lực. Thật ra, sau khi em kể cho anh nghe về thân thế thực sự của An Lạc, anh đã đoán là sau khi về nước An Lạc nhất định sẽ chọn cách giải phẫu này. Hôm qua anh đã gửi mail cho thầy giáo của anh, nhờ thầy ấy tới hỗ trợ rồi.”
An Trạch nhíu mày, “Vậy sao không nói sớm?”
Chu Duyệt Bình nháy mắt mấy cái, “Anh thích nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của em.”
“…”
Chu Duyệt Bình bước tới trước mặt An Lạc: “Thầy giáo của tôi là chuyên gia ở phương diện này, thầy ấy đã từng xử lý rất nhiều trường hợp mất trí nhớ ở nước ngoài, vừa vặn sáng hôm nay bay sang. Mặt khác, tôi cũng bảo Thái Bình tìm bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất ở trong nước, tôi tin rằng khi có bọn họ, rủi ro của ca phẫu thuật sẽ được giảm xuống mức thấp nhất.”
An Lạc đứng dậy, bước tới trước mặt Chu Duyệt Bình, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, Duyệt Bình.”
Chu Duyệt BÌnh cười: “Đừng khách sáo. Lúc trước cậu đem tất cả bí mật ra nói hết cho tôi, có thể chứng minh rằng cậu rất tin tưởng tôi, tôi giúp cậu cũng là việc nên làm. Nếu được, ca mổ sẽ được sắp xếp ngay trong tối hôm nay, cậu thấy thế nào?”
An Lạc gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Vậy các cậu chuẩn bị đi nhé, tối tám giờ đến bệnh viện chờ tôi.”
“Được.”
***
Tám giờ tối, An Lạc cùng An Trạch tới phòng giải phẫu ban đêm trên tầng bảy của bệnh viện trung tâm.
Chu Duyệt Bình mặc áo blouse đang ngồi chờ, thấy An Lạc tới gã liền đứng dậy dẫn bọn họ vào phòng làm việc. Trong phòng làm việc có hai vị chuyên gia, trong đó có một người tóc vàng mắt xanh, hiển nhiên là thầy giáo của Chu Duyệt Bình, một bác sĩ khác với vẻ mặt nghiêm túc có lẽ là chuyên gia của khoa thần kinh.
Chu Duyệt Bình đưa An Lạc tới trước mặt bọn họ. Hai người kiểm tra qua loa tình hình của An Lạc, sau khi xác nhận trạng thái cơ thể của anh có thể giải phẫu, bọn họ bèn vào phòng mổ chuẩn bị. An Lạc cũng được Chu Duyệt Bình dìu lên giường.
An Trạch nắm chặt tay An Lạc, đến lúc đưa anh tới cửa phòng mổ cũng không muốn buông ra. An Lạc bất đắc dĩ, cảm thấy ấm áp với cái tính trẻ con ngẫu hứng và sự si tình của cậu với anh, không kiềm được mà vỗ nhẹ lên tay cậu, giống như an ủi mà mở miệng nói: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
An Trạch bấy giờ mới buông lỏng tay anh, cúi người đặt nụ hôn dịu dàng lên trán anh, thấp giọng: “Em chờ anh.”
***
Quá trình giải phẫu thực ra cũng không kinh khủng như vậy, lại càng không có cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng của An Lạc.
An Lạc được đặt nằm duỗi thẳng trên bàn mổ rộng mười centimet, trên người được phủ bằng vải bố vô khuẩn sạch sẽ. Trong quá trình giải phẫu lúc nào cũng cần phải nắm được trạng thái ý thức của An Lạc, nên ca mổ này sẽ không được gây mê toàn bộ, chỉ tiêm một chút thuốc tê trên da đầu, sau đó dùng máy khoan điện mở đầu An Lạc.
Nghe tiếng zè zè của máy khoan điện bên tai, An Lạc cảm thấy rất kỳ quái, tiếng khoan lỗ trên da đầu khiến tai anh có phần khó chịu. May là Chu Duyệt Bình cũng ở trong phòng, nên anh cũng không thấy sợ.
“Đã đến vỏ đại não.” Bác sĩ phẫu thuật phía sau khẽ nói.
Một bác sĩ khác nói: “An Lạc, có thể nghe thấy tiếng tôi nói chuyện không?”
Tiếng Trung có chút kỳ quặc của người ngoại quốc vang bên tai, An Lạc gật đầu: “Có.”
“OK, vậy bắt đầu.”
Có thứ gì đó như đang khẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào đại não, thần kinh mạch lạc dường như bị một con kiến nhỏ gặm cắn làm cho tê dại, suy nghĩ trong đầu cũng đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Hiện tại tôi sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ võ đại não của cậu, thúc đẩy tế bào ở đây bắt đầu hoạt động, ký ức trước đây mà cậu gửi ở chỗ này sẽ dần dần thức tỉnh theo cường độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ gia tăng… An Lạc, đừng sợ, duy trì bình tĩnh, hít sâu…”
An Lạc hít sâu theo chỉ thị của ông.
“OK, Duyệt Bình, gia tăng cường độ.”
“…”
***
Đột nhiên một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu ——
Trong ngực như có một giọng nói: Tại sao mình lại đến đây? Tại sao mình không thể nói chuyện? Anh trai đâu? Tử Hàng đâu? Bọn họ ở đâu rồi? Còn nữa, vì sao mình lại nằm trong nôi trẻ con? Có người không ngừng bẹo má mình, tình huống gì vậy…
“Ngoan, bé yêu đừng quấy. Chú xem, con chị có đáng yêu không này.” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc của một người phụ nữ.
“Con chị đáng yêu quá, da dẻ cũng đẹp ghê, trắng trắng mũm mũm. Ôi, chị xem nó còn nhăn mũi nữa này, thằng nhóc này giống chị thật đấy, An Chi.”
An Chi khẽ nhăn mũi, “Giống ư?”
Người đàn ông kia thấp giọng nói, “Giống lắm, quả thực là từ một khuôn đúc ra.”
An Chi khẽ cười: “À phải, Úc Thu, chị còn chưa đặt tên cho nó. Chú là chú của nó, chi bằng chú đặt cho nó một cái tên thật hay đi.”
An Úc Thu cúi đầu trầm tư một hồi, “Đây là trưởng tôn của An gia chúng ta, đặt tên cho nó à, để em đi gọi anh cả với bố đến đây đặt nhé?”
An Chi khẽ nhíu mày, “Anh chú hiện tại vẫn còn đang ở nước ngoài, bố còn chưa xuống máy bay, thật ra thì chị đã có một cái tên trong đầu rồi. Gọi là An Bình, An Bình đổi lại là bình an, chị mong nó cả đời có thể bình an.”
An Úc Thu lắc đầu: “An Bình bình thường quá, hay gọi là An Mạch đi, mạch trong mạch sinh (con đường xa lạ), nghe rất có cá tính.”
An Chi liếc chú, “Đi mà đặt tên cho con chú là An Mạch, mạch trong mạch sinh, cảm giác cô đơn lắm.”
“Chị chẳng biết thưởng thức gì cả, An Bình nghe tầm thường lắm, đúng không?”
An Chi bất đắc dĩ mà nói: “Vậy để ông nội của nó đặt vậy.” Nói xong liền bế An Lạc bé nhỏ ra khỏi nôi, một tay lấy điện thoại di động gọi cho An Quang Diệu, “Alo, bố ạ, con sinh em bé rồi, lúc nào bố đến thăm thì tiện thể đặt cho cháu một cái tên nhé.”
“Sinh rồi ư?! Được, được, được! Bố lập tức đến đây!”
Nửa giờ sau An Quang Diệu từ sân bay tới nơi, nhìn đứa bé đáng yêu ông thích vô cùng, bẹo má An Lạc, rồi xoa nắn bàn tay bé nhỏ của An Lạc, cười đến là toe toét, “Chái trai ngoan, chái trai yêu, cục cưng bảo bối của ông, thật đáng yêu, nhìn mặt nó này, da dẻ thích như thế này, sờ vào mềm mềm, bảo bối ngoan, đừng quấy!” An Quang Diệu vừa nói vừa cọ cọ cái cằm đầy râu mép lên mặt An Lạc.
An Lạc: “…”
Ngoại trừ tâm trạng rối bời chỉ biết im lặng, An Lạc không thể làm ra bất cứ phản kháng nào, anh căn bản chẳng thể nói được, lời vừa ra khỏi miệng thì như tiếng kêu a a ô ô đáng yêu của bé con.
Đây đúng là hoang đường! Tại sao mình lại biến thành một đứa trẻ vừa mới ra đời?
An Quang Diệu bế An Lạc đùa giỡn một hồi, sau đó mới cười tủm tỉm mà nói: “Như thế này đi, thằng bé là trưởng tôn của An gia chúng ta, tương lai phải thừa kế gia nghiệp, tên gọi cũng không thể đặt tùy tiện được. Để bố đi xem bói, dựa theo ngày sinh của nó mà tìm một cái tên phù hợp. Các con thấy thế nào?”
“Ngày sinh?! Bố vẫn còn tin vào mấy cái trò mê tín này ư?” Giọng nói của An Úc Thu nghe vô cùng khϊếp sợ.
An Quang Diệu nhíu mày: “Đừng có coi thường phong tục, tên của ta do chính ông nội anh dựa theo ngày sinh mà đặt cho đấy, Quang Diệu Quang Diệu, ánh sáng ngoài cửa. Anh xem, buôn bán làm ăn hiện giờ thuận lợi thế này, không phải là do cái tên giành được à?”
“…” An Chi và An Úc Thu liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài.
Ngày hôm sau, An Quang Diệu thực sự mời một thầy bói về nhà. Ông ôm An Lạc vào thư phòng, thần thần bí bí đóng cửa phòng để thầy bói xem bói cho An Lạc.
Người nọ liếc nhìn An Lạc, bấm tay tính toán, sau đó ra vẻ thông thạo mà nói: “Mệnh cách của đứa trẻ này, ngũ hành hỏa vượng khuyết kim, bát tự thiên nhược hỉ “thủy”, thủy là “hỉ thần” của số mệnh, gặp thủy là gặp được phúc. Tên của đứa bé này, tốt nhất nên có chữ thuộc tính thủy.”
An Quang Diệu nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy ra một cuốn đại từ điển Tân Hoa, tìm chữ có bộ thủ là ba nét chấm thủy, liệt kê ra cả một đống từ, “Chi Nhi, con thấy cái nào êm tai?”
An Chi nhìn một loạt chữ ba nét chấm thủy có chút quáng mắt, “Bố nói đi.”
An Quang Diệu xem nửa ngày mà vẫn chưa ra được chủ ý.
An Úc Thu đột nhiên đề nghị: “Tên của bé không bằng để chính nó chọn đi, ngộ nhỡ sau này nó không thích tên của mình thì cũng chẳng có lý do để trách chúng ta, bố thấy có đúng không?”
An Quang Diệu gật đầu: “Không sai không sai, vậy để nó tự chọn!”
Sau đó, An Quang Diệu lấy bút lông viết một loạt chữ ba nét thủy, đặt thành hàng lên bàn, sau đó ôm An Lạc tới trước bàn, cười tủm tỉm: “Cục cưng ngoan, nhìn những chữ này xem, con thích cái nào nhất?”
An Lạc mở mắt nhìn lên bàn.
Giang Hà Hồ Hải Lạc Trạch Uông Dương Khê Lưu… (2)
Một loạt chữ ba nét thủy.
An Lạc: “…”
“Ngoan, tự chọn một cái tên đi.”
An Lạc vô cùng bất đắc dĩ mà giơ bàn tay bé nhỏ chỉ về chữ duy nhất thuận mắt, “Lạc”.
***
“Sóng điện não của cậu ta vừa hoạt động mãnh liệt, chắc là đã nhớ lại gì đó, giờ lại yên lặng, tiến vào trạng thái ngủ nông.” Chu Duyệt Bình thấp giọng nói, “Có nên đánh thức cậu ta không?”
Vị bác sĩ kia cúi người nói bên tai An Lạc: “An Lạc, có thể nghe được tiếng tôi nói không?”
An Lạc đột nhiên tỉnh táo, trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng vừa khai quật ra được, hẳn là ký ức đầu tiên khi anh tới thế giới này.
Tên của An Lạc hóa ra là ra đời bằng cách này, thảo nào giống hệt kiếp trước, thì ra do chính anh tự chọn. Vậy ra đây cũng không phải là trùng hợp, bởi vì tên giống nhau, nên sau khi mất trí nhớ rồi tỉnh lại mới không phân rõ mình đang ở thế giới nào, cho rằng mình đã sống lại trên một người khác tên là An Lạc này.
Chu Duyệt Bình lật tấm vải bố vô khuẩn lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi thay anh, “Tiểu Lạc, cảm giác cậu thế nào? Có thể chịu được cường độ như vậy không? Có cảm thấy đau đầu không?”
An Lạc thở sâu, thì thầm: “Không sao, tôi có thể chịu được. Tiếp tục đi…”
Chu Duyệt Bình đưa mắt nhìn thầy giáo, “Tăng cường độ.”
***
Hình ảnh trong đầu đột nhiên chuyển sang một tòa biệt thự, rèm cửa sổ và ga giường thuần sắc trắng, thảm thuần trắng, toàn bộ căn phòng dường như là một thế giới băng tuyết tinh khiết hoàn mỹ, đó là phòng ngủ của An Chi.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, người bước vào chính là thợ chụp ảnh trẻ tuổi kia.
Vừa thấy An Chi là anh ta bắt đầu ôm hôn An Chi thắm thiết. Sau một hồi, đột nhiên cảm nhận phía sau có một đường nhìn khó hiểu, An Chi quay đầu lại, bỗng nhiên thấy tiểu An Lạc sắc mặt kỳ quái đang đứng ngoài cửa phòng nhìn hai người.
An Chi vội vàng đẩy Trần Dịch ra: “Tiểu Lạc dậy rồi.”
Nói xong liền bước tới trước mặt An Lạc, vươn tay bế An Lạc lên, mỉm cười: “Tiểu Lạc, ra chào chú Trần đi. Ngoan, nói theo mẹ nào, cháu, chào, chú, Trần, ạ.”
An Chi dạy Tiểu Lạc một tuổi nói, từng chữ từng chữ một.
An Lạc: “…”
“Ngoan nào, nói theo mẹ nào. Cháu, chào, chú, Trần, ạ.”