Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 36: Hồng tụ chiêu

Sáng hôm sau, Tề Bạch nằm trên giường, mặt khổ sở nói “không muốn rời giường……”

Đông Phương Bất Bại nhịn cười nói “vậy ngủ tiếp đi, chúng ta hôm nay không đi, chờ thêm hai ngày nữa dự đại hội võ lâm xong thì đi.”

Tề Bạch cau mày, mặc dù có chút lo lắng, nhưng giáo chủ đại nhân đã bảo không sao, hắn cũng lười quan tâm. Không thể không nói, hắn đối với thực lực của giáo chủ đại nhân rất là tín nhiệm……

Đông Phương Bất Bại dừng một chút lại nói “bất quá hôm nay ta có chút việc, buổi chiều có thể phải ra ngoài một chuyến, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Tề Bạch khoát tay một cái “nói sau……” vừa nói vừa rúc vào chăn ngủ tiếp, ba ngày đi đường, lại bị giáo chủ chèn ép vất vả đến tận nửa đêm, hắn nhắm mắt vào là ngủ ngay lập tức……

Đông Phương Bất Bại nhìn, lắc đầu một cái, phân phó người canh chừng bên ngoài có chuyện gì báo ngay, lúc này mới đi ra ngoài……

Chờ lúc Tề Bạch không ngủ nổi nữa tỉnh dậy đã là buổi chiều, mơ mơ màng màng mặc y phục ra cửa, thị vệ ngoài cửa nhanh nhẹn gọi nha hoàn, phục vụ Tề Bạch rửa mặt, sau đó dọn cơm.

Ăn uống no đủ, Tề Bạch sờ bụng một cái, đột nhiên cảm thấy không biết nên làm cái gì thì tốt……

Thị vệ vẫn luôn đi theo hắn đề nghị “Tề công tử, sau hoa viên có một rừng trúc, tinh xảo vô cùng, nếu không ngài qua đó ngồi một chút?” Hắn không phải ám vệ bên người Đông Phương Bất Bại, chỉ là hộ vệ bình thường trong Đông Phủ, võ công cũng chỉ thường thường, nhưng được cái cơ trí nhanh nhẹn, nên nói thì nói. Trung Thúc biết giáo chủ hai ngày nay bận rộn liền phái hắn tới bồi Tề Bạch giải buồn.

Tề Bạch từ sau khi theo bên người Đông Phương Bất Bại, lần đầu tiên thấy thị vệ có cảm xúc như vậy, tò mò liếc mắt nhìn, lắc lắc đầu nói “không ngắm cảnh, không có hứng thú, không có cái gì khác tiêu khiển sao?”

Tiểu thị vệ nói “vậy câu cá nhé?”

Tề Bạch lắc đầu.

“Đọc sách?”

Lắc đầu.

“Du hồ?”

Tề Bạch một chưởng đập bàn “du hồ hảo a, du ở đâu?”

Thị vệ nói “trong hồ sau hoa viên có thuyền, còn có thể câu cá……”

Tề Bạch yên lặng buông tay, tâm nói ngươi đây là đang giỡn ta sao……

Tiểu thị vệ thấy Tề Bạch không hài lòng, cũng âm thầm kêu khổ, tâm nói nếu là người khác, muốn ăn muốn uống muốn phiêu muốn đánh bạc Vương Tiểu Tân ta đều có thể phục vụ thư thư nhàn nhàn, Tề công tử ngươi…… liền nhớ tới buổi sáng giáo chủ một phen tôn tôn dạy, ta chính là để cho ngươi ra khỏi cửa cũng không dám làm chủ a…… nhớ tới tình cảnh buổi sáng, Vương Tiểu Tân không nhịn được đổ một thân mồ hôi lạnh, mặc dù trong Đông phủ tại Tế Nam này hắn cũng coi như một trong những thị vệ lanh lợi nhất, nhưng đối chủ tử trước kia, kia thật thật cái gì đều không phải là a…… từ hắn ngày trước trải qua, ngay cả khóe mắt cũng không động một cái. Thời điểm thân cận duy nhất, chính là lúc phát tiền thưởng, lúc đó hắn và đám thị vệ xếp thành một hàng, lĩnh hà bao nhất tề nói lĩnh đạo từ, sau đó chủ tử cũng chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng…… một tiếng này coi như là nói với hắn, nhưng một tiếng ừ nhẹ nhàng này, hắn cũng chỉ được nghe mỗi một lần mà thôi. Nhưng buổi sáng hôm nay, chủ tử thế mà nói với hắn ước chừng đến mấy trăm từ, dặn dò hắn phục vụ Tề công tử cho tốt……

Vương Tiểu Tân càng nghĩ càng sợ, ngẩng đầu thấy Tề Bạch dáng vẻ chán nản, vội nói “Tiểu Tân vụng về, nếu không công tử ngài nói xem ngài muốn làm gì tiêu khiển?”

Tề Bạch suy nghĩ một chút nói “ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, được không?”

Vương Tiểu Tân yên lặng rưng rưng, đáng thương nhìn Tề Bạch.

Tề Bạch cũng yên lặng không nói, tâm nói chả nhẽ lại ngủ tiếp?

Vương Tiểu Tân cắn răng nói “nếu không, ta đi hỏi xem?”

Tề Bạch không vấn đề nói “vậy ngươi đi đi.” Mặc dù là một người hiện đại xuyên tới cổ đại nhưng vẫn không có cơ hội được đi dạo, hắn thật muốn đi ra xem xem một chút, nhưng hắn cũng biết, bây giờ không phải thời cơ thích hợp, Đông Phương Bất Bại có chuyện, bên ngoài ngưỡi võ lâm đầy đường…… kể cả không ai ngăn cấm hắn, hắn cũng không dám ra đường.

Vương Tiểu Tân vẻ mặt đau khổ rời đi……

Đông Phương Bất Bại lúc này còn chưa có xuất môn, lúc Vương Tiểu Tân cầu kiến, y đang ở trong thư phòng xử lý giáo vụ truyền tới mấy ngày trước, nghe nói Tề Bạch muốn ra cửa, giáo chủ đại nhân không tự giác nhíu mày một cái, Vương Tiểu Tân vừa mới len lén liếc mắt một cái, tâm nói tám phần là không được rồi, chính là không biết chủ tử có trách hắn làm việc không tốt hay không, chuyện gì cũng tới bẩm báo…… lại nghe Đông Phương Bất Bại nói “vậy ngươi theo hắn ra ngoài đi dạo một chút đi, đi chỗ Trung Thúc bảo hắn đưa nhiều bạc một chút, hắn thích gì liền mua cái đó.”

Nói xong phất tay một cái cho Vương Tiểu Tân đi, mình lại gọi thị vệ ra nói “Tề Bạch xuất môn, các ngươi phái mấy người theo âm thầm bảo vệ, cẩn thận đừng để cho hắn xảy ra chuyện gì.”

Nói thật, Đông Phương Bất Bại rất là không muốn cho Tề Bạch ra ngoài, cứ tưởng tượng ra dáng vẻ hưng phấn lúc đi dạo phố lần trước của Tề Bạch, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt…… nếu không phải lát nữa mình còn có việc, y muốn chính mình cùng đi……

Lúc Vương Tiểu Tân đi lấy bạc, Trung Thúc vừa nghe là Tề Bạch phải xuất môn, mặc dù biết giáo chủ đã đáp ứng tất có biện pháp, nhưng hắn vẫn phái Đông Dũng đi theo…… hắn biết giáo chủ coi trọng Tề công tử, cũng sợ vạn nhất Tề Bạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy thì không ổn.

Tề Bạch nghe nói mình có thể xuất môn, lại còn là Đông Phương Bất Bại đồng ý, ngay cả Đông Dũng cũng phái tới bảo vệ hắn liền cao hứng.

Vì vậy ba người cũng với mấy ám vệ âm thầm đi theo phía sau, hạo hạo đãng đãng đi ra ngoài. Nhưng không nghĩ tới, lần xuất môn này, suýt chút nữa vướng phải rắc rối lớn……

Thật ra thì Tề Bạch cũng rất cẩn thận, không có đi vào những chỗ không nên đi, cũng không có xem náo nhiệt gì, ở trên phố đi dạo một hồi, lúc đi qua hí viên, vào trong sân uống trà xem hí.

Nghe hí xong đi ra, thấy trời đã muộn, liền chuẩn bị về nhà.

Chẳng qua là vừa mới đi được hai bước, lại nghe thấy một thanh âm mê hồn non nớt nói “đại sư huynh~~~”

Tề Bạch thân là một nam nhân, đối với thanh âm manh như vậy lỗ tai cũng chú ý một chút, lại thấy một nam hài trầm thanh đáp “sư muội!”

Tề Bạch không khỏi cau lỗ tai, bước chân không ngừng, mắt thấy sắp ra khỏi phạm vi thanh âm, lại nghe có một thanh âm từ xa hô “Hồ Xung…… Linh San…… Muốn đi……”

Tề Bạch sửng sốt, vội quay đầu lại tìm, lại phát hiện phía sau là ngã tư, người đến người đi, căn bản không tìm được người vừa nói.

Mới vừa rồi là Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San đi…… Lệnh Hồ Xung đây là nhân vật chính tiếu ngạo giang hồ a, Tề Bạch không khỏi sinh ra ý muốn vây xem náo nhiệt, rất muốn nhìn một chút người thật là cái dạng gì, không tự chủ được chạy quay lại mấy bước, hướng mấy phương tìm, lại thấy phía nam có một nam nhân cùng một lớn một nhỏ hai cô gái đang đi, vội vàng chạy tới……

Đông Dũng cùng Vương Tiểu Tân hai người vội vàng đuổi theo……

Bọn họ chạy một đường không quá gấp gáp, lại làm cho một người ngồi trên lầu hai quán trà ven đường chú ý. Người này chính là Hướng Vấn Thiên.

Hướng Vấn Thiên kể từ sau khi trốn khỏi ma giáo, ngày qua cũng không tốt đẹp gì. Gã không thể đem tin tức truyền đi, những người trước đây muốn ủng hộ gã đã cắt đứt liên lạc. Mấy người có dã tâm lớn, miễn cưỡng bày tỏ nguyện ý giữ vững hợp tác, nhưng nhất định bắt gã phải lấy ra thực lực và phương án mới bằng lòng hỗ trợ.

Gã lấy đâu ra thực lực chứ…… đang buồn như đưa đám, chợt nghe nói võ lâm chính đạo lại muốn mở đại hội võ lâm, giật mình, chạy tới đây.

Trước kia gã cũng đã lên kế hoạch lợi dụng đám người võ lâm, chẳng qua khi đó gã còn muốn trứ lấy Đông Phương Bất Bại mà thay thế, cho nên muốn đem cừu hận của đám người võ lâm kia đổ lên người Đông Phương Bất Bại…… nhưng bây giờ gã chỉ như con chó nhà tang, chỉ muốn có cơ hội lật người, cũng không kịp nhớ kia rất nhiều, kế hoạch của gã là kí©ɧ ŧɧí©ɧ võ lâm chính phái đối Nhật Nguyệt Thần Giáo nảy sinh cừu hận, tốt nhất có thể vây công Nhật Nguyệt Thần Giáo, đến lúc đó gã đυ.c nước béo cò, nghĩ biện pháp gϊếŧ Đông Phương Bất Bại, tụ hợp giáo chúng còn sót lại, một lần nữa xây dựng. Kể cả đến lúc đó giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo chết hết, gã cũng coi như báo được thù……

Kế hoạch của gã là như vậy, vì thế một đường tới đây, giả trang thủ hạ của Đông Phương Bất Bại, gϊếŧ được mấy người võ lâm chính đạo. Hôm nay vừa mới đến Tế Nam phủ, mới vừa ngồi xuống uống chén trà, đang nghĩ tiếp theo nên làm thế nào lợi dụng đại hội võ lâm khích bác Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng võ lâm chính phái xung đột…… dù sao bây giờ gã cũng là đào phạm Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đông Phương Bất Bại chưa có động tĩnh gì, cho nên cơ hội của gã không nhiều lắm…… dư quang lại thấy trên đường có vài người chạy qua, gã nhãn lực cực tốt, lập tức thấy người chạy đầu tiên kia có chút quen mắt, ngưng thần nhìn, không khỏi sửng sốt, đây không phải là…… Tề Bạch sao? Hắn không phải cùng Đông Phương Bất Bại ở Hắc Mộc Nhai sao? Thế nào một người xuất hiện tại nơi này?

Gã cau mày, cẩn thận nhìn y phục trên người Tề Bạch một chút, lại phát hiện trong đám người phía sau rõ ràng có mấy người đang đuổi theo Tề Bạch đi, nhìn y phục cùng động tác, tựa hồ làm ám vệ bên người Đông Phương Bất Bại đi…… chẳng lẽ, Đông Phương Bất Bại cũng ở đây?

Hướng Vấn Thiên có cảm giác ông trời đang giúp mình, lúc này đang muốn đi xuống bắt Tề Bạch, nhưng đi được hai bước, lại cảm thấy không ổn…… vạn nhất đây là một cái bẫy thì sao…… vạn nhất có người phát hiện hành tung của mình muốn mình xuất hiện thì sao…… vạn nhất Tề Bạch đối Đông Phương Bất Bại cũng không quan trọng như lời đồn đãi thì sao……

Lại nói vừa rồi gã chỉ thoáng liếc qua, cũng không biết rốt cục có bao nhiêu người đi theo Tề Bạch, cũng không biết Đông Phương Bất Bại có hay không ở phụ cận……

Nghĩ vậy, Hướng Vấn Thiên lại do dự……cuối cùng cái gì cũng không làm, một đường đi theo Tề Bạch, quyết định trước tìm ra chỗ ẩn thân của Đông Phương Bất Bại trước lại nói.

Tề Bạch không biết đi theo hắn lại thêm một người, hắn chạy nửa ngày mới đuổi kịp người kia, lại phát hiện mình đuổi lầm người, ba người kia lúc bọn họ đang đuổi theo, một đông một tây một đi thẳng tách ra từ lâu rồi……

Tề Bạch có thể cảm nhận được cảm giác của những người hâm mộ đuổi theo người nổi tiếng, ban đầu lúc hắn còn là minh tinh, gặp phải người hâm mộ liền dùng chiêu cho người thế thân dẫn người hâm mộ đi…… bây giờ gặp báo ứng……

Quay đầu nhìn lại, Đông Dũng cùng tiểu thị vệ đã đứng ở phía sau, mặt không đỏ khí không suyễn, giống như chưa từng vận động…… chẳng qua là biểu cảm trên mặt cũng rất quỷ dị……

Tề Bạch ý thức được hành động vừa rồi có chút làm cho người ta hiểu lầm, bận rộn giải thích “ta hình như vừa nhìn thấy người quen, không nghĩ tới đuổi tới đây lại không thấy đâu……”

Tề Bạch có thể thấy, tiểu thị vệ rõ ràng khóe mắt giật giật.

Đông Dũng luôn luôn là người trầm mặc, lúc này nhìn phía sau Tề Bạch, thần sắc có chút phức tạp.

Tề Bạch nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy con phố bên trái sau ngã tư đường, tựa hồ có chút náo nhiệt khác thường…… nghe mùi tựa hồ thơm hơn chỗ khác một chút……

“A đế……” Tề Bạch hắt hơi xoa xoa mũi, nhìn kiến trúc tửu lâu đầu tiên trên con phố, treo hỉ dương dương ba chữ “Hồng Tụ Chiêu”!

Cái này chẳng lẽ là…… lầu xanh ở cổ đại?

Thị vệ khổ sở nói “công tử, ngươi thật không thể tới nơi này a……”

Đông Dũng cũng trầm mặc dùng một ánh mắt nhìn người vạn ác lăng trì hắn……

Tề Bạch nhìn nhìn rèm che bay bay trên cửa Hồng Tụ Chiêu, trong lòng có chút ngứa ngáy…… cổ đại kỹ viện…… làm gì có nam nhân nào không muốn vào một lần a……

——————-

Hết chương 36……

_________________